Người của ba công hội lớn rốt cuộc không đuổi theo nữa, sau khi Diệp Tu thở dài một hơi, tháo tai nghe xuống, nhìn về sau. Hắn đã cảm giác được đủ loại hơi người phía sau mình từ lâu rồi. “Người anh em, quá dữ!!” Tất cả cùng khen ngợi. Diệp Tu cười cười: “May thôi, may thôi.” “Rớt gì vậy?” Có người tò mò hỏi. “Lấy được Súng Trường Huyết Sắc.” Diệp Tu nói. Sau khi Diệp Tu nhìn thấy rơi ra món này thì lập tức gọi tên, đám người Điền Thất dù sao cũng là người khá hiểu biết. Họ đương nhiên sẽ không tranh với cao thủ đại ca, nhưng vấn đề là ba người mới kia kìa? Trang bị trong Vinh Quang không bị cố định, bất kể bạn không dùng được trang bị gì, giành lấy được đều có thể bán lại. Thế nên dã đội cùng phá bản trong Vinh Quang luôn trở nên hỗn loạn, nếu lòng ôm nhu cầu về trang bị, dã đội tuyệt đối chẳng phải lựa chọn tốt đẹp gì. Có nhu cầu, hãy tìm công hội, tìm bạn thân, khi tổ đội sẽ luôn suy xét quyền ưu tiên dựa trên nghề nghiệp. Dã đội, đấy chỉ là nơi cày kinh nghiệm và kiếm tiền thôi. Vì vậy, sau khi đám Điền Thất nghe thấy nhu cầu của Diệp Tu, tuy chưa đổ xí ngầu, nhưng cũng không chọn bỏ qua, bọn họ muốn xem thử thái độ của ba người lạ nọ, nếu trong ba người có người đổ điểm, bọn họ cũng sẽ lấy lui làm tiến đổ xí ngầu một lần, giúp cao thủ đại ca giành đồ về, bọn họ nhiều người, cơ hội vẫn lớn hơn. Có điều họ quả thực đã nghĩ nhiều rồi, ba người kia cũng nhanh chóng bỏ qua Súng Trường Huyết Sắc. Sau khi đám Điền Thất lần lượt bỏ qua, Súng Trường Huyết Sắc rốt cuộc rơi vào túi Quân Mạc Tiếu. Mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ những thứ khác, bên này cao thủ đại ca đã thúc giục “chạy chạy chạy”, tất cả liền đổ xí ngầu một cách tùy tiện, ngay cả đồ rơi vào tay ai cũng không chú ý thì đã trốn mất. Loại BOSS hoang dã mà một tuần chỉ săn được ba lần này rơi khá nhiều trang bị, mới vừa rồi chỉ đồ xanh đã rớt hẳn bốn món trong một lượt, đều là đồ cấp 25. Thực ra đây là do may mắn không cao đấy, BOSS hoang dã ngay cả đồ cam cũng có tỷ lệ rơi ra mà. Có điều nếu so sánh, chiếm đầu càng khiến người ta cảm thấy “đỉnh” hơn. Nhìn dáng vẻ tức điên kia của ba công hội lớn, sao có thể chỉ vì bị người ta cướp mất bốn món trang bị chứ? Đám Điền Thất lúc này không ngừng thưởng thức tên của mình đang treo trên bảng, mừng rỡ đến không khép miệng được. Diệp Tu đâu, cũng bị vây xem dữ dội bên này, song đành thoát ra ứng phó vài câu, mọi người cũng không phải quá thân thiết, xàm xàm đôi câu, nhìn thấy không còn trò hay để nhìn nữa đều tự giải tán hết. Chỉ có Trần Quả vẫn đứng đấy. “Chị chủ......” Diệp Tu chào hỏi, nhìn thời gian, vội vàng tắt máy: “Tôi ra quầy đây.” Gần 11 giờ, đến phiên hắn trực đêm rồi. Trần Quả nhìn dáng vẻ của Diệp Tu, cũng ngại bảo mình thực sự không phải đến nhắc hắn thay ca, mà đến gia nhập phe bà tám hóng chuyện. 11 giờ, tiệm net thoáng chốc quạnh quẽ vô cùng, không ít người vừa mới vây quanh Diệp Tu xem náo nhiệt cũng lập tức tắt máy rời đi. Tuy cơn sốt khu mới của Vinh Quang vẫn còn, nhưng ai nấy cũng cần phải học tập, công việc còn đấy, người rảnh rỗi để chơi game cả đêm luôn không quá nhiều. Từ lúc nhân viên công tác đổi ca rời đi, Trần Quả cảm thấy tiệm net càng thêm vắng vẻ, quầy phía trước chỉ còn mình Diệp Tu lẻ loi ngồi bên trong. Trần Quả đi qua nhìn thử, thằng này lại vào game, đáng khinh bỉ quá đi, cái đồ thuộc đảng chết dí ở nhà cắm đầu vào game suốt ngày. Trần Quả vừa khinh bỉ, vừa bước sang một góc khác của tiệm net. Vừa thấy, Đường Nhu cũng đang dí mặt vào máy, chuyên tâm chơi game, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện phản chiếu trên mặt, Đường Nhu không hề nháy mắt chút nào. Trần Quả đi ra phía trước, nhìn thấy Đường Nhu vẫn đang cố gắng làm nhiệm vụ, cô nàng này có vẻ xui xẻo, đụng phải buổi tối cao điểm, làm nhiệm vụ phải gọi là vất vả vô cùng, lúc này người online đã giảm, tình hình mới tốt đẹp hơn, làm khá vui vẻ. Trần Quả vỗ vỗ cô, Đường Nhu quay đầu, nhìn sang Trần Quả, lớn tiếng hỏi: “Sao thế?” Trần Quả rút tai nghe của cô: “11 giờ.” “A? Đã 11 giờ rồi? Em không biết gì hết!” Đường Nhu kinh ngạc. “Cấp mấy?” Trần Quả hỏi. “Cấp 6.” Bởi vì giờ cao điểm, Đường Nhu dựa vào nhiệm vụ thăng cấp quả thực không nhanh. “Còn chưa đi ngủ?” Trần Quả nói. “Chị đi trước đi! Lát nữa em sẽ đi.” Đường Nhu lại đeo tai nghe quay về thế giới trò chơi. “Chị đi trước đây, em đi ngủ sớm chút.” Trần Quả nói xong, kết quả Đường Nhu chẳng có phản ứng gì, hiển nhiên là đeo tai nghe vào nên không nghe thấy Trần Quả nói chuyện. Trần Quả vừa rời khỏi vừa mờ mịt, vốn chỉ có mình là người mê Vinh Quang nhất tiệm net, chợt đến một tên Diệp Tu, lại một Đường Nhu được đưa đến, nhìn hai người này này chơi điên cuồng, bản thân trở nên rất không chuyên nghiệp á? Trần Quả miên man suy nghĩ, vẫn tiếp tục đi về phòng ở lầu hai nghỉ ngơi trước. Tiệm net thật sự chẳng còn ai nhàn rỗi, tất cả mọi người đều chuyên chú chơi game ở vị trí của mình. Sau khi Diệp Tu lên lại game, đám Điền Thất vội vàng gửi câu hỏi sang, thấy cao thủ đại ca đột nhiên thoát game, cả đám đều cho rằng xảy ra chuyện gì. “Không có gì, tui tốt lắm, nhưng mọi người phải cẩn thận đấy.” Diệp Tu trả lời mọi người. “Mặc kệ nó!” Đám Điền Thất lại chẳng thèm ngó ngàng. Nói thực ra, cả đám có gan thế này đều liên quan tới Diệp Tu cả. Trước đây bọn họ sùng bái cao thủ của ba công hội lớn như thần như thánh, nhưng theo Diệp Tu lăn lộn vài lần, mới phát hiện tầm mắt lúc trước quá thấp, so với cao thủ đại ca, đám kia nào có tư cách xưng thần chứ. Hiện giờ lại theo chân cao thủ đại ca cướp thành công BOSS của ba công hội lớn, mấy tên này hiểu nhiên đều có cảm giác dẫm nát ba công hội lớn dưới chân, độ sướng trong lòng vượt xa lo lắng. Về phần Trầm Ngọc, mấy tên nhóm Bánh Bao Xâm Lấn, ma mới hoàn toàn không rõ sự thiệt hơn trong đấy, vừa rồi nhận được trang bị chỉ thấy thật vui vẻ thôi. “Tui về trấn trước.” Diệp Tu bảo mọi người. “Ấy ầy, cao thủ đại ca cứ đi thong thả.” Ai nấy vội vàng trả lời. “Tất cả chú ý đấy.” Sau khi Diệp Tu nhắc nhở mọi người lần nữa, liền điều khiển Quân Mạc Tiếu chạy về trấn Bố Nhĩ Tư. Trong trấn nhỏ là khu an toàn, không thể chịu bất kỳ công kích nào, Diệp Tu yên lòng mà vứt Quân Mạc Tiếu ở một góc, mở ra hệ thống chỉnh sửa trang bị. Bỏ thẳng Súng Trường Huyết Sắc vừa lấy được vào hệ thống chỉnh sửa trang bị. Hai ngày này thu thập vật liệu rất thuận lợi, Ô Thiên Cơ đã có vài bộ phận có thể nâng cấp. Sau khi bức vẽ cấu tạo được mở ra, từ hình thái mặt ô đang xòe rộng, Diệp Tu bắt đầu thật cẩn thận tháo rời mặt ô ra. Mặt ô này có tổng cộng tám miếng, giăng liên tiếp giữa nan ô tạo thành toàn bộ mặt ô. Chọn đại một miếng để vào khung phục chế, trong ô vật liệu kề cạnh, Diệp Tu bấm vào năm cái tơ nhện cường lực. Quá trình phục chế bắt đầu, thanh tiến trình chạy hết, năm cái tơ nhện cường lực đã bện thành hình dáng mặt ô. Sau đó lại lặp lại bảy lần phục chế. Mặt ô được bện từ tám lần tơ nhện cường lực đã chế tạo thành công. Mặt ô mới được lắp trở lại, tiếp đấy là bộ phận súng ống và tàng kiếm. Cán ô bị tháo tiếp xuống, chia làm hai bộ phận, cán và kiếm ẩn trong cán. Hai cái đều được phục chế từ khuôn mẫu gốc. Phục chế cán ô, vật liệu thêm vào là Súng Trường Huyết Sắc và vỏ kiếm từ bội kiếm của Chiến Binh Xương Khô. Tàng kiếm, dùng bội kiếm của Chiến Binh Xương Khô. Nhấn chọn “Phục Chế”, hoàn thành, lại thật cẩn thận lắp những bộ phận mới vào Ô Thiên Cơ. Trong suốt quá trình Diệp Tu làm vô cùng tỉ mỉ và chu đáo, trông có vẻ chẳng khó khăn gì, ngoại trừ gỡ ra lắp vào, thì chỉ việc nhấn chọn Phục Chế mà thôi. Thế nhưng, nếu không có khuôn mẫu gốc của Ô Thiên Cơ, đào đâu ra chức năng phục chế chứ?