Xong buổi lễ đóng máy là bữa tiệc ăn mừng, đến khi toàn bộ kết thúc đã hơn mười giờ tối, Lương Yên ngồi trên xe bảo mẫu trở về khách sạn vừa nghe Khương Mộc ở bên cạnh báo báo lịch trình tiếp theo của mình.
Khương Mộc mở lịch trình ngày của Lương Yên trên Ipad ra: “Một tuần sau có quay chương trình tạp kỹ “Sự thách đấu của người dũng cảm” được ghi hình hai ngày ở ngay thành phố B luôn.’’
“Ồ.’’ Lương Yên gật gật đầu, cái chương trình giải trí này không hề có tên trong ký ức của cô, có lẽ là chương trình mới sản xuất trong ba năm gần đây.
Tâm trạng của Lương Yên không tệ, lúc cô còn là diễn viên tuyến mười tám sao có thể mơ ước đến việc được quay một chương trình tạp kỹ chứ, thật tốt, bây giờ đã có thể quay những chương trình như thế này rồi. Nhưng cô là một diễn viên, công việc và sở trường chính là diễn xuất, thế là lại hỏi Khương Mộc: “Sau đó thì sao? Sau khi quay xong chương trình tạp kỹ thì sẽ đến đoàn làm phim nào tiếp theo?’’
Khương Mộc hơi xấu hổ khép lại thời khóa biểu lịch trình: “À… Sau đó… Sau đó cũng chưa có sau đó…’’
Lương Yên mờ mịt: “Chưa có sau đó? Là ý gì vậy?’’
Khương Mộc thành khẩn nhìn nghệ sĩ đánh mất ký ức ba năm trước của mình mấy ngày nay vẫn còn vì chuyện bỗng nhiên được thăng chức từ tuyến mười tám lên đến tuyến ba mà cảm thấy phấn khích, mặc dù không đành lòng nhưng vẫn quyết định nói cho cô nghe hiện thực phũ phàng này: “Chưa có sau đó có ý là… Ừ…Chương trình tạp kỹ “Sự thách đấu của người dũng cảm’’ chính là lịch trình duy nhất của cô trong ba tháng tiếp theo.’’
Lương Yên nghe được những lời này bỗng nhiên bật cười thành tiếng, nhích đến bên cạnh Khương Mộc cầm lấy Ipad xem lịch trình của mình: “Đừng nói đùa, rốt cuộc thì lúc nào gia nhập vào đoàn làm phim mới? Đưa cho tôi nhìn một chút.’’
Khương Mộc chỉ có thể đưa Ipad của Lương Yên, Lương Yên nhận lấy lướt lướt mấy cái, lại phát hiện trong thời khóa biểu lịch trình của mình thực sự chỉ có một chương trình tạp kỹ vào tuần sau.
“Móa!’’ Lương Yên cau mày, không thể tin nhìn lịch trình trống rỗng của mình: “Khương Mộc, anh không gạt tôi đấy chứ?’’
Khương Mộc hơi đau lòng nhìn Lương Yên: “Không gạt cô.’’
“Như thế này còn chẳng bằng ba năm trước của tôi!’’ Lương Yên ném Ipad cho Khương Mộc: “Mặc dù ba năm trước tôi chỉ đóng những vai nhỏ trong các bộ phim nhưng ít nhất vẫn còn có triển vọng phát triển, tại sao bây giờ ngay cả quay phim cũng không thể quay được nữa?’’
Lương Yên kích động nắm lấy cổ áo của Khương Mộc chất vấn: “Khương Mộc, anh thành thật nói cho tôi biết, có phải mấy năm nay tôi đã bị người nào phong sát* đúng không?’’
(*Phong sát: Chặn hết mọi nguồn sống, không cho làm việc.)
“Không phải, không phải.’’ Khương Mộc cẩn thận rút cổ áo của mình ra khỏi tay Lương Yên, nhìn cô một lúc mới nhỏ giọng nói: “Mọi người không muốn tìm đến cô là vì…’’
“Vì sao? Vì sao lại không tìm đến tôi? Không phải tôi đã là một diễn viên tuyến ba rồi sao?’’ Tâm trạng kích động trong lòng qua đi, Lương Yên co người ngồi trong góc xe bảo mẫu, cả người dường như bị một bầu không khí bi thương dày đặc vây quanh.
Khương Mộc nhìn tình cảnh mờ mịt sau khi mất trí nhớ của Lương Yên hiện nay, mím môi nói: “Vậy tôi nói, cô cũng đừng quá đau lòng.’’
“Ừ.’’ Lương Yên cúi đầu.
Lương Yên có thể thăng tiến từ tuyến mười tám lên đến tuyến thư ba không phải vì tham gia vào một tác phẩm nổi tiếng mà chỉ đơn giản vì một ngày nào đó của hai năm trước, Lục Lâm Thành từ trước đến nay không thích đăng Weibo bỗng nhiên đăng một thông báo công bố tin tức kết hôn của mình, hơn nữa người vợ của anh lại là một diễn viên nhỏ không được ai biết đến trong giới, Lương Yên.
Chuyện này đối với những người trong giới giải trí lẫn người hâm mộ mà nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai, chẳng ai có thể ngờ được rằng một Lục Lâm Thành vừa mới bộc lộ tài năng của mình trong làng điện ảnh không bao lâu, được người trong nghề đánh giá cao, sự nghiệp đang ở trong thời kỳ hoàng kim vậy mà lại chạy đi kết hôn, hơn nữa đối phương còn là một diễn viên tuyến mười tám chưa từng được nghe nói qua. Tốc độ truy cập của những tin tức bàn luận xung quanh chuyện này nhanh đến nỗi khiến cho Weibo bị tê liệt, buộc những lập trình viên phải tăng ca làm thêm giờ suốt đêm. Chuyện này ngay lập tức đưa Lương Yên vào tầm mắt của công chúng và người hâm mộ, mức độ nổi tiếng của cô nhanh chóng tăng vùn vụt, chạm vào ngưỡng cửa của tuyến ba.
Mang trên người thân phận là bà xã của Lục Lâm Thành, theo lý mà nói Lương Yên chỉ cần làm việc chăm chỉ thì việc lăn lộn trong tuyến hai cũng không phải là việc gì khó, nhưng tại sao hiện tại cô chỉ có thể dừng chân tại chỗ ở tuyến ba không hề có tiến bộ? Lại là vì ngoại trừ bài viết Weibo công bố tin tức kết hôn của Lục Lâm Thành ra thì Lương Yên lại không hề ra mặt, không tương tác, chia sẻ trên Weibo, ngoài đời vợ chồng cũng chưa từng bị bắt gặp đi cùng nhau hay có hoạt động nào khác, ngay cả trong những cuộc phỏng vấn bình thường thì đội ngũ quản lý của Lục Lâm Thành cũng sẽ yêu cầu ký giả không được nhắc đến Lương Yên.
Thậm chí có người hâm mộ còn phát hiện, Weibo của Lương Yên không nằm trong danh sách theo dõi của của Lục Lâm Thành.
Cuộc hôn nhân này, dường như có hay không có cũng không có gì khác nhau.
Vì thế toàn bộ bộ giới giải trí và người hâm mộ bắt đầu chờ Lục Lâm Thành ly hôn, hận không thể quên đi chuyện thần tượng của mình đã kết hôn này, tựa như cái bài viết kia chỉ là anh ấy nhất thời run tay nhấn nhầm. Mà muốn làm mờ nhạt ấn tượng Lục Lâm Thành đã kết hôn trong mắt công chúng, đương nhiên không để vợ của mình xuất hiện trước mắt mọi người là một cách tốt nhất.
Sau khi tin tức kết hôn với Lục Lâm Thành được công bố, Lương Yên nhận được hai lời mời đóng vai nữ chính trong hai bộ phim, mấy nhà sản xuất kia hi vọng có thể trông chờ vào nhiệt độ của bà xã Lâm Lục Thành mà tuyên truyền đánh bóng tên tuổi thật tốt cho bộ phim, nhưng ai ngờ ngay khi bộ phim vừa được công chiếu thì đã bị các fans đoàn kết lại tẩy chay, những lời bình luận ác ý chê bai giống như thủy triều không thể nào ngăn chặn được. Dần dần, những nhà đầu tư trong ngành cũng nhận ra được một việc, với mức độ nổi tiếng của Lục Lâm Thành hiện tại, chẳng có ai muốn một người phụ nữ có thân phận là bà xã của anh xuất hiện trên TV khiến người khác khó chịu cả. Vì thế những lời mời đóng phim, quảng cáo đến tay Lương Yên càng ngày càng ít, ngay cả bộ phim cổ trang huyền huyễn vừa mới kết thúc này cũng là do nữ chính đã được chọn trước đó đột nhiên bỏ chạy, nhân vật chính lại không thể là người mới nên mới tạm thời kéo Lương Yên vào cho đủ quân số.
Ngay cả cái chương trình tạp kỹ tuần sau cũng vì là một chương trình mới của đài truyền hình cần lưu lượng truy cập nhất định mới cần đến thân phận bà xã của Lương Yên để tạo để tài thu hút sự chú ý của khán giả, bởi vì biết trước chắc chắn sẽ bị ăn mắng cho nên Lương Yên chỉ được mời đến với tư cách là khách mời, đủ hấp dẫn rồi thì có thể cho người rời đi.
Lương Yên lẳng lặng lắng nghe những lời của Khương Mộc nói, một giọt nước mắt không thể kiềm chế được rơi xuống.
Khương Mộc luống cuống tay chân lấy khăn giấy đưa cho Lương Yên lau nước mắt: “Này, cô đừng khóc, đừng khóc.’’
Lương Yên nhận lấy khăn giấy, vốn dĩ muốn nhịn không thể rơi nước mắt, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy thương tâm, kết quả lại càng khóc dữ dội hơn.
Khi biết được tất cả cư dân mạng đang đợi cô và Lục Lâm Thành ly hôn, mặc dù cảm thấy hơi túng quẫn nhưng thực ra trong lòng cô không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Dẫu sao trong ký ức của cô lúc này bản thân mình cùng lắm cũng chỉ được xem như một người hâm mộ qua đường của Lục Lâm Thành mà thôi, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với anh, nhưng ai biết được một khi đã trở thành bà xã của người này, cho dù đã là một diễn viên tuyến ba lại không có lịch trình để chạy, không có bộ phim nào để quay, còn chẳng bằng một diễn viên tuyến mười tám vô danh tiểu tốt như trước kia, nghĩ đến đây Lương Yên không nhịn được lại rơi nước mắt.
“Kết hôn cái quỷ gì chứ, còn không bằng không kết hôn.’’ Lương Yên vừa lau nước mắt vừa nói.
Khương Mộc cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, dù sao đặt mình vào trường hợp của Lương Yên, cuộc hôn nhân này… Tựa như càng thảm hại hơn lúc chưa kết hôn thật.
Khương Mộc trầm ngâm một lúc lâu rồi mới an ủi cô: “Không phải tuần tới cô còn có một chương trình tạp kỹ sao, cố gắng thể hiện tốt một chút, còn về chuyện vai diễn, hay là để tôi đi hỏi một chút xem có đoàn làm phim nào có nữ chính bỏ vai nữa không?’’
Lương Yên không ký hợp đồng với công ty nào, tất cả mọi chuyện từ trước đến nay đều cho một tay Khương Mộc xử lý hết thảy.
Lương Yên khóc đủ rồi, trong lòng lại nảy sinh một cảm giác khó chịu cho đến khi chiếc xe bảo mẫu dừng lại trước cửa khách sạn.
Hai người quay lại phòng khách sạn, đồ đạc trước đó đã được Khương Mộc thu dọn xong hết rồi, bộ phim đã đóng máy, ngày mai hai người sẽ trở về thành phố B.
Lương Yên tắm rửa xong, ngã lưng nằm xuống giường đắp mặt nạ, sau đó mở điện thoại đi động ra.
Bản thân cô không có thói quen đăng lên vòng bạn bè* hay Weibo, cho nên muốn tìm được những chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ba năm mà cô lãng quên thì đã ít lại càng ít, Lương Yên lướt một vòng vẫn không thể tìm được thông tin hữu ích gì, sau đó click mở trang chủ của Weibo mình ra, nhìn thấy số lượng người theo dõi không nghiêng không lệch vừa đúng một triệu.
(Vòng bạn bè: là một tính năng của Wechat, tựa như timeline của FB mà chỉ cho người nào mình add friend xem thôi ấy. Có thể post ảnh, post gif, post clip cho friendlist mình xem; bạn bè cũng có thể ‘like’ hoặc ‘bình luận’, mà người đó cũng chỉ nhìn được bình luận hoặc like của những người có bạn chung. Nguồn: FENG RANGERS.)
Số lượng như vậy quả thực cũng đã rất tốt rồi, còn cao hơn nhiều so với thời gian cô còn là một diễn viên tuyến mười tám, dưới mỗi bài viết đều có lượt chia sẻ nhiều hơn, lượt yêu thích có thể miễn cưỡng lên đến một trăm, còn những bình luận khen ngợi cũng chỉ lác đác mười mấy cái.
Lương Yên chính thức xác nhận mình không có nhiều người hâm mộ, cô thở dài một tiếng, đúng lúc này lại nhận được một tin nhắn Wechat của Khương Mộc, trên đó có ghi thông tin về chuyến bay đến thành phố B ngày mai và tiếp theo lại nhận được một địa chỉ, chú thích là “Nhà của cô và Lục Lâm Thành.’’
Khi Lương Yên nhìn thấy mấy chữ “Nhà của cô và Lục Lâm Thành”, lông mày vô thức nhíu chặt.
Nhưng mà cũng may Khương Mộc lại gửi đến một tin nhắn khác: “Đừng lo lắng, Lục Lâm Thành không thường xuyên về nhà cho nên căn nhà này gần như chỉ có một mình cô ở mà thôi.’’
Lúc này Lương Yên mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi vào Weibo của Lục Lâm Thành lướt lướt một vòng, xác định mấy ngày nay anh ta vẫn đang ở phim trường đóng phim, chắc chắn sẽ không chạm mặt cô.
Lương Yên nhét điện thoại di động xuống dưới gối, mang theo một bụng tràn đầy tâm sự ngủ một giấc, ngày mai xách vali cùng với Khương Mộc ngồi máy bay bay về thành phố B.
Chuyến bay bị delay hơn một giờ, khi Lương Yên về “nhà’’ đã là tám giờ tối, cô ấn vân tay mở khóa cửa, sau đó đứng trước cửa ra vào mờ mịt đánh giá căn hộ chung cư khoảng chừng hai trăm mét vuông này.
Căn hộ được lắp đặt nội thất theo phóng cách hiện đại, lấy màu xám làm tông màu chủ đạo, chỉ cần nhìn một chút cũng biết nó được thiết kế dựa theo thẩm mỹ của nam chủ nhân, khác nhau một trời một vực với căn hộ độc thân được trang trí theo sắc vàng ấm áp mà trước kia cô đã từng ở.
Căn hộ rất sạch sẽ gọn gàng, có lẽ thường có người giúp việc đến đây quét dọn định kỳ, trái cây và đồ ăn trong tủ lạnh cũng đầy đủ, tất cả đều còn tươi ngon.
Khương Mộc nói Lục Lâm Thành thường xuyên không về nhà, hơn nữa cô cũng đã biết anh ta đang ở phim trường đóng phim, một khi diễn viên đã tham gia vào đoàn thì không thể tùy tiện rời khỏi nơi đó, vì thế Lương Yên cũng thả lỏng tinh thần hơn không ít, sau khi cất gọn hành lý xong thì lấy một hộp sữa chua ở trong tủ lạnh ra uống, rồi lê dép loẹt xoẹt đi làm quen với bố cục của căn nhà.
Trong nhà không hề thiếu bất cứ đồ vật gì, chỉ là dường như tất cả quá gọn gàng ngay ngắn theo kiểu rập khuôn, giống như bối cảnh trong đoàn làm phim, thiếu đi hơi thở của con người.
Căn hộ rất ấm áp, nhiệt độ khá cao, Lương Yên thở dài, lấy một bộ quần áo ngủ hai dây mỏng manh từ trong phòng quần áo.
Sau khi tắm rửa xong, mặc quần áo ngủ nằm trên giường, tắt đèn nhưng lăn qua lăn lại vẫn không tài nào ngủ được.
Ngủ đi, nói không chừng ngày mai lại nhớ ra tất cả, Lương Yên nhắm mắt lại không ngừng ổn định tâm trạng của mình, ngay khi cô đang mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi thì cảm thấy phần giường bên cạnh mình đột nhiên bị lún xuống.
Lương Yên bỗng chốc mở to hai mắt, bật người nhảy lên từ trong ổ chăn, lúc nhìn thấy bóng đen kia, không tự chủ được hoảng sợ hét lên một tiếng.
Người kia nghe được âm thanh của Lương Yên, biết cô còn chưa đi ngủ, vì thế tách một tiếng, nhấn công tắc mở ngọn đèn nhỏ nơi đầu giường lên.
Lục Lâm Thành ngồi ở trên giường, nhìn thấy Lương Yên bật người nhảy lên từ trong ổ chăn, trong ánh sáng mờ nhạt, mái tóc dài hơi quăn như tảo biển xõa trên bờ vai mảnh khảnh, màu đen của những lọn tóc càng làm nổi bật làm da trắng như tuyết, bộ quần áo ngủ tơ tằm mỏng manh dính sát vào người cô, phác họa đường cong lả lướt quyến rũ như ẩn như hiện.
Lục Lâm Thành cười một tiếng.
Lúc Lương Yên nhìn thấy gương mặt của Lục Lâm Thành, đầu óc chỉ còn một mảnh trống rỗng, ngay khi cô còn chưa kịp thời phản ứng lại thì cơ thể đã nằm dưới người đàn ông nọ.
Cảm nhận được trên đùi mình có một bàn tay rộng lớn đang sờ qua sờ lại, Lương Yên vô thức muốn duỗi chân đá một cái, kết quả lại bị người ta bắt được cổ chân.
Cả người Lương Yên khẽ run lên, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của người đàn ông ở phía trên.
Lục Lâm Thành giữ lấy cổ chân cô, nói: “Cô không muốn làm sao?’’
Nhưng mà anh dường như cũng không có ý định chờ đợi câu trả lời của Lương Yên, ngón tay thon dài cởi bỏ đai an toàn trên áo ngủ cô ra, dễ dàng lột xuống, cơ thể từ từ dán lên, rồi nắm lấy một bên mềm mại, đùa bỡn xoa nắn ở trong lòng bàn tay mình.
Suốt cả đêm đó, Lương Yên chỉ cảm thấy mờ mịt mơ màng, cô mất trí nhớ, cho nên không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, sau đó thất thủ không thể chống cự, cả người mềm nhũn thành vũng nước, tựa như một tấm gỗ nổi lềnh bềnh giữa muôn ngàn sóng biển, mười ngón chân mượt mà cuộn tròn co quắp, bắp chân trắng ngần như ngó sen lơ lửng trong không trung, bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy ga trải giường, mặt đỏ đến tận mang tai lắng nghe những giai điệu ngân nga xấu hổ phát ra từ chính miệng mình.
Muốn làm hay không muốn làm, cuối cùng vẫn phải làm đấy thôi?
Truyện khác cùng thể loại
280 chương
9 chương
177 chương
337 chương
20 chương
15 chương