“Tránh!” Đường Nhu lên tiếng, Hàn Yên Nhu của cô đã sớm trở mình né sang phải. Bánh Bao Xâm Lấn phản ứng cũng không chậm, ngiêng sang trái, né một cách tuyệt đẹp. “Móa!” Đồng chí Muội Quang cũng hét lên một tiếng đầy kiên quyết không thua gì Đường Nhu, rồi sau đó bị Vỡ Núi Kích mạnh mẽ quất nằm đo đất. Đất ở bờ sông mềm, lập tức lún thành hình người. Muội Quang bị trọng kiếm đè trên đất, tay chân còn đang giãy giụa, đương nhiên không phải cậu không muốn trốn, mà là thao tác quá chậm, người bị đập rồi thì mới ra thao tác, khiến cho nhân vật hiện tại nằm úp, tay chân còn đang vung vẫy. “Há há há há, yếu mà còn ra gió!” Bánh Bao Xâm Lấn cười to, nhưng tay cũng không chậm, lập tức tiến lên cứu giúp, trực tiếp dùng Khóa Yết Hầu tóm cuồng kiếm sĩ. Cuồng kiếm sĩ phản ứng cũng không chậm, lập tức nhảy ra sau trốn tránh, kết quả lại nhảy tới phạm vi công kích của Hàn Yên Nhu. Đường Nhu đã sớm giành thế công, chợt thấy có người nhảy tới, cô giảm được hai bước phải đi. Vỗ ngay một chưởng đằng sau gã, Lạc Hoa Chưởng thổi bay, cuồng kiếm sĩ kêu gào một trận, mới từ trong hồ lên chưa bao lâu, gã lại bay xuống nữa. “Ai nha, đánh xuống nước rồi, làm sao chơi tiếp đây?” Bánh Bao Xâm Lấn nhìn thấy cuồng kiếm sĩ bị đánh rơi vào nước, tiếc nuối than. Lời này khiến mười mấy người xông lên rét lạnh trong lòng. Giọng điệu đấy không giống như phô trương thanh thế, thoạt nhìn như thể nắm chắc xử lý được cả bọn. “Chẳng lẽ… Bánh Bao Xâm Lấn cũng là vị đại thần chuyên nghiệp nào?” Bỗng nhiên có người chợt nảy ra một suy nghĩ đáng sợ. Cách nghĩ đáng sợ này lại rất có lý, nếu có thể xuất hiện Diệp Thu và Tô Mộc Tranh, thì tại sao không thể xuất hiện thêm vị đại thần chuyên nghiệp nào chứ? Bánh Bao Xâm Lấn, mọi người từng nhìn thấy cái tên này trên bảng đơn. Cũng có người từng đấu với hắn, nhưng vì trình độ của Quân Mạc Tiếu quá mức chói lóa, che đi ánh sáng của đồng đội. Các công hội còn chưa nghiên cứu kỹ Bánh Bao Xâm Lấn, chỉ biết thực lực của người này không kém. Bấy giờ, thân phận chân thật của Quân Mạc Tiếu được bộc lộ, Phong Sơ Yên Mộc họ cũng biết là ai, Bánh Bao Xâm Lấn ư… Mọi người dần suy xét theo mạch suy nghĩ này. “Tôi cảm thấy, không giống lắm.” Có người nói. “Lý do?” “Cái tên này quá não tàn, có cao thủ lưu manh nào như vậy sao?” Các tay lão luyện nghe nhiều nênthuộc hết các cao thủ chuyên nghiệp trong Vinh Quang, biết rõ cao thủ Lưu Manh có những ai. Nhưng đếm đi đếm lại, không thấy đứa nào lấy cái tên ID “Bánh Bao Xâm Lấn” kỳ cục như vậy. Một đám bị Bánh Bao Xâm Lấn làm khựng lại, chần chờ một lúc, bên kia Muội Quang đã sớm bò dậy, lại bị Bánh Bao Xâm Lấn vô tình cười nhạo, buồn bực không nói lên lời. “Chú em cứ theo sau anh xem trò hay đi.” Cuối cùng, Bánh Bao Xâm Lấn lớn tiếng nói. Khiến cho mười mấy cao thủ mờ mịt, tên này… rốt cuộc mạnh đến nhường nào? “Thử trước rồi nói sau, cùng lắm thì chết!” Trong mười mấy anhcũng có người hăng máu nam tử hán, không đến nỗi bị hù, thét to rồi chủ động xông lên. Kết quả còn chưa kịp lao đến, kênh đoàn đội đã vang tiếng nhắc nhở, lại có người rời đội ngũ. “Chuyện gì xảy ra?” Ông bạn anh hùng này cũng bị dọa dừng bước, chuyển góc nhìn, một hai ba bốn năm sáu bảy… hình như đâu có thiếu ai đâu ta. Quay lại nhìn Bánh Bao Xâm Lấn. Bốp! Nguyên cục gạch đập ngay mặt. “Đậu xanh rau má!” Cục gạch cũng không thể ngăn người ăn gạch hò hét, dù sao chỉ dính gạch trong game mà thôi. Bánh Bao Xâm Lấn thao tác nhanh nhẹn, tiếp chiêu thành thạo, một bước di chuyển đã đi đến sau lưng người này. “Đạp vào hồ.” Đường Nhu nói. “Vì sao?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi. Ưu điểm lớn nhất của Bánh Bao Xâm Lấn là hỏi, nhưng cậu ta không cần nghe câu trả lời đã tự giác thực hiện, vậy nên một bên hỏi, một bên Đấm Móc rồi chơi Tập Kích Gối, đạp ông bạn anh hùng kia vào trong hồ. “Trong nước có BOSS.” Đường Nhu ung dung đáp. “BOSS? Vậy tụi mình cũng giết nó đi.” Bánh Bao Xâm Lấn kích động. “Giết không được, tụi mình cùng đội với BOSS.” Đường Nhu nói. Bánh Bao Xâm Lấn chưa kịp hiểu, kết quả địch nhân nghe hiểu, bấy giờ mới chợt nhận ra Diệp Thu và Tô Mộc Tranh đang trốn trong nước bên cạnh mình. “Thật sự có mai phục!” Có người kêu lên, lập tức mất hết ý chí chiến đấu, Đường Nhu cùng Bánh Bao Xâm Lấn làm sao bỏ qua cho họ, vọt tới đánh đấm một trận. Trong nước có mấy người đang chờ tiếp viện ứng cứu để lên bờ, giờ mới biết nguy hiểm còn rình rập ngay cạnh. Cả bọn liều mạng muốn phóng nhanh lên bờ, ai ngờ chợt nghe thấy tiếng thứ gì ra khỏi nước sau lưng, chuyển góc nhìn, những hai quả thủy lôi từ hai bên trái phải bay lướt qua đầu, rớt xuống ngay trước mặt họ, nổ cái bùm… Sóng xô họ về với vòng tay của BOSS, cả bọn tích cực chống trả, lại chẳng thể kháng cự. Chục người còn không tài nào đọ nổi Diệp Thu trong nước, huống chi giờ chỉ có mấy người. Những kẻ trên bờ, tuy hai em đã bị ngã xuống nước, nhưng đối mặt với đám người Đường Nhu, ưu thế nhân số vẫn rõ ràng. Nhưng khi biết Diệp Thu ở gần, lại chứng kiến đối phương định đẩy mình xuống nước, gần mười người đồng thời không còn chừng mực gì. Cả đám không hề nghĩ cách giải quyết, mà nghĩ xem phải phắn thế nào thì được. Đồng loạt chạy mất, đám Đường Nhu ít người, quả thực bó tay. Chỉ có thể cố gắng đuổi giết. Vì quý trọng thời gian, cũng không giết chết, chỉ tìm biện pháp ném vào trong nước. Thao tác kỹ thuật của những người này không bằng Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, song bàn về mức độ quen thuộc Vinh Quang, họ đều mạnh hơn nhiều. Hiện tại không hề chống cự, đó là vì sợ hãi cái danh tuyển thủ chuyên nghiệp cấp đại thần. Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn coi như cố gắng hết sức, sau cùng ném được năm em vào nước. Muội Quang đối mặt với nhiều người chơi cao cấp, vốn trong lòng thấp thỏm cực kỳ, nào biết cái đám này yếu như sên, để cậu ta có thể ra oai một hồi. Muội Quang vốn định phát huy thật tốt, thế nhưng trình độ quá cùi. Những tay lão luyện phản ứng theo bản năng, chút thủ đoạn nhỏ của Muội Quang làm họ bó tay. Trong lòng ai cũng rối loạn, không ai chú ý tên triệu hồi sư kia rất gà. “Không đuổi kịp!” Sau khi ném năm tên xuống nước, nhìn những người khác chạy tán loạn, Đường Nhu có chút tiếc nuối nói. “Chưa đến phút chót, chúng ta không nên bỏ cuộc.” Bánh Bao Xâm Lấn nói. “Vậy ông đuổi theo đi.” Muội Quang châm chọc, thao tác thực chiến thì cậu takhông được, nhưng phán đoán lại khá chính xác. “Hiện tại là phút chót, anh đây tuyên bố: thả người.” Bánh Bao Xâm Lấn nghiêm túc bảo. “Ngu ngốc!” Muội Quang quay người chạy tới ven bờ coi thủy chiến. “Móa, ăn nói với lão đại vậy đó hả, không muốn lăn lộn nữa hả, ném chú em vào trong nước cho BOSS ăn giờ tin không?” Bánh Bao Xâm Lấn đuổi theo. Ba người đứng cạnh nhau bên bờ, chỉ thấy vùng nước không ngừng dậy sóng. Mấy nhân vật kia đều ở dưới nước, chẳng nhìn rõ tình hình được. Thỉnh thoảng có đầu ngóc lên, nhưng theo sự quan sát của ba người, ai mà ngóc đầu lên chứng tỏ là đang hấp hối. Đến nay đã có ba người ngóc đầu lên, kết cuộc đều hóa thành ánh sáng trắng. “Đây là BOSS gì thế, kỳ lạ thiệt đó…” Bánh Bao Xâm Lấn suy nghĩ. Đường Nhu bó tay rồi, không ngờ ông bạn này còn chưa hiểu lời cô nói, vẫn cho rằng trong nước có BOSS hoang dã. Muội Quang thì mừng rỡ nhìn Bánh Bao Xâm Lấn show cái ngu, không hề có ý định nói rõ. “Coi chừng!” Mặt nước đột nhiên dâng trào một đợt sóng lớn, có người nhảy ra từ trong sóng. Bánh Bao Xâm Lấn hô một tiếng, động tác cũng cực nhanh, phi thẳng lên phía trước cả hai mà bảo vệ. Đối mặt với nguy hiểm không rõ, Bánh Bao Xâm Lấn cực kỳ kiên quyết dũng cảm. Trong nháy mắt Đường Nhu cũng thấy người vừa nhảy ra không phải nhân vật thuộc đội mình, đợi đến khi cô phản ứng kịp thì Bánh Bao Xâm Lấn đã phi thân lên. Đấy hoàn toàn là bản năng, Đường Nhu đoán Bánh Bao Xâm Lấn phỏng chừng cũng không thấy rõ đó là gì. Nếu cái thằng vừa nhảy ra là Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, thì đây sẽ thành chuyện cười. Thao tác phi thân của Bánh Bao Xâm Lấn cực kỳ chính xác, đạp ra một cước học được từ kỹ năng của Nhà quyền pháp – Ưng Đạp. Hai chân dẫm lên, Bánh Bao Xâm Lấn bay ngược về trên bờ. Người anh em kia bị Bánh Bao Xâm Lấn đạp trở lại trong nước. Rơi xuống nước, ba người loáng thoáng nghe thấy “Đờ cờ mờ.” Bè lũ rơi xuống nước thật khổ quá đi thôi! Họ ở trong nước không phải là đối thủ của tổ hợp hoàng kim Diệp Thu và Tô Mộc Tranh, sự khống chế cục diện của cả hai rất mạnh. Mấy chục người khống chế không nổi, khống chế vài mống như họ lại nhẹ nhõm hơn nhiều. Cả bọn đã mất hết ý chí chiến đấu từ lâu, chỉ muốn chạy thoát thân, cố gắng chống chọi thì hết ba đứa hy sinh, người anh em kia mới cướp được cơ hội thoát thân bay lên bờ. Vừa mới lên khỏi mặt nước, chân chưa kịp chạm đất đã bị tên nhóc trên bờ đạp bay về trong nước. “Ngon!” Ở trong nước, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu nhú đầu khen ngợi Bánh Bao Xâm Lấn. Có điều sóng nước dần dập dềnh, nghe thấy giọng nói, nhưng không thấy bóng người đâu. “Ố ồ ô, hình như tui nghe thấy giọng của lão đại.” Bánh Bao Xâm Lấn vẫn đang đứng lì ở đấy. “Đúng vậy, họ ở trong nước.” “Hả? Lão đại đang đánh BOSS hả?” Bánh Bao Xâm Lấn giật mình hỏi. Đường Nhu nghĩ nghĩ rồi im ru, cô sợ mình giải thích không rõ sự ẩn dụ này cho Bánh Bao. “Để tui coi thử.” Bánh Bao Xâm Lấn nói xong, nhảy vào trong nước. Kết quả không bao lâu, người đã trở về, nói với Đường Nhu và Muội Quang: “BOSS tạch rồi, lão đại đang PK với mấy tên đoạt Boss. Cảm giác ở trong nước lạ lắm, giống y những gì Lão đại nói, chúng ta chẳng giúp được gì, ở trên này trông coi đi. Thằng nào lên, tui đạp hắn bay về trong nước ngay.” Bánh Bao Xâm Lấn vừa nói vừa nhảy lên dùng Ưng Đạp làm mẫu, lãng phí một cái CD. “Tôi cũng đi coi.” Đường Nhu dứt lời cũng nhảy xuống nước, cô muốn coi thủy chiến không hề giống chiến đấu trên đất mà Diệp Tu từng nói với họ. Nhưng cô chưa kịp lặn xuống, mặt nước gợn sóng, Quân Mạc Tiếu và Phong Sơ Yên Mộc đã ngoi lên. “Xong rồi?” Hàn Yên Nhu của Đường Yên đứng trong nước hỏi. “Xong rồi” Diệp Tu nói “Hơi ít quá!”