Toàn chức pháp sư dị bản
Chương 1244 : Chỉ Cần Ta Có Một Trái Tim
“Ừm, biết mình mạnh là tốt rồi”.
Phong Thanh Dương lại hiền hòa cười.
Chỉ là đằng sau nụ cười của hắn, trái lại làm cho Hoàng Anh có chút nóng mặt.
Trên biển mây có giọng nói đầy uy áp vang lên: “Phong Thanh Dương, ngươi nên biết rằng Hoàng Anh ta không thiên vị một ai! Người như ngươi có lòng trắc ẩn với những kẻ sống trong thành Thanh An này là điều có thể thông cảm được.
Yên tâm, nếu ngươi hồi tâm chuyển ý giao ra Ngọc Hoa Cẩm Ly, ngươi chí ít chỉ chết một mình ngươi, Ngô Hiền và con dân trong thành có thể được phép sống”.
Kèm theo lời nói của Tả Hữu Sứ Nhật Minh Giáo - Hoàng Anh trên trời này là tiếng sấm nổ đì đùng như có như không.
Những tia sét vang rền thoắt ẩn thoắt hiện không ngừng lóe lên trong biển mây.
Ngôn xuất pháp tùy.
Một đầu thú hồn bị triệu hoán đi ra, nhìn thấy đầu Hoàng Thiên Nhân khổng lồ này chỉ có hai cánh tay, bộ ngực cùng đầu lâu, Hoàng Anh chưa dứt lời thì đã có một bàn tay màu hoàng kim xé thủng tầng mây mù dày đặc, tạo thành một cái lỗ lớn giữa lưng chừng trời, để lộ cột sáng chụp xuống trước mặt pháp tướng của Phong Thanh Dương và Ngô Hiền.
Đại trận Kiếm Vực đã hết nhiên liệu, trận khô, người cũng sớm khô.
86 năm qua gồng gánh Mạc Phàm, Phong Thanh Dương đã đặt cược hết tất cả, tuổi thọ, thần hồn, thậm chí liền Ngô Hiền cũng muốn sát cánh bên hắn.
Bọn hắn kết làm phu thê, sống những ngày tháng giản dị cuối cùng.
Ngô Hiền dùng phù thủy năng lực để hiến tuổi thọ cho Phong Thanh Dương, cùng chung một tay trụ vững đợi chờ Mạc Phàm.
Phong Thanh Dương không có trả lời Hoàng Anh, phảng phất giống như là khinh thường đồng dạng.
Chẳng biết từ lúc nào, Phong Thanh Dương đã duỗi tay tóm một chiếc lá hòe, một trong những chiếc lá hòe cuối cùng trong tiểu trấn, hắn đặt vào lòng bàn tay, sau đó khép hờ ngón tay của mình lại.
Trấn nhỏ của động thiên nằm trong cặp con ngươi của Phong Thanh Dương lập tức xuất hiện quang cảnh kì lạ, đang ban ngày bỗng chuyển thành ban đêm.
Một tòa kiếm khí hình bàn tay đem toàn bộ tiểu trấn Thanh An này cho bao bọc.
Đây là kháng cự của Phong Thanh Dương.
Không phải kháng cự cho hắn, hắn kháng cự cho tất cả mọi người.
Ầm ầm ầm ầm ~~~~~~!
Hoàng Thiên Nhân đang hung hăng đấm xuống.
Từng tiếng ầm vang nổ tung trải dọc theo toàn bộ biên giới Thanh An.
Bàn tay già nua nhăn nheo đang bảo vệ động thiên trấn Thanh An dường như phải nhận lấy tấn công vô hình từ bốn phương tám hướng.
Trên mu bàn tay không ngừng có tia điện màu trắng phóng ra xoèn xoẹt, thoạt nhìn hệt như “bông tuyết” bé như lông vũ, nhưng thực chất lại to lớn như đỉnh núi.
Những “bông tuyết” ấy tróc ra khỏi tay của Phong Thanh Dương rồi rơi xuống nhân gian, nhưng chưa kịp chạm vào mặt đất đã tan thành mây khói.
Hoàng Anh ngồi gần lỗ thủng to đùng trên biển mây chế nhạo: “Ngươi cần gì phải vậy, đúng ngụy quân tử, sắp chết tới nơi còn bày đặt vì người khác cứu mạng, dám đi ngược với đại đạo, thật không biết tự lượng sức.
Để bản tọa chơi với ngươi trước!”
Nếu có người đứng từ rất xa nhìn sang trấn Thanh An giờ khắc này, họ sẽ lờ mờ thấy được một màn vô cùng hoành tráng.
Giữa lỗ thủng trong biển mây cuồn cuộn xuất hiện một cái chấm vàng, từ đó hiện ra Thánh Quang mưa tiễn đang hướng thẳng xuống, cuối cùng bộc lộ hết toàn cảnh.
Hoàng Anh có một bàn bao gồm 12 đầu thiên sứ tiên linh đến từ Quang Minh Vị Diện làm hồn sủng.
Cái này thiên sứ tiên linh, từ đầu tiên vừa xuất thế, cái thứ hai đã nối đuôi rơi xuống theo ở một nơi khác, rồi tới cái thứ ba, thứ tư...!Tổng cộng mười hai đầu thiên sứ tiên linh cùng nhau hạ xuống nhân gian từ trên biển mây.
Chúng lơ lửng trên không trung, xếp thành một hàng thẳng tắp.
Hệt như thiết kỵ lâm trận nhưng đang bị ghìm cương.
Chỉ cần một tiếng hô hiệu lệnh thì chúng sẽ lập tức lao vào tấn công.
Trên biển mây có một người khổng lồ màu hoàng kim tùy ý ngồi xếp bằng đang mở to đôi mắt vàng óng, hai tay nắm lại thành quyền đặt trên đầu gối, khẽ cong ngón trỏ phải lại rồi chậm rãi búng một cái.
12 đầu tiên linh thiên sứ dẫn đầu lao thẳng vào cánh tay kiếm khí đang nắm hờ của Phong Thanh Dương.
Tốc độ của nhanh như chớp giật, đi tới đâu kéo theo một dải mây vàng dài liên miên theo tới đó.
Trong nháy mắt, lực công kích của 12 đầu tiên linh thiên sứ xuyên qua cánh tay hình kiếm pháp tướng của Phong Thanh Dương cho tới khi chỉ còn cách mặt đất một chút thôi thì đứng sững lại.
Người khổng lồ màu hoàng kim nhẹ nhàng xoay tròn ngón trỏ phải, 11 đầu tiên linh thiên sứ theo đó bay vòng trở lại không trung, đồng thời khẽ gảy ngón tay trái.
Một đầu nhận được chúc phúc tiên linh thiên sứ đang lơ lửng trên không trung ngân lên, biến kích cỡ thành cự đại, đâm thẳng xuống cánh tay của Phong Thanh Dương lần nữa.
Hai ngón tay nhịp nhàng co duỗi.
Mười hai đầu tiên linh thiên sứ cứ như là họa tiễn theo đà đâm xuống rồi rút ngược trở về, đâm rồi rút, rút rồi đâm, lặp đi lặp lại.
Sau từng đợt tấn công liên hoàn của bọn chúng, kiếm trận kháng cự cuối cùng của Phong Thanh Dương đã xuất hiện chi chít những vết thương sâu hoắm đen ngòm, trông cực kì kinh tâm động phách giữa pháp tướng già nua của hắn.
Lũ tiên linh thiên sứ này toàn bộ đều là vô địch quân vương cấp.
Nhưng tại lẫn nhau chúc phúc, chúng đều hóa thành liên miên dữ dội sử thi cường đại công kích.
Trước mắt chuẩn bị triển khai một vòng đâm giết khác, nhưng Phong Thanh Dương vẫn điềm tĩnh tự nhiên, không hề có ý tứ rút Ỷ Thiên Kiếm đã mòn sét sau lưng ra.
Thật sự phải khiến người khác phải sợ hãi.
Phong Thanh Dương một tay ôm lão bà Ngô Hiền vào lòng, miệng nhẹ giọng thốt ra bốn chữ: “Mùa xuân hoa nở”.
Hoàng Anh lần nữa cho hồn sủng công kích thẳng tới, 12 đầu tiên linh thiên sứ chưa kịp chạm vào tay Phong Thanh Dương phá hủy thì bỗng nhiên nghiêng ngả chao đảo như lá tùng đang rơi bị gió quét trúng.
Không chỉ mỗi một đầu này, mà toàn bộ mười một đầu theo sau nó cũng không ngoại lệ.
Chúng chưa kịp công kích đã bị ép phải tuân theo một quỹ tích cố định nào đó, chỉ có thể chầm chậm bay quanh pháp tướng Kiếm trận của Phong Thanh Dương thành một hàng.
Thân ảnh chúng nó cùng run rẩy toàn thân, phát ra từng tiếng thiên sứ ngân rất nhỏ hòng chực chờ cơ hội thoát ra.
Không chỉ vậy, cơn gió xuân ngập tràn khắp trời đất còn vô thanh vô tức nâng ngược biển mây đang đè xuống.
“Mục Bạch, cảm ơn ngươi, bốn chữ này chúc xuân của ngươi viết tặng ta năm ngoái, khụ khụ...!có thể gánh vác lại cho huynh đệ của ngươi thêm mấy trăm năm tu luyện”.
Người khổng lồ Hoàng Thiên Nhân để mình trần đang nhìn từ trên cao xuống với dáng vẻ càn rỡ tùy tiện, thấy mười đầu tiên linh thiên sứ vậy mà không tìm được chút sơ hở nào thì hơi kinh ngạc, thốt lên: “Ồ? Lại có thủ đoạn phòng ngự”.
Phong Thanh Dương không tỏ ra quá quan tâm tới Hoàng Anh và hồn sủng của nó.
Hắn chỉ một mực tập trung nhìn vào bàn tay đang khép hờ của mình.
Dân gian có câu hoa tàn ít bướm, người già ngọc ố, cũng có câu mùa xuân hoa nở.
Xuân sang viết câu đối, cầu chúc mọi người vạn vạn bình an, tuế tuế nhàn nhàn.
Hắn nắm bàn tay già nua của Ngô Hiền, vẽ lên mặt bàn tờ giấy vài dòng chữ nguệch ngoạc nhưng đầy ắp thần ý.
“Ngươi muốn vẽ gì?” Ngô Hiền đồng dạng không quan tâm trên trời Hoàng Anh công kích, nàng chỉ tại Phong Thanh Dương trên đùi, hai ông bà lão ôm chằm lấy nhau trò chuyện thân mật.
“Kiếp sau ta cũng không còn ký ức, ta thần hồn đều đã cạn đèn dầu.
Ngươi đến lúc đó, có đi tìm ta hay không?” Phong Thanh Dương cười ôn hòa nói.
Chỉ thấy Ngô Hiền hai mí mắt có chút đẫm lệ, nhưng nàng không có để cảm xúc của mình chi phối mà quên đi nói những câu cuối cùng với Phong Thanh Dương.
“Có, chắc chắn có”.
“Thật không, ngươi không có thần hồn, làm sao có ký ức tìm về ta?" Phong Thanh Dương lại cười.
“Ta nợ ngươi bao nhiêu kiếp rồi, nhân quả ở giữa, chúng ta không thể dứt a.
Chỉ cần ta có một trái tim, ta tin rằng chính mình một ngày nào đó, sẽ lại tìm đến được ngươi”.
Ngô Hiền duyên dáng nói ra lòng mình.
Lúc này, Phong Thanh Dương cũng đã ghi xong chữ trên bàn, nhưng hắn vội lấy tay che lại, không để cho Ngô Hiền nhìn thấy..
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
52 chương
68 chương
240 chương