Đôi mắt Hạ Mộc trừng đến to tròn, cố chấp không thừa nhận lệch lạc.
Trứng Cuốn điện hạ ánh mắt uy nghiêm, dường như muốn nhìn ra lỗ thủng trên đầu con mèo ngốc.
Bất luận người nào nỗ lực trốn tránh hành vi phạm tội, đều không thể chống đỡ được ánh mắt gần gũi quan sát của Địch Hách Lạp.
Hạ Mộc lại có thể.
Cô dùng một đôi mắt mèo ngập nước bất luận tức giận hay là thương tâm thoạt nhìn đều giống như làm nũng, quyết đấu với ấu tể tóc xoăn hệ số nguy hiểm cực cao.
Cuối cùng, Trứng Cuốn điện hạ bại trận.
Omega luôn rất am hiểu làm cho ngươi ta mềm lòng.
Huống hồ trên cần cổ trắng nõn của Hạ Mộc, còn đeo long lân của nàng, điều này làm cho Trứng Cuốn điện hạ có cảm giác đặc biệt thành tựu.
Nhưng điện hạ cũng không hoàn toàn nhường nhịn, mà chỉ ngửa đầu ưu thương thở ra một hơi, nỗ lực khiến con mèo ngốc biết, hành vi xấu xa của cô đã tạo thành hương tổn. Rất lớn đối với nàng.
Trước lần đầu tiên đi Ba Lan Đảo, Hạ Mộc không tới tham gia tiệc sinh nhật.
Trong lúc mẫu hậu bận rộn chuẩn bị, Trứng Cuốn điện hạ phân phó Ngả Lợi A Di đi thông báo cho Hạ Mộc biết thời gian và địa điểm tiễn chân.
Con mèo ngốc đến muộn, bất quá, vẫn tốt hơn là không đến.
Mà sự tình trải qua, theo Hạ Mộc, lại hoàn toàn bất đồng –
Không có ai đến thông báo cho cô, hành tung liên quan đến ấu tể, cô một mình chờ đợi vài ngày dưới ánh nắng chói chan, mới đổi lấy chút tin tức, cô chỉ sợ là người cuối cùng biết điện hạ muốn đi Ba Lan Đảo.
Cho nên, đối với thỏa hiệp cùng thoái nhượng của ấu tể, Hạ Mộc vui vẻ chấp nhận, hơn nữa hoàn toàn xứng đáng.
Đúng lúc này, boong thuyền chấn động mạnh, đầu óc Hạ Mộc oanh một tiếng, trong nháy mắt mất đi cân đối lảo đảo, ngã vào lòng Đoạn Tử Đồng.
Đoạn Tử Đồng sững sốt, cúi đầu nhìn về phía Hạ Mộc trong lòng mình, thần sắc lạnh nhạt trên mặt cuối cùng hòa hoãn –
Thái độ chủ động cầu hoà của con mèo ngốc rất đoan chính.
Bên ngoài đại khái là nổi lên sóng gió, thuyền có chút lay động.
Hạ Mộc túm lấy vạt áo của điện hạ, thân thể run lên.
Nếu không phải boong thuyền chấn động, cô vẫn chưa phát hiện, bản thân đã suy yếu đến nước này.
Chân giống như dẫm lên bông vải, vừa mở mắt đã thấy thiên toàn địa chuyển, ù tai tim đập nhanh, hô hấp trầm trọng tắc nghẽn, cô có thể rõ ràng cảm giác được, mạch đập trên huyệt Thái Dương đang kịch liệt nhảy động.
Cả ngày không chút thức ăn nước uống, thời gian dài hồi hộp sợ hãi, thân thể cực độ tiêu hao, khiến cô rất nhanh ngay cả miễn cưỡng đứng thẳng cũng không được, ngón tay buông lỏng, thân thể trượt xuống –
"Hạ Mộc?"
....
"Hạ Mộc?"
Nàng cảm giác bản thân được người ôm vào trong lòng, tiếng nói của Đoạn Tử Đồng ngay bên tai cô, gần gũi có thể cảm giác được hơi thở khi nói ra từng chữ.
Nhưng, giọng nói kia lại dần dần biến mất, Hạ Mộc hoàn toàn mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại, cô nằm trên một chiếc giường tròn mềm mại, bên giường có bình truyền dịch, bình dịch vẫn còn một phần ba dịch thể màu vàng nhạt.
Tư duy bắt đầu thong thả vận hành, Hạ Mộc nhận ra phòng ngủ này, cô trở lại Ba Lan Đảo, nhưng cũng không ở chỗ của mình.
Đây là gian phòng của Đoạn Tử Đồng.
Hạ Mộc nâng tay xoa nhẹ đôi mắt, bên cạnh đứng hai người lập tức tiến lên thăm hỏi: "Buổi chiều tốt lành, nữ sĩ."
Hạ Mộc lại càng hoảng sợ, trì độn phát hiện, bên giường có hai nữ giúp việc.
Cô vội vàng nở nụ cười lịch sự lại có chút uể oải, nhỏ giọng hỏi: "Ta tại sao lại ở chỗ này? Ta ngủ bao lâu rồi?"
Nữ nhân lớn tuổi hơn một bên căn dặn vài câu, nữ nhân trẻ tuổi lập tức gật đầu rời khỏi.
Nữ nhân lớn tuổi đi đến bên giường, khom người trả lời: "Sáng sớm gần sáu giờ ngài được điện hạ mang đến nơi này, bác sĩ nói ngài thân thể không có vấn đề gì, nhưng cần tĩnh dưỡng vài ngày, hiện tại là ba giờ ba mươi chiều, ngài ngủ chín tiếng đồng hồ."
Hạ Mộc nhớ đến ba người kia, vội hỏi: "Còn bọn họ? Hai người trong đoàn phim và chủ thuyền ở đâu?"
Nữ nhân: "Bọn họ đều tốt, điện hạ sau khi kết thúc huấn luyện sẽ quay về thăm ngài."
Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, một tay chống thân thể muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện cả người bủn rủn vô lực.
Đại khái là hôm qua ngâm trong nước biển bị cảm lạnh, nghẹt mũi, đầu óc choáng váng.
Nữ nhân phát hiện ý đồ của cô, lập tức cầm lấy gỗi kê lên, để Hạ Mộc tựa lưng vào đầu giường.
Ngay sau đó, nữ nhân vừa rời đi bưng khay đi vào cửa, mang theo bàn ăn tiện lợi đến, đưa thức ăn dinh dưỡng bác sĩ đề nghị đến trước mặt Hạ Mộc.
" Cảm ơn các ngươi." Hạ Mộc sau khi lấy lại tinh thần có chút thất thố.
Thân thể mềm mại ngã xuống nệm, drap giường màu lam, ở trên người là thảm nhung màu vàng, dường như vẫn mang theo hương thơm của Đoạn Tử Đồng, khiến mặt cô từng đợt nóng lên.
Biệt thự học viên này ít nhất có năm phòng khách, vì sao lại để cô ngủ ở trên giường của của!
Còn có những người giúp việc trẻ tuổi bên cạnh, ánh mắt nhìn cô thế nào kỳ quái như vậy? Dường như không phải rất hoan nghênh cô, là cho rằng cô không nên xuất hiện ở chỗ của điện hạ?
Hạ Mộc cũng hiểu được không thích hợp, hẳn là trở lại chỗ thuộc về bản thân, nhưng cô ngay cả cầm một cái muỗng tay cũng run rẩy, sợ rằng trong vòng 3 ngày không thể nào tự thân vận động, nên vẫn phải chấp nhận sự giúp đỡ của điện hạ.
Bất quá, đêm nay cô cũng sẽ không tiếp tục ngủ trên chiếc giường này.
Thời gian dài không ăn cơm, nhưng vẫn không chút thèm ăn, vốn là tiêu hao quá độ thân thể bị cảm mạo, miễn cưỡng ăn xong cơm dinh dưỡng bác sĩ cẩn thận phối hợp, Hạ Mộc rút ống truyền dịch, tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.
Hai tiếng đồng hồ sau, tinh thần của cô tốt hơn một chút.
Người giúp việc kéo rèm cửa sổ, hỏi cô có muốn ra sân sau phơi nắng hay không.
Ánh nắng chiều rất ôn nhu, Hạ Mộc xuyên qua cửa sổ, ngây người nhìn hoa viên nhỏ dưới lầu.
Nữ giúp việc thấy Hạ Mộc có ý ngắm hoa, không biết từ chỗ nào tìm đến một chiếc xe lăn, dự định đỡ Hạ Mộc xuống giường, đưa xuống lầu hít thở không khí.
Hạ Mộc được nàng đỡ di chuyển đến bên giường, vừa vặn nhìn thấy điện hạ trở về.
Đoạn Tử Đồng cất bước vào cửa, vẫy lui mọi người, khom người tự mình bế Hạ Mộc lên xe lăn.
"Quyển Quyển." Hạ Mộc ngẩng đầu: "Lần này thực sự đã quấy rầy ngươi, ta ở hai ba ngày sẽ đi."
"Đi chỗ nào?" Đôi tử đồng lạnh nhạt liếc cô một cái: "Ta sẽ không cho ngươi cơ hội gặp không may nữa, ngoan ngoãn ở ngay dưới tầm mắt của ta."
Hạ Mộc không lập tức phản đối, có chút bất an hỏi: "Ba người bọn họ vẫn khỏe chứ? Vết thương không có vấn đề gì đi?"
Đoạn Tử Đồng xoay xe lăn của cô đối diện mép giường, có chút uể oải xoa nhẹ hốc mắt, thấp giọng trả lời: "Không có việc gì, nhưng còn đang hôn mê, giống như ngươi, chấn kinh quá độ cộng thêm tiêu hao thể lực.
Đậu Giai Văn bị chấn động não nhẹ, thuyền viên kia cũng là bị thương ngoài da, vết thương cũng không bị nhiễm trùng, bác sĩ nói ngươi sư cứu không sai."
Hạ Mộc rất xấu hổ mà mỉm cười, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, hồi hộp nói: "Quyển Quyển, ngươi không ngủ sao? Hiện tại thế nào không xin nghỉ?"
Đoạn Tử Đồng: "Ta không sao."
"Sao có thể không sao?" Tối qua Hạ Mộc ý thức trì độn lúc này dần dần bắt đầu chuyển động, càng nghĩ càng hoảng hốt, nâng tay sờ khuôn mặt Đoạn Tử Đồng: "Ngươi hôm qua đuổi theo rất xa đi? Trời ạ! Chiếc tàu kia chạy cả buổi chiều, ít nhất hơn ba trăm km, ngươi phải đuổi theo rất xa..."
Đoạn Tử Đồng buông xuống hàng mi dài, nghiêng mắt nhìn về phía tay trái của Hạ Mộc đang dán trên gương mặt mình.
Hạ Mộc phát hiện bản thân đường đột, vội vàng thu tay lại, trong lòng vô cùng khổ sở, cúi đầu nhíu mày lẩm bẩm: "Ta chỉ nghĩ đến bản thân và ba người kia, lại không nghĩ đến những việc này nhất định cũng khiến ngươi rất mệt mỏi..."
Đoạn Tử Đồng cúi đầu nhướng mày, quan sát thần sắc của con mèo ngốc, khóe môi đắc ý cong lên: "Ngươi lo lắng cho ta?"
Ngẩng đầu ngẩng đầu, vội vàng nói: "Dĩ nhiên rồi, ngươi hiện tại thế nào không xin nghỉ? Hôm qua bay xa như vậy, hẳn là nên nghỉ ngơi, mau, hiện tại lập tức nghỉ ngơi đi!"
Cô cực lực chống hai tay nâng thân thể đứng lên, muốn đi chỉnh lý chăn nệm.
Đoạn Tử Đồng khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu, nheo mắt lại, mỉm cười lộ ra hai chiếc răng nanh, đặt tay lên hai vai ấn cô quay về xe lăn.
"Ta thực sự không mệt mỏi, chính là bị ngươi hù dọa mà thôi."
"Sao có thể không mệt!" Hạ Mộc không tin: "Mấy trăm km, nếu như muốn ta chạy trong vài tiếng đồng hồ, chân đều chạy gãy!"
Đoạn Tử Đồng một tay cọ lấy chóp mũi cười nói: "Chạy bộ và phi hành không giống nhau."
Hạ Mộc nóng nảy: "Thế nào không giống, đều phải vận động đôi cánh, thân thể của ngươi..."
Chữ béo không dám nói ra miệng, Hạ Mộc vội vàng im tiếng, sao có thể nói vương trữ béo?
Suýt nữa đã họa là từ ở miệng mà ra rồi...
"Thân thể ta thế nào?" Trứng Cuốn điện hạ chưa bao giờ cảm thấy ths hình của bản thân béo, phụ vương nói, trước thời kỳ trưởng thành đều là như vậy, rất bình thường.
"Như vậy... Mật độ cao." Hạ Mộc bĩu môi: "Bay xa như vậy, cánh đều phải vỗ gãy!"
Đoạn Tử Đồng cười càng vui vẻ, tóc xoăn theo đó run rẩy, nheo mắt nhìn con mèo ngốc: "Môn sinh học ở phổ thông ngươi là học những gì? Chủng tộc vỗ cánh phi hành mới cần trên dưới vỗ cánh, mà Địch Hách Lạp bọn ta đa số là dựa vào khí lưu duy trì cân đối, trong quá trình lướt đi không cần tiêu hao thể lực." . Truyện Đoản Văn
Hạ Mộc vẻ mặt mờ mịt.
Thấy tiếu ý tà ác của ấu tể, Hạ Mộc lập tức nâng cằm cậy mạnh: "Việc này... Ta dĩ nhiên biết!"
Ghê tởm! Cái gì gọi là chủng tộc vỗ cánh? Cô nhớ trong quá trình phi hành Địch Hách Lạp xác thực không vỗ cánh, mà là lướt đi giữa không trung.
Môn sinh vật ở bậc phổ thông có dạy cái này sao? Cô tại sao lại không nhớ rõ?
Đoạn Tử Đồng bị vẻ mặt mù chữ của con mèo ngốc chọc cười, lập tức nghiêng người đến gần Hạ Mộc, hai tay đặt trên đầu gối, kiên trì giải thích với cô.
"Sau khi không khí nóng lên sẽ biến thành khí lưu, điều này ngươi biết chứ? Sau đó không khí lạnh sẽ tiến hành bổ sung vào, cổ tuần hoàn lưu động này sẽ hình thành gió, ngươi hẳn là xem qua Địch Hách Lạp được dựng bằng kỹ xảo trong Hải Ngạn Tảng Sáng, nó sẽ không ngừng xoay quanh trên không trung, ngươi sẽ không cảm thấy, chủng tộc bọn ta là đặc biệt thích xoay quanh mới làm như vậy đi?"
Hạ Mộc mở to hai mắt, bất lực nghe ấu tể giảng giải...
Thật là lần đầu biết được, thì ra Địch Hách Lạp trong phim, xoay quanh trên bầu trời giống như một con chim ưng ngốc nghếch, là vì lợi dụng khí lưu bay lên?
Cô vẫn cho rằng, đó là muốn thị uy với kẻ địch, ở trên trời xoay vài vòng hù chết ngươi.
Trong môn địa lý từng nghe kiến thức về khí lưu, nhưng ở môn sinh vật căn bản không dạy nguyên lý phi hành của Địch Hách Lạp!
"Mấy thứ này trong trường học căn bản không dạy qua!"
Hạ Mộc biểu thị không phục, bĩu môi với ấu tể tà ác: "Ta không quá quan tâm kiến thức sinh vật học, ta thích điều tra hình sự, thích đả kích tội phạm."
"Khó trách tội phạm đều bị ngươi gặp phải." Trứng Cuốn điện hạ ưu nhã bắt chéo đôi chân dài: "Mỗi lần ngươi đả kích tội phạm, tốc độ phi hành của ta phải đề cao gấp đôi."
A a a a a!
Hạ Mộc hít sâu duy trì bình tĩnh, dùng một đôi mắt mèo phẫn nộ nhìn chằm chằm Đoạn Tử Đồng, dùng đó biểu đạt cảm giác trong biểu đạt — ngươi sẽ có báo ứng, hùng ấu tể!
Trứng Cuốn điện hạ mỉm cười mà chống đỡ, đầy đủ biểu hiện phong độ ưu nhã của vương thất, giơ ngón trỏ phải lên, xoay tròn quanh huyệt Thái Dương, uyển chuyển biểu đạt cái nhìn đối với chỉ số thông minh của con mèo ngốc.
A a a a a!
Làm học phách hơn mười năm, Hạ Mộc không chịu nổi đả kích như vậy, xoay xe lăn đi, quyết định một mình lăn ra ngoài để bình tĩnh một chút, không để ý đến hùng ấu tể!
Đại Nha và Đại Tây cũng đến thăm cô.
Vốn dĩ dự định chờ cô tĩnh dưỡng vài ngày, mới đến hỏi việc hôm qua, nhưng lúc này gặp Hạ Mộc bị hùng ấu tể chọc giận đến vẻ mặt hồng nhuận, tự mình lăn xe, chuyển động trong hoa viên, hai người lập tức hiếu kỳ mà đến.
"Hôm qua rốt cuộc phát sinh chuyện gì?" Đại Nha một tay đỡ lưng xe lăn của cô, các ngươi hỏi cô: "Đám hải tặc kia bắt cóc du thuyền dân dụng của các ngươi? Chuyện này cũng quá kỳ quái rồi, chỗ bọn ta chưa từng phát sinh loại chuyện tương tự.
Đám hải tặc kia thường xuyên hoạt động ở vùng biển quốc tế, chỉ là thỉnh thoảng đi ngang qua hải vực này, bọn họ là tội phạm truy nã của một số quốc gia, đạo lý có lý do gì lại coi trọng chiếc du thuyền nhỏ của các ngươi? Tại sao lại bắt cóc các ngươi?"
"Ngươi mang những câu này đến hỏi nữ diễn viên kia đi." Hạ Mộc nhớ đến tiền căn liền phiền muộn, than thở oán giận: "Ta cũng không nghĩ ra người nào muốn chết hơn so với nàng!"
Cô giản lược kể lại sự việc đã trải qua.
Sau khi nghe xong, Đại Tây vẻ mặt kinh ngạc quan sát cô: "Ngươi một mình hạ gục năm tên hải tặc, còn cứu được ba người bọn họ, sau đó mới bị thuyền hải tặc đuổi theo?"
Hạ Mộc gật đầu nói: "Đúng lúc trên du thuyền có một khẩu súng, coi như là tuyệt cảnh gặp sinh cơ."
Đại Nha và Đại Tây bốn mắt nhìn nhau.
"Nghe ra, ngươi rất lợi hại a, giống như một đặc công, không hề đáng thương giống như Quyển Quyển nói."
"Cái gì?" Hạ Mộc cảnh giác nheo mắt lại: "Quyển Quyển là nói ta như thế nào?"
Đại Tây thè lưỡi.
Đại Nha đẩy xe lăn của cô, nói sang chuyện khác: "Lần này ngươi nhất định nổi tiếng, bị bắt cùng với đại minh tinh, đoàn phim đều chờ Đậu Giai Văn tỉnh lại, phỏng vấn thăm hỏi, nàng nhất định sẽ rất cảm kích ngươi."
Hạ Mộc: "..."
Chuyện này thì không nhất định....
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
358 chương
28 chương
153 chương
37 chương
62 chương
35 chương
37 chương
7 chương