Ôi, đóa hoa tội nghiệp bị đàn ong tranh giành a!
Đối với tập đoàn N.W, Vân Nhàn cũng không quá rõ ràng, đến nơi này là do ông ngoại đề nghị khi biết cô sẽ ở nam thành phố. Sau đó lại bận chuyện ông cụ giao phó và chuyện hai bảo bảo, Vân Nhàn chưa có thời gian tìm hiểu kỹ N.W. Cô chỉ biết đây là tập đoàn Cung gia đầu tư, trong toàn hội đồng nắm quyền chủ đạo , hiện tại người đứng đầu là Cung Cẩn Đường - Chủ tịch Hội đồng quản trị, bây giờ tập đoàn do con trai nhỏ nhất của ông – Cung Cảnh Hàn quản lý – người được ngầm thừa nhận là người thừa kế hợp pháp nhất. Chuyện nội bộ Cung gia không phải là bí mật gì, lúc Vân Nhàn còn ở Cung gia đã nghe nói qua, so với tình hình nhà cô cũng có chút tương tự.
Vân Nhàn vừa đi vừa nghĩ, đôi mắt trong suốt cũng lướt toàn bộ Hội trường, cuối cùng chọn ngẫu nhiên một vị trí còn trống. Đối với cuộc phỏng vấn này, Vân Nhàn không hề lo lắng, cô tin tưởng vào năng lực của bản thân, đôi khi quá khẩn trương lại khiến mọi tệ hơn. Vân Nhàn tùy ý ngồi xuống, bên trái cô có một cô gái ngồi từ trước, cô ta liến nhìn Vân Nhàn một cái rồi nhìn sang chỗ khác. Mặc dù va chạm diễn ra rất nhanh nhưng Vân Nhàn vẫn kịp nhìn thấy trong mắt cô ta sự kiêu ngạo. Vân Nhàn bề ngoài không nói gì nhưng trong lòng thì bĩu môi, cô quả thực chẳng biết cô ta bày ra biểu hiện đó ai xem!
Duyên phận là một loại sức mạnh kỳ lạ, có người bạn gặp lần đầu tiên đã thấy ưa thích, cũng có người bạn mới quen biết nhưng lại thấy không vừa mắt. Ấn tượng của Vân Nhàn với Hà Trâm ngay từ cái chạm mặt thứ nhất là không hợp ý rồi, sau này khi cả hai cùng làm chung một bộ phận càng thêm ngứa mắt. Vân Nhàn tuyệt chẳng phải loại người nhỏ nhen gì, tuy nhiên “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”, dường như cô và Hà Trâm bát tự không hợp, thủy hỏa bất dung, cô ta luôn tìm cách gây sự với cô, một lần cuối cùng còn khiến Vân Nhàn đau khổ gần chết. Chuyện này để sau lại nói.
Vân Nhàn vừa ngồi chưa được bao lâu thì bên phải cô lại có một người đến. Cô gái này ước chừng 23, 24 tuổi; tóc tết đuôi sam, đeo mắt kính; mặc bộ váy công sở trắng nhạt, sắc mặt hồi hộp. Đáng lẽ với tính cách của Vân Nhàn sẽ không nhàm chán chú ý đến những việc đó, nhưng cô cảm thấy cô gái này có nét gì đó hơi giống Thủy Thiên Phong, Vân Nhàn là người yêu ai yêu cả đường đi, cho nên khá có hảo cảm với cô gái này.
Lam Vy lúc này cực kỳ lo lắng và khẩn trương. Cô vừa tốt nghiệp đại học, trước đây đã từng làm việc tại một số công ty lúc đi thực tập nên ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm, thành tích của cô cũng rất tốt nên mọi người khuyên cô xin việc tại N.W thử vận mây. Vốn, Lam Vy cũng không ôm hi vọng nhiều, không ngờ lại nhận được phản hồi từ mời cô đến tham gia phỏng vấn. Vừa nghe tin này, Lam Vy cực kỳ xúc động, tập đoàn N.W chính là thiên đường cho những ai có tài năng về công nghệ kĩ thuật, mỗi đợt tuyển việc có hơn một ngàn hồ sơ gửi đến. Ở nam thành phố, N.W chính là một con quái vật khổng lồ, tất nhiên, đãi ngộ của tập đoàn cũng cao hơn nhiều so với những công ty khác. Đối với một sinh viên mới ra trường như Lam Vy, N.W không nghi ngờ là một nơi có sức hấp dẫn cực lớn. Mặc dù trước đó đã chuẩn bị kỹ, nhưng khi cô đến tận nơi liền bị choáng, khung cảnh đồ sộ này lần đầu cô được chứng kiến. Mọi sự chuẩn bị bay đi đâu mất tích, Lam Vy lúc này y như cô dâu nhỏ về nhà chồng, vừa khẩn trương vừa lo sợ.
Vân Nhàn thấy hai bàn tay Lam Vy hết mở ra lại nắm chặt thì có chút đồng tình, cô gái này đoán chừng mới tốt nghiệp đi, tràng diện này đến cô còn ngỡ ngàng huống chi ai. Có lẽ do nét quen thuộc, Vân Nhàn nghĩ bản thân nên giúp đỡ cô bé, vì thế, cô nhẹ giọng nói: “Không cần căng thẳng như thế!”
Lam Vy đang bị vây trong trạng thái như lâm đại địch chợt nghe giọng Vân Nhàn truyền tới thì giật mình, vội quay đầu sang trái thì thấy bắt gặp một ánh mắt đen thẳm nhìn mình. Cũng không biết đôi mắt Vân Nhàn có ma lực gì hay không mà sau 10 giây, tâm tình của Lam Vy bình tĩnh lại, rụt rè nói: “Vâng!”
Vân Nhàn thầm cảm thán, quả nhiên chỉ là người giống người, Thủy Thiên Phong không bao giờ có biểu hiện này đâu nhỉ?
Ở nơi thật xa chỗ này, Thủy Thiên Phong hắt xì một cách rõ to, cô có xoa mũi, thầm nghĩ – Ai mà nhớ thương cô nhiều thế? Ngày nào cũng nhắc đến cô nha!
Tiếp đó, Vân Nhàn bất đắc dĩ trở thành Tư vấn viên tạm thời cho Lam Vy. Qua trao đổi, cô phát hiện Lam Vy là một cô bé khá hoạt bát, tư duy cũng nhanh nhạy, có lẽ lúc đầu do quá khẩn trương nên mới dè dặt như vậy.
Đột nhiên, Vân Nhàn cảm thấy bụng của cô đau âm ỉ, cô vô thức đưa tay ôm bụng, đầu óc theo bản năng dò tìm nguyên nhân. Thình lình một lí do hiện ra – Chẳng lẽ, ngày đèn đỏ đã tới? Thảo nào tâm trạng mấy ngày nay của cô lại bất thường. Tạm ngưng câu chuyện với Lam Vy, Vân Nhàn vội đi giải quyết nhu cầu.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
87 chương
61 chương
10 chương