Toàn chức pháp sư dị bản

Chương 1094 : Đầu Mùa Đông Có Đứa Muốn Ăn Đòn!

............ Mạc Phàm cũng bó tay rồi, mặc dù đã chuẩn bị trước tư tưởng sẽ không còn có cái gì đó bất ngờ nữa, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, sinh nhật này của Ngô muội càng linh đình giống như trong truyện cổ tích cái chủng loại thiên thần sinh ra đời, quan lớn tam huyện, nhân gia ngoài hành tinh, thần minh khắp chốn tụ tập về một chỗ thổi lỗ rốn. Hàn Hải Đô Thành thì Mạc Phàm đã đến một lần trước đây để báo danh với Điện Tôn Lạc Nhạn, đô thành xác thực rất rất lớn, có thể ví như trong quyển tu tiên hay đề cập đến tiên phủ đồng dạng, mà lại đến đây tân khách cũng căn cứ thiệp mời khác biệt màu sắc tiến hành một cái khu phân biệt. Mạc Phàm ban đầu là khách VIP hạng hai, ý chỉ là người có vị trí cực cao trong Hàn Hải Điện. Nhưng trải qua một đoạn vài ngày đi chung xe với nữ thiếu chủ Ngô Hiền, hắn liền đã trở thành VIP hạng nhất, tính làm một cái người thân đại ca ca trong nhà. “Hê này này, ngươi thấy người kia không, trông lạ mắt như vậy, nhưng mang theo thiệp mời màu vàng nạm hồng ngọc, đây đại biểu người có chỗ đứng tuyệt đối trong lòng đại tiểu thư nha”. Bên ngoài, có một chút thế gia nho nhỏ nhìn thấy Mạc Phàm đi ngang qua, ánh mắt không khỏi hiếu kỳ nhìn chằm chằm. “Thiệp mời VIP, nhất định là đại nhân vật, ngươi nhìn vị kia nha hoàng thiếp thân đi bên cạnh hắn món đồ trên người, khụ khụ, đều rất đắt tiền a, có thể miếng ngọc bội, sợi dây chuyền trang sức đều là linh bảo, không dưới vài trăm vạn kim tệ kinh tế đi”. “Hài dà, ngưỡng mộ thật, còn trẻ như vậy, đã là sở hữu địa vị mà chúng ta chỉ biết ngước nhìn”. Một cái trung niên nữ nhân cũng nhìn về hướng Mạc Phàm trong tay thiệp mời, không khỏi lắc đầu, hoài nghi nhân sinh. Bất quá, bọn hắn thật không có cảm thấy kỳ quái. Dù sao bọn hắn từ khi nhìn thấy người ta lộ ra thân phận là Hàn Hải Thẩm Tước về sau, trong lòng cũng cảm thấy từng tia kinh hãi nhiều hơn là rung động. Truyền kỳ xích huyết Hàn Hải Thẩm Tước bình định hải ma vực, tuần thiên sát phạt hàng vạn tử tội nguy hiểm nhất trên Siêu Duy Thần Hành, trở thành một đời vô tiền khoáng hậu Tù Đảo Thánh Vương, tên tuổi xếp vào hàng trứ danh đại ác ma, tuyệt đối không nên đụng chạm. Ân, chỉ là... Trên đời này giống như ở đâu cũng sẽ có một vài đứa trẻ mắt nằm dưới đáy giếng, ngẩng đầu lên ba tấc chỉ thấy nắp cống, không thấy trời cao. “Cuộc đời của ta ghét nhất là những thứ trứng gà luộc sau đó chét vàng lên liền cho mình thật là vàng. Không phải là Tù Đảo Thánh Vương sao? Chính là trong tù đào tội nhân một trong bước ra. Mặt lạnh như tiền, lãnh đạm cái gì chứ, nhìn chính mình thân phận, đồ con hoang tù tội”. Một tên tiểu ác bá ở Tây Châu ăn mặc màu mè như tắc kè bông, đính trên người vô số dầu thơm chiết xuất, ngược lại phát ra mùi khó chịu, mở miệng nói. Hắn nói cũng không chỉ vào Mạc Phàm nói, mà tình cờ theo đám ăn mày dơ bẩn lướt ngang qua, cái miệng líu lo bình phẩm. Mạc Phàm nghe nghe, dĩ nhiên thoái ý hiểu ngay ra vấn đề, nhưng hắn cảm giác cũng chẳng cần thiết sinh sự với đối phương, miễn cho chính mình bẩn tay. Hắn cũng giữ lại tay của Nhàn Nhàn, lắc đầu khuyên bảo thôi đi. Thẳng đến tên cái bang nhưng tưởng mình phẩm hạnh cao bổ sung một câu: “Các ngươi thấy chưa, ha ha ha, chó nhà có tang, ăn may được cái danh chấn Hàn Hải Thẩm Tước. Hắn làm được cái gì cho Hàn Hải Điện, đem tên tuổi vô địch tù đảo đi dọa người sao? theo ta thấy, hắn quá nửa là hư danh. Nhìn một chút con tiện nữ đi theo, rách vá đầy mặt, phẩm hạnh chắc chắn là tiện nhân bị người ta đánh” Những huynh đệ Điền gia của hắn đang cười to tiếng khẩy khẩy, bất chấp ánh mắt những người xung quanh đối với tên này chán ghét đến cực độ. Hắn họ Tiêu, tên là Tiêu Vĩnh Xuân, tiền thân là con trai của bang phân đà Tây Châu Điền gia, tính làm thiên kiêu trác tuyệt, tính tình lại ngông nghênh không coi ai ra gì. Mấy năm trước hắn đột phá thành công vào Đại Đế cấp, lại càng bắt đầu trở nên cuồng vọng hơn, rất nhiều lần gây sự với người khác. Đột nhiên nghe ầm một tiếng rõ to! Không đợi Mạc Phàm và Nhàn Nhàn ra tay, một cái bóng đen phía sau vọt tới, trực tiếp nắm lấy tóc nam thanh niên Tiêu Vĩnh Xuân giáng xuống trên mặt sàn, đem hắn đầu lâu cho bạo nhấn dưới cạnh chân của Mạc Phàm, hành động này gây chú ý cho thật nhiều người. Tiêu Vĩnh Xuân nụ cười trên mặt cứng ngắc lại, cười không nổi, muốn gồng lên phản kháng, nhưng trước sau như cũ không có xíu trường lực. Mạc Phàm nhìn thấy vị áo đen kia, trên miệng không khỏi nở ra nụ cười, gật đầu một cái ý chào. “Ngươi...đồ chó má, có biết ta là ai không?”. Tiêu Vĩnh Xuẫn mặt đầy máu, va chạm lực đập tự nhiên rất mạnh, nứt cả sàn đá hoa viên. “Câm miệng, ngươi là ai ta cũng mặc kệ, còn thái độ kênh kiệu trước mặt Mạc Thẩm Tước, ta đem ngươi đầu lâu tại chỗ cho cắt”. Áo đen nam tử nói. Vị này chính thủ lĩnh Sát Tự Đội của Hàn Hải Điện --- Trường An, Trường An chính là vị chỉ huy phụng sự cho Mạc Phàm ở La Môn Quan, trong bóng tối dẫn bộ hạ diệt tộc Dương gia. Vừa nói, Trường An vừa dựng đầu hắn bật dậy, cho hắn một cái thanh thúy vang dội tiếng tát, lại một lần nữa đem Tiêu Vĩnh Xuân gương mặt kia cho phiến sưng lên, nện xuống mặt đất, hai chân loạng choạng. Nhìn xem cười không ngừng tắt liệm thiếu niên này, Mạc Phàm rốt cục mới không nổi lên sát niệm giết tại chỗ nữa. Trái lại là Tiêu Vĩnh Xuân, cặp mắt kia đều muốn phun ra hỏa hoa tới. “Khốn nạn, ngươi lại đánh ta mặt, ta nhất định sẽ đem ngươi gia tộc cho”. Tiêu Vĩnh Xuân nổi trận lôi đình, phẫn nộ quay người lại phản kháng. Đùng! một tiếng. Trường An trên cơ bản là đánh không khoan nhượng, một quyền giọng thẳng vào bụng huyệt, sau đó đem đối phương nhấc lên quật xuống thật mạnh trên sàn. Tiêu Vĩnh Xuân định gồng mình lên thức tỉnh Duy Tâm đ*o Quả, nhưng tại Trường An đặt hai ngón tay nhấn vào thái dương cho hung ép, hắn thần kinh lập tức bị tê liệt, khuôn mặt dần dần chuyển sao mếu máo đến nơi. “Yên tâm, về sau cơ hội còn nhiều cực kì, chỉ cần ngươi hoàn toàn như dạng này thiếu đánh, ta sẽ không thiếu cho ngươi đánh”. Mạc Phàm lộ ra một cái nụ cười ấm áp tới, có chút không phải động tay chân làm việc này đâu cũng là thoải mái. Không hiểu ý trời sắp đặt thế nào, tại ký ức vụn vặt nhắc nhở bên dưới, đầu mùa đông, thường thường luôn có mấy đứa muốn ăn đòn tới kiếm chuyện. Đám Điền gia trẻ tuổi bên cạnh phò tá theo Tiêu Vĩnh Xuân muốn động thủ cứu hắn ra, đột nhiên càng có nhiều bóng đen Sát Tự Đội đi vào, nhanh như chớp khống chế lại mọi người, đem tất cả cho quỳ lên sàn. “Ta nói, quỳ xuống dập đầu xin lỗi, Mạc Tước Gia”. Trường An lần nữa nhấn đầu Tiêu Vĩnh Xuân xuống đất. Mạc Phàm khoát tay, bảo Trường An lui ra một bên. “Ngươi là dòng dõi ăn mày ở Tây Châu sao? Phái Cái Bang gia nhập Điền gia?”. Mạc Phàm trực tiếp hỏi. Ở đây khách quan người trẻ tuổi tương đối nhiều, lại càng có không ít nữ nhân chằm chằm dán mắt hóng chuyện, Tiêu Vĩnh Xuân tự nhiên bị một câu này của Mạc Phàm chọc vào chỗ ngứa, uất hận cắn chặt răng, nhưng tuyệt không dám nói gì. “Không trả lời tất là đồng ý. Ngươi đây là học quý tộc bỏ đi nguồn gốc của mình, bắt đầu thói đời khinh thường người khác?”. Mạc Phàm lại tiếp nói thêm một câu nữa. Tiêu Vĩnh Xuân như cũ quê không có trả lời. “Được rồi, ngươi cái gì cũng không nói, đến xuất thân của mình đều không dám nói ra, so với ăn mày ngươi còn càng cặn bã. Cút đi thôi, không cần thiết xin lỗi ta, ngươi không có tư cách đấy, tốt nhất vẫn nên tránh để ánh mắt ta thêm nhiễm bẩn”. Mạc Phàm nói. Ăn mày cũng nên có khí cốt của ăn mày, Mạc Phàm đúng là cũng từ tầng đáy của xã hội đi lên, hắn tại trong ký ức, vẫn chưa từng quên qua hình ảnh lão cha Mạc Gia Hưng từng phải quỳ gối xuống để xin cho hắn cơ hội ăn học. Nhưng kể cả như vậy, Mạc Phàm sau này cũng không giống như tên cái bang này phách lối. Kì thật, đây cũng chính là vì cái gì mà lão thiên gia sắp xếp để các ngươi làm ăn mày ngay từ đầu. Một chút không có tư cách người đứng ở địa vị càng cao, phách lối cùng khinh thường người khác, tự nhiên nên có bài học để trả về đúng vị trí của hắn. Tiêu Vĩnh Xuân nơi nào còn có dũng khí nói thêm câu nào, nhục về nhục, quê về quê, nhưng khi được thả ra, lập tức che mặt bỏ chạy, một mạch rời khỏi Hàn Hải Đô Thành cùng với đám huynh đệ bộ hạ. Chuyện này diễn ra cũng rất chóng vánh, bởi vì yến tiệc tương đối lớn, khuôn viên tới tận sáu sảnh, nên chẳng mấy chốc đám người Hàn Hải Điện thu xếp mọi thứ yên ắng lắng xuống, tựa hồ chưa từng có gì xảy ra. ..........................