“Tụi tui đồng ý điều kiện của cậu.” Diệp Tu nhận được PM của Dạ Vị Ương, cười cười gõ tin trả lời: “Tối gặp.” “Mấy giờ tối?” Dạ Vị Ương reply. “Chưa biết nữa, mấy người bên tui khá lộn xộn, còn phải PM hỏi, chưa rõ thời gian cụ thể, đợi lên đông đủ nhá? Chừng nào đủ người thì bắt đầu thôi!” Diệp Tu tùy tiện bảo. “Bây giờ không gọi được sao?” “Nick xám hết rồi.” Diệp Tu nói. Bên kia im lặng một chốc, sau đó gửi một tin khác: “Chín giờ tối. Cách hiện tại 4 tiếng 37 phút, có lẽ cũng đủ thời gian cho cậu tập hợp người rồi nhỉ?” “Hic, chắc vậy...” Diệp Tu thật ra cũng không rõ, hôm nay Đường Nhu đi chơi với Trần Quả, không biết chừng nào mới về. Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm bình thường giờ đó đều không onl. Ngược lại Bánh Bao Xâm Lấn thường có mặt, nhưng nếu đột nhiên lặn mất, Diệp Tu cũng không biết đào người ở đâu. “Vậy đi. Chín giờ tối.” Bên kia nói. “Được, không gặp không về.” Diệp Tu đáp. “Nếu trễ thì không đợi, hẹn ngày khác.” Không ngờ bên kia lại nhắn thêm câu nữa. Quả nhiên là Trương Tân Kiệt. Diệp Tu cười, không trả lời nữa. Hiện tại Quân Mạc Tiếu của hắn vẫn còn đang di chuyển, cố gắng tránh mặt người chơi qua đường. Hắn không định về thành Không Tích. Lúc này vẫn còn là mục tiêu của mọi người, dù đã có giao kết với Mưu Đồ Bá Đạo, Diệp Tu cũng không thể đảm bảo bên kia có vô sỉ chơi đểu mình không. Hắn chỉ muốn sửa chữa Ô Thiên Cơ, NPC làm nghề này ở thôn nhỏ cũng có, không nhất định phải vào thành Không Tích. Cuối cùng Diệp Tu đến thôn Bugiel gần Rừng Rậm Băng Sương. Thôn này cũng giống như nhiều thôn nhỏ khác lân cận thành Không Tích, không phải khu an toàn, cũng không có quái để cày cấp, chỉ có ít NPC làm chút nhiệm vụ lung tung này nọ, nhẫn nhục diễn tròn vai của họ trong đại lục Vinh Quang. Trong thôn có một NPC sửa trang bị, cái này Diệp Tu mới search trên web ra. Nơi này xem như khu dành cho cấp thấp, người của mấy công hội lớn cũng vắng. Hơn nữa chỗ thôn này cũng không có nhiệm vụ nào đáng giá, cũng không nhiều người thường lai vãng. Như Diệp Tu dự đoán, đây là một thôn trang tương đối hiu quạnh. Vào tìm NPC, lập tức sửa xong Ô Thiên Cơ. Cấp 25, dù là vũ khí tự chế, sửa chữa cũng không cần thêm vật liệu gì, chỉ tốn chút tiền. Còn giá cả hệ thống sẽ dựa theo thuộc tính cơ bản của trang bị, vì vậy Ô Thiên Cơ chắn chắc bị chém thảm. Nhưng với Diệp Tu, mấy xu lẻ này không làm khó được hắn. Từ khi khoắn được một mớ đồ hiếm quý bên Vi Thảo, tùy tay bán cái nào cũng đều hốt bạc. Mới đây hẹn với Trương Tân Kiệt, yêu cầu của Diệp Tu cũng không chỉ mỗi nhu cầu thăng cấp Ô Thiên Cơ. Phải chịu thôi, lấy được cái nào hắn đã lấy, còn lại phải cày ở phó bản Rừng Rậm Bừng Cháy. Cấp bậc trung bình hiện tại ở khu 10 không thể kham nổi. Diệp Tu không dám đặt niềm tin vào Mưu Đồ Bá Đạo. Xét tình hình căng như dây đàn giữa hai bên, không khéo bên Mưu Đồ Bá Đạo lật lọng. Nên trước hết hãy cứ nhẹ nhàng chọn mấy cái Mưu Đồ Bá Đạo đưa được đã. Nay mai lại đem đổi lại, nói chung sẽ có cách thôi. Sửa xong trang bị, đang chuẩn bị đi, đột nhiên nghe được danh sách bạn bè báo có người onl. Diệp Tu tiện tay nhấn xem, tên nhấp nháy vừa lên mạng không ngờ là Muội Quang. “Đại thần có onl ạ?” Muội Quang vừa onl, lập tức PM cho Diệp Tu. “Ừ, có! Ban ngày cậu có lên không? Có gặp rắc rối gì không?” Diệp Tu hỏi. Muội Quang là người vô tội bị cuốn vào tâm bão, nếu vì vậy mà bị mấy công hội lớn theo dõi, thiệt sự là oan còn hơn nàng Đậu Nga. “Lúc trưa có lên một lát, không sao!” Muội Quang đáp. “Ừ ừ, vậy tốt rồi, hướng dẫn của cậu làm tới đâu rồi?” Diệp Tu hỏi. “Ài, cái này còn khó hơn đánh BOSS nhiều! Nhưng cũng được 1/5, đại thần muốn xem không?” Muội Quang hỏi. “Ừa.” “Làm sao đưa anh?” “Add QQ đi!” Diệp Tu gửi một dãy số đi, sau đó ra ngoài log QQ, cũng vừa nhận được lời mời kết bạn, nhìn nick QQ của người kia cũng là Muội Quang. Lại nhìn tên của mình, không phải là ID trong game. Ảnh đại diện QQ là một vùng lá phong rực đỏ. Tên QQ là Nhất Diệp Chi Thu. Nhìn mấy thứ này, Diệp Tu cũng không nhịn được xuýt xoa một chập. Tiện tay châm thuốc, sau đó mở cài đặt, sửa avatar thành ảnh mặc định của QQ, đổi tên thành Quân Mạc Tiếu. Nhất Diệp Chi Thu, đã là quá khứ cả rồi, mặc dù không lâu hãy còn. Diệp Tu lặng lẽ đồng ý lời mời kết bạn của Muội Quang, Muội Quang lập tức gửi cho hắn một tệp tin: Hướng dẫn ngu ngốc phó bản Khe Núi Nhất Tuyến. “Còn kêu là ngu ngốc nữa hả! Thật ra hướng dẫn của cậu không nên dùng chữ này, dù tỉ mỉ dắt tay mỗi bước, nhưng quá trình vậy, không biết ngốc kiểu nào mới đánh được.” Diệp Tu đáp. “Tên thôi mà, cứ gọi đại đi. Đại thần mau nhìn dùm tôi.” Muội Quang hiển nhiên không xoắn xuýt mấy trong chuyện tên gọi, thứ cậu ta cần là lời tán thành với giá trị của bản thân. “Được, để tôi xem, cậu làm việc của mình trước đi, hồi tôi tìm cậu.” Diệp Tu nói. “Cám ơn, cám ơn” Muội Quang đáp tới tắp. Khe Núi Nhất Tuyến, Diệp Tu từng đánh nhiều lần, hắn đã chú ý nên đánh thế nào để lập kỷ lục ở đây từ lâu rồi. Buổi sáng Đường Nhu nghỉ ngơi trước, mình hắn ngồi nghiên cứu hướng dẫn và video clip của phó bản này hơn một tiếng, cũng nắm được khái niệm tổng quát trong đầu. Thế còn Muội Quang? Một tên thuần lý thuyết có thể làm đến đâu? Diệp Tu mở file nhìn thử, mở đầu là giới thiệu nghề như cũ, mà năm nghề liệt kê lại là tán nhân, bậc thầy pháo súng, pháp sư chiến đấu, lưu manh và quỷ kiếm sĩ, rõ ràng là lấy y khuôn từ đội Diệp Tu. Diệp Tu dở khóc dở cười, mới nhìn dòng đầu đã tìm Muội Quang: “Anh bảo này, cậu thêm tán nhân vào làm gì, anh không phổ biến lắm đâu.” “À..... Cái ấy tôi chỉ thử thôi.” Muội gọi. Diệp Tu đoán cậu bạn chỉ thuận tay lấy năm người họ làm thí nghiệm sống, kiểm tra tính khả năng của bài hướng dẫn. Nhưng vấn đề là lấy Quân Mạc Tiếu làm khuôn mẫu, cực hạn đấy sẽ không thể áp dụng đến toàn quần chúng. Giờ trong game vẫn còn tán nhân sao? Dù có tán nhân, đứa nào lại có Ô Thiên Cơ trong tay? Tán nhân có Ô Thiên Cơ không hề cùng nghĩa với tán nhân không có Ô Thiên Cơ. Muội Quang không biết món vũ khí tự chế này, cậu ta sẽ không thể nào viết ra một bài hướng dẫn thích hợp cho tán nhân như Quân Mạc Tiếu. Viết một bài hướng dẫn tỉ mỉ đến từng chi tiết như cậu ta, chỉ cần một thương tổn của mỗi lần tấn công và dự đoán hiệu quả không khớp đều có khả năng gây chệch sự phối hợp, đây là chuyện không được phép trong một bài hướng dẫn có mục tiêu là lập kỷ lục. Diệp Tu ngẫm nghĩ lại nhìn tiếp, hơn nữa chú ý  kỹ đến những chỗ viết về tán nhân. Quả nhiên Diệp Tu đoán không sai, nội dung dính đến tán nhân đều sai bét nhè. Ngoại trừ thiếu thốn tin tức về Quân Mạc Tiếu, các mặt khác về tán nhân cũng trăm ngàn chỗ hở. Hướng dẫn do Muội Quang viết chủ yếu lấy tư liệu từ những bài hướng dẫn và video khác của người đi trước. Mà video và hướng dẫn về tán nhân lại khá cổ xưa, cũng khó cho cậu ta khi mò ra được chúng. Hệ thống trò chơi đã qua nhiều lần cập nhật, những nghề khác luôn dựa vào từng bản cập nhật mà nghiên cứu thêm, bất kể hướng dẫn hay vid về tán nhân cũng là tư liệu từ bảy tám năm trước, Muội Quang tham khảo theo đấy, nên những gì viết ra không hề hợp với hiện tại. “Bản của cậu e rằng không được lắm......” Diệp Tu nhìn chưa tới 2 phút, sau cùng ăn ngay nói thật với Muội Quang. Muội Quang không phải đầu đất, cậu ta chỉ quá để tâm vào một chuyện nhỏ nhặt và quá chắc chắn với suy đoán của mình. Diệp Tu nói mới vài câu, bản thân cậu ta đã hiểu ra ngay, xấu hổ vô vàn với sự nhầm nhọt to lớn của mình. “Tán nhân quả nhiên không được, đổi nghề khác thôi.” Muội Quang đáp lời Diệp Tu. “Cậu nên tiếp tục nghĩ đến chuyện hướng dẫn đánh BOSS trước kia của mình thì hơn. Phá bản cũng giống như đánh BOSS, đều có tổ hợp nghề đạt hiệu suất nhất.” Diệp Tu nói. “Ừm, tôi thấy mấy bài hướng dẫn có nhắc tới. Lúc đầu tôi định lấy cái ấy làm khuôn mẫu luôn, nhưng rồi cảm thấy nhân vật tán nhân của ông anh lợi hại hơn chút.” “Tán nhân quả thực có nhiều ưu thế kỹ năng trong giai đoạn đầu. Nhưng giờ không còn tán nhân nữa, cậu lại viết hướng dẫn cho tán nhân, có khác gì với bản hướng dẫn đánh BOSS của mình trước đây, lại thành ra viết cho mấy đứa không cần hướng dẫn nữa.” Diệp Tu trả lời. “Ừm, tôi hiểu rồi.” Muội Quanh đáp. “Có cơ hội thì đánh bản nhiều chút, gia tăng kinh nghiệm thực chiến.” Diệp Tu khuyên bảo. Tri thức và lý thuyết của Muội Quang khá vững, cậu ta cũng rất thông minh. Nhưng kinh nghiệm thực tế lại tỷ lệ nghịch quá lớn với lý thuyết, cậu có vẻ ương bướng, vậy nên thường phạm phải những lỗi lầm độc đoán. Người ngoài nhìn phát ra ngay, bản thân cậu ta lại vẫn mù mờ tự cho tuyệt vời. Muội Quang lại dốc lòng nghiên cứu bản hướng dẫn. Bên bạn tốt trong QQ của Diệp Tu QQ, chợt nhìn thấy Tô Mộc Tranh online. “Huấn luyện xong rồi?” Diệp Tu gửi tin qua. Tô Mộc Tranh nhìn thấy một avatar nháy lên, mở ra, dãy số quen thuộc, nhưng ava và tên gọi đã thay đổi. Tô Mộc Tranh ngẩn ngơ, Diệp Tu lại gửi thêm tin mới: “Chín giờ tối em rảnh không?” “Có rảnh, chi vậy?” “Vào game đi, tổ đội PK.” “Hở, PK ai?” “Trương Tân Kiệt.” “Cậu ta? Tên này sao tự dưng lại chạy đến khu mới chơi?” Tô Mộc Tranh kinh ngạc nói. “Hôm qua sau khi em và Nhất Phàm out, ba người bọn anh đi loanh quanh thì gặp BOSS hoang dã, lúc ấy bên Mưu Đồ Bá Đạo đang đánh, sau đó bị bọn anh mai phục chờ tới phút chót cướp mất, chắc giận điên luôn rồi. Kết quả hôm nay anh gặp một đội của Mưu Đồ Bá Đạo, nếu đoán không nhầm… mục sư trong đội chính là Trương Tân Kiệt.” Diệp Tu nói. “Sau đó mấy người liền hẹn tối PK đoàn đội?” Tô Mộc Tranh hỏi. “Ừm, là cậu ta chủ động. Anh nghĩ, cậu ta còn chưa biết anh là ai.” “Thế à, lần này cậu ta vậy mà tính nhầm rồi, em xem nhất định là dữ nhiều lành ít.” Tô Mộc Tranh nói. “Anh cũng nghĩ thế, nên đồng ý luôn.” Diệp Tu đáp. “Gì vậy? Nhận được tin mới, Diệp Tu mở ra thì thấy Tô Mộc Tranh gửi tới một tệp nhỏ. “Ava mới.” Diệp Tu mở ra xem. “Móa, cái này là cái gì? Tiếu? Nhìn như khóc ấy, tế bào hội họa của em bao nhiêu năm vẫn dậm chân tại chỗ thế này?” Diệp Tu vừa trả lời Tô Mộc Tranh, vừa đem chữ “Tiếu” được vẽ vụng về bằng Paint kia đặt làm avatar QQ.