Toàn Chức Cao Thủ
Chương 265
Thành Tội Ác, ngay khi tiến vào khu luyện cấp, cả sắc trời cũng thay đổi. Bầu trời phủ đầy mây đen, mưa phùn bay lất phất, thỉnh thoảng lại âm vang tiếng sấm.
Cả thành phố đều là sắc tối tà ác, giữa cơn mưa phùn, tầm nhìn bị hạ thấp. Tiếng mưa rơi ào ạt và tiếng sấm rền vang càng khiêu chiến thính lực của người chơi. Trong Vinh Quang có rất nhiều nguy cơ xuất phát từ phía sau, buộc người chơi phải phát hiện bằng thính giác và kinh nghiệm.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu vừa bước vào thành, trên trời chợt nổi sấm, một tia chớp sáng lóe đánh từ trên cao xuống, soi trắng xóa đường phố trong phút chốc. Diệp Tu đột nhiên ra tay vào lúc này, xoay chuột, Quân Mạc Tiếu nghiêng người chìa Ô Thiên Cơ sang trái.
Ô bung ra, lật ngược rồi khép lại.
Một tiếng “phập”, Long Nha đánh trúng mục tiêu bên trái.
Tia chớp tiếp theo rọi sáng một khuôn mặt dữ tợn trắng bệch, cả mặt đầy nước mưa, nó đang đâm cây dao găm trong tay về phía Quân Mạc Tiếu, ai ngờ lại trúng trước một mâu của Quân Mạc Tiếu.
Đây là cư dân của thành Tội Ác, cũng là quái luyện cấp ở đây. Đồ họa của Vinh Quang rất tinh tế, mỗi NPC quái thôi cũng được tạo nên tùy từng mẫu nhân vật trong game. Đến cả lũ quỷ lùn trong rừng, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện dáng vẻ của chúng không hề giống nhau. Chẳng qua đối với loại quái không phải con người, người ta thấy chúng y chang nhau. Còn những con quái hình người, người chơi có thể nhìn phát biết ngay sự khác biệt về mặt mũi, giới tính, hình dáng vân vân.
Chẳng qua mấy đặc điểm ấy chỉ để tăng thêm độ chân thực và sống động của thế giới ảo, không ảnh hưởng gì đến trình độ chiến đấu của nhân vật.
Long Nha đánh trúng, chiêu Thiên Kích nối tiếp đã hất tên nọ lên không. Tên này mặt như hung thần, tập kích lại bất ngờ, người bình thường chắc chắn sẽ chịu khổ. Môi trường và thời tiết đặc biệt của thành Tội Ác đã mang đến không ít phiền não cho người chơi, mà người dân kiêm quái ở đây lại rất hiếu chiến, phạm vi thù hận cũng rất lớn. Giống con ở trước mặt này, nãy còn ngồi xổm bên cống nước ven đường, Quân Mạc Tiếu vừa bước vào thành phố, nó lập tức bị kinh động.
Tiếc rằng người nó gặp lại là Diệp Tu.
Những bản đồ thi đấu trong Vinh Quang đa số đều là rập khuôn từ cảnh trong game. Trong đấu trường cũng có một bản đồ đối chiến có đường phố và hoàn cảnh như thành Tội Ác.
Có lẽ người chơi thường sẽ không tìm đủ cách để thử qua tất cả bản đồ. Nhưng Diệp Tu thì khác, hắn là tuyển thủ chuyên nghiệp, bất kỳ bản đồ nào cũng cần các tuyển thủ luyện tập và quen thuộc. Diệp Tu có kinh nghiệm chơi game nhiều năm, trải qua bao năm sống kiếp chuyên nghiệp, còn cảnh nào trong Vinh Quang mà hắn chưa quen chứ?
Thành Tội Ác ư?
Người mới tới đây lần đầu, tầm nhìn hạ thấp và âm thanh nhiễu loạn có thể gây áp lực cho họ. Đám cư dân thình lình tấn công cũng làm họ giật mình. Nhưng với Diệp Tu, mấy thứ này quá thường, hắn đối phó chúng chẳng khác gì đám dễ xử nhất ở ngoài bản đồ thôn Tân Thủ.
Sau chiêu Thiên Kích, Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu lại chuyển đổi hình thái chiến đầu, tùy ý mà đánh đủ loại kỹ năng. Chỉ một con quái luyện cấp nhỏ nhoi đã gây phiền phức cho hắn, vậy Diệp Tu cũng quá xin lỗi thân phận mình.
Có điều sự áp chế cấp bậc quá cao vẫn khiến lực sát thương của Quân Mạc Tiếu suy yếu, dù không quá mệt mỏi, nhưng mất một khoảng thời gian mới đánh chết được cư dân nọ. Tiếc rằng bất kỳ cư dân nào trong thành Tội Ác cũng đều cao hơn Quân Mạc Tiếu năm cấp, cuối cùng kinh nghiệm đạt được chẳng khác gì quái giết được ở thôn Tân Thủ, ít đến không đủ an ủi.
Diệp Tu không muốn lãng phí thời gian để kiếm kinh nghiệm từ đám cư dân, đánh chết một em thì cẩn thận quan sát xung quanh.
Hướng 9 giờ, 11 giờ, 1 giờ đều có cư dân đang lắc lư. Phạm vi thù hận của đám cư dân đã bị người chơi nghiên cứu được từ lâu, thường thường người chơi sẽ nắm khoảng cách bằng cách di chuột để xác định tọa độ, còn cao thủ hàng đầu có kinh nghiệm đầy mình như Diệp Tu, khoảng cách có thể nắm rõ bằng cảm giác.
Chỗ đứng của ba tên lấp hết điểm chết trên đường, đi từ hướng nào cũng phải tiến vào phạm vi thù hận của chúng. Có điều, ba tên kia cũng không đứng yên, hết đi qua rồi đi lại. Diệp Tu chú ý kỹ, Quân Mạc Tiếu đi về phía trước.
Lao tới!
Canh đúng lúc cư dân hướng 9 giờ dời về trái hai ô, Diệp Tu vội nắm lấy cơ hội, điều khiển Quân Mạc Tiếu nhanh chóng xông đến.
Nhảy ra sau!
Cư dân hướng 11 giờ đột nhiên dừng bước xoay người quay ngược về, Diệp Tu gấp rút để Quân Mạc Tiếu nhảy ra sau hai cái liên tiếp, lượn quanh sát mép phạm vi thù hận của nó.
Chếch về bên phải 30 độ.
Xác định chỗ đứng của ba tên cư dân một lần nữa, Diệp Tu quyết định bước tiếp theo, Quân Mạc Tiếu nghiêng người tiến vào góc chếch 30 độ bên phải đấy.
Trong quá trình di chuyển, góc nhìn của nhân vật không ngừng thay đổi, quan sát tất cả hành động của ba tên. Hơi có phản ứng thì điều chỉnh ngay. Rốt cuộc, lên xuống chuyển hướng, Quân Mạc Tiếu lách qua chúng mà không hề kinh động đến bất kỳ ai trong ba tên.
Quá trình có chút phiền phức, nhưng tiết kiệm thời gian hơn việc giết một tên mở đường.
“Đến hết chưa?” Tiến vào quảng trường, Diệp Tu kéo danh sách bạn tốt gọi Tô Mộc Tranh và Đường Nhu.
“Đến rồi.” Hai người lần lượt trả lời.
“Cố lên nào!” Diệp Tu chỉ nói như thế. Ba người không cần gặp mặt lúc này, như vậy sẽ thành người một nhà cướp đoạt kẻ trộm của nhau. Tuy trong quy tắc cũng cho phép tổ đội, nhưng điểm tích lũy của mỗi người sẽ bị giảm mạnh. Còn thêm đội hay solo thì đạt năng suất hơn, hoạt động vừa mới bắt đầu, chưa có ai thực hành để rút ra kết luận cả. Nhưng theo kinh nghiệm của Diệp Tu, tổ đội là để việc chiến đấu trở nên đơn giản hơn, đạt được điểm ít nhưng tần suất lại cao. Vậy nên nếu một người có đủ sức chiến đấu, thì solo sẽ năng suất hơn nhiều.
Mà chắc chắn là, Diệp Tu có sức chiến đấu, không chỉ hắn, Tô Mộc Tranh và Đường Nhu đều có sức chiến đấu vượt xa người chơi thường, các cô không cần phải tổ đội.
Cổ vũ hai người “Cố lên” xong, Diệp Tu lại dặn dò Đường Nhu những chỗ cần cẩn thận trong thành Tội Ác, tránh cho cô vì kinh nghiệm không đủ mà phạm phải sai lầm không đáng có.
“Cẩn thận chút. Tuy tiếng ồn ở đây rất nhiều, nhưng tiếng tấn công của quái không hề bị che lắp hoàn toàn, em phải tập quen việc phân biệt được tiếng động mình cần trong những tiếng ồn đấy.” Diệp Tu vừa gửi tin sau cùng cho Đường Nhu. Tin này không chỉ áp dụng cho mỗi thành Tội Ác, mà đó cũng là nội dung hàng đầu trong nghệ thuật chơi game.
“Rõ ạ.” Đường Nhu gửi tin lại. Lúc này cả hai chỉ cách nhau một chiếc máy vi tính, nhưng vì muốn nghe âm thanh trong game nên không hề trao đổi gì bên ngoài.
Có điều, người như Trần Quả sẽ không chú ý đến chuyện này, chỉ thoáng nhìn qua màn hình của Đường Nhu, lập tức kinh ngạc: “Em bao nhiêu cấp mà đã đến thành Tội Ác rồi?”
Vừa nói vừa xoay đầu nhìn thoáng qua máy của Diệp Tu, lại kinh ngạc: “Chú mày cũng thế à.”
Kết quả không đợi Diệp Tu đáp, Trần Quả đã kích động hẳn lên, ngón tay chỉ thẳng vào màn hình Diệp Tu: “Kẻ trộm kìa!”
“Thấy rồi.” Diệp Tu đành nói chuyện bên ngoài trò chơi.
“Mau đánh đi!”
“Tui không muốn kinh động đám quái.” Diệp Tu nói. Hắn đã chú ý kẻ trộm Noel kia từ lâu, chỉ là xung quanh nó có hai tên cư dân của thành Tội Ác, công kích ngay lúc này sẽ kinh động đến chúng, Diệp Tu muốn chờ một thời cơ thích hợp.
Trần Quả đương nhiên hiểu ý đồ của Diệp Tu, vì thế không nhìn trò chơi bên mình nữa, cùng dí mắt giúp Diệp Tu theo dõi.
Kẻ trộm kia có vẻ thấy mình rất an toàn, cứ ngồi yên trong một góc sáng. Còn hai tên cư dân thành Tội Ác thì đi qua đi lại không ngừng.
“Trời ạ, mau ra tay đi!” Trần Quả đột nhiên thúc Diệp Tu.
“Bên phải còn cách một ô nữa.” Diệp Tu nói.
“Không thể nào?” Trần Quả lầm bầm.
Diệp Tu dời chuột lên, khi chỉ vào kẻ trộm Noel thì hiện lên tọa độ và ô vị trí của nó, lại chỉ vào cư dân ở bên phải, tất nhiên lại hiện lên tọa độ và ô vị trí của cư dân nọ.
Mà hai nhân vật ấy cũng không nằm trên cùng một trục ngang hoặc trục hoành, không thể nào thấy ngay được. Muốn tính khoảng cách giữa hai ô vị trí của hai tên buộc phải dùng định lý Pitago.
Đây là nguyên nhân mà người chơi thường không thể nắm rõ khoảng cách. Quá nhiêu khê lại còn phải tính nhẩm định lý Pitago, đa số đều không tính được. Nếu đang quần nhau, ai cho chú thời gian để tính toán hả? Dù trong trường hợp có thời gian như vậy, cho Trần Quả bấm máy tính giải toán, chờ đến lúc tính ra kết quả cách nhau một ô thật, thì tên cư dân kia đã dời khỏi vị trí ban đầu rồi. Mà Diệp Tu vẫn bình tĩnh chờ đợi cơ hội.
“Cậu cứ lề mề thế, chẳng bằng xông lên giết hết cho rồi? Cậu có thực lực đó mà nhỉ?” Trần Quả bảo.
“Đừng gấp.” Diệp Tu vẫn im ỉm, dường như rất nắm chắc cơ hội xông đến.
“Để chị coi cậu đợi đến khi nào!” Lúc Trần Quả nói, kẻ trộm Noel ở hai bên màn hình đồng thời bước về phía trái phải rồi biến mất khỏi màn hình, Quân Mạc Tiếu canh ngay lúc này nâng vũ khí trong tay lên, ánh lửa chớp lóe, đạn ra khỏi nòng.
Tốc độ viên đạn cực kỳ nhanh, Trần Quả không nghe thấy tiếng động trong game của Diệp Tu, cô nhìn một súng nọ trúng ngay giữa đầu kẻ trộm Noel, hoa máu nở rộ, kẻ trộm Noel nhảy dựng lên và lao về phía Quân Mạc Tiếu.
Lúc này hai cư dân trái phải đều xoay người sải bước về. Nhưng công kích đã xong, súng nổ ngoài phạm vi thù hận của cả hai. Lúc chúng quay lại trong phạm vi thù hận thì chỉ thấy kẻ trộm Noel liều mình giết Quân Mạc Tiếu, mà đây không phải chuyện bọn chúng cần lo.
Cơ hội tíc tắc mà cậu ta vẫn nắm được, e rằng cả khoảng cách và tốc độ bay của đạn cũng tính sẵn luôn rồi. Mình có thể làm được không? Tuy sớm biết Diệp Tu không phải cao thủ bình thường, nhưng nhìn thấy một màn như thế, ai cũng sẽ đặt mình vào hoàn cảnh ấy để so sánh thử.
Trần Quả làm thế, kết quả bị đả kích gấp bội. Còn Diệp Tu đã đánh chết kẻ trộm kia ra sao, cô cũng không xem nữa. Bởi vì nhìn trực tiếp cảnh chiến đầu từ màn hình Diệp Tu, Trần Quả không thấy gì cả, chuyện này cô biết từ lâu rồi.
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
53 chương
30 chương
47 chương