“Có quyết tâm là tốt... Nhưng mục tiêu này quả thực hơi ảo.” Trong ánh mắt kiên quyết của Trần Quả, Diệp Tu giật mình xong, thì khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thành thật nói một câu. “Hừ, chị đương nhiên biết chuyện này, chị chỉ nói rằng, chị muốn coi đây là mục tiêu.” Trần Quả nói. “Cố gắng lên.” Diệp Tu bảo. “Cậu đấy, cậu còn có thể quay lại giới chuyên nghiệp đúng không?” Trần Quả hỏi. Diệp Tu gật đầu. “Lúc quay về, chẳng lẽ cậu còn có thể trở lại Gia Thế?” Trần Quả nói tiếp. “Khả năng này không lớn đâu.” Diệp Tu cười khổ. “Tự mình lập một chiến đội, thấy thế nào?” Trần Quả đột nhiên hỏi. “Ý kiến này không tồi.” Diệp Tu cười. “Cậu có dự định như thế từ sớm rồi phải không?” Trần Quả hỏi. “Vẫn luôn nghĩ đến mà.” Diệp Tu nói. “Nếu lập một chiến đội với mục đích tham gia giải đấu chuyên nghiệp, mất khá nhiều tiền đầu tư đây.” Trần Quả nói. Diệp Tu gật đầu. “Sức người, tài chính để đăng kí với Liên minh, nhà thi đấu......” Trần Quả bắt đầu giơ ngón tay tính toán. “Ý, chị hiểu dữ há?” Diệp Tu nói. “Vẫn luôn nghĩ đến mà.” Trần Quả nhại lại câu nói vừa rồi của Diệp Tu. “Thế bắt đầu nghĩ từ hôm qua hay hôm trước?” Diệp Tu lại sắc bén nhìn thấu Trần Quả. Hiển nhiên sau khi biết thân phận của Diệp Tu ở Ngôi Sao Cuối Tuần, Trần Quả mới có thể nghĩ đến chuyện đấy. Nay nói rành rọt như thế, phỏng chừng cũng do việc tìm đọc và thu thập tài liệu trong hai ngày nay. “Thì sao, không được hả?” Trần Quả bị nhìn thấu mà không hề xấu hổ. “Chị không phải bị kích động nhất thời đó chứ?” Diệp Tu nói. “Đương nhiên không phải.” Trần Quả nói, “Chị đã suy nghĩ cẩn thận rồi, thời điểm cậu có thể quay về giới chuyên nghiệp còn cách gần một năm, tụi mình có thể chuẩn bị kỹ càng trước.” “Nó sẽ làm ảnh hưởng đến tài sản của chị đấy.” Diệp Tu nói. Tài sản của Trần Quả chỉ đơn giản là tiệm net Hưng Hân. Diệp Tu đã làm việc ở đấy một khoảng thời gian, có thể đoán sơ được lợi nhuận của tiệm. Mà với sự từng trải nhiều năm, chi phí để đưa một chiến đội đi vào hoạt động, Diệp Tu tất nhiên hiểu rõ. Chuyện đó không phải chỉ nhờ vào lợi nhuận của một tiệm net mà giải quyết được, khoản đầu tư ở giai đoạn đầu chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cả khoản tiền tích lũy của Trần Quả. Còn việc chị chủ có bao nhiêu tài sản khác nữa, Diệp Tu không thể biết được. “Cậu đừng quan tâm mấy chuyện này. Giờ chị lấy thân phận sếp ra lệnh cho cậu làm đội trưởng.” Trần Quả ngẩng cao đầu. “Thế thôi hả? Đây cũng tính là thành lập?” Diệp Tu kinh ngạc. “Ừ, nhất định phải ghi lại thời khắc lịch sử này, nào, cười cái đi.” Trần Quả bỗng nhiên móc điện thoại di động ra. “Ế... ” Diệp Tu còn chưa kịp nói gì, Trần Quả đã sáp lại gần, Đường Nhu cũng nhú đầu sang, điện thoại chớp lóe, một tấm hình chụp chung như kiểu ảnh sticker ra đời. “Yên tâm, không truyền ra ngoài đâu.” Trần Quả cười, cẩn thận lưu ảnh. Diệp Tu lại nghiêng đầu sang bên, nhìn Đường Nhu đột nhiên chui vào ảnh lúc nãy. “Đội trưởng.” Đường Nhu kính lễ với Diệp Tu. “Hai chị em bí mật âm mưu với nhau từ lúc nào thế?” Diệp Tu hết biết nói gì luôn. “Chú mày không cần quan tâm.” Trần Quả dứt lời, “Tóm lại, chiến đội đã được thành lập, thành viên giai đoạn đầu chính là ba người chúng ta.” Diệp Tu nhìn hai người, sau hồi lâu ánh mắt lại nhắm vào Trần Quả: “Coi như chị là chủ đi… nếu là tuyển thủ thì, khụ…” “Chị vào cho đủ số trước không được hả?” Trần Quả rất tức giận, ý Diệp Tu đang bảo, nếu là tuyển thủ, thực lực của cô chưa đạt chuẩn. Trần Quả biết rõ điều ấy, thêm cả tuổi của cô thật sự không còn khả năng để phát triển nữa. Về chiến đội, cô chỉ có thể là nhà kinh doanh, tuyển thủ ấy à, cùng lắm chỉ treo tên an ủi mà thôi.” “Được rồi, hiện tại chiến đội đã được thành lập, việc đầu tiên hai đứa phải làm là mau mau luyện cấp, sau đó tụ họp cùng chị ở Thần Chi Lĩnh Vực, chị sẽ thành lập công hội chờ hai đứa ở đấy, chúng ta phải phát triển từ công hội đã.” Trần Quả nghiêm túc ra chỉ thị. “Có thể hỏi thử tên chiến đội là gì không?” Diệp Tu hỏi. “Tất nhiên là Hưng Hân.” Trần Quả đáp ngay không cần nghĩ. Diệp Tu chẳng nói gì cả, quay đầu tiếp tục chơi game. “Chú mày có ý kiến gì?” Trần Quả lại truy hỏi. “Không có, biết thế thôi.” Diệp Tu nói. Thật sự thì, hắn không quá để ý tên gọi là gì. Với dáng vẻ quyết tâm thành lập chiến đội của Trần Quả, có vẻ như nói chơi, nhưng Diệp Tu cứ thấy qua loa thế nào, không hỏi nhiều nữa, quan sát một thời gian rồi tính. Dù sao bây giờ vẫn chưa làm nên chuyện thực tế gì, đợi qua vài ngày xem chị chủ Trần Quả này có phải chỉ là phút bốc đồng không? Lúc bọn họ tán gẫu, bạn của Trần Quả trong game cũng đã đáp lại. Cuối cùng, có mỗi một em fan Diệp Thu theo Trần Quả rời khỏi công hội Gia Vương Triều, còn những người khác chỉ cười cho qua chuyện. Trần Quả không ép buộc người khác, cô đã cảm thấy rất vui khi có một người tin tưởng mình. Lập tức giới thiệu người bạn ấy với Diệp Tu. “Lâm Sơn Thủy, pháp sư chiến đấu, kỹ thuật không tệ, kém hơn chị chút thôi.” Trần Quả nói. “Kém hơn chị chút thôi......” Diệp Tu lẩm bẩm lặp lại, “Giọng điệu kiểu này không hợp với chị đâu.” Nếu là trước kia, Trần Quả nào chịu nỗi sự khinh bỉ này. Nhưng hiện tại không nhịn được cũng phải nhịn, bởi cô cuối cùng đã biết đây là ai. Chút trình độ cỏn con của mình bị đại thần khinh thường, đấy chỉ là sự thật thôi. Vì thế Trần Quả hít một hơi thật sâu, vờ như không nghe thấy. Nói tiếp: “Nếu hiện tại chỉ có hai tụi mình, thì không thể lập nổi một công hội, phải quơ thêm vài đứa.” “Ờ.” Diệp Tu gật đầu. Chuyện thành lập công hội ở Thần Chi Lĩnh Vực không phải dễ. Ở đấy không hề có sự tồn tại của người mới, người có thể bước vào Thần Chi Lĩnh Vực đều là những tay lão làng có thực lực và kỹ thuật nhất định. Hơn nữa, người đến Thần Chi Lĩnh Vực đều là những game thủ từ những khu thường di dân sang, họ đã vào công hội lúc ở khu thường hết rồi. Đến khi đến Thần Chi Lĩnh Vực, chỉ cần liên hệ thẳng với người trong công hội. Vậy nên việc triệu tập nhân số ở Thần Chi Lĩnh Vực có hơi khó. Mà những công hội lập ở khu thường lại chưa chắc mang được vào Thần Chi Lĩnh Vực. Quy trình thành lập một công hội thường là, đầu tiên thành lập một công hội ở khu thường, sau đấy chờ mọi người cùng lên 70 tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực, thì mới dựng lại công hội ở Thần Chi Lĩnh Vực. Tiếp đó hai công hội sẽ sắp xếp liên hệ với nhau. Sau khi mốc nối xong, mỗi khi người công hội chuyển từ khu thường sang Thần Chi Lĩnh Vực, sẽ được phân thẳng đến công hội cùng tên. Muốn lập luôn công hội ở Thần Chi Lĩnh Vực, trừ khi phải có tiếng nói hoặc có tiền để vung. Nếu bảo có tiếng nói, Trần Quả có đấy, cô cũng là một nhân vật nắm quyền trong đám bè bạn. Nhưng xui là bọn họ đều là người của Gia Vương Triều. Công hội Gia Vương Triều có hậu thuẫn, tiếng nói cao hơn gấp mấy lần một mình Trần Quả. Trong game online, những nhân vật chuyên nghiệp nổi danh như Nhất Diệp Chi Thu hay Mộc Vũ Tranh Phong đều mang danh nghĩa Gia Vương Triều ở Thần Chi Lĩnh Vực. Có thể tìm thấy cả tên nhân vật của toàn bộ chiến đội Gia Thế trong danh sách thành viên công hội. Còn phương pháp tung của, thì chẳng khác tung vô tội vạ. Mà những gì họ cần lại là những người có năng lực làm việc, Trần Quả không muốn dùng biện pháp ấy. “Nè, mượn thanh danh của cậu nhé?” “Thế cũng phải có người tin đã.” Diệp Tu nói. “Ừ há.” Trần Quả suy nghĩ. Cô không có tiếng nói, nhưng Diệp Tu thì khác. Nếu lãnh đạo bằng tên Diệp Thu, vậy muốn thành lập một công hội chỉ là chuyện nhỏ.Quan trọng là làm thế nào để người khác tin tưởng. Vinh Quang từ xưa đến nay, những âm mưu như mượn danh lập công hội nhiều đến nỗi khiến người ta chai lì. Giờ lại bảo công hội của tao do tuyển thủ chuyên nghiệp X nào lập, thứ nhận được không phải hứng thú, mà là một đống gạch đá. Trần Quả trái lo phải nghĩ, cũng không nghĩ ra ý gì hay. Đừng bảo đến một người thay mặt như cô, ngay cả chính Diệp Tu đứng ra lôi kéo, chắc chắn cũng chỉ nhận được sự nghi ngờ và khinh khi mà thôi. Đây đã là chuyện hiển nhiên ở Vinh Quang rồi. “Dù có quay về khu thường lập cũng rất phiền phức, khu cũ thiếu người mới lắm.” Trần Quả thở dài. Trục Yên Hà của cô thuộc khu 5, một khu cũ đã trải qua N năm. Bây giờ lại là thời điểm khu 10 mới mở, người mới chọn khu cũ ắt sẽ vì bạn bè hoặc một vài nguyên nhân đặc biệt khác, tóm lại sẽ không phải ma mới thật sự. “Ý, cậu có thể lập công hội ở khu 10 mà.” Trần Quả bỗng nhiên nói. “Tui lập hả?” Diệp Tu giật mình. “Đúng vậy, lập một công hội ở khu mới, chắc không khó đâu nhỉ.” Trần Quả nói. “Quả thực không khó... ” Diệp Tu vừa nói vừa nhìn nhân vật của mình. Quân Mạc Tiếu, với độ hot của nhân vật này ở khu 10, đừng bảo lập công hội không khó, mỗi việc lên tiếng thôi cũng không ai sánh kịp. Khu mới quả thực có nhiều ma mới non nớt. Như những người mới tiếp xúc sơ với Vinh Quang như Đường Nhu, họ không hề để ý ba công hội lớn hay công hội khác có thế lực gì, họ chỉ biết Quân Mạc Tiếu là thằng trâu bò nhất khu 10, chẳng ai hơn được nó. “Mau mau, mau tạo đi.” Trần Quả thúc giục. “Ừ.” Diệp Tu gật gù. Bản thân lập chiến đội, nếu muốn phát triển kinh doanh dài hạn, tất phải có một công hội làm nền móng trong game. Với thời cơ bấy giờ, chuyện mình lập một công hội vừa có thể cướp được danh tiếng và tài nguyên, vừa có thể coi như một phát pháo mở đầu cho sự phát triển trong tương lai. Vì thế, Diệp Tu cực kỳ quả quyết gửi một tin bày tỏ dự định thành lập công hội trên kênh thế giới, xem phản ứng của quần chúng rồi tính sau. Qua nhiều ngày bình yên sau hoạt động Noel, Quân Mạc Tiếu chưa gây chuyện giật gân gì lại bất chợt ném ra một quả bom bự tổ chảng, tin tức trên kênh thế giới lập tức trôi nhanh như chó chạy. Tin Diệp Tu mới gửi không biết đã trôi về nơi nao, nhưng ít ra,đề tài trọng tâm trên thế giới vẫn tiếp tục thay hắn thông báo. Bên danh sách bạn tốt, tin tức còn chớp lóe dữ dội hơn. Hiện đang là chiều thứ hai, người trong game không quá nhiều. Người online trong danh sách bạn tốt chủ yếu là những kẻ thuộc công hội lớn. Giờ rủ nhau nhắn tin, ý định chắc chắn là thăm dò tin tức. Đối với mỗi một công hội lớn, chuyện Quân Mạc Tiếu tạo công hội tuyệt đối không phải một tin tức tốt.