Giáo viên trường trung học không dám nhận vụ án lớn như tập kích thái tử, vì vậy kẻ tấn công, Hạ Mộc và Trứng Cuốn điện hạ cùng nhau bị đưa đến phòng giáo vụ.
Bên trong đại sảnh phòng giáo vụ, quanh năm đều tụ tập một nhóm học sinh cá biệt vi phạm nội quy, đợi bị xử phạt.
Hạ Mộc đã từng cho là mình coi như có một chút nổi loạn, nhưng khi cô bước vào phòng giáo vụ, nhìn thấy một đám học sinh cả cánh tay tràn đầy hình xăm, đeo khoen mũi, hoàn toàn không chỗ nào giống học sinh, dùng ánh mắt ngông cuồn nhìn vào cô, một khắc đó Hạ Mộc bỗng nhiên ý thức được, bản thân toát ra đều là khí chất của một nữ sinh ngoan ngoãn.
Cô cúi đầu đi vào đại sảnh, tìm một góc tường diện bích tư quá, đợi bản án giáng xuống.
Đối lập với sự thê lương của cô – các giáo viên phòng giáo vụ đi theo làm tùy tùng cho Trứng Cuốn điện hạ, dọn dẹp sô pha sô pha, bưng sữa tươi chuyên dụng cho Địch Hách Lạp đặt lên bàn trà, lúc này mới nhiệt tình lui ra, đơn giản là phục vụ cấp năm sao.
Hạ Mộc đáng thương liếc xéo gò má của ấu tể kia, từ góc độ của cô xem xét, vết cào trên gương mặt kia gần như đã biến mất, không biết lúc đến gần còn có thể nhìn thấy hay không.
Trời xanh a! Đất dày a!
Mau chứng minh khả năng tự hồi phục bỏ xa những chủng tộc khác trong truyền thuyết của Địch Hách Lạp đi!
Nhất định phải ở trước khi gặp được thầy chủ nhiệm làm cho vết trảo vô tung a!
Hạ Mộc xoắn ngón tay, chậm rãi dịch bước, tới gần Trứng Cuốn, muốn ở gần quan sát thương thế trên mặt điện hạ.
Nhưng vào lúc này, một học tỷ nhuộm tóc vàng, trang điểm lòe loẹt như Gogila hất càm khí thế hung hăng đi đến bên cạnh Trứng Cuốn điện hạ.
Đại khái là chưa từng thấy hài tử tuổi này đến phòng giáo vụ nhận giáo huấn, học tỷ nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Này! Nhóc con, sao lại bị bắt đến đây?"
Trứng Cuốn ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Thân là long ngạo thiên quốc dân, Trứng Cuốn điện hạ cũng không định thừa nhận mình bị mèo con tập kích sao đó đến nơi này cáo trạng, cho nên do dự, điện hạ liễm đôi tử đồng, nghiêm túc đe dọa học tỷ: "Tôi bắt cóc con gái của hiệu trưởng, cũng cắn cổ chị ta bị thương, còn chị? Sao lại bị bắt đến đây?"
Học tỷ suýt nữa bị dọa quỳ xuống, liền lùi lại hai bước, run giọng lắp bắp nói: "Tôi... Tôi chỉ là liên tiếp hai tuần không nộp bài tập...."
Học sinh cá biệt của trường: "..." Đây là ấu thuộc chủng tộc gì! Thật tàn bạo QAQ!
Hạ Mộc: "..." Không thổi phồng thì sẽ chết sao điện hạ?
Trứng Cuốn điện hạ mặt không thay đổi thu hồi đường nhìn, tư thái ưu nhã nâng ly sữa lên, uống một ngụm sữa chuyên dụng dành cho thú có vú.
Khí thế kia.... Thực sự là lấn át toàn bộ hiện trường.
Hạ Mộc không ngờ ấu tể mặt bánh bao này tính cách lãnh đạm như vậy, rõ ràng lần đầu gặp mặt, ấu tể còn nhiệt tình vun đôi cánh nhỏ với cô, tựa như đang cầu xin một cái ôm!
Chờ một chút...
Hình như cô đã đọc trong quyển sách nào đó, phi long Địch Hách Lạp trước khi công kích, sẽ vươn cánh uy hiếp đối thủ?
Nói như vậy....
Hạ Mộc sống không thể luyến, xem ra đây là lần thứ hai cô chọc giận vương trữ rồi.
Không được, không thể để cho điện hạ xụ mặt, thở phì phò vào văn phòng cáo trạng, cô phải làm chút gì đó khiến điện hạ nguôi giận.
Suy nghĩ chốc lát, Hạ Mộc thổi phồng lá gan đến bên cạnh điện hạ.
Nhớ kỹ tư liệu trên Weibo có viết, tiểu phi long điện hạ không thích bị người khác gọi là Trứng Cuốn, sở dĩ mặc áo sơ mi như thế nhất định là bởi vì không biết chữ.
Cho nên, Hạ Mộc không dám lôi kéo làm quen, chỉ có thể đáng thương nói: "Điện hạ..."
Đoạn Tử Đồng dựng lỗ tai, nhưng mặt không biểu tình, hàng mi dài hơi rũ xuống, thần sắc bình tĩnh bưng ly sữa, khẩn cấp đợi ác miêu rơi nước mắt sám hối.
Hạ Mộc ấp úng mở miệng nói: "Tôi thật sự rất xin lỗi, nếu như ngài thích, túi cá khô kia, tôi sẽ tặng cho ngài..."
Đoạn Tử Đồng không ngẩng đầu, mí mắt khẽ rũ xuống, trả lời: "Chị cảm thấy tôi rất thích nó sao?"
Hạ Mộc: "..."
Thật không hỗ là con cháu hoàng thất, mới sáu tuổi đã mơ hồ có khí chất quân vương.
Nếu không phải khuôn mặt bánh bao một chút cũng không dọa người thì Hạ Mộc cũng sắp bị khí thế của đứa bé này hù dọa toát mồ hôi lạnh.
"Dĩ nhiên không phải." Hạ Mộc khẩn trương giải thích: "Tôi chỉ là trong lúc nóng lòng, thất thủ cào phải mặt ngài, tôi thật sự đặc biệt, đặc biệt xin lỗi!
Lúc đó tôi thật không nghĩ tới bản thân tùy tiện ra tay, lại làm ngài bị thương, ngài vốn dĩ thoạt nhìn rất lợi hại, a không... ý tôi là... Ngài hiện tại cũng rất lợi hại!"
Sắc mặt của Đoạn Tử Đồng âm trầm xuống với tốc độ ánh sáng, chậm rãi ngẩng đầu, một đôi tử đồng nhìn về phía ác miêu sau khi hành hung còn nói lời sĩ nhục, nghiến răng nghiến lợi trào phúng: "Ngươi chị an ủi xong, tôi cảm thấy tốt hơn rồi, cảm ơn."
"..." Hạ Mộc sắp khóc: "Tôi không phải ý đó! Tôi chỉ là không đoán được ngài sẽ bỗng nhiên không né tránh, nên mới..."
Nói còn chưa dứt lời, Đoạn Tử Đồng hờ hững nhìn cô, khẽ nghiêng đầu.
Đó là tỏ ý muốn chấm dứt đề tài này.
Ba mẹ của Hạ Mộc trước đây là đặc công hoàng gia, tuy rằng bị người hãm hại, rời cương vị nhiều năm nhưng một số lễ tiết trong nhà, vẫn như dựa theo quy cách tối cao của hoàng thất, đến quy phạm cô và Hạ Đóa Đóa.
Cho nên, Hạ Mộc lập tức thức thời ngưng hẳn biện giải, bĩu môi, đáng thương nhìn kỹ ấu tể mặt bánh bao đáng ghét.
Ngay sau đó, giáo viên chủ nhiệm vội vàng dừng việc giáo huấn một đám học sinh cá biệt, tự mình ra ngoài, đón điện hạ và ác miêu hành hung vào văn phòng.
Chủ nhiệm là một nam nhân có tuổi cao gầy, ông ta đeo một đôi kính cận thật dày, tỉ mỉ tra xét vết trảo trên mặt điện hạ, xác nhận đã cơ bản biến mất mới thở phào nhẹ nhõm.
Hỏi han ân cần đối với điện hạ xong, chủ nhiệm nghiêm nghị nhìn về phía Hạ Mộc, lạnh giọng hỏi: "Tên họ, lớp."
Hạ Mộc cúi đầu ngoan ngoãn trả lời.
Chủ nhiệm tra xét trên máy tính, xem hồ sơ của cô, thoáng nhìn qua một lần, lại tiếp tục câu hỏi.
Sau khi hỏi rõ tiền căn hậu quả, chủ nhiệm không hề truy cứu điện hạ tại sao muốn cướp đi đồ ăn vặt của học tỷ, mà trực tiếp giáo huấn Hạ Mộc.
Hạ Mộc ủy khuất vô cùng, thực sự là lòng người dễ thay đổi, giáo viên chủ nhiệm nịnh bợ điện hạ!
Chủ nhiệm giáo huấn xong, lập tức thay đổi thái độ, quay đầu thân thiết cười nói với Đoạn Tử Đồng: "Thầy sẽ phạt Hạ Mộc đến phòng giáo vụ kiểm điểm liên tục ba buổi sinh hoạt ngoại khóa, để em ấy sâu sắc kiểm điểm bản thân, sau này lúc chơi đùa cùng bạn học, em ấy nhất định sẽ chú ý chừng mực."
Đoạn Tử Đồng nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Mộc.
Hạ Mộc đang oán giận chủ nhiệm chuyện bé xé ra to nhất thời căng thẳng, nhìn điện hạ mặt bánh bao, nặn ra một nụ cười ngọt ngào.
Lập tức, điện hạ mặt bánh bao lắc đầu, biểu thị không hài lòng đối với hình thức xử phạt này.
Giáo viên chủ nhiệm thuận theo mỉm cười, tăng hình phạt: "Đương nhiên, như vậy còn chưa đủ, thầy cũng sẽ phạt em ấy phụ trách làm vệ sinh lớp học ba tuần liên tục."
Hạ Mộc: "..."
Nói như thế nào cũng là chủ nhiệm trung học, làm sao có thể đồng lõa với quý tộc, ức hiếp một tiểu miêu nữ bình dân! Quả thực quá vô sỉ!
Nhưng mà, điện hạ mặt bánh bao vẫn không có đáp lại, tựa hồ vẫn không hài lòng.
Chủ nhiệm có chút khó xử, cúi đầu suy nghĩ một chút, trên trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi.
Trầm mặc giây lát, ông ta khẩn cầu lên tiếng nói với điện hạ: "Điện hạ, có thể thi vào học viện trung học Phục Áo, đều là những học sinh cầu tiến, hy vọng ngài có thể cân nhắc đến khẩu hiệu đoàn kết hữu ái của trường, không nên tố tụng đối với người giám hộ của em ấy, đến lúc đó sẽ khiến em ấy mất đi tư cách học ở nơi này."
Nói xong, chủ nhiệm đứng lên, lui ra phía sau vài bước, cúi đầu thật sâu trước mặt điện hạ.
Sự việc bất ngờ khiến Hạ Mộc nhìn đến choáng váng.
Dù sao vẫn là một học sinh trung học, Hạ Mộc cũng không biết chuyện này một khi làm lớn chuyện sẽ nghiêm trọng đến mức độ nào.
Tội danh tấn công vương trữ, một khi giáng xuống đầu, cô cả đời này xem như xong rồi, chỉ là mất đi tư cách học tập, cũng có thể làm cho máu cả người cô đóng băng lại.
Chủ nhiệm vẫn duy trì tư thế cúi người, đợi câu trả lời của điện hạ.
Hạ Mộc cảm thấy sống mũi ê ẩm, viền mắt phiếm hồng.
Thì ra, hoàng thất và học sinh bình thường, ở trong mắt vị giáo viên mái tóc xám trắng này, cũng không có bất đồng.
Nhưng chủ nhiệm sống trong xã hội, biết quy tắc của xã hội này, cho nên ông không thể chủ trì công đạo, không thể đối xử bình đẳng.
Ông chỉ có thể dùng phương thức của mình, che chở tiểu miêu nữ thành tích đứng đầu này.
"Không khởi tố." Đối mặt sự khẩn cầu của chủ nhiệm, điện hạ cuối cùng mở miệng, tỏ thái độ: "Còn có phương thức xử phạt nào khác không, nghĩ xem."
Chủ nhiệm thẳng lưng, nháy mắt một cái, dò hỏi: "Nếu không, cho em ấy đọc kiểm điểm trước toàn trường?"
"Chủ nhiệm!" Hạ Mộc nhất thời trợn to hai mắt!
Cái này cũng quá nghiêm trọng, chính thức xử phạt là sẽ bị ghi nhận vào học bạ, một khi bị ghi lỗi vào học bạ, học bổng hai năm tiếp theo của cô sẽ trôi theo nước!
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
120 chương
548 chương
22 chương
46 chương
30 chương