Trong rừng cây, Lam Hà cơ hồ chỉ nhìn thấy Thương Nhân Quỷ Lùn vểnh mông khiêng túi lớn đuổi theo bóng dáng của Quân Mạc Tiếu. Những người khác thuộc Mưu Đồ Bá Đạo, lúc nay đều tụ tập bốn phía ẩn sau cây, thành công bắn lén. Thương Nhân Quỷ Lùn này cũng thật là, đối mặt với người chơi bình thường thì vừa nhún vừa nhảy, lôi đồ từ trong túi ra chọi người khác phóng khoáng biết bao? Sao đối mặt với Quân Mạc Tiếu liền lao lực như vậy? Vừa rồi ném một quả lựu đạn đi, nhưng bị Quân Mạc Tiếu giữa trên không hất ngược về, nổ ngay trên đầu nó, thật đúng là ngu ngốc. Mày dùng lựu đạn hẹn giờ gì chứ? Mày phải dùng lựu đạn kích nổ ấy! Mặc dù như thế, nhưng có thể đánh chính xác lựu đạn bị ném sang quay trở về trên đầu Thương Nhân Quỷ Lùn, Quân Mạc Tiếu không chỉ mau, mà thao tác cũng thật chuẩn! Lam Hà bên này vừa điên cuồng đuổi theo, vừa cảm khái hết mức. Quân Mạc Tiếu dù sao cũng dẫn Thương Nhân Quỷ Lùn vừa đánh vừa chạy, tốc độ không hề phát huy hết mức, Lam Hà mang người theo rất nhanh có thể đuổi kịp. Phía sau bọn người Lam Khê Các, là đủ loại người chơi theo sát đuôi, tự cho mình là chim sẻ. Làm sao Lam Hà không biết đám sau mông mình là loại gì, nhưng bài học tàn khốc trận Huyết Xạ Thủ còn đấy, nếu không tiến lên, sẽ chừa chỗ trống cho Mưu Đồ Bá Đạo chui vào. “Thiên Thành, ông đi lên trước ngăn hắn lại.” Lam Hà nói. “Vì sao là tui?” Thiên Thành buồn bực. “Ông là pháp sư chiến đấu, ông không đi thì ai đi?” Có Huyễn Văn gia tăng trạng thái, tốc độ của pháp sư tăng cao hơn người một bậc. “Còn Tiểu Hải kìa!” Tiểu Hải mà Thiên Thành nhắc đến cũng là một pháp sư chiến đấu. “Kỹ thuật của ông tốt.” Lam Hà cũng không sợ làm tổn thương Tiểu Hải, trình độ của Thiên Thành là thứ được công nhận. “Ở trong mắt tên kia, kỹ thuật của tui cũng chỉ là mây trôi.” Thiên Thành nói. “Ông mới cùng hắn đấu có mấy lần nhỉ?” Lam Hà nói. “Tui không tin ông không nhận ra thao tác khủng bố của hắn!” Thiên Thành nói. “Được rồi ngăn mịa gì nữa, đã đuổi kịp rồi.” Lôi Minh Điện Quang châm chọc, lúc hai tên này tranh chấp thì Thương Nhân Quỷ Lùn đã vào tầm ngắm của mình. Lôi Minh Điện Quang sải bước tiến lên thi triển pháp thuật Liệt Diệm Chấn Động. Pháp sư muốn đánh trúng mục tiêu cũng không dễ dàng, phải quen thuộc thời gian pháp thuật phóng thích, phán đoán chính xác hướng đi và tốc độ của mục tiêu, suy tính chắc chắn trước vị trí của mục tiêu, Lôi Minh Điện Quang là một cao thủ, những mặt này cũng không hề kém, phạm vi Liệt Diệm Chấn Động lại lớn, tỷ lệ trúng sẽ cao. Lúc này chuẩn xác chọn vị trí phóng phép cách ba lần cỡ thân thể phía trước Thương Nhân Quỷ Lùn, thanh thời gian ra chiêu hiện ra. “Thuốc súng!” Lúc này Diệp Tu ở trong đội ngũ gửi đến một tin. Kênh đội ngũ hoàn toàn sạch sẽ, mọi người sợ ảnh hưởng tới Diệp Tu chỉ huy. Chuyên gia thuốc súng nhìn thấy gọi mình liền không nhiều lời, viên đạn mang thuộc tính ánh sáng đã lên đạn từ lâu, nâng súng bắn ra. Viên đạn mang thuộc tính ánh sáng chớp động điện quang, phát ra âm thanh đùng đùng, tức thì bắn xuống người Thương Nhân Quỷ Lùn. Thương Nhân Quỷ Lùn bị giật điện, cả người run rẩy, sau khi hơi ngây người, đột nhiên chạy về phía một thân cây bên trái. “Định mệnh!” Lôi Minh Điện Quang trợn mắt há mồm, cậu ta đã niệm phép xong rồi, mắt thấy một cái Liệt Diệm Chấn Động có thể phụt Thương Nhân Quỷ Lùn lên trời, chiêu hoàn mỹ này có thể giúp họ tranh thủ được hai giây, ai ngờ con Thương Nhân Quỷ Lùn ngốc nghếch này thế mà đột nhiên thay đổi mục tiêu thù hận, chạy về phía khác, Liệt Diệm Chấn Động thăng hoa dữ dội, lại chả trúng ai. “Có trình độ không vậy? Có biết chơi không hả? Thời điểm mấu chốt thì cái đồ gà mờ nhà mày lại OT!!” Lôi Minh Điện Quang tức giận đến dậm chân, mắng mỏ cái cây bên kia. “Ồn ào muốn chết.” Một người chơi lưu manh trong Lam Khê Các nói một câu, sau đó nâng tay ném một viên gạch ra. Ném gạch tuy rằng sẽ làm tất cả hiệu quả của “Cục Gạch” giảm phân nửa, nhưng lúc này là ném về phía ót của Quỷ Lùn đang chạy, tỉ lệ tăng lên một nửa. Cho nên tỷ lệ gây Choáng váng cũng rất cao, có thể tranh thủ một chút thời gian. Ai ngờ gạch bay tới giữa không trung chợt nghe một tiếng súng vang, “đùng” cái đã bắn gạch bể nát, một đống vụn gạch rơi xuống, người chơi lưu manh cũng trợn mắt há mồm. “Móa!” Người chơi lưu manh kêu lên, “Gặp ma hả? Lừa nhau hả? Mưu Đồ Bá Đạo có cao thủ như thế sao?” Không có người trả lời hắn, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía trước thứ cổ quái trong tay Quân mạc Tiếu, nó đang tỏa ra khói súng. “Chú ý vũ khí kia của Quân Mạc Tiếu.” Lam Hà nói với mọi người. “Có chuyện kỳ lạ.” “Tạo hình?” “Không…” Lam Hà nhất thời không tìm ra từ để hình dung. “Trước tiên bắt được Thương Nhân Quỷ Lùn đã rồi nói sau!” Có người nói. Tuy rằng hai người tiến lên ném kỹ năng cản trở Thương Nhân Quỷ Lùn đều thất bại, nhưng người chơi của Lam Khê Các cách Thương Nhân Quỷ Lùn càng ngày càng gần. Ai ngờ ngay vào lúc Thương Nhân Quỷ Lùn chạy tới cái cây kia, người xuất hiện không phải là chuyên gia thuốc súng mà là một nhu đạo, nắm Thương Nhân Quỷ Lùn kia ném sang cho Quân Mạc Tiếu. Nhu đạo là người chơi chuyên về bắt lấy, các loại hiệu quả đều được gia tăng. Cú Quăng Ném này còn mau hơn so với Quân Mạc Tiếu thường làm. Người chơi của Lam Khê Các chạy nhầm đường nhiều lần, tất cả giận đến sôi máu. Kết quả bên kia Quân Mạc Tiếu đã sớm nghênh đón BOSS, ném hai ba cái công kích đã kéo thù hận của Thương Nhân Quỷ Lùn về. Lại là Viên Vũ Côn lại là Quăng Ném, chớp mắt thì khoảng cách giữa Thương Nhân Quỷ Lùn và người chơi của Lam Khê Các lại ngày càng kéo dài. “Đợi chút.” Hệ Châu nhìn ra được mánh khóe. “OT vừa rồi, có lẽ không phải ngoài ý muốn, là bọn họ bố trí, là cố ý.” Hệ Châu nói. “Ông nói cái gì?” Tất cả mọi người giật mình. “Họ muốn dùng phương thức đó, chủ động không chế vị trí di chuyển của Quỷ Lùn, sau đó tránh đi truy kích của chúng ta, thừa cơ bắt mất Thương Nhân Quỷ Lùn.” Hệ Châu nói. “Chuyện này, sao có thể làm được?” Cả đám ngỡ ngàng. “Sự thật ngay trước mắt.” Hệ Châu nói. “Là Quân Mạc Tiếu, toàn bộ nhờ hắn chỉ huy.” Lam Hà nói. “Giờ phải làm sao?” Có người hỏi. “Hai người một tổ tản ra, đánh tan sắp xếp của chúng!” Lam Hà nói. “Đám kia hẳn không thừa cơ chiếm tiện nghi nhỉ?” Hệ Châu lo lắng nhìn phía sau. “Đám hỗn tạp kia chẳng có thành tựu gì đâu.” Lam Hà nói. “Sao vẫn không thấy người của Trung Thảo Đường tới.” Hệ Châu nói. “Xa Tiền Tử rác rưởi kia hay chơi xấu, thứ này thì phải đề phòng. Người của chúng ta đâu, sao còn chưa tới a!” Lam Hà nôn nóng, Lam Khê Các của họ không lẽ chỉ có mười mấy người như bọn họ á! “Người của Trung Thảo Đường đến kìa!” Vào lúc này Hệ Châu lại bất chợt phun ra một câu như vậy. Lam Hà nhìn về phía trước, quả nhiên, đối diện trong rừng một đống bóng người nhấp nhô, tên trên đỉnh đầu tuy không nhìn thấy rõ, nhưng Lam Hà bằng vào kinh nghiệm tiếp xúc nhiều năm của mình, nháy mắt đoán được là ID của Trung Thảo Đường. “Bọn họ đang chặn đường lui.” Hệ Châu nói. “Xa Tiền Tử rác rưởi này chắc chắn đã nhận được tin từ nội gián.” Lam Hà khinh bỉ. “Thừa lúc bọn họ ngăn cản Quân Mạc Tiếu, chúng ta cướp BOSS về.” Hệ Châu nói. “Lên!” Lam Hà quát.