Lục Lâm Thành nhìn dáng vẻ của Lương Yên lúc này, nín cười nói: “Nếu em đang diễn thực sự thì nhất định sẽ bị đạo diễn mắng.’’
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Yên đỏ bừng, hầm hừ trả kịch bản lại cho Lục Lâm Thành, ngồi xếp bằng đưa lưng về phía anh: “Không diễn, không diễn nữa.’’ Uổng công cô còn tốt bụng tập thoại với anh nhưng người này lại còn muốn yêu cầu cao đến thế, thật là.
Lục Lâm Thành theo cô ngồi dậy, nhìn mái tóc được búi cao và sau ót dầy đặn dễ thương của người phụ nữ trước mặt mình mỉm cười nói: “Sao vậy? Không làm được nữa sao?’’
Lương Yên bị đâm trúng điểm G của lòng tự trọng, càng tức giận hơn.
“Em không biết thì sao chứ, đến lúc đó nữ diễn viên đóng cùng anh chắc chắn sẽ biết mà.’’ Cô chua xót nói.
Lục Lâm Thành không nhịn được rất muốn nói cho cô biết đây là một bộ phim điện ảnh với chủ đề pháp luật hình sự phát huy năng lượng tích cực, được phía trên coi trọng đánh giá cao, sẽ không bao giờ dùng những cảnh quay lộ liễu cấm kỵ để quảng cáo, có lẽ đến lúc đó cũng có một hai cảnh, nhưng dĩ nhiên chừng mực trong giới hạn nhất định, nếu không anh cũng không nhận.
Lục Lâm Thành ôm Lương Yên vào lòng, ngửi được hương thơm nhạt nhạt trên người cô, khẽ mỉm cười ghé bên tai cô nói: “Con nhỏ, không biết cũng không sao.’’
Lương Yên nghe xong lỗ tai lập tức đỏ bừng, sự tức giận lúc nãy biến mất toàn bộ không còn thấy bóng dáng tăm hơi ở đâu nữa, chỉ biết cúi đầu liều mạng nắm chặt góc áo của mình.
Còn nhỏ, anh nói cô vẫn còn nhỏ đấy!
Lục Lâm Thành, anh đừng lưu manh chọc ghẹo như thế nữa được không?
Trái tim nhỏ của Lương Yên đập loạn thình thịch, ngay khi cô đang xoắn xuýt không biết nên trả lời anh thế nào mới phải thì cánh tay Lục Lâm Thành đã bắt đầu không an phận đi vào chui vào trong vạt áo cô, ở ghé sát bên tai cô bổ sung một câu: “Chỉ cần sau này bắt đầu từ từ học là được.’’
Lương Yên bị sờ soạng đến mềm nhũn: “………”
Hóa ra mục đích cuối cùng vẫn là cái này.
Quả nhiên đàn ông không phải là đồ tốt đẹp gì mà!!
** ** **
Ngày hôm sau, Khương Mộc vừa ngủ dậy đã nhận được tin nhắn Wechat của Lương Yên gửi đến.
[Mộc Mộc à, ở chỗ anh, có cái đó, chính là cái đó không? Xấu hổ.jpg.]
Khương Mộc vừa nhìn thấy hai chữ “Mộc Mộc” cả người đã lập tức nổi cả da gà.
[Nói chuyện đàng hoàng đi!]
Lương Yên: [… Được.]
Lương Yên: [Chuyện này, ở chỗ anh, có bộ phim gì đó không, chính là loại đó đó, anh hiểu mà, có thể gửi cho tôi một vài bộ được không?]
Khương Mộc khóe miệng giật giật gửi cho Lương Yên mấy bộ phim điện ảnh siêu anh hùng: [Đủ chưa?]
Lương Yên: [… Phim mà tôi nói không phải mấy cái này, mà là loại kia đó, anh hiểu mà, phim khiêu dâm người lớn!]
Khương Mộc vừa uống một hớp nước đã bất hạnh phun ra: [???]
Lương Yên: [Tôi cảm thấy anh chắc chắn có.]
Vẻ mặt Khương Mộc vô cùng sợ hãi: [Cô muốn những thứ đó làm gì?]
Lương Yên: [Tôi cảm thấy hơi tò mò, muốn xem một chút.]
Khương Mộc: [Phương diện kia của Lục Lâm Thành không được sao?]
Lương Yên: [... . . . ]
[ Tôi không cho phép anh xỉ nhục bạn trai tôi như vậy! Nhanh lên! Giao tài nguyên trong tay anh ra đây! Mượn xong chúng ta mới dễ nói chuyện!]
Khương Mộc không chịu cho: [Không có.]
Lương Yên: [Sao có thể không có, Khương Mộc, anh anh anh không chịu cho tôi, không phải là vì trong đĩa của anh tất cả đều là viên canxi đấy chứ?]
[Anh xuất quỹ* từ lúc nào vậy, tại sao không nói cho tôi biết, hai chúng ta có phải là bạn không vậy, Khương Mộc anh đúng là thiếu chín chắn mà!]
(*Xuất quỹ: 出的柜 Công khai thiến hướng tình dục chỉ hay gọi ngắn chỉ việc một người đồng tính, song tính hoặc hoán tính tự nguyện tiết lộ thiên hướng tình dục hoặc giới tính của mình.)
Khương Mộc khóc không ra nước mắt: [… Tiểu tổ tông của tôi ơi!]
Thế là để giữ danh tiếng thẳng nam chính hiệu của mình, Khương Mộc không thể làm gì khác hơn là chọn hai bộ phim nào đó từ trong ổ cứng gửi cho Lương Yên.
Lương Yên nhận được thứ mình muốn gửi cho hắn một cái liếc mắt cười.jpg.
Cả hai bộ đều có tên, một bộ là Aoi Sora, còn bộ kia là Yui Hatano.
Lục Lâm Thành đang ở bên ngoài, Lương Yên lặng lẽ chui vào phòng ngủ, đóng cửa lại, kéo rèm, cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó duỗi bàn tay tội ác mở “Yui Hatano” ra.
Đây là lần đầu tiên cô xem thể loại phim này, vô cùng căng thẳng khẩn trương, tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lúc trước đi học cũng không nghiêm túc như vậy.
Mười phút sau.
Lương Yên đã xem phong bộ “Yui Hatano”, gò má đỏ bừng, biểu cảm trên mặt hết sức kỳ lạ.
Cô tự nói với chính mình rằng những hành động này chỉ là một ví dụ, sau khi hồi phục tâm trạng một chút lại mở bộ của Aoi Sora ra.
Lần này ngay cả mười phút Lương Yên cũng không thể kiên trì nổi.
Cô vô thức nhớ lại những hình ảnh bên trong hai bộ phim kia.
Thật đáng sợ a a a! Sao vật kia cũng có thể ăn được! Tại sao có thể ăn được! Sao còn có thể làm như thế, sao còn có thể làm như thế!
Lông tơ trên cánh tay Lương Yên lập tức dựng đứng cả lên, vội vàng ngồi dậy chạy ra khỏi phòng ngủ đi đến ban công thì nhìn thấy Lục Lâm Thành đang nhàn nhã cầm bình nước tưới hoa ngoài đó.
Người đàn ông mặc một bộ quần áo thoải mái ở nhà, dáng người cao ráo cân đối, vẻ mặt chăm chú tưới hoa, góc nghiêng khuôn mặt hoàn hảo mê người.
Người này ngay cả tưới hoa cũng có thể đẹp tựa như một bức tranh.
Lương Yên nhất thời bị cảnh tượng này làm cho xúc động, lập tức nhào đến ôm lấy cánh tay Lục Lâm Thành, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó nhìn anh: “Em không muốn học đâu.’’
Lục Lâm Thành dừng động tác tưới hoa trong tay, khó hiểu hỏi: “Học cái gì cơ?’’
Lương Yên nhớ đến hai nữ diễn viên xinh đẹp đáng yêu bày ra vẻ mặt hưởng thụ phục vụ một người đàn ông bụng phệ đầy mỡ trong bộ phim khiêu dâm kia lại cảm thấy buồn nôn, nhón chân lên ghé vào tai Lục Lâm Thành nói một câu.
Lục Lâm Thành: "... . . ."
Anh cũng chỉ thuận miệng trêu chọc cô một chút mà thôi, nhưng cô thực sự đã đi tìm thầy đi tìm tài liệu học tập?
Cho nên anh đây nên cảm động hay là vui mừng đây?
Lục Lâm Thành nhíu mày, đưa điện thoại di động cách xa mắt mình nhất có thể, dáng vẻ cực kỳ giống với mấy ông lão bà lão xem điện thoại trên tàu điện ngầm, nhìn hai bộ phim người lớn trong điện thoại Lương Yên.
Lục Lâm Thành xóa bỏ tài nguyên trong máy cô, giọng điệu tựa như thầy giáo chủ nhiệm đang dạy dỗ học sinh của mình: “Sau này không được xem những thứ này nữa.’’
Lương Yên trơ mắt nhìn hai bộ phim mà mình khó khăn lắm với xin được của Khương Mộc lại bị anh dứt khoát xóa bỏ: “Không phải anh bảo em từ từ học sao?’’
Lục Lâm Thành sâu kín nhìn cô: “Vậy bây giờ em đã xem rồi, học được chưa? Có muốn thực hành một chút không?’’
“Không muốn không muốn không muốn.” Lương Yên lại vô thức nhớ đến những cảnh tượng kia, cô không muốn làm như thế đâu, cánh tay run rẩy nổi đầy da gà, sau đó cướp lấy bình tưới hoa trong tay anh tưới hoa.
Lục Lâm Thành mỉm cười, cầm kéo bắt đầu tỉa hoa cây cảnh, anh trồng rất nhiều cây xanh, bình thường những lúc không ở nhà đều sẽ thuê người đến chăm sóc chúng, những bình hoa này được chăm sóc rất tốt.
Lương Yên cảm thấy hai người ở bên cạnh nhau tưới hoa cũng có thể xem là một trong những hoạt động hẹn hò như các cặp đôi tình nhân khác, vui vẻ cười trộm.
Nhưng chẳng được bao lâu, điện thoại của Lục Lâm Thành lại không đúng lúc vang lên.
Anh nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình, nhận điện thoại, không biết người ở đầu giây bên kia đang nói chuyện gì, chỉ thấy vẻ mặt của Lục Lâm Thành dường như không được tốt cho lắm.
Mấy phút sau, Lục Lâm Thành cúp điện thoại.
Lương Yên cẩn thận hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?’’
‘’Là cái này.’’ Lục Lâm Thành mở Wechat ra, Lương Yên nhìn thấy có người gửi đến cho anh mấy bức ảnh.
Cô xích lại gần xem, sau đó hoảng hốt phát hiện ra người trong mấy bức ảnh kia lại chính là mình và Lục Lâm Thành.
Hai người đi dạo trong công viên dành cho người già không bị chụp phải, nhưng lúc xuất hiện trên đường ra khỏi tiểu khu lại bị chụp, lúc đầu bọn họ vẫn luôn một người đi trước một người đi sau để tránh hiềm nghi. Chẳng qua là trên đường dây giày của Lương Yên bị tuột ra, cô cúi người buộc chặt nhưng đi được một vài bước lại bung, Lục Lâm Thành đi ở phía sau không thể nhìn nổi, ngồi xổm người xuống thắt dây giày của cô thành hình nơ con bướm vừa đẹp vừa chặt.
Trong bức ảnh, vừa khéo lại là hình ảnh Lục Lâm Thành ngồi xổm người xuống thắt dây giày cho Lương Yên.
Lương Yên hoảng hốt không thôi, há miệng run rẩy hỏi: “Làm…Làm sao bây giờ?’’
Lục Lâm Thành xem hai bức ảnh kia: “Không sao đâu, Trác Dương đã mua chúng lại rồi.’’
Mặc dù Lương Yên chỉ là một diễn viên quần chúng nhưng dù sao đi chăng nữa cũng được xem như người trong ngành, biết được những hình ảnh thế này chắc chắn tốn không ít tiền, huống chi nhân vật chính lại là Lục Lâm Thành, vậy thì càng là giá trên trời.
Lương Yên thậm chí còn không dám hỏi đến con số, vẻ mặt đưa đám cúi đầu xuống nói xin lỗi.
Là cô vẫn một mực cố chấp với chuyện muốn hai người đi ra ngoài hẹn hò nên mới xảy ra chuyện này.
Hai người ở trong nhà cùng nhau tưới cây chăm hoa như bây giờ không phải cũng rất tốt sao, tại sao cứ phải bảo anh ra ngoài hẹn hò với mình làm gì cơ chứ.
Lương Yên hiểu rõ cho dù tốn bao nhiêu tiền mua lại hai bức ảnh đi nữa cũng không phải là con số mà cô có thể bồi thường nổi.
Lục Lâm Thành nhớ lại những lời Trác Dương nói với anh trong điện thoại vừa rồi, bảo anh hoặc là che giấu cực kỳ chặt chẽ tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài hoặc là chia tay, sau này không được để xảy ra mấy chuyện như thế này nữa, hai bức ảnh này có giá bằng một nửa cát sê đóng phim của anh đấy!
Muốn che giấu sao?
Lục Lâm Thành duỗi tay ôm lấy bả vai Lương Yên vẫn đang tự trách bản thân mình.
Thật ra anh không hề muốn che giấu chút nào.
Anh chỉ nói chuyện yêu đương lại không phạm pháp không làm chuyện gì trái với luân thường đạo lý, tại sao phải che giấu.
Lục Lâm Thành nhẹ giọng thở dài.
Lương Yên còn cho là Lục Lâm Thành nhất định sẽ trách móc cô, kết quả anh lại im lặng không nói gì, Lương Yên đưa tay giật nhẹ góc áo của anh, trầm thấp tự trách nói: “Sau này chúng ta đừng đi ra ngoài cùng nhau nữa, xin lỗi, là em không đúng.’’
“Có phải người đại diện của anh không thích em không?’’ Vừa rồi trong lúc anh đang nói chuyện cô loáng thoáng nghe được trong điện thoại có nhắc đến tên mình, hơi mất mát: “Cô ấy bảo hai chúng ta hãy chia tay sao?’’
Lương Yên cảm thấy cho dù bây giờ Lục Lâm Thành mở miệng đề cập đến chuyện chia tay với mình cô cũng có thể chấp nhận được, nếu cứ tiếp tục như thế này nữa nói không chừng một ngày nào đó thực sự sẽ bị phát hiện.
“Đến đây.’’ Lục Lâm Thành nắm tay Lương Yên kéo vào phòng ngủ để cô ngồi trên giường.
Lương Yên hơi mờ mịt, chỉ là vừa ngồi lên giường cô đã cảm thấy không được tốt cho lắm, còn tưởng rằng anh đang muốn cái kia, hai bức ảnh chụp lén khiến anh phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ là muốn đòi lại bồi thường từ trên người cô sao?
Lương Yên nhắm chặt hai mắt, cánh tay nhỏ bé nắm chặt lấy ga trải giường.
Bồi thường thì bồi thường, mình tạo nghiệt thì mình phải bồi thường.
Ngay cả khi anh thực sự muốn cô thử mấy kiểu trong bộ phim khiêu dâm người lớn đó cô cũng nhấp nhận. Lương Yên bày ra dáng vẻ thấy chết không sờn nghĩ.
Nhưng một giây tiếp theo, trước mắt cô lại đột nhiên tối sầm, trên đầu bị một chiếc chăn mềm mại bịt kín mít.
“A!” Lương Yên không hiểu tại sao cả người mình lại bị bọc cực kỳ kín mít trong chăn, cảm giác bị quấn chặt trong một chiếc vỏ như thế này khiến cô vô cùng sợ hãi, không ngừng vùng vẫy quơ quơ cánh tay muốn chui ra ngoài.
Lục Lâm Thành ôm chặt lấy người nào đó không an phận muốn chui ra ngoài: “Không được nhúc nhích.’’
Sinh vật bên trong nghe được lời nói của anh lập tức yên tĩnh lại.
Lương Yên bị quấn trong chăn cảm thấy hơi bực bội, trước mắt lại tối đen như mực, không biết anh muốn làm gì, ủy khuất hỏi, giọng nói khó chịu rầu rỉ phát ra từ trong chăn: “Anh đang làm gì vậy?’’
Trong lòng Lục Lâm Thành vẫn nhớ đến những lời Trác Dương nói hoặc là che giấu cực kỳ chặt chẽ tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài hoặc là chia tay.
Anh hôn lên đống chăn tròn vo hơi nhô ra: “Anh giấu em thật kỹ.’’
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
22 chương
119 chương
31 chương
47 chương
30 chương
629 chương
114 chương