Toàn chức pháp sư dị bản
Chương 1221 : Ta Có Cách Chữa Cho Ngươi
“Loạt xoạc loạt xoạc ~~~~~~~~~~~~”
“Phù phù ~~~”
“Hộc hộc ~~~~~~~~~~~~”
Trong một mảnh thâm cốc giữa hai dãy núi giao nhau một cái khe đường hẻm, vào lúc này, có hai thân ảnh, một nữ tử và một nam tử, nữ tử cõng nam tử trên lưng chạy, nam tử trên lưng có chi chít vết thương lớn nhỏ, mà nữ tử thì mồ hôi ướt đầm đìa, thân thể đồng dạng cũng cảm thụ trọng thương, một bộ cực kỳ chật vật khốn đốn.
Nữ tử chính là Ngô Hiền.
Nam tử không ai khác chính là Phong Thanh Dương.
Suốt hơn 3 tháng trôi qua, Ngô Hiền vẫn mang theo Phong Thanh Dương cái người này khô khốc tự đi đứng không nổi chạy nạn, bọn hắn hai người vất vả chạy từ Hàm Dương Duy Vực đi đến một nơi hẻo lánh cách Thiên Vực còn khoảng gần 2 vạn dặm.
Kể từ khi rời đi khỏi Hàm Dương, hai người bọn hắn liên tục bị người khác truy sát và theo đuổi, rất nhiều nhân sĩ cừu nhân với Phong Thanh Dương trước đây, và cả những người bị Huỳnh Nguyên sắp xếp đều một mực đeo bám đòi giết cho bằng được Phong Thanh Dương.
Phong Thanh Dương hiện tại cùng Mạc Phàm một dạng, không phải là hắn bị thương nghiêm trọng đến cỡ nào, càng không phải bởi vì thương tích mà không thể tự minh di chuyển hay chiến đấu, căn bản hắn đã cạn kiệt thể lực, thể trạng.
Muốn khôi phục toàn bộ những thứ này, Phong Thanh Dương cần thời gian tịnh dưỡng nghỉ ngơi rất dài thì mới có thể.
Hơn nữa, có một thứ khiến Phong Thanh Dương không cách nào khôi phục được, hắn Duy Tâm hồn lực, hắn tinh thần lực mặc dù không hề cạn kiệt, thậm chí là còn tương đối dồi dào, nhưng toàn bộ đều đang dốc hết trút vào Kiếm Đạo Trường Hà, liền liền linh hồn cũng đem ra nai lưng gánh vác.
Mà đồng dạng ở đầu bên kia, Huỳnh Nguyên mặc dù không biết việc này, nhưng hắn biết rõ một thứ, đó là tuyệt đối không cho phép Phong Thanh Dương sống sót, người như Phong Thanh Dương, có thể so với Tà Thần càng có độ nguy hiểm cao hơn.
Cho nên hắn bằng mọi giá phải tìm mọi cách truy cản, không thể để Phong Thanh Dương trở về Thiên Vực – Quỷ Cốc Tông.
Huỳnh Nguyên hiển nhiên không tự mình ra tay được, bởi vì Phong Thanh Dương và Huỳnh Nguyên ở giữa có một lá phù ấn Hắc Ám Lời Thề không công kích lẫn nhau, chỉ cần Huỳnh Nguyên trực tiếp quay xe đối đầu với Phong Thanh Dương, làm trái phù ấn cam kết, phù ấn nhất định đem linh hồn Huỳnh Nguyên cho đả kích nghiêm trọng, thẳng tới có thể phản phệ cho phế.
Bất quá, hắn Huỳnh Nguyên cũng chẳng cần tự mình ra tay, hiện tại Phong Thanh Dương không có chút sức mạnh đáp trả nào, một cái Vương cấp thuần túy nhất cũng đủ đem hắn bóp chết, căn bản không quá đáng ngại.
Mặt khác, điện chủ Ngô Việt Hùng theo đáng lẽ là mặc kệ không ngó ngàng tới Phong Thanh Dương, nhưng kể từ sau khi thấy khắp nơi lời đồn về ngụy quân tử Phong Thanh Dương tung ra ngoài, hắn lập tức liền hiểu, Ngô Hiền nhất định sẽ gặp nạn.
Do đó, Ngô Việt Hùng cũng đang truy đuổi một đường từ Hàn Hải Đô Thành đến Thiên Vực ứng cứu.
Hiện tại, đây là cuộc đua thời gian.
Ngô Hiền và Phong Thanh Dương chạy chậm --- xong!
Ngô Việt Hùng đến cứu muộn --- cũng xong!
Vèo vèo vèo vèo ! ! !
Phập phập phập ! ! !
Đằng sau có mấy trăm cái phi tiễn, phi đao và phi tiêu ném về phía Ngô Hiền cùng Phong Thanh Dương.
Ngô Hiền là phù thủy, thân pháp kĩ năng không quá tốt, hiện tại nàng đã có chút gánh không nổi nữa rồi.
— QUẢNG CÁO —
Phong Thanh Dương dùng thân mình ở phía sau đỡ tiễn cho Ngô Hiền, mảng lưng bị chằng chịt kim loại đâm xé, xé xuống một đường nhìn qua mà sợn da gà, giật nảy mình.
Nhưng hắn không hề có nửa điểm kêu ca.
Hắn vẫn là cắn răng nhịn, chịu đựng giày vò cùng đau đớn.
Một ngụm máu nôn từ trên miệng Phong Thanh Dương bắn vào người Ngô Hiền đang cõng hắn.
Nàng hoảng sợ níu lấy tay người nam nhân của mình, trên tay ném ra bùa ấn, neo hai rãnh thung lung khe núi ép sát vào nhau tạo ra va chạm.
Ầm một tiếng chói tai.
Hai dãy núi giống như hai đoàn tàu đùng đùng lao vào, tạo ra một hiện tượng sạt lở cùng động đất vô cùng mãnh liệt, kéo theo dài dòng thảo nguyên rừng rậm trên cao đổ xuống, chắn ngay một đường trước mặt đám địch nhân theo đuổi sau lưng.
Ngô Hiền xoay người, từ cõng chuyển sang ôm Phong Thanh Dương, nàng không một chút do dự nhảy xuống hố vực trốn tránh.
Những tên truy đuổi ở bên trên bị phép thuật của Ngô Hiền làm cho không gian náo động lắc lư, bất đắc dĩ phải lùi ra để tránh vụ sạt lở núi.
Mà lại, đến khi chuyển động dần dần có dấu hiệu ngừng rồi, bụi mờ bắt đầu tán lui.
Xa xa, cách chỗ đám người truy đuổi Phong Thanh Dương và Ngô Hiền mấy dặm, một vị tóc xanh rêu nữ tử vừa đáp xuống trên đỉnh ngọn cây tùng la, bên hông nàng có đeo hai thanh kiếm, đôi đồng tử đẹp của nàng không để ý đám người nhược giả này làm gì, hết lần này đến lần khác để nàng chú ý cùng suy nghĩ, đó chính là Phong Thanh Dương vì sao lại muốn giết Mạc Phàm đâu?
Nàng đôi mắt Kiếm Nhãn có nhìn nhận rất sắc bén.
Phong Thanh Dương lúc nãy một giây sát na bày ra khuôn mặt, đó cư nhiên không phải là gương mặt sợ hãi hay cảm thấy ân hận.
Ngụy quân tử mới phải sợ hãi, sợ người ta nhìn thấy nét mặt thật của mình, ngụy quân tử mới phải ân hận.
Tuy chỉ là dựa vào bề ngoài sở đoán đánh giá, nhưng Diệp Mộng A xác thực có chút hoài nghi Phong Thanh Dương cũng không phải là người mà báo chí thêu dệt.
..................
Trác Sơn trên núi.
Triệu Sắc Tông.
Mục Bạch xông lên núi, đem tất cả biện pháp phòng ngự của Triệu Mãn Duyên đánh cho nát gáo.
Liền liền đệ tử ký danh Trần Phong đều bị treo chân lủng lẳng trên Truyền Tháp Điện.
Lúc này, Truyền Tháp Điện bên trong, Giang Dục bàn bạc nói nói cái gì đó với Mục Bạch.
Nhìn thấy Mục Bạch ánh mắt quét tới, hắn vội vàng đầy xe lăn lùi về sau mấy mét, thần sắc kính sợ.
“Sử thi...!sử thi cấp cường giả!" — QUẢNG CÁO —
Trong lòng sợ hãi, bất tri bất giác, Giang Dục đã đổi xưng hô với Mục Bạch, tự gọi là vãn bối, đổi người ta làm một cái tôn kính tiền bối.
Ở chiều ngược lại, nhìn qua trước mặt nam tử đeo kính cận đang ngồi xe lăn, Mục Bạch có thể nhìn ra được, cái này nhân thân bên trên khí chất rất không bình thường.
Nam tử tựa như có loại kia đèn sách lý thuyết 300 năm, mài đầu khổ kinh đồng dạng.
Trên người phảng phất có ‘ong bắp cày cần cù chăm chỉ’ hương vị.
Chỉ bất quá hắn rất hiếu kì, thân thể này không có linh hồn nguyên nhân là có ý tứ gì.
Muốn thức tỉnh Thú hồn sư đạo quả thôi mà, đâu tới mức bị thiên đạo phạt ra nông nỗi này!?
“Thân thể không có linh hồn? Vậy là ngươi sống thế nào được?” Mục Bạch sửng sốt một chút.
Đầu năm nay, gặp chuyện lạ còn chưa đủ hay sao?
Hắn theo Hoa Đà di tích tu luyện cũng đại khái được một chút thành tựu, y thuật không dám nói là có thần phép cải tử hoàn sinh, chữa trị khôi phục giống như bạch ma pháp cái chủng loại ảo ma kia, nhưng Mục Bạch y thuật lý giải, phương pháp châm cứu, sắc thuốc chữa bệnh, giải độc điều trị tuyệt nhiên là nhất lưu.
Bây giờ gặp phải thể loại không có linh hồn người, còn có thể sống được?
Đây dựa vào khoa học phẫu thuật thường thức tới nói, không có linh hồn người, không nên đều treo trên bàn thờ sao?
“Là như vậy tiền bối, đây đều là vãn bối tự mình giày vò...” Giang Dục dị thường lúng túng đem sự tình đều nói ra.
Hắn đương nhiên không dám nói, hắn là sử dụng thuốc để bay bổng, để cảm ngộ cái gì Phản phác quy chân cảnh giới, mới làm như vậy.
Nói như vậy, chẳng phải là lộ ra hắn rất ngu?
Thế là, Giang Dục nói thành hắn bởi vì một lần ngoài ý muốn, lúc tu luyện không cẩn thận đem linh hồn của mình đánh cho sập.
Nhưng bởi vì nhà hắn sư tôn có thủ đoạn bảo mệnh.
Dẫn đến linh hồn bị bay băng rơi hoặc bay bổng, hắn vẫn còn còn sống.
Bất quá, nghịch cảnh chính là, thân thể gặp phải lệnh bug, không cách nào lại tu luyện.
Giang Dục khổ sổ khổ sổ, gia hỏa này tuy khổ sở, nhưng vẫn rất tin tưởng nhà mình sư tôn.
Hắn nói hắn là bởi vì thân thể không chịu được phương pháp tu luyện của sư tôn nguyên nhân, cho nên mới phát sinh ra nông nổi này.
Đứng ở phía trước Mục Bạch là nghe được say sưa ngon lành.
Gọi thẳng người này là một nhân tài!
A, không, có thể tu luyện, đem mình linh hồn cho bay bổng vào cực lạc mà vẫn có thể duy trì sự sống xuống tới, này sợ là một cái quỷ tài.
Mục Bạch nghe được gọi là một cái đốt sách bao năm kinh sử, đặc biệt là nghe được cuối cùng một câu kia, không cách nào lại tu luyện lĩnh hội về sau, con mắt bỗng sáng lên, ngờ ngợ ngộ được điều gì.
“Cho nên, ngươi bối rối, cũng là bởi vì ngươi không có linh hồn, cho nên dẫn đến ngươi không cách nào tu luyện?”
“Đúng...!đúng vậy tiền bối”.
Giang Dục thấp giọng nói.
— QUẢNG CÁO —
Mục Bạch bắt đầu chú ý tới con mắt lim dim có phần nào đó vô hồn của Giang Dục.
Hắn cảm giác được một chút chuyện gì rồi, lại hỏi tiếp: “Phương pháp tu luyện của sư tôn ngươi đưa cho ngươi, có phải làm cho tinh thần thăng hoa, cảm xúc mãnh liệt, phật phật nhập ma, ma ma lại là phật, trời đất đảo điên, mây thành sông, nước thành trời, ngươi đu dây lên trời đúng chứ?”
Giang Dục nghe mà sửng sốt, không thể tin được là vị tiền bối trước mặt này là làm sao biết được.
Mặc dù không phải y chóc những gì hắn nói 100%, nhưng đại khái là có chút mộng mị tương tự, hư hư ảo ảo, huyền huyễn mà không phải huyền huyễn, mang đến trải nghiệm nhân sinh, thao túng thiên đạo rất chân thực.
Mục Bạch lần nữa chèn giọng: “Là Thần dược, thứ bột màu trắng?”
“Ngài...!ngài cũng sử dụng Thần dược a?” Giang Dục kinh ngạc, có chút vui mừng hớn hở nói to.
Có triển vọng.
Có hi vọng lật bàn.
Nếu tiền bối cũng dùng thuốc, và bây giờ là sử thi cấp cường giả, vậy chẳng phải nói hắn...
Ý nghĩ của Giang Dục đột nhiên liền có thêm cảm giác để chính mình vui sướng đến run người.
Chỉ gặp Mục Bạch lông mày co giật, thái độ xoay chuyển rất nhanh.
“Con khỉ lão Triệu, ma túy cũng dám đem ra hại huynh đệ”.
“? ? ? ?” Giang Dục.
“Ngài vừa nói gì?"
“Không có gì”.
“Ngươi tên Giang Dục phải không?”
“Ân, là ta”.
“Ta có cách chữa linh hồn cho ngươi”.
..................
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
52 chương
68 chương
240 chương