Toàn Chức Cao Thủ
Chương 379
Lối vào của phó bản hồ Thiên Ba là một hang động dung nham, phát pháo nổ ầm ầm làm mười người nghe mà hoảng sợ. Mười kẻ rõ ràng đã tránh thoát, thế nhưng cứ tưởng mình sắp chết tới nơi.
Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh ở đâu? Méo ai quan tâm, mối quan tâm hàng đầu của cả lũlà nơi nào vắng người. Thấy Tô Mộc Tranh, cả lũ không hề nghĩ nhiều, chỉ nghĩ ngay tới Diệp Thu sẽ quanh quẩn gần đó. Còn mấy đứa khác… Mấy đứa khác không quan trọng, bởi hai người thôi cũng đủ diệt sạch cả bọn.
Mười kẻ không ai dính pháo, lại cứ như bị sóng khí nổ văng tứ phía. Trừ hướng đối diện có Phong Sơ Yên Mộc, đâu đâu cũng xuất hiện tiếng nhảy xuống nước bỏ chạy.
“Dù thế nào, chúng cũng không thể giết hết được cả mười.”
Mọi người đều nghĩ thế, suy nghĩ ấy không sai, tiếc thay phải hi sinh vài em để phần đông có thể sống sót.
Tô Mộc Tranh quả thực bó tay. Bản lĩnh có lớn đến đâu, cô cũng không thể một mình bắt hết 10 người trong tình huống trên. Chọn nhanh một lối, cô Phi Pháo đuổi theo.
Đáng thương cho kẻ bị trúng thưởng sau cùng, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh lướt đến bằng Phi Pháo, chưa tiếp đất đã cho gã một phát. Anhbạn kia cắm đầu chạy, không hề phòng thủ, lập tức ăn trọn một pháo vào đầu.
Trúng một phát còn lâu mới chết, nhưng lòng gã đã như tro tàn. Bởi vì biết chống cự vô ích, người chơi này cứ như một xác chết, ngơ ngẩn trôi lềnh bềnh trên mặt nước.
Chính động tác kỳ lạ này lại khiến Tô Mộc Tranh mắc một sai lầm nhỏ. Theo quan điểm của Tô Mộc Tranh, dù tiếp tục chạy trốn hay quay lại phản kích, người chơi này chắc chắn sẽ lẩn vào trong nước, tránh tầm mắt đối thủ mới là lựa chọn tốt nhất, nên cô định bụng chui xuống nước luôn.
Nào ngờ anh bạn kia buông xuôi nhanh gọn, đứng bất động trên mặt nước. Phong Sơ Yên Mộc lặn xuống đáy nước, ngụp cả một đầu.
Tô Mộc Tranh phát hiện, tất nhiên sẽ nhanh chóng điều chỉnh. Sai lầm nhỏ ấy chính là một sơ hở trong mắt các tuyển thủ chuyên nghiệp, song đối với người chơi, lại như chẳng hề xảy ra chuyện gì
Phong Sơ Yên Mộc lập tức xoay người chuyển hướng trong nước, không hề để ý phản ứng vô dụng của người chơi kia, cô tấn công liên tiếp, đồng thời quan sát phương hướng đào tẩu của những tên khác, tính xem có thể tranh thủ giết thêm một em không.
Không hề chống cự, anh bạn trôi nổi thoáng chốc đã biến thành xác chết trôi, qua hồi lâu cũng không thấy hồi sinh, dự là người cũng không còn ngồi trước máy.
Tô Mộc Tranh không để tâm mấy, trong lúc tấn công đã chọn xong mục tiêu tiếp theo. Bắn một phát pháo dưới đáy, cô vọt lên khỏi mặt nước. Trong màn nước tung tóe, Phong Sơ Yên Mộc đã hăng hái đuổi theo một mục tiêu phía trước.
Kỹ thuật Phi Pháo áp dụng được cả trên mặt nước, hiệu quả nhanh hơn bơi lội rất nhiều. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy Phong Sơ Yên Mộc liên tục lên xuống trên mặt nước, để lại từng vòng gợn sóng, bay nhanh đến gần mục tiêu.
Người chơi nọ đã phát hiện Tô Mộc Tranh đang đuổi theo mình, gấp đến mức mém chút nhấn hư nút “tiến” trên bàn phím, chỉ hận đây không phải chân ga ô tô, có nhấn mạnh mấy cũng không nhanh lên được.
Mục tiêu mà Tô Mộc Tranh lựa chọn cũng đã được tính kỹ, không thuộc các nghề có thể dùng kỹ xảo đề cao tốc độ di chuyển như hệ Xạ Thủ hay ma đạo học giả. Cô biết rõ, dù bây giờ là một người có kỹ thuật cao gấp 10 lần mình, cứ chơi trò đuổi bắt thế này, cuối cùng cũng sẽ bị cô bắt được. Đây chính là một vài nguyên tắc bất đắc dĩ của những cuộc ganh đua trong game. Thứ cố định như số liệu kỹ thuật sẽ không thay đổi vì bất kỳ lí do gì.
Trong nháy mắt, Phong Sơ Yên Mộc đã đuổi tới trên đầu người chơi nọ. Tên này không vô dụng như anh bạn trước, nháy mắt đã chui vào nước trốn tầm nhìn. Tuy nhiên, chút chiêu trò cỏn coi ấy, trước mặt tuyển thủ chuyên nghiệp chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, không có bất kỳ tác dụng gì. Tô Mộc Tranh tính chuẩn thời gian đuổi kịp gã, lửa đạn bắn xuống, gã cố sức chống cự, khiến cô tốn đến 10 giây mới hạ gục.
Hai đội 10 người, một mình Tô Mộc Tranh giải quyết hết hai người. Hiện không còn ai trong tầm nhìn, song Tô Mộc Tranh vẫn dứt khoát tìm một phương hướng đuổi theo.
Ba em, mười người cùng trốn như thế, có thể giết được ba em xem như cực hạn. Mà em thứ ba phải dựa vào số trời, Tô Mộc Tranh nhớ rõ hướng có kẻ đào tẩu, lại không biết người ta có đổi hướng nửa chừng không. Dù sao người ở hướng này đã rời khỏi tầm nhìn của cô được một thời gian.
“Bên em thế nào?” Diệp Tu chợt nhắn tin hỏi cô trong đội.
“Nếu đấu chuyên nghiệp cũng được vậy thì tốt.” Tô Mộc Tranh cảm thán.
“Sao hả?”
“Mới bắt đầu đã rủ nhau chạy......” Tô Mộc Tranh nói.
“Ha ha, giết được mấy em?”
“Giờ được hai em, còn một em không biết đuổi kịp không.” Tô Mộc Tranh nói.
“Còn phải coi ăn ở.” Diệp Tu đã dự đoán được tình hình thế nào.
“Ừm, bên mọi người sao rồi?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Bên anh tạm thời không có ai.” Diệp Tu gửi một icon thở dài.
“Bên tui cũng không có.” Mã Hậu Pháo gửi nối gót.
“Không có.” Đường Nhu nói.
“Không có.” Thiên Thành giống thế.
Kết cấu của mỗi bản đồ y chang nhau.Vì người chơi Vinh Quang quá đông, nhân vật không thể đi xuyên hay chồng chất lên nhau, những nơi hay có người lập đội như cửa phó bản thường kín người, nên tất nhiên sẽ không đủ nếu chỉ có một lối ra vào. Do đó, bất kể khu luyện cấp nào cũng có rất nhiều cửa phó bản. Trong khu luyện cấp hồ Thiên Ba, mỗi lối vào bản chính là một đảo nhỏ, số đảo trên hồ không dưới mấy chục.
Tô Mộc Tranh đụng phải hai đội, coi như ăn ở tốt lắm rồi. So ra, khả năng không gặp được người mới dễ xảy ra nhất.
“Hình như sắp tới giờ......” Thiên Thành nhìn đồng hồ, xem list thời gian mà Diệp Tu phỏng đoán thời điểm qua cửa ba lần của 6 công hội, bèn lên tiếng trong kênh tán gẫu.
“Lý thuyết thôi, thực ra có thể dây thun thêm chút, hẳn phải chờ lâu vài phút nữa.” Diệp Tu đáp.
“Rõ.”
” Em nhớ hướng đi của vài tên, mọi người có muốn chặn đường thử không?” Tô Mộc Tranh hỏi.
“Thế để anh đi.” Diệp Tu đáp, bây giờ chỉ có thể đi trong nước, hắn nắm chắc được, những người khác vô nước rồi thì thắng bại khó lường.
“Bên em có nè.” Đường Nhu đột nhiên vứt ra một câu, gửi kèm icon hưng phấn.
Ba người khác chỉ biết thế thôi, còn Diệp Tu lập tức xoay đầu, nắm giữ tin tình báo chính xác qua màn hình của Đường Nhu.
Là đội phó bản của công hội Đạp Phá Hư Không. Chịu ảnh hưởng của phong cách chiến đội, người luyện quỷ kiếm sĩ trong Đạp Phá Hư Không rất nhiều. Rõ mười mươi là chịu sự ảnh hưởng của đội trưởng Lý Hiên thuộc chiến đội Hư Không.
Tuy kết cấu nghề nghiệp trong đội coi trọng sự hợp lý, nhưng nói chung cũng hiển lộ tinh thần fan. Dù thế nào, người ủng hộ trung thành mới chính là chỗ dựa quan trọng của các công hội dưới trướng câu lạc bộ.
Thành thử Đạp Phá Hư Không nhiều quỷ kiếm sĩ, Lam Khê Các nhiều kiếm khách, Gia Vương Triều nhiều pháp sư chiến đấu, Mưu Đồ Bá Đạo nhiều nhà quyền pháp, đấy cũng không phải hiện tượng ngẫu nhiên.
Hiện tại, đội phó bản của Đạp Phá Hư Không có hai quỷ kiếm sĩ, tất nhiên phỏng theo tổ hợp kinh điển song quỷ của chiến đội Hư Không. Mà game thủ bắt chước thì bắt chước, nếu đạt tới trình song quỷ phối hợp như Lý Hiên và Ngô Vũ Sách, thì đã không còn phá bản ở đây nữa rồi.
Đường Nhu chỉ muốn chiến, cô không núp gì, đứng thẳng ngay ngoài cửa phó bản. Năm người vừa xuất hiện, hai bên đã đối mặt nhau.
Năm người tất nhiên hãi hùng, chẳng qua Đường Nhu không gây kinh ngạc như Tô Mộc Tranh. Mười em nhìn thấy Tô Mộc Tranh, thì rủ nhau dông thẳng, năm em nhìn thấy Đường Nhu, còn có thể nhìn lâu thêm chút, xem xét tình hình bấy giờ.
Kết quả, phát hiện không nhìn thấy nhân vật nào khác ngoài Hàn Yên Nhu.
“Đây là âm mưu gì?” Năm người bất giác ngẫm nghĩ.
“Có mưu kế!” Một người nói.
“Ừ” Có người đồng ý.
“Tao nói này......” Có người xen ngang, một tin nối gót: “Tụi nó có Diệp Thu và Tô Mộc Tranh, còn phải giở trò để đối phó tụi mình hả?”
Cả đám nghe xong ngơ ngẩn. Hai kẻ từng cho rằng có mưu kế đều đỏ mặt. Đúng vậy, họ là phận tép riu gì? Thế mà nghi ngờ bộ đôi mạnh nhất trong Vinh Quang đối phó họ còn cần giở trò, quả thực cực cực cực không biết lượng sức mình.
“Chẳng lẽ nhỏ chỉ có một mình?” Một người vẫn ôm lòng hoài nghi.
“Ít ra Diệp Thu và Tô Mộc Tranh chắc chắn không ở đây, bằng không đã chiến từ lâu rồi.” Một kẻ bảo.
“Nói thì nói thế, tao vẫn thấy hơi kì!”
Năm người thảo luận còn chưa xong, chiến mâu trong tay Hàn Yên Nhu đã phất ra, cô xông lên trước giành thế công.
“Cố gắng đừng xuống nước, giữ nhỏ trên bờ, thử xem có chiêu trò kỳ quái nào không.” Biết không có Diệp Thu và Tô Mộc Tranh, năm người dấy lên tinh thần chiến đấu, lập tức phân chia vị trí, mỗi người giữ một hướng, một bên chuẩn bị nghênh đón Hàn Yên Nhu đang xông tới, một bên chú ý xung quanh.
Đảo trong hồ rất nhỏ, đứng trên tảng đá vào cửa động là có thể quan sát trọn vẹn. Thật ra cũng không có chỗ để trốn, cùng lắm chỉ núp sau cửa động mà thôi.
Vì thế cả năm cũng rất cẩn thận đề phòng điểm này, thường phải nâng góc nhìn nhìn trời, xem thử liệu đằng sau động chợt có ai nhảy xuống đánh lén họ không.
Kết quả, chẳng có gì xảy ra như họ nghĩ, chỉ có thanh chiến mâu đang thực sự đâm đến trước mặt họ.
Hàn Yên Nhu lao nhanh tới, nhắm ngay mục sư trong số năm người. Đường Nhu không còn là ma mới chả hiểu gì cả thưở ban đầu. Chơi được nhiều ngày, theo Diệp Tu học này học kia, chút phán đoán cơ bản vẫn làm được.
Lấy một đánh nhiều, nếu không nhanh chóng giải quyết mục sư của địch, để đối phương nhận được BUFF, thì dù không thể giết chết cô ngay, cũng có thể chậm rãi nhây chết cô.
Giết mục sư trước mới có thể lèo lái chiến cuộc sang hướng phát triển được.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
34 chương