Toàn chức pháp sư dị bản
Chương 1001 : Kiếm Đọ Thương
.............
Mục Bạch nghe rất tỉ mỉ.
Thông tin này đối với hắn mà nói dĩ nhiên là vô giá.
Hắn dự định sẽ đem đến đưa cho Mạc Phàm, Mạc Phàm bây giờ cần sức mạnh càng lớn để chống lại Cổ Nguyệt Tru Đế.
Trở thành Thần, là duy nhất con đường hắn phải đi!!
Một lúc sau, Kỳ Ma Thánh mở miệng tường tận giải thích tiếp: “Nhân loại như ngươi có đặc ân từ thế giới ma pháp, sở hữu trí tuệ rất cao, sáng tạo được hệ thống ma pháp để cân bằng chủng tộc.
Ngược lại, các ngươi là cấp thấp chủng tộc, trong tháp sinh vật, nhân loại ở thế giới ma pháp tính là nô bộc cấp bên dưới, hạng kiến cỏ không đáng quan tâm”.
“Nhưng nếu phóng tâm nhìn ra các thế giới khác, có lẽ, Siêu Duy Vị Diện cũng có nhân tộc.
Nhân tộc ở đây vừa sinh ra đã là chiến tướng cấp, thiếu niên liền có thống lĩnh thực lực, trưởng thành hoàn toàn kỳ đạt tới Quân Chủ cảnh giới, một chút tu luyện pháp thuật càng đi xa tới Đế Vương.
Mục Bạch, ta ngày xưa hàng vạn năm trước chính là người xuyên không từ Siêu Duy Vị Diện, bởi vì tò mò khám phá di tích, cho nên mới bị loạn lưu không gian cuốn trôi tới Hắc Ám Vị Diện.
Từ đó, ta nắm giữ không ít công pháp bên kia mà ở đây tu luyện thành tài, trở thành thành tựu như ngày hôm nay”.
Kỳ Ma Thánh kết câu tại đây.
Đương nhiên, có một số thứ Kỳ Ma Thánh không tiện nói ra, cũng tốt nhất không nên nói, nói đi ngược lại sẽ gây bất lợi cho Mục Bạch.
Tỉ như lý do vì sao hắn không muốn trở về thăm cố hương.
Trên thực tế, hắn đã từng có thời điểm quay về thăm, nhưng hắn đồng thời đắc tội với một cái pháp tắc nơi này, vĩnh viễn không thể lại trở về.
Mục Bạch sau đó thử nghiệm đi hỏi một chút nguyên nhân, Kỳ Ma Thánh cũng như cũ không trả lời, chỉ đại khái nói, pháp tắc nơi đó rất hung dữ, rất đáng sợ.
“Mục Bạch, ngươi thực muốn đi Siêu Duy Vị Diện?” Kỳ Ma Thánh không có lập tức đáp ứng, mà là hỏi tới một câu.
“Tôn thượng, ta nguyện ý”.
Mục Bạch ngữ khí cương trực đáp.
“Được, trước không vội, dù sao ngươi công đức cũng rất nhiều, hoàn toàn có thể trở thành một phương Hắc Ám Vương, nếu là Hắc Ám Vương, ngươi nhất định sẽ có lãnh địa, có cơ hội càng phát triển, ngươi không nghĩ tới việc này so với đi Siêu Duy Vị Diện giải quyết cái kia tốt hơn sao?” Kỳ Ma Thánh hỏi.
“Làm Hắc Ám Vương, vì tránh cho hắc ám bản nguyên bị tẩu thoát ra ngoài, theo công ước quy tắc U Minh Thần Tộc, ta sẽ bị kiểm soát.
Không có cách nào lại dễ dàng trở về thế giới ma pháp.
Tôn thượng, người nhưng minh bạch, bạn bè ta ngày nào còn sống, ta sẽ không bao giờ nguyện ý ở lại đây”.
Mục Bạch rất thành thật đáp.
Kỳ Ma Thánh cười cười gật đầu.
Quả nhiên là trọng nghĩa, quả nhiên là người mà hắn tâm phúc.
“Không sao không sao.
Vậy bây giờ ngươi đưa công đức của ngươi tích lũy đi đổi tài nguyên đi.
Sau đó về đây, ta giúp đột phá truyền thừa Hình Thư La Sát”.
“Hình Thư La Sát?” Mục Bạch ngây ngẩn hỏi lại.
“Trọng miệng ngươi nói nhân gian Thánh Thành có thủ lĩnh trật tự giả hình thiên sứ.
Âm tào đệ nhất bộ luật thẩm phán, U Minh Thần Tộc cũng có một cái danh ngạch bị bỏ trống, Hình Thư La Sát, hiểu ý ta nói không?” Kỳ Ma Thánh chằm chằm nhìn vào mắt Mục Bạch nói.
Mục Bạch: “????”
“Không phải, tôn thượng, ý của ta nói, không phải vị kia Hình Thư La Sát, trên thực tế chúng ta U Minh Thần Tộc rõ ràng có một cái...!là vị kia Đường Hành Giả chức vụ”.
Mục Bạch vạn lần không hiểu.
Người ta đều mạnh hơn mình phảng phất không phải một tiểu giai đơn giản, lại nắm giữ thiên chức cả trăm năm nay, công đức rất nhiều rất nhiều.
Chức chỉ cho phép một vị, chẳng lẽ tôn thượng không nhớ hay sao?
Tại Mục Bạch còn đang ngốc trệ, không để ý, chỉ thấy Kỳ Ma Thánh đã đi quân tốt đến cuối bàn cờ phe địch.
Tốt ăn xe phong hậu, hậu chiếu tướng hết cờ.
Cùng lúc đó ở Đường Gia Phủ, cách Bàn Cờ Phủ ước chừng chục vạn dặm đi đường.
Hình Thư La Sát vừa mới tích thêm một cái công đức, đang ngồi viết viết một chút công trạng để lấy tài nguyên, lập tức trên bầu trời tối đen chụp lại hắn, hắn vô phương chống đỡ, chỉ mơ hồ rớt vào một cái không gian cổ xưa chiến trường, giống như bàn cờ vậy.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một cái giả tưởng Mục Bạch mờ mịt xuất hiện, chưa kịp nói gì, Mục Bạch được chúc phúc tới đẳng cấp đỉnh vị Quân Vương, trong một chiêu bóp nát đầu Hình Thư La Sát.
[...]
Kỳ Ma Thánh cười cười ý vị thâm trường mở miệng nói: “Bây giờ thì danh sách trống rồi phải không? Ngươi muốn hay không nhận?”
Mục Bạch thân thể chấn động, nội tâm vạn phần khiếp sợ, chỉ muốn trực tiếp quỳ xuống khẩn tuân.
Luật rừng!!
Hắc Ám Vị Diện luật về luật, vẫn là cường giả vi tôn!!!
“Hình Thư La Sát đường huynh, xin đắc tội rồi, Mục Bạch ta chốc nữa sẽ thắp huynh nén nhang, ta không biết mọi chuyện diễn biến như thế này”.
Mục Bạch nói thầm trong lòng.
Kỳ Ma Thánh thiên vị Mục Bạch, cưỡng từ đoạt lý, bất thanh động sắc đánh chết đương nhiệm Hình Thư La Sát không một lý do để nhường chức Mục Bạch.
Dạng này để cho Mục Bạch một cái nhìn hoàn toàn mới về cấp bậc đại năng giả, về cái gì gọi là không thể khinh nhờn về Đế Hoàng, về Hắc Ám Chúa Tể!
Bọn hắn muốn là được, bọn hắn là chân lý, tất cả lý do khác phản biện ---- vô hiệu lực.
Con người giẫm chết con kiến, vốn là không cần phải ra tòa, cho dù con kiến đó có là thánh nhân cứu chủng tộc đi chẳng nữa.
Nửa ngày sau, Mục Bạch mang theo tâm trạng thập phần lo âu rời đi biệt phủ, hắn muốn càng sớm càng tốt rời khỏi Hắc Ám Vị Diện, miễn cho ngày mai ngủ dậy có bị vị đại năng giả nào sau tình cờ bóp chết mình trong giấc ngủ hay không.
Với sự công khai thiên vị của Kỳ Ma Thánh, Mục Bạch bây giờ đã là Hình Thư La Sát, trong U Minh Thần Tộc chỉ xếp sau 5 vị Hắc Ám Chúa Tể và hai vị Hoàng Tộc Điện Hạ, bây giờ hắn có được thực lực chiến đấu tương đương Trung Vị Quân Vương, cũng có trong tay thực quyền đáng sợ.
Điều đáng ăn mừng nhất, hắn không cần phải mọc cánh sau lưng nữa! Thời đại thực tập đã kết thúc!!!
Kỳ Ma Thánh nhìn theo bóng lưng Mục Bạch rời đi, không khỏi thở dài.
“Đáng tiếc, mệnh cách ngươi vẫn là quá kém, vĩnh viễn không thể nào đi tới Đế Hoàng.
Hi vọng ngươi còn sống trở về để đánh cờ với ta”.
...................
...................
Gần 4 tháng sau.
Phía đông Thần Ấn sơn, đó là một mảnh thung lũng nguyên thủy có thể phóng tầm mắt tới hải dương, chăn nuôi rất nhiều phi cầm tẩu thú vì Parthenon thần miếu phục vụ, thậm chí còn có thể nhìn thấy vài con loài rồng cổ xưa, chúng nó còn ở giai đoạn trưởng thành cũng đã có cánh khổng lồ, lượn quanh phụ cận vách núi.
Tại eo núi ở giữa có một cái khu di tích núi đá thác nước.
Trên thác nước trập trùng các ngọn núi phụ cận, có đầy đủ 12 vị thánh hồn phong hào kỵ sĩ của Parthenon Thần Miếu.
Thần Nữ Diệp Tâm Hạ cũng tại, nàng đứng ở trong hàng ngũ khán giả ngồi quan sát.
Mà trong đội hàng ngũ này, Triệu Mãn Duyên cùng Eileen, Trương Tiểu Hầu, Ngải Giang Đồ, Giang Dục, Tương Thiểu Nhứ cũng tại.
Triệu Mãn Duyên đã sớm biến thành một cái mặt mướp đắng.
Không phải Mạc Phàm cái tên kia bảo đến nơi này luận sự sao?
Vì cái gì vừa đến, sát khí oanh thiên, trời long đất lở, kinh khủng như vậy??
Còn hai cái kia, hai cái kia nữ nhân...!chẳng lẽ là đánh ghen trong truyền thuyết?
Ngọa tào Mạc Phàm, ngươi làm được rất khá!
Trên đỉnh núi thác nước, mặt trái bờ Đông chính là khuôn mặt tuyệt thế Mục Ninh Tuyết.
Mặt phải bờ Tây, thấp thoáng vóc dáng hoàn mỹ Asha Corea.
“Xác định không muốn dùng Cực Trần Băng Cung sao?” Asha Corea có chút ngoài ý muốn hỏi.
“Luận bàn, không phải địch nhân”.
Mục Ninh Tuyết thoải mái thừa nhận.
Asha Corea do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn là chậm rãi phun ra một chữ: “Được”.
“Bắt đầu đi”.
Vừa dứt lời, Mục Ninh Tuyết liền khai thác tiến công tư thái.
Trải qua thời gian tu luyện cùng sử dụng tài nguyên, Mục Ninh Tuyết bây giờ là bốn hệ cấm chú pháp sư, không gian cùng hỗn độn của nàng càng đã lĩnh hội ra được hình thù ma pháp, trở thành hai phương đại cấm chú lĩnh vực thứ nguyên.
Băng với phong càng không cần phải nhiều lời, so với thời điểm Hải Yêu thiên tai càng thêm cường đại.
Dưới tình huống không có Phong Cơ Thánh Linh phụ thể, Mục Ninh Tuyết mặc dù không có nhục thể cái kia cường đại, nhưng ma pháp pháp tắc đặc thù, sức chiến đấu chắc chắn sẽ không kém hơn Trung Vị Quân Vương, thậm chí nếu không muốn nói là nghiền ép bên trong mấy cảnh.
Mục Ninh Tuyết không gọi Phong Cơ Thánh Linh và Tiểu Bạch Hổ ra ngoài, Asha Corea cũng không cần gọi đầy đủ hai thanh chủ kiếm của mình.
Phải biết, nàng đoạn thời gian sau khi rời đi khỏi Mạc Phàm, chính là dựa vào Mạc Phàm một số thông tin từ Văn Thái nơi đó thu thập được để đi tìm Saga, sau đó thông qua vô thượng thủ đoạn câu thông được cha nuôi Văn Thái, đoạt được Quang Minh Thần Kiếm.
Quang Minh Thần Kiếm hiện tại là chủ kiếm thần khí mạnh nhất của nàng, giống như trạng thái Cực Trần Băng Tinh Sát Cung của Mục Ninh Tuyết, không có linh, nhưng cấp bậc hủy diệt tàn sát là không nói đạo lý.
Asha Corea triệu hoán ra một thanh Hắc Long Kiếm, cùng Mục Ninh Tuyết Cực Trần Băng Thương ở giữa giao đấu.
Chung quanh nàng cũng triệu hoán thêm 50 thanh Vong Kiếm đi lên, dùng để đối đầu lại lĩnh vực băng vũ phong mang của Mục Ninh Tuyết.
Trên thực tế, Asha Corea biết Mục Ninh Tuyết áp chế không thi đấu hết sức, cho nên nàng đồng dạng không gọi toàn bộ mấy trăm chuôi kiếm của mình lên, chỉ tùy tiện gọi 50 thanh trung bình ở giữa.
Phi kiếm màu đen trống rỗng xuất hiện, bọn chúng bay múa lượn lờ, tại Asha Corea quanh thân tạo thành một cái kiếm tuyền, hoa lệ đến cực điểm.
Ra lệnh một tiếng, 50 chuôi phi kiếm màu cổ đồng như lưu tinh vẽ rơi, lóng lánh hắc kim quang mang rơi xuống, đồng thời lại mang theo vọt tới hùng hổ dọa người khí tức!
Mục Ninh Tuyết băng vũ khuếch trương, tạo thành mưa sao băng, sao băng cùng kiếm đùng đùng va chạm, đem toàn bộ Thần Sơn cho đại chấn.
Ma pháp bên trên, hắc ám lĩnh vực của Asha Corea đọ không lại được băng của Mục Ninh Tuyết.
Nhưng kiếm pháp linh diệu nàng có thể hoàn toàn cân bằng, cùng Mục Ninh Tuyết chỉ biết thương kĩ cơ bản vài chiêu thậm chí còn áp đảo.
Bất quá, Mục Ninh Tuyết có hỗn độn cùng phong hệ, phương diện nào đó lại đem cân bằng.
Phía ngoài theo dõi một màn này, tất cả mọi người đều kinh hãi mồm miệng rộng tuệch ra.
Cho dù là 12 thánh hồn kỵ sĩ của Parthenon Thần Miếu cùng xông lên, bọn hắn cũng không thể đánh lại hai nàng.
Khuôn mặt Triệu Mãn Duyên đều nhanh đen, khiếp sợ thực lực hai cái lão bà của tên Mạc Phàm kia.
Mục Ninh Tuyết quá hung cường, đừng nói dùng tất sát chi chiêu Cực Trần Băng Tinh Sát Cung cái chủng loại yêu nghiệt trí mạng kia.
Coi như dùng thần phú áp chế, đem Triệu Mãn Duyên nhồi vào núi tuyết động băng, Triệu Mãn Duyên đỡ thì đỡ, nhưng cũng nhanh bị ngạt thở, mất hô hấp, nội quan lạnh đến chết.
Trình độ Triệu Mãn Duyên bây giờ, tất cả thủ đoạn chỉ có thể cầm cự Mục Ninh Tuyết được nửa giờ --- ân, đó là dưới tình huống Mục Ninh Tuyết không cầm cung bắn, không phụ thể Phong Cơ Thánh Linh đi.
Asha Corea càng làm người khiếp hãi.
Triệu Mãn Duyên nhìn không ra tốc độ kiếm pháp của nàng, càng không biết thực lực nàng nhắm chừng có thể ám sát được cảnh giới nào đi.
Hắn tự hỏi, là hắn rút ma cụ nhanh, vẫn là một đạo phi kiếm cắt yết hầu nhanh...
Không, coi như là ở trong lô cốt, cũng không có khả năng an toàn...
Triệu Mãn Duyên khiếp sợ...
Ân, Giang Dục, Ngải Giang Đồ, Trương Tiểu Hầu, Tương Thiểu Nhứ, Eileen...!hoài nghi nhân sinh...
.........................
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
52 chương
68 chương
240 chương