Toàn Chức Cao Thủ
Chương 372
Xin tóm tắt chương trước: đám tổng hội trưởng đang đau đầu nhức óc tìm cách đối phó với thủy quái hồ Thiên Ba thì nhận được tin dữ đội phó bản của công hội Bách Hoa Cốc bị ngủm.
“Xảy ra chuyện gì?” Trả lời Bối Đăng Đạn là tổng hội trưởng của Bách Hoa Cốc, Hoa Khai Kham Chiết. Trong group chat cũng có một đám nhân vật cấp hội trưởng, hắn cũng không muốn tỏ vẻ mất bình tĩnh. Cho nên tuy công hội mình gặp tin dữ, hắn vẫn phải từ tốn, hệt như đã quen với sóng to gió lớn.
“Là đám Quân Mạc Tiếu! Bọn nó chết dí ở hồ Thiên Ba không đi, gặp đội chúng ta liền giết.” Bối Đăng Đạn nói.
“Cái gì?”
Nghe tin xong, Tưởng Du lại là người nhảy dựng lên, Hoa Khai Kham Chiết vẫn còn bình tĩnh, so sánh cả hai, nhất thời cảm thấy mình cool hơn.
“Thế hơi phiền rồi!” Thiên Nam Tinh nói.
Những người khác sao lại không hiểu ẩn ý trong đấy, tức thì ai cũng lo lắng.
Tại hồ Thiên Ba, sau khi tiêu diệt một đội đến phá bản của Bách Hoa Cốc, đám Diệp Tu bèn cho nhân vật trồi lên mặt nước.
“Thế nào, chuyện này vui hơn cướp quái phải không?” Diệp Tu nói với Thiên Thành.
Thiên Thành chẳng biết nói sao cho phải, gửi biểu tình chảy mồ hôi. Gã cướp quái chẳng phải vì bắt nạt kẻ yếu, chỉ cần hứng lên thì ai gã cũng dám đoạt. Có điều quái của các tinh anh công hội không dễ cướp. Những tên vừa nãy có thực lực không kém gì Thiên Thành, chúng còn không đi riêng lẻ mà hoạt động theo bầy.
Trong kinh nghiệm cướp đoạt của Thiên Thành, có lúc không cướp được quái, có lúc cướp xong lại bị giết, hiếm khi cướp xong chuồn thành công. Hơn nữa trước nay chưa từng giết được cái đứa PK mình.
Rồi gã đi theo đại thần, không cướp quái mà nhào lên chém luôn. Tuy chẳng phải không có lí do gì, nhưng đây là chặt chém người đó! Mỗi một tinh anh của các công hội lớn đều là cao thủ hàng đầu ở khu 10. Kết quả một đội năm người có khi chưa kịp phân biệt phương hướng đã bị đánh thành xác trôi sông.
Thiên Thành, Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn còn muốn nhúng tay vào, ai ngờ chả có cơ hội lao đến, bởi thực sự không quen với môi trường đặc biệt này.
Thuỷ chiến và đất liền có hai điểm khác biệt chủ yếu. Một là hướng di chuyển thêm nhiều lựa chọn; hai là ảnh hưởng lực cản của nước lên động tác.
Mà mấy thứ này không hề có kĩ xảo gì, chủ yếu nhờ vào sự tích lũy kinh nghiệm làm quen với các môi trường khác nhau. Nên dù là người có thao tác mạnh mẽ như Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, vào trong nước liền không khác gì Muội Quang.
Bấy giờ, Đường Nhu đang ở trong nước dây dưa cùng một con quái, tổn thương qua lại. Quái cũng không phải người chơi, đa số chúng cố chịu thương liều chống trả. Đường Nhu cứ né tránh như trên đất bằng, muốn di chuyển lại bị lực cản ảnh hưởng, hoàn toàn không nắm được thời cơ. Nhưng Đường Nhu không hề bỏ cuộc, vừa thử tránh tiếp, vừa không ngừng tấn công quái.
Quái không biết cố gắng né tránh, nên công kích của cô có khi đánh trúng. Còn lúc quái tấn công, Đường Nhu rất biết tránh, lại đa phần không né kịp.
Cứ đánh tiếp như thế, chẳng khác nào đang quần nhau cùng quái. Nhưng đẳng cấp của Hàn Yên Nhu dù sao cũng đạt tới trình độ của khu luyện cấp này, quần mãi rốt cuộc cũng xong, chỉ là quần đến bản thân cũng te tua.
“Không cách nào tránh được!” Đường Nhu giết xong con quái bèn nói với Diệp Tu.
“Động tác trong nước bị chậm, cách phán đoán thời cơ sẽ không giống trên đất. Nói mấy cái số liệu với em cũng vô dụng, cứ từ từ ngẫm nghĩ đi!” Diệp Tu nói.
“Vâng!” Đường Nhu đáp một tiếng, tiếp tục tìm quái.
“Dùng cách luyện tập có giới hạn ấy.” Diệp Tu nói, “Thực ra không dễ đánh trúng vậy đâu, chẳng qua tụi quái không né thôi. Dùng bài tập giới hạn thử xem mình có tấn công đúng bộ phận đã nhắm ban đầu không.” Diệp Tu nói.
“Được.” Đường Nhu gật đầu, tiếp tục luyện.
Bọn họ được Diệp Tu gọi xuống nước, không phải trông cậy họ có thể hỗ trợ gì. Mà là vừa hay lợi dụng cơ hội luyện thủy chiến. Nếu chọn tuyển thủ chuyên nghiệp làm mục tiêu, tất không thể tồn tại khuyết điểm lớn như vậy, lỡ sau này đối thủ chọn bản đồ dưới nước thì tiêu.
Mà đẳng cấp của Bánh Bao Xâm Lấn và Muội Quang thấp hơn, không dễ quần nhau cùng quái. Vì vậy cả hai lấy hai chọi một. Đối với Muội Quang, Diệp Tu tạm thời không có ý kiến, nhưng hắn thấy Bánh Bao Xâm Lấn có năng lực thích ứng mạnh hơn Đường Nhu. Sau khi đánh ở trong nước, cậu ta tiến bộ rõ rệt.
“Vừa đánh quái vừa đi theo anh!” Diệp Tu bảo.
“Lão đại, phải là bơi chứ.” Bánh Bao Xâm Lấn sửa lại.
“Được rồi, bơi, vừa đánh quái vừa bơi theo anh.” Diệp Tu nói, chỉ huy Quân Mạc Tiếu đi dụ quái, cả đội vừa luyện cấp ở hồ Thiên Ba vừa bơi khắp nơi.
Sau khi giết chết một đội của Bách Hoa Cốc, Thiên Thành đã biết được mục đích của Diệp Tu. Các công hội lớn muốn đuổi giết gã, ai dè giờ bị cả bọn chiếm mất hồ Thiên Ba, gặp phải đội phó bản của công hội nào thì giết.
Con mồi lúc đầu chợt trở thành thợ săn, mà thợ săn trở thành con mồi, Thiên Thành ngẫm mà thấy hưng phấn, cảm giác này thú vị hơn cướp quái thiệt. Những người khác bơi bơi đánh đánh, gã lại chuyên tâm tìm kiếm bốn phía xem có người chơi nào không.
“Bên này!” Đột nhiên nghe Diệp Tu gọi mình, Thiên Thành chuyển góc nhìn, gã bơi có chút lệch so với đội. Gã vừa lội vừa cảm thấy kì lạ. Chẳng phải đang đâm bậy đâm bạ kiếm người sao? Sao còn phải để ý đường đi?
Kết quả lần này bơi không bao lâu, phía trước có thể thấy được vài bóng người. Nhìn gần một chút thì quả là năm người.
“Có người!” Thiên Thành kích động.
“Ừm, mọi người chú ý, giữ nguyên tiết tấu di chuyển giống anh.” Diệp Tu nói, Quân Mạc Tiếu của hắn đã lặn vào trong nước. Lặn xuống nước phải ngoi lên thở, nên thông thường người chơi toàn nổi trên nước khi bơi hay chạy trong nước. Vừa phát hiện được mục tiêu, lập tức bắt đầu lặn xuống, đương nhiên vì không muốn đối phương phát hiện.
“Có cần như vậy không đại thần? Chỉ năm người thôi mà...” Thiên Thành một bên lặn xuống, một bên dè dặt gửi tin biểu đạt sự khó hiểu cho Diệp Tu. Gã thấy thực lực của đại thần giải quyết năm người kia rất dễ, căn bản không cần giấu tay giấu chân như thế.
“Bây giờ đối phương chắc chắn đã đề phòng chúng ta, che giấu một chút, thế mới không để chúng chạy thoát.” Diệp Tu đáp.
“À...” Thiên Thành đã hiểu, ý đại thần là giết sạch chứ gì...
Sau đó mọi người theo sau Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, thường xuyên thay đổi tiết tấu di chuyển, thường xuyên ngoi lên thở. Năm người bên kia giống như mới gặp, không phát hiện được đằng sau có điểm gì khác thường.
Mà việc thay đổi tiết tấu di chuyển Thiên Thành cũng không xa lạ gì, gã từng lĩnh giáo qua ở Khe Núi Nhất Tuyến, hiểu đây là một phương pháp sử dụng sức bền hợp lý, nhằm nâng cao tốc độ di chuyển. Hôm nay gã biết được người trước mắt là đại thần Diệp Thu, Thiên Thành không hề nghi ngờ, lập tức cố gắng theo sau học tập.
Trước đây khi cùng họ trải qua một cuộc chiến, Thiên Thành có thử nghiên cứu kỹ xảo này, bởi nó khá hữu dụng với một kẻ thường xuyên cướp xong dông.
Dù chưa nghiên cứu ra thành quả gì, nhưng gã có thể nhận ra tiết tấu bây giờ hơi nhanh. Tiếp tục sử dụng thì sức bền không chịu được bao lâu, điều này khác với những gì mà đại thần từng nhấn mạnh trước đây.
Thiên Thành đang chuẩn bị hỏi, bất chợt nghĩ đây là trong nước, có lẽ khác với trên bờ chăng? Trong lòng nhủ vậy, gã tạm thời không hỏi, chỉ quan sát khoảng cách đến chỗ năm người kia, đồng thời thầm suy tính.
Khoảng cách của hai bên càng gần, Thiên Thành cũng dần nhẩm rõ tiết tấu sử dụng sức bền hiện nay. Rồi gã bất chợt phát hiện, nếu cứ tiếp tục sử dụng tiết tấu ấy, có lẽ không thể sử dụng sức bền một cách tốt nhất, nhưng đủ để đuổi kịp năm người.
Trong tình huống bảo đảm đuổi kịp năm người mà không lo đến việc sử dụng sức bền lâu dài, đồng nghĩa với, đây chính là cách đuổi theo năm người nhanh nhất.
Thiên Thành ngẫm mãi mới hiểu ra, nhất thời càng thêm sùng bái đại thần. Kinh nghiệm và năng lực tính toán phải mạnh đến cỡ nào?
Thực tế đang dần xảy ra như dự đoán của Thiên Thành, khoảng cách với năm người càng ngày càng gần, gần đến mức có thể thấy rõ sóng vỗ trước người chúng, Thiên Thành nhìn thấy thanh pháo hạng nặng của Phong Sơ Yên Mộc đã đặt trên vai.
“Ào!!”
Bọt nước từ họng pháo nổi cuồn cuộn, Phong Sơ Yên Mộc lùi về sau. Đối với những nghề hệ Xạ Thủ, trong môi trường nước, ngay cả bắn thường cũng sẽ bị phản lực đẩy lùi về.
Ba phát pháo bay ra từ họng pháo, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu cũng lao đến như ngư lôi.
Đạn pháo nổ tung, mặt nước liên tiếp nổi lên ba đợt sóng. Ba phát pháo phân bố theo hình tam giác, một đội năm người không ai tránh thoát, bị sóng hất lên cao. Quân Mạc Tiếu bơi nhanh tới một khúc, đột nhiên giơ vũ khí, sau khi một đám bọt nước giống ban nãy xuất hiện, năm người vừa rớt xuống lại bị sóng nước cuốn lên trời.
Thiên Thành ngẩn người, phối hợp như vậy, không hổ là tổ hợp vàng của giới chuyên nghiệp!
Sau hai chiêu Pháo Chống Tăng, lúc cả năm rơi xuống lần hai, Quân Mạc Tiếu đã đánh đến nơi. Năm người kia cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc này trong lòng không có ý chống trả, chỉ muốn làm thế nào chạy thoát. Kết quả vừa rơi xuống nước lại bị tấn công từ bốn phía. Quân Mạc Tiếu giữa đường bắn pháo còn vọt tới trước mặt họ rồi, huống chi những kẻ chỉ tập trung lao thẳng còn lại?
Đám còn lại đều là tay mơ trong nước, thế nhưng rất hữu dụng trong việc làm chướng ngại vật. Nhất là Muội Quang, tất cả thú triệu hồi đã bị cậu ta hú ra cho đứng khắp nơi. Năm người kia nhìn thử, chỉ cảm thấy đời tàn. Mà khi bị hai tên sát thủ nổi tiếng như Diệp Tu và Tô Mộc Tranh nhắm, cả năm nào còn cơ hội thoát thân.
Một lát sau, trong group chat của đám hội trưởng, hội trưởng khu 10 của Yên Vũ Lâu – Yên Vũ Thương Thương ngoi lên, gửi một biểu tình như đưa đám: “Công hội của tụi tui cũng bị diệt một đội.”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
34 chương