Trong phòng khách của căn hộ chung cư, Lương Yên chăm chú nhìn vào lịch ngày trong điện thoại, vừa bẻ ngón tay vừa kinh hồn bạt vía tính ngày tháng, sau đó vẻ mặt càng thêm hốt hoảng tái nhợt.
Dẫu cách một tầng không khí nhưng Khương Mộc vẫn có thể cảm nhận được lúc này trong lòng Lương Yên đang run rẩy đến nhường nào, hắn cũng không tự chủ được khẩn trương theo, hai chân run lẩy bẩy.
Cuối cùng Khương Mộc vẫn không nhịn được hỏi: “Không…… phải chứ?’’
“Cô và Lục Lâm Thành, khi nào?’’
“Chắc là của Lục Lâm Thành rồi, đúng không?’’
Rốt cuộc Lương Yên cũng rời khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt tràn ngập sự tuyệt vọng.
Khương Mộc chỉ muốn vả miệng mình ngay lập tức: “Xin, xin lỗi, tôi không cố ý.’’
Lương Yên không nói gì, đột nhiên ré lên một tiếng, sau đó bẹp miệng, hai hàng lông mày nhíu chặt không kẽ hở, biểu cảm lã chã chực khóc.
Lương Yên cảm thấy mình sắp điên lên rồi.
Lần đầu tiên là căn hộ trong khu Nam Tĩnh kia, cô còn nhớ rõ đêm đó hình như Lục Lâm Thành cũng có làm biện pháp tránh thai, vào thời điểm mấu chốt đã lấy cái ấy từ trong tủ đầu giường ra, cho nên nửa tháng sau người bạn tốt của cô vẫn đến đúng hạn.
Lần thứ hai, đêm đó cô uống say, trong một căn phòng khách sạn ở thành phố Cổ Đông, ngoại trừ cái gì mà chính diện, phía sau, mặt bên đó, tất cả những chi tiết còn lại cô hoàn toàn không thể nhớ nổi.
Lương Yên đau khổ chôn đầu vào đầu gối, mười ngón tay cào tóc, trong lòng hận không thể giết được Lục Lâm Thành.
Người đàn ông thối tha này.
Đối mặt với loại tình huống này, Khương Mộc thật sự không biết nên an ủi Lương Yên như thế nào mới phải, nhất thời hơi luống cuống tay chân. Từ nhỏ hắn đã được dạy rằng nếu như gặp phải những chuyện này thì phải đến bệnh viện, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ vào vai Lương Yên một cái: “Trước tiên cô đừng hoảng hốt, hay là tôi đi cùng cô đến bệnh viện một chuyến kiểm tra xem thế nào?’’
“Cũng chưa chắc chắn được chuyện gì đâu, cho dù thực sự là… Là có đi chẳng nữa… Mặc kệ thế nào cũng phải hỏi bác sĩ đã.’’
Lương Yên ngẩng đầu, một tay còn vỗ về chiếc bụng nhỏ, lại nhớ đến ký ức tuổi thơ
“Tang phu lại tang mẫu” lúc nhỏ của mình, cảm xúc sa sút đến cực điểm.
****************
Sáng sớm hôm sau.
Lương Yên đeo khẩu trang, đội mũ, mang kính râm, võ trang đầy đủ xuất hiện ở phòng khám bệnh quốc tế của bệnh viện thành phố. Phòng khám bệnh quốc tế của bệnh viện thành phố không chỉ cung cấp dịch vụ cho bạn bè quốc tế mà còn cung cấp các dịch vụ chất lượng cao cho bệnh nhân có nhu cầu đặc biệt, dĩ nhiên, đi đôi với nó là chi phí chữa bệnh cao ngất ngưỡng. Rất nhiều nữ minh tinh trong làng giải trí này đều lựa chọn nơi này để trải qua kỳ sinh nở của mình, không chỉ vì kỹ thuật y tế tốt hơn nhiều so với các bệnh viện tư nhân mà công tác bảo mật cho bệnh viện cũng được thực hiện một cách tuyệt đối. Nhưng bởi vì chi phí thực sự quá cao, thậm chí có lúc sẽ cảnh tượng ba người ngoại quốckhông có tiền chen chúc trong một phòng bệnh bình thường, mà người có tiền trong nước lại chiếm hết phòng khám bệnh quốc tế.
Lúc Lương Yên nhìn bên phí khám và chữa bệnh đắt đến mức có thể nói là không biết xấu hổ mà huyệt thái dương đều nhảy dựng cả lên.
Trong phòng khám rộng rãi sáng sủa, Lương Yên tháo khẩu trang xuống, cung kính đưa bản xét nghiệm của mình cho bác sĩ, tâm trạng vô cùng khẩn trương, hai tay không ngừng xoắn chặt với nhau.
Người khám bệnh cho Lương Yên là một nữ bác sĩ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt mang một chiếc kính không vành, cả người tản mát toát ra hơi thở khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Rõ ràng cô ấy đã thành thói quen với việc bệnh nhân của mình là nhân vật công chúng, liếc nhìn bản xét nghiệm một cái, sau đó lại xuyên thấu qua mắt kiếng nhìn vẻ mặt tràn đầy sự thấp thỏm bất an của Lương Yên.
Lương Yên bị nhìn như vậy, trong lòng nhất thời càng khẩn trương hơn.
Bác sĩ nhẹ nhàng nói: “Lương tiểu thư, căn cứ vào những triệu chứng mà cô miêu tả và kết quả nghiệm cho thấy, chỉ số gonadotropin màng đệm người HCG của cô là 2.1, các chỉ số còn lại vẫn nằm trong mức bình thường, cho nên dựa vào chẩn đoán bước đầu của tôi, hiện tại cô không mang thai.’’
Lương Yên vẫn còn chưa thể phản ứng kịp, giật giật khóe miệng: “Vậy, vậy tôi…’’
Nữ bác sĩ còn nói: “Lần này chu kỳ kinh nguyệt kéo dài có thể liên quan đến cuộc sống sinh hoạt hàng ngày gần đây của cô, bình thường hãy cố gắng giữ tâm trạng thoải mái, sau đó thực hiện những bài tập thể dụng vừa phải là được.’’
Lương Yên nghe được những lời này, tâm trạng nhất thời như mở cờ trong bụng, thiếu chút nữa vui mừng đến mức đầu óc mê muội, chân mày khóe miệng đều tràn ngập ý cười: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác dĩ.’’
Nữ bác sĩ thở phào nhẹ nhõm.
Lương Yên mừng như điên xong lại đột nhiên trở nên thanh nhã và yếu ớt, cười hỏi: “Vậy, bác sĩ xem kinh nguyệt của tôi không đều thế này, có cần phải uống thuốc, ăn uống hay điều chỉnh gì không ạ?’’
Bác sĩ kiểm tra hồ sơ bệnh lý trong máy tính rồi nói: “Với tình trạng giống như cô thì không cần thiết lắm, hơn nữa trong hồ sơ bệnh án được lưu trữ thì trước đây cô cũng đã từng đến bệnh viện này khám bệnh, đều không cần phải dùng thuốc hỗ trợ điều trị.’’
“Đợi một chút, đợi một chút.’’ Lương Yên đột nhiên kêu ngừng lại, nhoài người về phía trước lại gần nhìn rõ hơn: “Trước đây tôi đã đến khám bệnh ở bệnh viện này sao?’’
Các bệnh viện thường sẽ lưu giữ lại hồ sơ bệnh án của tất cả bệnh nhân đến khám trong một thời gian dài.
Nữ bác sĩ gật đầu xác nhận, quy trình trong hồ sơ bệnh án lần trước giống hệt như lần này vậy, cũng đều là nghi ngờ mang thai, kết quả đến bệnh viện kiểm tra thì chỉ là kỳ kinh nguyệt bị trì hoãn kéo dài mà thôi.
Lương Yên nghĩ rằng có thể trong ba năm mất trí nhớ kia cô đã từng đến đây, ngược lại cũng không quá để ý đến chuyện này, cũng không hỏi nhiều, chỉ là vừa nghĩ đến bây giờ bản thân mình không mang thai đã cảm thấy nhẹ cả người, cuối cùng gần như là nhảy chân sáo ra khỏi phòng khám bệnh.
Khương Mộc vẫn luôn chờ ở bên ngoài, thấy Lương Yên đi ra vẻ mặt lập tức trở nên khẩn trương: “Sao rồi, kết quả cuối cùng?’’
Lương Yên cầm kết quả xét nghiệm vỗ vỗ lên người Khương Mộc, khuôn mặt nhỏ nhắn dương dương tự đắc: “Lục Lâm Thành đâu có lợi hại đến thế.’’ Một lần đã trúng.
Không có một tiểu tử đột nhiên nhô ra làm đảo lộn cuộc sống của mình, rốt cuộc Lương Yên cũng có thể thả lỏng bản thân.
Bị một màn này hù dọa đến như vậy, Lương Yên nhất thời cảm thấy việc nợ tám trăm vạn ân tình kia so với cảm giác sợ hãi khi có thể mang thai đứa trẻ của Lục Lâm Lâm Thành thực sự quá nhẹ nhàng, trái tim bị kích thích lớn đến thế, lúc này cô đã có dũng khí gọi điện thoại cho anh ta.
Kết qủa lại được người trợ lý của Lục Lâm Thành bắt máy, lúc người trợ lý nhận điện thoại nhìn thấy tên người gọi đến là Lương Yên còn tỏ ra vô cùng khách khí, nói khoảng thời gian gần đây Lục Lâm Thành đều ở nước ngoài, sau khi chụp ảnh tạp chí ở Hokkaido xong sẽ phải đi đến Pháp tham gia liên hoan phim gì đấy, một đống lịch trình ngổn ngang.
Lương Yên thất vọng cúp máy.
Lục Lâm Thành không về nước, vậy ai sẽ cùng cô đi nhận giấy chứng nhận ly hôn?
Lương Yên chỉ tập trung tinh thần nghĩ đến việc còn chưa nhận giấy chứng nhận ly hôn, Khương Mộc cũng không rảnh rỗi chút nào. Sau khi Lương Yên tham gia mấy chương trình đã tạo được cho mình một sức nóng nhất định, liên tiếp có mấy chương trình chủ động tìm đến, nhưng hầu như đều là những chương trình tạp kỹ chiếu mạng không có tiếng tăm gì, tỷ suất khán giả cũng thê thảm đến mức không muốn nhìn.
Lương Yên nhìn lướt qua một lượt danh sách những chương trình tạp kỹ đến cửa tìm cô, một cái thuộc thể loại tình cảm, một cái thuộc đề tài rèn luyện qua thực tế, còn có một chương trình về cuộc sống thường ngày.
Chương trình tình cảm kia có lẽ đã nhìn trúng cái duyên tạo CP của Lương Yên, muốn cô đóng vai một cặp vợ chồng tú ân ái cùng với một nam khách mời khác.
Lương Yên không chút do dự đã dứt khoát gạt phăng chương trình này ra khỏi danh sách lựa chọn của mình. Người của ê kíp sản xuất kia sợ là muốn bị ăn mắng đến chết mới chạy đến đây tìm cô, ai mà không biết cô là vợ trước của Lục Lâm Thành, vừa mới tuyên bố ly hôn trước công chúng chưa được bao lâu thì đã đóng vai vợ chồng giả với người khác trong chương trình tạp kỹ, chẳng phải chuyện này chứng minh cô đang rất cô đơn và trống vắng sao.
Chương trình đề tài rèn luyện qua thực tế kia có thể đã nhìn trúng khả năng về thể dục thể thao của Lương Yên, trong mỗi một tập, các khách mời sẽ phải đi đến các thành phố khác nhau để làm nhiệm vụ thực tế mà ban tổ chức đã chuẩn bị trước đó.
Lúc đầu Lương Yên còn cảm thấy có hứng thú, kết quả sau khi tìm hiểu một chút về chương trình này ở hai mùa trước thì lại phát hiện ê kíp sản xuất chỉ đơn thuần lấy việc chỉnh khách mời làm thú vui, cho rằng khách mời bị chỉnh càng thảm thì sẽ càng thu hút được nhiều người xem, thậm chí có tập còn ép người ta ăn cả mắt trâu, nhưng kết quả cuối cùng lại hoàn toàn tương phản, khán giả xem chương trình vừa cảm thấy ghê tởm vừa tức giận, mùa sau so với mùa trước càng nát.
Chỉ còn lại chương trình tạp kỹ về cuộc sống hàng ngày mà cụ thể hơn là về tình cảm gia đình kia.
“Bảo bối nhà ai?’’ là một chương trình tạp kỹ về tình cảm gia đình hoàn toàn mới, người của ê kíp sản xuất sẽ chọn ra tổng cộng bốn đứa nhỏ dễ thương và bốn minh tinh nổi tiếng trong làng giải trí, mỗi một minh tinh sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc một đứa trẻ trong vòng hai mươi ngày, trong khoảng thời gian này bọn họ sẽ tạm thời được gọi là “Vú em*” và “Bà vú”.
(*Nguyên văn: 奶爸 [Nãi ba]: ý chỉ những người đàn ông làm bảo mẫu chăm sóc cho đứa nhỏ.)
Hai mươi ngày này mỗi ngày đều được phát sóng trực tiếp trên trang web 24/24, ngoài ra một tập phim kéo dài một tiếng rưỡi đã cắt nối biên tập trau chuốt sẽ được phát sóng vào mỗi cuối tuần.
Lương Yên vừa nhìn đã cảm thấy dường như chỉ có cái này tương đối đáng tin nhất, nhưng còn có chút lo lắng: “Chăm sóc đứa bé? Tôi nào biết phải chăm sóc một đứa bé như thế nào đâu.’’
Khương Mộc: “Điều ban tổ chức muốn nhất chính là khách mời không có kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ mà, nếu như cái gì cũng biết, cái gì cũng thành thạo thì còn gì thú vị nữa.’’
“Cũng đúng.’’Lương Yên khẽ gật đầu nhưng nhìn về mặt vẫn còn hơi do dự.
Khương Mộc: “Chờ hai mươi ngày sau chương trình này kết thúc thì thể nào Lục Lâm Thành cũng đã về nước rồi, cô không muốn tìm anh ta nhận giấy chứng nhận ly hôn sao?’’
“Ý kiến hay!’’ Lương Yên nghe xong hào hứng vỗ đùi, nhìn về phía tờ thông cáo trong tay Khương Mộc, “Không phải chỉ là chăm sóc đứa nhỏ thôi sao. Tôi đi.’’
*********
Bàn về khâu quảng cáo trước khi chính thức phát sóng trực tiếp của “Bảo bối nhà ai” không quá rầm rộ, hơn nữa lại không có những khách mời siêu sao, vì thế sức nóng lúc bắt đầu phát sóng trực tiếp cũng không quá cao.
Lương Yên mang theo vali hành lý của mình trong hai mươi ngày tiếp theo, bởi vì biết phải chăm sóc cho một đứa nhỏ cho nên trong vali đựng không ít đồ ăn vặt và các món đồ chơi thú vị, đúng giờ đi đến là địa điểm ghi hình đầu tiên là một căn biệt thự nhỏ.
Ba “vú em” và “bà vú” khác cũng đã có mặt, một trong hai “vú em” năm nay vừa tròn mười bảy tuổi Đoàn Gia Hành, Đoàn Gia Hành xuất thân là một ngôi sao nhí, mức độ quốc dân không tệ, nhưng sau khi lớn lên vì không có tác phẩm nào xuất sắc nổi bật hơn nữa lại ít được tiếp thị maketing nên fan sinh mệnh tương đối ít, thời gian gần đây vừa thi đậu Học viện Điện Ảnh, “Bảo bối nhà ai” là chương trình đầu tiên hắn tham gia để hướng đến sự phát triển trong làng giải trí sau khi trưởng thành.
(*Fan sinh mệnh: 本命粉: Một nhóm fan coi thần tượng của mình là tất cả, chỉ cần người ấy tồn tại, yêu thích tất cả mọi thứ của họ.)
Một người vú em khác chính là nam người mẫu Triệu Vũ, Triệu Vũ là một trong những người mẫu nam hàng đầu Trung Quốc, trong giới người mẫu quốc tế đứng trong top 50, đã từng được sải bước trên sân khấu của các chương trình thời trang lớn trên thế giới, thậm chí còn được trình diễn phần mở màn, mấy năm gần đây đang có ý định phát triển trong làng giải trí nên mới đồng ý tham gia vào “Bảo bối nhà ai?’’
Ngoại trừ Lương Yên ra thì một “bà vú” còn lại chính là nữ ca sĩ thuộc trường phái thực lực*- Tạ Viện, Tạ Viện lớn hơn Lương Yên vài tuổi. Mặc dù mang danh là trường phái thực lực nhưng lại thiếu những bài hát được ưa chuộng phổ biến, vì thể mấy năm nay vẫn luôn không nóng không lạnh, lần này quyết định đến tham gia chương trình tạp kỹ này có lẽ cũng là vì muốn làm nóng tên tuổi của mình.
(*Trường phái thực lực: Ý chỉ người nào đó hoặc đoàn đội nào đó có năng lực thực sự, hoặc đạt được những thành tựu trình độ nhất định trong chuyên môn của mình, trường phái thực lực thường gặp trong giới thể dục thể thao, âm nhạc, điện ảnh…)
Bốn người chào hỏi làm quen với nhau xong, tiếp theo sẽ là màn gặp gỡ với đứa nhỏ mà hai mươi ngày sau mình sẽ phải chăm sóc bên cạnh.
Người của ê kíp sản xuất quyết định bán thắt gút*, không trực tiếp mang bốn người bạn nhỏ ra ngoài trình diện mà sắp xếp mấy nhóc con trong căn phòng bọn họ sẽ ở trong hai mươi ngày sau, sau đó trên biển số của mỗi căn phòng sẽ viết rõ họ tên và đặc điểm tính cách của mỗi người bạn nhỏ.
(*Thắt gút: 关子: Chỗ lý thú nhất, hấp dẫn nhất trong tiểu thuyết, hí kịch, cũng ví với mấu chốt sự việc.)
Người bạn nhỏ phòng thứ nhất- Tử Tử: Tiểu soái ca, lạnh lùng, bá đạo.
Người bạn nhỏ phòng thứ hai- Mộc Hàm: Mặt trời nhỏ ấm áp, thích cười, thích kể chuyện cổ tích.
Người bạn nhỏ phòng thứ ba- Tiểu Anh Đào: Manh manh, đáng yêu.
Người bạn nhỏ phòng thứ tư- Lạc Lạc: Thích khóc nhè, thích khóc nhè, thích khóc nhè.
Lúc mấy người Lương Yên nhìn thấy đặc điểm tính cách của Lạc Lạc cũng chỉ cười cười, bốn người ở đây đều là những “vú em” “bà vú” chưa có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, thành thật mà nói trong lòng bọn họ đều hi vọng đứa nhỏ bên cạnh mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời một chút, sợ nhất chính là gặp phải đứa nhỏ thích khóc nhè.
Tiếp theo sẽ là rút thăm lựa chọn.
Đoàn Gia Hành rút trúng người bạn nhỏ đáng yêu dễ thương Tiểu Anh Đào, Triệu Vũ rút trúng người bạn nhỏ Tử Tử, Tạ Viện là Mộc Hàm ấm áp, còn người bạn nhỏ Lạc Lạc thích khóc nhè trong căn phòng số bốn…
Lương Yên bất đắc dĩ nhìn số 4 được ghi trên quả bóng bàn trong tay mình.
Lúc này, khán giả ngồi xem truyền hình trực tiếp cũng đã bắt đầu dần dần sôi động hẳn lên, có vẻ như tất cả mọi người đều rất hài lòng với kết quả này.
[Triệu Vũ và Tử Tử, “vú em” băng sơn và con trai băng sơn, thật tuyệt.]
[Rõ ràng Đoàn Gia Hành vẫn còn là một đứa trẻ mà, vô cùng chờ mong dáng vẻ em trai chăm sóc một đứa nhỏ sẽ là như thế nào.]
[Lương Yên 2333333333]
[Chỉ cần nghe đến tiếng khóc của đứa nhỏ đã cảm thấy nhức đầu rồi, hình như Lương Yên cũng chưa có con đúng không, cô lên.]
…
Lương Yên kéo vali hành lý đến trước cửa căn phòng số 4.
Ngay khi cô đang chuẩn bị đưa tay lên gõ cửa thì đúng lúc này lại đột nhiên nghe thấy trong phòng dường như có âm thanh gì đó.
Tiếng khóc lớn của một bé gái phát ra ngoài.
Một Lương Yên chưa từng tiếp xúc chăm sóc đứa trẻ nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng đã bắt đầu có dự cảm bất an.
Nhưng cô vẫn gõ gõ cửa một cái, sau đó mỉm cười đẩy cửa ra, trước tiên ló đầu vào trong nhìn một vòng, sau đó nở nụ cười vô cùng thân thiện: “Chào cháu.’’
Trong phòng, người bạn nhỏ Lạc Lạc đang ngồi trên giường, nhóc con khoảng chừng bốn tuổi, mái tóc bên sừng dê* trên đầu rối loạn tùm lum tùm la, rõ ràng là dáng vẻ vừa mới tình ngủ, vừa khóc vừa đưa tay lau nước mặt cho mình.
(*Mái tóc bện sừng dê.)
Lương Yên kéo vali bỏ vào trong một góc phòng, thử thăm dò ngồi xuống bên mép giường chào hỏi: “Người bạn nhỏ Lạc Lạc.’’
Người bạn nhỏ Lạc Lạc nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục khóc.
Bên dưới đạn mạc đều tỏ vẻ [Chắc có lẽ đứa nhỏ tỉnh lại không thấy bố mẹ nên đau lòng.]
Sau đó “bà vú” thực tập Lương Yên bắt đầu luống cuống tay chân dùng mọi cách dỗ con.
Cô đã mang ra hết những đồ chơi, đồ ăn vặt, những con búp bê hay tượng gỗ có trong vali hành lý của mình, nhưng Lạc Lạc cũng không thèm nhìn một cái, liên tục khóc lóc đã gần nửa tiếng đồng hồ.
[Lương Yên có biết dỗ dành không vậy, đứa nhỏ khóc lâu như vậy không tốt cho cơ thể đâu.]
[Rõ ràng Lương Yên đã bó tay rồi.]
[Tại sao tôi lại có cảm giác Lương Yên cũng sắp khóc thế này.]
[Yên Yên cố lên!]
……
Dỗ dành nhóc con như thế nào cũng không được, Lương Yên thực sự rất muốn khóc.
Cô lại giơ con búp bê nhỏ lắc lư trước mặt Lạc Lạc: “Cháu xem cái này đáng yêu biết bao nhiêu, Lạc Lạc đừng khóc nữa được không?’’
Lạc Lạc càng khóc thương tâm hơn: “Cháu không muốn hu hu hu hu hu…’’
Hốc mắt Lương Yên cũng đỏ bừng: “Vậy Lạc Lạc muốn cái gì nói cho dì được không, nhìn cháu khóc dì cũng muốn khóc quá.’’
Đạn mạc:
[Lương Yên lại tự xưng mình là dì kìa.]
[Nói thế nào đi chăng nữa thì người ra cũng gần ba mươi tuổi rồi còn xưng chị với một đứa nhóc sao được.]
[Lương Yên thật đáng thương.]
Lương Yên không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt Lạc Lạc: “Lạc Lạc muốn chơi trò chơi không? Đừng khóc, chơi trò chơi được không?’’
Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng điện thoại dỗ dành một đứa trẻ ngay trước ống kính máy quay, nhưng bây giờ cô gần như đã cùng đường bí lối rồi.
Nhưng rõ ràng Lạc Lạc không thể cảm thấy hứng thú với điện thoại của Lương Yên chút nào, tùy tiện lướt đến lướt lui trên màn hình mấy cái, vô tình lại click vào một bài viết Weibo.
“Cuốn tạp chí Hokkaido của Lục Lâm Thành đã được phát hành, trình diễn “Bản tình ca mùa đông” trong tuyết trắng.’’
Phía dưới là bức ảnh Lục Lâm Thành chụp ở Hokkaido.
Lương Yên nhìn thấy nhất thời cảm thấy xấu hổ muốn chết, ngay khi cô đang muốn thoát ra thì đúng lúc này Lạc Lạc lại đột nhiên nắm lấy tay cô, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm vào màn hình di động.
“Cháu muốn nhìn Lục ca ca.’’
Trong khoảnh khắc nghe được ba chữ “Lục ca ca” trong miệng Lạc Lạc, Lương Yên cảm giác như sét đánh ngang tai.
Cô chột dạ quay đầu lại nhìn camera phát sóng trực tiếp trên nóc nhà một cái, thử thương lượng cùng với Lạc Lạc: “Chúng ta đổi cái khác được không?’’
Lạc Lạc nghe vậy lại làm ra vẻ muốn khóc: “Cháu muốn xem, cháu phải xem Lục ca ca, mẹ cháu thích Lục ca ca, cháu cũng thích Lục ca ca hu hu hu…’’
Lương Yên bị tiếng khóc của Lạc Lạc dọa sợ, biểu cảm trên mặt còn khó coi hơn cả khóc.
Khán giả đang ngồi xem phát sóng trực tiếp lúc đầu còn không biết “Lục ca ca” trong miệng Lạc Lạc là ai, cho đến khi ống kính máy quay đến gần.
Sau đó, đạn mạc chỉ còn [Mẹ kiếp!]
Nửa tiếng sau, Lương Yên ôm Lạc Lạc trong ngực, dưới ánh mắt soi mói nhìn lom lom của khán giả cả nước, nhìn về phía điện thoại di động, cùng Lạc Lạc nhìn ảnh chân dung của Lục Lâm Thành nửa tiếng đồng hồ.
Cũng chính là bức ảnh mới nhất của chồng trước của cô.
Sau đó Lương Yên mới phản ứng kịp, đứa nhỏ mình đang ôm trong ngực, lại chính là một fan nhí của Lục Lâm Thành.
Trong lòng thực sự rất muốn chết.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
22 chương
119 chương
31 chương
47 chương
30 chương
629 chương
114 chương