Toàn Chức Cao Thủ
Chương 78
Hơn mười người vừa ngã trái ngã phải chưa kịp điều chỉnh tốt tâm trạng, đã thấy hơn mười người chơi đang núp lùm sau cây của Mưu Đồ Bá Đạo di chuyển, như ẩn như hiện cùng tiến lên. Đến gần bọn họ còn thừa cơ chiếm lợi, ném chút mìn quăng chút phép này nọ, tiếp đấy mới không thèm lãng phí thời gian nữa, tiếp tục đuổi theo Thương Nhân Quỷ Lùn, dù sao đây mới là mục đích thực sự khiến nguyên đám tụ tập ở đây.
Lại tiếp tục ngã trái ngã phải khiến mười người kia buồn bực á, đang điều chỉnh tâm trạng lần nữa, đoàn người của Lam Khê Các đã gào rít chạy tới.
“Đồ vô dụng! Thật sự quá vô dụng.” Lam Hà không hề lưu tình chút nào lên án mạnh mẽ những đối thủ cạnh tranh này, rồi sau đấy cũng điều khiển đám đàn em tranh thủ đánh đánh chiếm chút lợi, chém hai kiếm quăng vài phép.
Đáng thương cho hơn mười tên trước sau đều bị lăn qua lăn lại này, có người xui xẻo, trông khá thu hút công kích nên bị chiếm lợi rất nhiều, trực tiếp ự hự rồi tạch luôn.
Xa Tiền Tử tức chết, BOSS không ngăn được, kết quả còn bị người ta mượn gió bẻ măng, trực tiếp gửi tin sang cho Lam Hà: “Lũ cầm thú tụi bây!!”
“Mấy ông quả thực vô dụng, thế mà cũng không ngăn được.” Lam Hà đáp.
“Đệch mọe tụi bây đến sớm gần nửa buổi, chẳng phải cũng éo có biện pháp hả.” Xa Tiền Tử đáp trả.
“Như nhau thôi như nhau thôi.” Lam Hà gửi lại.
Sau đó cả hai đều im lặng, trong lòng dâng trào cảm giác nặng nề lạ thường.
Phía trước, Thương Nhân Quỷ Lùn trúng đạn càng ngày càng nặng, hiển nhiên viện binh của Mưu Đồ Bá Đạo cũng dần vào vị trí rồi. Mỗi khi đám Lam Hà đuổi đến, đều bị Mưu Đồ Bá Đạo kia dùng OT linh hoạt mà tránh thoát, Thương Nhân Quỷ Lùn này tiến lên chẳng theo quy luật gì, khiến cả đám cực kỳ bó tay.
Lam Hà vốn trông cậy vào Trung Thảo Đường chặn lại để bọn họ tranh thủ chiếm lợi, ai ngờ người của Trung Thảo Đường vô dụng như thế, rơi vào đường cùng, cậu đành phải sắp xếp lại kế hoạch của mình lần nữa.
“Hai người một tổ, tìm người của Mưu Đồ Bá Đạo giải quyết trước!”
Thương Nhân Quỷ Lùn vẫn không bắt giữ được mà ngẫu nhiên còn đánh trúng nó một hai lần, thế thì chẳng khác nào góp phần công kích cho Mưu Đồ Bá Đạo, cướp không được thù hận, sẽ vĩnh viễn không chiếm được thế chủ động. Cứ tiếp tục lãng phí thời gian như vậy, Mưu Đồ Bá Đạo công kích đủ rồi, BOSS này ai thích thì cứ giết, chỉ cần đội ngũ của đám kia còn tồn tại, quyền sở hữu sẽ không thể cướp mất, trừ phi đuổi hoặc giết hết đám người kia.
Thế nên mới nói, việc cướp BOSS thật sự rất khó, đến quá muộn, lượng công kích sẽ không thể đuổi kịp, vậy chỉ đành đi lên con đường giết người cướp BOSS này. Cuộc chiến mà biến thành PK thì độ khó càng lớn, bởi vì trình độ giữa người với người luôn rất gần nhau, giết người luôn khó hơn giết quái, mà còn để lại tai họa về sau.
Lam Khê Các của họ bây giờ trái lại chẳng thèm suy xét tai họa về sau nữa, ai nấy đều quen với việc đối đầu trực tiếp với Mưu Đồ Bá Đạo, cướp BOSS dẫn đến PK như vậy rồi. Với bọn họ, điểm mấu chốt chính là thực lực của Mưu Đồ Bá Đạo không hề chênh lệch mấy so với họ, dù có dùng thủ đoạn thế này, cơ hội cuối cùng vẫn ngang nhau.
Mặc kệ thế nào đi nữa, sao cũng được hơn việc cứ trơ mắt nhìn như hiện tại. Quân số của Lam Khê Các đến trận có khoảng hơn hai mươi người, lúc này chia thành mười tổ nhỏ gồm hai người, phạm vi phủ khắp rừng, vừa thấy bóng dáng của người chơi Mưu Đồ Bá Đạo thì xông thẳng đến.
Thương Nhân Quỷ Lùn thoáng cái đã chẳng còn là tiêu điểm duy nhất nữa, mà là tất cả người của Mưu Đồ Bá Đạo. Tổ nhỏ hai người phát hiện mục tiêu xong đều thật cẩn thận bám sát mục tiêu.
Nhưng đuổi theo người ta cũng không phải chuyện dễ dàng á, cấp bậc và trang bị của mọi người đều không chênh lệch mấy, tốc độ di chuyển và sức bền cũng không hơn kém nhiêu, sau cùng tạo thành một cục diện nửa vời, đuổi mãi đuổi mãi, Lôi Minh Điện Quang đột nhiên nói trong kênh đội ngũ: “Oa, Thương Nhân Quỷ Lùn đâu rồi, tui không thấy nữa.”
Một lời thức tỉnh quần chúng nhân dân, tất cả mọi người chỉ chú ý mục tiêu trước mắt, mà mục tiêu cuối cùng phía sau mục tiêu này thì sao? Còn sống hay đã chết? Cả đám vội chú ý, bấy giờ họ mới phát hiện, dù rằng khoảng cách này vẫn có thể nhìn thấy Thương Nhân Quỷ Lùn nhưng cũng đột nhiên trở nên quá xa xôi.
“Bị lừa rồi......” Hệ Châu phản ứng kịp thời.
“BOSS này, bỏ thôi!” Lam Hà buồn bực tuyên bố.
Toàn bộ công hội không hề hé răng, tình huống thế này tại một công hội có tiếng như Lam Khê Các quả thực cực kỳ hiếm thấy, đánh đến một nửa thì cảm thấy tuyệt vọng ư? Thứ cảm giác này chỉ có khai hoang phụ bản mới hay BOSS xa lạ mới có thể mang đến. Nhưng hiện tại a? Chỉ là một con Thương Nhân Quỷ Lùn, một tiểu BOSS mà mọi người giết đến phát chán, đối thủ lại là Mưu Đồ Bá Đạo quen đến nhẵn mặt, chỉ đơn giản vì bên đối phương xuất hiện thêm một Quân Mạc Tiếu, thế nhưng đẩy cao độ khó lên cùng cấp bậc với khai hoang, còn nhanh chóng khiến họ bỏ cuộc.
“Ế, sao mấy ông không đuổi tiếp.” Xa Tiền Tử lúc này gửi tin sang.
“Nhường mấy ông đấy.” Lam Hà nói,
“Ông muốn làm quỷ gì?” Xa Tiền Tử nghi ngờ ngay.
“Ông đuổi thử là biết.”
Đám Xa Tiền Tử do vừa từ tiền phương chặn đánh chuyển làm hậu phương truy đánh, bấy giờ vẫn chưa hoàn toàn trải nghiệm được phương pháp dịch chuyển biến thái lợi dụng OT để khống chế Thương Nhân Quỷ Lùn khi giết quái của Mưu Đồ Bá Đạo lần này, tinh thần chiến đấu vẫn vang dội!
Có điều đây cũng là chuyện trong khoảnh khắc, Trung Thảo Đường truy đuổi một hồi rốt cục cũng bị đấu pháp dịch chuyện OT này hoàn toàn gây kinh ngạc. Sau khi thử trái thử phải vẫn không thể phá giải, Xa Tiền Tử trầm trọng tuyên bố: “Hai người một tổ, giết người của Mưu Đồ Bá Đạo.”
Tuy người của Lam Khê Các đã bỏ cuộc, nhưng vẫn theo đuôi hóng hớt, khi thấy Trung Thảo Đường cũng phân tán để đuổi giết Mưu Đồ Bá Đạo giống y mình, đột nhiên cảm thấy thật sung sướng!
“Chậc chậc chậc chậc.” Trong đám người tràn đầy âm thanh như vậy.
Năm phút đồng hồ sau, Xa Tiền Tử gửi tin sang cho Lam Hà: “Mọe ông! Nói thẳng thì chết hả?” Rõ ràng họ đã phát hiện ra dùng chiến thuật này, kết cuộc sẽ bị trêu đùa.
“Tui nói ông có tin không?” Lam Hà trả lời.
Xa Tiền Tử trầm ngâm hồi lâu, nặng nề đáp lại: “Tuyệt đối không tin.”
“Thế đó.” Lam Hà nói.
“Giờ làm sao đây? Mấy ông muốn bỏ cuộc hả?” Xa Tiền Tử nói.
“Ờ.” Lam Hà nói.
“Tui...... thấy khó tin.” Xa Tiền Tử nói.
“Mọe ông......” Lam Hà hết cách.
Người của Trung Thảo Đường chán chường tụ tập lại một điểm, người của Lam Khê Các cách họ không xa lắm, cách họ xa lắm, là Thương Nhân Quỷ Lùn.
Những người chơi hay công hội linh tinh khác, người có trình độ đều đã nhìn ra Trung Thảo Đường và Lam Khê Các bị đối phương chơi cho bó tay luôn. Hai công hội lớn này có trình độ, có tổ chức, cuối cùng cũng không mò được chút lợi nào, những công hội loại một và lính quèn lang thang như họ có khả năng làm ra trò gì mới chứ?
Lúc này nếu cả đám có thể đoàn kết lại, có lẽ sẽ vẫn còn hi vọng, nhưng mà, sẽ có người dẫn đầu sao?
Xa Tiền Tử rộn rạo, tiến đến trước mặt Lam Hà nói thẳng: “Chúng ta giết không được, cũng không thể khiến Mưu Đồ Bá Đạo chiếm lợi! Kết hợp mọi người lại, mặc xác đứa nào chiếm đầu, miễn đừng treo tên của Mưu Đồ Bá Đạo là được.”
“Chỉ mỗi Thương Nhân Quỷ Lùn, làm ra quy mô lớn thế thì có ý nghĩa gì chứ?” Lam Hà nói.
Xa Tiền Tử suy nghĩ, quả thực không có ý nghĩa, đây chỉ là một tiểu BOSS Dã Đồ cấp thấp nhất, Mưu Đồ Bá Đạo có giành được cũng không nói lên điều gì, con đường tương lai vẫn còn rất dài.
“Cứ không cam lòng sao ấy!” Xa Tiền Tử nói.
“Vậy ông đi đi, tui có cản ông đâu.” Lam Hà nói.
“Đệch, cái chuyện phí sức mà chả chiếm được lợi này, ông mày éo làm một mình đâu!” Xa Tiền Tử nói.
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
53 chương
30 chương
47 chương