Chương trình Ngôi Sao Cuối tuần vẫn còn tiếp tục nhưng Diệp Tu đã một mình lặng bước bên ngoài nhà thi đấu. Cảnh này hắn quá quen thuộc, tham gia thi đấu chuyên nghiệp bao năm, hắn luôn ra sớm đầu tiên, cả những buổi họp báo trước sau trận đấu hắn cũng chưa từng tham dự. Vinh Quang phát triển từng năm, nhận được sự chú ý ngày càng nhiều, các tạp chí lớn truy vây chặn hỏi hắn càng thêm chặt chẽ. Kín kẽ lâu dài mà không bại lộ, kỳ tích này còn khó tạo hơn hẳn việc sáng lập một vương triều. Ngoảnh lại nhìn nhà thi đấu rộng lớn lấp lánh dưới ánh đèn, so với nó một con người lại nhỏ bé như vậy. “Chậc.” Diệp Tu ngậm ngùi quay đầu tiếp tục đi về hướng khách sạn, chợt nhìn thấy một cô gái ngồi trên hàng rào ven đường phía trước, cổ đeo một cái ống nhòm lớn, đang vẫy tay với hắn. “Ghê thế, còn nhanh hơn cả anh!” Diệp Tu gật đầu chào lại. “Hì hì.” Tô Mộc Tranh tươi cười rồi nhảy từ trên hàng rào xuống, toàn thân cô vẫn mặc kín mít, đội mũ trùm đeo khẩu trang, nếu không phải người quen như Diệp Tu thì rất khó nhận ra. “Đánh xong rồi, đi ăn kem không?”  Tô Mộc Tranh mời. Diệp Tu ngẩn người, thuận miệng hỏi: “Tiệm kia còn mở à?” “Còn mở.” Tô Mộc Tranh nâng ống nhòm nhìn quanh con đường đối diện, “Anh nhìn đi.” Nói xong còn ấn ống nhòm vào mặt Diệp Tu. Diệp Tu kề sát vào nhìn,trong con hẻm nhỏ đối diện sau lưng nhà thi đấu Luân Hồi, có một tiệm kem nhỏ hãy còn đang sáng đèn. “Giờ là mùa đông.” Diệp Tu nói. “Mùa đông càng tốt, kem không tan nhanh, chúng ta có thể ăn từ từ.” Tô Mộc Tranh đáp. “Vậy đi thôi.” Diệp Tu chỉ đành tiếp lời. Tô Mộc Tranh lập tức nằm bò trên hàng rào, leo qua. “Chú ý hình tượng đó…” Diệp Tu một bên nhắc, một bên vẫn chầm chậm leo qua theo. Sang đường, đi vào hẻm nhỏ. Tiệm kem nhỏ kia vẫn như trước kia. Bốn bàn nhỏ hai người và một tủ đá cắm những mảnh giấy viết tay đề giá chứa đầy vị kem. Chủ tiệm là một ông chú độ tuổi tứ tuần, gặp khách cũng không đón chào niềm nở, song cũng không lạnh lùng phớt lờ, chú chỉ đứng trước tủ, im lặng chờ yêu cầu. “Vị này, này, này và này, mỗi vị một phần tư được không ạ?” Tô Mộc Tranh chọn lựa một cách thuần thục. “Được.” Chủ tiệm lấy một chiếc ly lớn, bốn mùi vị mỗi vị một phần tư, đặt thìa lên rồi đưa cho Tô Mộc Tranh, ánh mắt mang theo ý hỏi nhìn về phía Diệp Tu. “Có được hút thuốc không?” Diệp Tu hỏi. “Được.” Chủ tiệm gật đầu, thấy Diệp Tu không định mua kem nên cũng không để ý nữa. Trên chiếc bàn nhỏ ngoài cửa sổ, Tô Mộc Tranh múc nghịch kem, sung sướng ngồi ăn. Diệp Tu ngậm điếu thuốc, lẳng lặng ngồi đối diện cô. Trời rất lạnh, kem càng lạnh, nhưng cảm giác thân quen lại khiến người ta thấy ấm áp vô cùng. Cuối cùng, Trần Quả và Đường Nhu cũng chạy ra khỏi nhà thi đấu Luân Hồi. Trần Quả có ống nhòm, lập tức giơ lên nhìn quanh, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy bóng dáng Diệp Tu. “Chuồn nhanh vờ lờ.” Trần Quả nói, cô và Đường Nhu đã chạy ra nhanh lắm rồi. “Ảnh nói ảnh về trước.” Đường Nhu bảo. “Đi, chúng ta về.” Trần Quả dứt khoát chặn một chiếc taxi lại, phi như bay về khách sạn cùng Đường Nhu, phòng mình không vào mà gõ thẳng cửa phòng Diệp Tu, kết quả cô gõ nửa ngày cũng không ai đáp lại. “Vẫn chưa về sao?” Trần Quả nghi hoặc, “Cậu ta chạy đâu rồi?” “Có lẽ đang đi dạo gì ngoài đấy.” Đường Nhu mở cửa phòng hai người. “Cậu ta thật sự là Diệp Thu?” Trần Quả theo sát Đường Nhu vào phòng. “Đúng vậy…” Đường Nhu đành bất đắc dĩ mà trả lời, đây đã là lần thứ bảy Trần Quả lặp lại câu hỏi trên. “Cái thằng này…” Trần Quả thở dài, mở TV trong phòng lên. Trên kênh thi đấu esport, Ngôi Sao Cuối Tuần vẫn đang tiếp tục, đám tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi trên bục đấu nhận lời thách đấu từ những game thủ thường. Lần này không còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, tuyển thủ chuyên nghiệp thoải mái đánh bại từng người một. Có điều, không khí trên khán đài không hề dậy sóng nữa, bởi họ đã thấy một màn quá cao trào, trừ những người được chọn lên khiêu chiến, mấy màn cỏn con hiện giờ chẳng làm ai thấy kích động. Trần Quả nhìn đăm đăm vào TV nhưng tâm tư hiển nhiên không đặt trên đấy. Bất chợt nghe thấy tiếng động ngoài hành lang, cô sải bước dài lao ra, ai ngờ lại chẳng phải Diệp Tu. “Cậu ta đi đâu chứ?” Trần Quả vừa lẩm bẩm vừa cầm ống nhòm ngó quanh bên cửa sổ, rồi lại chạy ra ngoài hành lang kiểm tra, gõ cửa phòng đối diện xem liệu Diệp Tu có lén lút trở về không, thỉnh thoảng còn trò chuyện không đầu không đuôi với Đường Nhu về Diệp Tu một hai câu, tóm lại không ngồi yên được một phút. Cứ thế suốt một giờ, Ngôi Sao Cuối tuần đã tuyên bố bế mạc nhưng vẫn không thấy tung tích Diệp Tu. “Thằng đó cũng không có điện thoại.” Trần Quả tức giận, bấy giờ chương trình trực tiếp đã kết thúc, một lát sau lại nối tiếp bằng buổi họp báo sau hoạt động ngày hai. Những trận đấu chỉ giải trí cho quần chúng thì không có gì đáng nói, mà những biến cố trong trận khiêu chiến hôm nay mới chính là điểm nóng. Với tư cách là một trong những nhân vật chính, Đỗ Minh bị buộc tham gia buổi họp báo, hơn nữa còn được phóng viên vây quanh như đại thần. Giờ tâm trạng của Đỗ Minh đã bình tĩnh hơn nhiều, dẫu sao cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu quá chấp nhất chuyện thắng thua thì sao có thể sinh tồn ở Liên minh Chuyên nghiệp này? Tuy bại bởi người chơi thường rất mất mặt, nhưng hắn cũng đã chứng minh bằng việc thắng liền bốn trận, huống hồ sau mấy ván đấu, thực lực của cô nàng kia đã được rất nhiều người công nhận. Còn người khiêu chiến biến thái thứ hai, tuy không ai nhìn thấy mặt, tất cả lại cùng nhất trí cho rằng đó là Diệp Thu. Vậy nên hỏi Đỗ Minh cũng không được thông tin đáng giá gì. Mà tất nhiên rằng, Đỗ Minh buộc phải tỏ ra phong độ, khen tặng thực lực của Đường Nhu, sau đó ra chiều kính trọng đại thần. “Anh có cảm nghĩ gì khi đại thần Diệp Thu đột nhiên xuất hiện ở Ngôi Sao Cuối Tuần?” Hầu như tuyển thủ nào cũng bị phóng viên hỏi vấn đề này ít nhất một lần, thậm chí có người còn phỏng vấn cả khán giả có mặt. Bên khán giả đáp trả rất táo bạo, chém gió túi bụi. Còn bên tuyển thủ chuyên nghiệp, đứa nào đứa nấy thận trọng từng chút một, trả lời qua loa cho xong. Vấn đề xoay xung quanh Diệp Thu nên đám phóng viên không thể không hỏi phía chủ cũ của Diệp Thu – đám tuyển thủ Gia Thế. Kết quả phản ứng của đám người Gia Thế lại rất bình thường, bảo mấy câu chúc phúc quen thuộc, chẳng có chút giật gân. Mà người thân quen với Diệp Thu nhất như Tô Mộc Tranh cũng không hề xuất hiện, chả ai phỏng vấn được gì. Sau cùng cũng hỏi được chút tin hot, chẳng ngờ lại đến từ Hàn Văn Thanh. Anh chàng đội trưởng nổi danh khí phách này chỉ trừng mắt nhìn ống kính, bỏ lại một câu rất dứt khoát: “Tôi chờ cậu trở về!” Một câu này lại trở thành thu hoạch lớn nhất của đám phóng viên, được nhiều bài báo lấy làm đầu đề, đám phóng viên rất hoan nghênh tinh thần câu view này của Hàn Văn Thanh, xôn xao đoán rằng đây có phải dấu hiệu báo trước đại thần Diệp Thu định quay về hay không. Đặc biệt là cú Long Sĩ Đầu kia, đây là thao tác mà cả Liên minh Chuyên nghiệp không ai có thể phục chế, thế mà Diệp Thu đã hai năm không chạm tới lại đột nhiên dùng nó, điều này có thể chứng minh với tất cả mọi người rằng anh ấy vẫn chưa lùi vào dĩ vãng. Thấy khán giả và giới truyền thông đua nhau phỏng đoán hướng đi của Diệp Thu, tính toán của Diệp Thu, làm một trong những người chứng kiến tất cả, Trần Quả có cảm giác rất tự hào. Sau khi thấy mọi người quan tâm như vậy, Trần Quả cũng vung nắm đấm: “Chờ cậu ta trở về, chị nhất định phải hỏi cho rõ ràng.” Nói xong lại lẩn quẩn bên cửa sổ, thời gian dần trễ mà Diệp Tu vẫn chưa về, Trần Quả rốt cuộc cũng phải lo lắng: “Em nói xem có phải… có phải cậu ta bị lộ thân phận nên tính không quay về nữa không?” Đường Nhu cũng giật mình: “Không thể nào?” “Cậu ta… còn chưa nhận lương tháng đầu mà?” Trần Quả bỗng nhiên nói, giọng cô đầy nỗi mất mát. Cô chợt nhận ra, tuy chưa thể chấp nhận Diệp Tu và Diệp Thu là một, nhưng nếu cứ âm thầm bỏ đi, bất kể là tên lười biếng hay chọc giận người hay đại thần mà mình yêu mến nhiều năm, lòng cô cũng sẽ không thoải mái. Trần Quả đột nhiên im lặng, lặng lẽ ngồi bên giường. “Anh ấy sẽ trở về.” Đường Nhu lo lắng tới an ủi một câu. Lời vừa thốt ra, ngoài hành lang chợt vang lên tiếng động, nhưng tâm tình Trần Quả không còn như trước nữa, cô chỉ thở dài mà không kinh động gì. Kết quả tiếng động lần này ngày càng gần, rồi dừng bước trước cửa phòng cả hai. “Đã về ư?” Trần Quả còn đang ngơ ngác, giờ Đường Nhu lại là người vừa hỏi vừa chạy ra xem. Cửa phòng mở ra, quả nhiên thấy Diệp Tu đang đứng nghịch cửa. “Còn chưa ngủ à?” Diệp Tu ngoảnh lại hỏi thăm, Trần Quả lao ra như gió lốc, ai dè Diệp Tu mở cửa phòng ra, quay đầu nói với hai cô: “Nghỉ sớm đi!” Rồi tỉnh bơ đi vào. Trần Quả còn nhiều lời chẳng biết phải nói từ đâu thì tên kia đã chuồn mất dạng. “Thế là thế nào?” Đầu óc Trần Quả theo không kịp. “Cứ như là… chẳng có gì xảy ra cả…” Đường Nhu cười khổ, cô đoán chừng Trần Quả sắp bùng cháy rồi. Quả nhiên, sau khi giật mình, Trần Quả lập tức lao lên đập cửa điên cuồng. Diệp Tu mở cửa, vẻ mặt “chẳng hiểu mô tê gì” khiến Đường Nhu câm nín. “Làm sao vậy?” Diệp Tu hỏi. “Nói chuyện chút coi!” Trần Quả hùng hổ đáp. Cô hẵng còn đắn đo nên nói chuyện với tên này thế nào, cả hai thân phận Diệp Tu và Diệp Thu hoàn toàn tách biệt trong cô, giờ hai lại hòa thành một. Quả thật chẳng biết nên nói chuyện với cậu ta như cậu quản lý net lưu lạc ngày trước hay idol mà mình hâm mộ nhiều năm.