Toàn Chức Cao Thủ
Chương 280
“Cậu muốn làm gì?” Âm thanh của Trần Quả đầy vẻ khó tin. Câu hỏi của Diệp Tu, rồi còn chuyện hắn tấn công hai kẻ trộm Noel mà không đến giao chiến, làm một ý tưởng điên cuồng mơ hồ lướt qua suy nghĩ Trần Quả.
“Hay là chúng ta đếm thử xem?” Diệp Tu nói.
“Cậu điên rồi.” Trần Quả há hốc mồm bảo.
“Hai rồi nè.” Diệp Tu vậy mà đếm thật, Trần Quả chỉ biết đứng đờ ra như tượng đá. Tên này muốn thu hút thù hận của tất cả kẻ trộm Noel trong thành Không Tích sao? Cái thứ hành vi muốn tìm chỗ chết này là thế nào đây?
Ngoại trừ Quân Mạc Tiếu, sau lưng hiện thời có hai kẻ trộm Noel đang đuổi theo. Mỗi kẻ trộm Noel có cấp bậc, nghề nghiệp khác nhau, số liệu thuộc tính tất nhiên cũng không giống. Tốc độ cũng người nhanh kẻ chậm. Kẻ trộm Noel mới kéo được huơ huơ trọng kiếm, có vẻ là một NPC cuồng kiếm sĩ, tốc độ ở mức thường thường. Nhưng kẻ trộm Noel thích khách kia thì tốc độ khá nhanh, có lẽ còn nhanh hơn Quân Mạc Tiếu một chút.
Nhưng mà đây là xét trong trường hợp thông thường. Lúc này Diệp Tu Phi Súng bay ngược, về mặt tốc độ chiếm được ưu thế lớn. Không hề kéo gần khoảng cách, ngược lại càng lúc càng cách xa nhau, NPC cuồng kiếm sĩ thì khỏi nói, đã mất biệt từ lúc nào. Nếu là quái bình thường, ở cự ly này hầu hết đều đã vì thoát khỏi phạm vi thù hận mà tản ra, nhưng kẻ trộm Noel nọ vẫn cứ cắn chặt không nhả. Khí chất như vậy không khỏi làm người ta liên tưởng tới quái tinh anh trong phó bản.
“Đoàng!”
Quân Mạc Tiếu đang bay ngược nổ một phát súng, kẻ trộm Noel thứ ba bên đường dính đạn, lập tức móc vũ khí ra đuổi theo. Diệp Tu ngó chẳng buồn ngó, kéo Quân Mạc Tiếu lon ton khắp nơi.
“Ba.” Diệp Tu quay đầu báo cáo sĩ số với Trần Quả.
Trần Quả còn chưa thoát khỏi trạng thái hóa đá, một phản ứng cũng không có, não tạm thời đình công khởi nghĩa. Xem bộ Diệp Tu thế này là muốn làm thật à? Số lượng kẻ trộm Noel trong một khu luyện cấp bên nhà làm game cũng không công khai. Nhưng trong một khu vốn có một số quái nhất định, đây là quy tắc cơ bản trong game. Nếu có 100 quái, nhất định không thể mò đâu ra em thứ 101 được, giả sử kéo được 99 em, em thứ 100 bị giết xong cũng sẽ xuất hiện trở lại. Lúc này tất nhiên là cố định.
Diệp Tu muốn làm gì, Trần Quả có thể đoán.
Mà hậu quả của nó, Trần Quả cũng nghĩ tới.
Nhưng liệu có thể làm được không? Dưới sự truy đuổi của một bầy quái khổng lồ đủ chủng loài thế này làm sao mà sống nổi? Áp lực coi bộ cũng hơi lớn nha?
“Bốn.” Trần Quả vẫn đang miên man suy nghĩ, Diệp Tu đã kéo tới con thứ tư.
Bốn kẻ trộm Noel, vì tốc độ di chuyển chênh lệch, nhấp nhô xếp hàng chạy sau lưng Quân Mạc Tiếu, nhưng cả đám vẫn không thể đuổi kịp Quân Mạc Tiếu.
Tốc độ di chuyển do Phi Súng là do lực công kích vật lý của loại vũ khí trong tay nhân vật quyết định. Lực công kích càng mạnh, phản lực càng lớn, bay càng nhanh càng xa. Ô Thiên Cơ của Diệp Tu hình thái súng, phân loại thuộc súng trường, lực công kích tương đương pháo cầm tay. Huống chi đây là vũ khí bạc cấp 25, xêm xêm vũ khí cam cấp 30, vũ khí tím cấp 35, tốc độ Phi Súng cực không tầm thường. Hơn nữa kỹ thuật Phi Súng cực kỳ nhuần nhuyễn, hầu như chưa từng để nhân vật chạm đất, mỗi lần nhảy lên lấy đà cùng độ cao ở mức thấp nhất. Nhìn xa, nhân vật như đang lơ lửng giữa không trung không ngừng lùi về sau.
Trần Quả cũng nghịch pháo, nếu trông thấy cảnh này không chừng sẽ tròn xoe mắt thán phục. Nhưng đáng tiếc là cô nhìn dưới góc nhìn ngôi thứ nhất từ màn hình Diệp Tu, không thể trông thấy hiệu quả như khi nhìn ở ngôi thứ ba được. Cô chỉ thấy Quân Mạc Tiếu nhún nhảy tinh tế nhịp nhàng, chỉ biết thao tác của Diệp Tu khá nhanh nhẹn chuẩn xác mà thôi.
“Năm.” Diệp Tu tiếp tục đếm. Đã kéo được năm kẻ trộm Noel.
Sáu.
Bảy.
Tám.
Trong thành Tội Ác hiu quạnh, người chơi ít ỏi nên không tồn tại tình trạng cướp quái. Diệp Tu chỉ tìm không giết, tốc độ càng thêm nhanh chóng, không cần kỹ thuật cao siêu gì, kẻ trộm Noel đã xếp thành hàng dài sau lưng hắn, hơn nữa khi tình cờ gặp người chơi khác rất dễ làm người ta nhìn tới mù mắt.
“Một lần lùa nhiều kẻ trộm Noel dữ vậy? Quân Mạc Tiếu tham quá thể!”
“Tham vồn, nhưng nếu ổng giết được hết thì mạnh thật đó.”
Người chơi vây xem chụm đầu bàn luận rôm rả, ý định điên cuồng trong đầu Diệp Tu không ai đủ sức đoán được. Ai cũng cho rằng hắn muốn lùa quái, giết cả bầy. Chỉ là kỹ xảo thường dùng trong khi luyện cấp thôi, chẳng qua kẻ trộm Noel khá mạnh, hơn nữa phân bố cũng không gần nhau, nên game thủ bình thường vẫn luôn giết tại chỗ.
Người rõ ràng nhất chỉ có Trần Quả.
Cô trông hàng xe lửa lấy Quân Mạc Tiếu làm đầu tàu càng lúc càng dài, kẻ trộm Noel bây giờ đã lên đến mười tám tên.
Quân Mạc Tiếu vẫn bình yên vô sự.
Đây là điều làm Trần Quả ngạc nhiên nhất. Tập trung nhiều kẻ trộm Noel như vậy, có hệ công kích từ xa, có bắn súng, có pháp thuật... Chỉ cần trong phạm vi công kích, đều không khách sáo ném kỹ năng ra. Vậy mà vẫn không ai cản trở được Quân Mạc Tiếu đang vọt nhanh phía trước.
Vừa né kỹ năng công kích, vừa ung dung lượn qua phố lớn ngõ nhỏ trong thành Tội Ác. Thỉnh thoảng cũng kéo đến mấy cư dân thành thị, nhưng tiểu quái chừng này làm gì có đủ kiên nhẫn nhây với hắn, chạy được một khoảng đã phủi sạch thù hận, tản ra mất dạng.
Đội ngũ càng lúc càng lớn mạnh. Trên đường ray xe lửa chạy qua, Diệp Tu thậm chí gặp Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh một lần.
Tô Mộc Tranh không biết tình hình, cho rằng hắn gặp phiền phức, vội ném một pháo vào đám trộm Noel lố nhố kia. Nhưng kẻ trộm Noel được thiết đặt thuộc về người chơi công kích nó đầu tiên, thù hận không thể cướp được. Cả đám vẫn ùn ùn hướng về phía Quân Mạc Tiếu, Tô Mộc Tranh lại muốn công kích, không ngờ nhận được tin nhắn của Diệp Tu.
“Đừng đánh đừng đánh.”
Tô Mộc Tranh dừng tay, “Anh làm gì đó?”
“Lùa quái.” Diệp Tu trả lời.
“Lùa nhiều vậy còn chưa đủ?”
“Chưa đủ, anh muốn lùa hết kẻ trộm Noel trong thành.” Một câu, thêm một cái emo ngậm thuốc cười gian.
“Chi vậy?”
“Thi đua mà! Thi giết kẻ trộm Noel đó.”
“Ồ ra vậy, em còn ở đây là hẩm hiu cái chắc rồi?” Tô Mộc Tranh đáp. Không hề kinh ngạc hóa đá như Trần Quả, cô biết Diệp Tu có bản lĩnh này.
“Anh cũng thấy vậy.” Diệp Tu đáp.
“Cơ mà ở lại hóng cũng vui.” Trong tin nhắn trả lời của Tô Mộc Tranh còn có thêm một cái mặt cười.
“Vậy kiếm chỗ tốt ngồi hóng đi.” Diệp Tu nói.
“Ở đâu?”
“Tháp chuông bên kia.”
“Ồ!” Tô Mộc Tranh lập tức hiểu ra, nhưng cũng không đi ngay lập tức, Phong Sơ Yên Mộc chạy về hướng ngược lại với Quân Mạc Tiếu, không lâu sau gửi tin nhắn qua, trong đó báo một tọa độ.
Diệp Tu đương nhiên hiểu.
“Em cũng nhập hội hả?” Diệp Tu đáp.
“Em sợ em làm không tốt, anh sang đi!” Tô Mộc Tranh đáp.
Diệp Tu lái xe lửa đến chỗ cô, trông thấy Tô Mộc Tranh đang ngó chừng một tên trộm Noel – vẫn còn ở yên không công kích.
Xe lửa lại có thêm một khoang. Tô Mộc Tranh cũng chuyển nghề sang bôn ba giúp Diệp Tu tìm mục tiêu mới.
Ba mươi!
Diệp Tu không đến nữa, nhưng Trần Quả bên cạnh vẫn còn lặng lẽ đếm.
Ba mươi kẻ trộm Noel lúc nhúc sau lưng Quân Mạc Tiếu, danh tiếng đoàn xe lửa Quân Mạc Tiếu càng lúc càng vang dội, đi đường cũng có thể làm kinh động cả nửa phố.
Bên công hội Gia Vương Triều, Trần Dạ Huy rốt cuộc nhận được tin tức.
Mới đầu hắn không biết, chỉ nhìn bảng xếp hạng, thấy thứ hạng Quân Mạc Tiếu trượt dần đều cứ nghĩ Kiếm Phong Sơ Chỉ đang cần cù vất vả. Lại không biết Kiếm Phong Sơ Chỉ đã mất dấu thằng cha đó từ lâu.
Cho đến hiện tại, có người trong công hội nói Quân Mạc Tiếu đổi nghề đi lái xe lửa.
“Lùa được cũng chừng hai ba chục kẻ trộm Noel rồi.” Một người chơi vây xem bảo.
Mọi người vẫn nghĩ tên này đang lùa quái.
Mặc dù là người biết rõ thân phận Quân Mạc Tiếu như Trần Dạ Huy, cũng không thể nào ngờ đến ý định ngông cuồng của người kia.
“Bị tụi mình dọa sợ nên muốn lùa nhiều kẻ trộm Noel giết một lần chăng?” Trần Dạ Huy nghĩ như vậy.
“Có cần thêm mắm dặm muối chút không nhỉ?” Trần Dạ Huy lại nghĩ.
Đội ngũ kẻ trộm Noel ùn ùn không ngừng lớn mạnh.
Bốn mươi.
Năm mươi.
Người chơi vây xem rốt cuộc cũng cảm thấy có điều không ổn.
Lùa quái cũng một vừa hai phải thôi chớ? Theo cái đà này là lùa quái hay muốn tự sát đây?
Mọi người không cách nào xem cái này là lùa quái đơn thuần được nữa, nhưng vẫn không đoán được mục đích chân chính của hắn.
Thời gian trôi qua. Vị trí Quân Mạc Tiếu trên bảng xếp hạng càng lúc càng bét, kẻ trộm Noel sau lưng càng lúc càng đông đảo.
Trần Quả câm nín rồi, Đường Nhu đã bắt đầu chú ý đến, im lặng bên cạnh Trần Quả.
100.
200.
300.
...
Kẻ trộm Noel đã tính bằng hàng trăm. Xe lửa rẽ qua, kẻ trộm Noel sau lưng có thể chen đầy cả đường cái.
Sáu tiếng đồng hồ trôi qua.
Diệp Tu không hề rời khỏi chỗ ngồi, cơm tối cũng không ăn, nước cũng không uống một ngụm, chớ kể chuyện đi WC. Chỉ bằng hành động điên cuồng này đã được Trần Quả đặc cách, ngự giá thân chinh châm cho hắn một điếu thuốc.
Trần Quả cũng không dám cắt ngang. Chuyện đến nước này, Trần Quả cũng muốn nhìn coi Diệp Tu có thể làm tới đâu, kẻ trộm Noel trong thành Tội Ác, rốt cuộc có bao nhiêu đứa?
Trần Quả không còn tâm trạng chơi game của mình, chỉ chăm chú ngó tình hình bên Diệp Tu. Hơn ba trăm kẻ trộm Noel truy sát, áp lực tất nhiên khỏi bàn. Vẻ mặt Diệp Tu vô cùng chuyên chú, ánh mắt không mảy may dời khỏi màn hình máy tính, hắn đã giữ vững lực tập trung ấy từ rất lâu.
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
53 chương
30 chương
47 chương