Hạ Mộc đem phát hiện mới của bản thân báo cáo cho đội trưởng, muốn xin thiết lập một phân đội mới, đặc biệt điều tra cảnh viên trẻ tuổi kia, nhưng lại bị cấp trên cự tuyệt. Tổ trưởng tuy rằng tỏ vẻ biểu dương sự cẩn thận tỉ mỉ của cô, nhưng thực tế cũng không coi trọng thành quả của cô. Những cảnh viên khác trong tổ điều tra, thái độ bài xích cô càng rõ ràng hơn. Có một số cảnh viên chịu không nổi công việc cường độ cao trong nhiều ngày, tràn ngập oán khí đều treo ở trên mặt, mỗi lần nhìn thấy Hạ Mộc, bạch nhãn đều phải trở đến tận trời. "Vốn dĩ đã sắp kết án rồi, vụ án lớn lại giải quyết nhanh chóng, tiền thưởng của tổ chúng ta quý này đều có thể tăng gấp đôi, nhưng lại có một số quỷ đáng ghét, dường như xương mọc ngược, thích lăn qua lăn lại." Sáng sớm vào phân cục, một cảnh viên trung niên bắt đầu oán giận, đôi mắt không ngừng liếc nhìn bàn làm việc của Hạ Mộc, lời nói lạnh nhạt oán giận: "Hung thủ ngoại trừ kẻ buôn ma túy kia, còn có thể là ai? A, Lâm cảnh quan người ta có chứng cứ không có mặt ở hiện trường, hôm qua cũng đã trình lên. Ta dám đánh cược, lăn qua lăn lại mấy tuần, kết quả cuối cùng vẫn giống nhau, mọi người phía công bận rộn một hồi, tiền thưởng cũng không có! Không có kinh nghiệm thì nên an phận theo sau học hỏi, cần phải cố sống cố chết lật ngược tình thế, liên lụy mọi người cực nhọc, thật sự đáng ghét!" Hạ Mộc mắt điếc tai ngơ, đoan đoan chính chính ngồi trước bàn làm việc sắp xếp tư liệu. Cảnh viên kia thấy cô không phản bác, nhất thời dáng vẻ bệ vệ hơn nữa kiêu ngạo, hận không thể giật dây tất cả mọi người cùng nhau phê phán cô. Hạ Mộc khẽ nhíu mày, đang do dự có nên đáp lại một chút hay không, ngăn cản hắn tiếp tục hạ thấp cô, lại chợt nghe giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu của Điền Văn San từ cách đó không xa truyền đến – "Sáng nay nóng đến hoảng hốt, ta đã cắt mấy miếng dưa hấu, Lưu đội cũng đến ăn vài miếng giải nhiệt đi." Có chuyện này, cảnh viên trung niên cũng xấu hổ tiếp tục xoi mói, tiếp nhận dưa hấu Điền Văn San đưa đến, quay về chỗ ngồi bắt đầu làm việc. Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu cách tấm ngăn cho Điền Văn San một nụ hôn gió, xem như cảm ơn. Điền Văn San cười rộ lên, dùng khẩu hình miệng yên lặng nói với cô một câu: "Nỗ lực lên." Trải qua trách cứ, Hạ Mộc càng liều mạng làm việc giống như đánh máu gà. Trong đội không chịu phân người theo dõi cảnh viên kia, vậy tự cô sẽ theo dõi, ngay cả hai ngày cuối tuần cũng không chịu nghỉ ngơi. Đầu thu thời tiết vẫn còn oi bức, cô bôi hai lớp kem chống nắng, một mình canh giữ ở dưới lầu tiểu khu của cảnh viên kia, nước ngọt ướp lạnh mới vừa mua, chưa đến mười phút đã phát nhiệt. Đầy đầu mồ hôi lấp lánh dưới ánh mặt trời, Hạ Mộc cảm thấy bản thân sắp hư thoát, trong lúc hoảng hốt, bóng đèn trong đầu bỗng nhiên sáng ngời! Nếu đã xác định, cảnh viên này có giao dịch lợi ích cùng Lâm Á Thanh, như vậy, một phần tiền tham ô bị cất giấu, cảnh viên này khả năng có khả năng cũng biết nội tình. Hạ Mộc quyết định dùng kế, dụ cảnh viên trẻ tuổi này ra khỏi ổ. Cô từ trong túi lấy ra khăn ướt, lau mồ hôi trên mặt, xoay người rời khỏi tiểu khu, đón một chiếc xe taxi. Tất cả sắp xếp xong, Hạ Mộc lấy điện thoại ra, chọn số điện thoại của cảnh viên kia, soạn một tin nhắn. "Ta là Lâm Á Thanh, điện thoại đã bị cảnh sát theo dõi, đây là điện thoại di động mượn của người khác, từ giờ trở đi ngươi nghìn vạn lần đừng liên lạc với ta, cũng đừng nhắn tin cho ta, bằng không ngươi cũng sẽ gặp tai họa. Sợ rằng bọn họ đã biết sự tồn tại của số tiền kia, có người bán đứng ta, chỗ cất giấu không an toàn nữa, ngươi lập tức chuyển số tiền kia đi, bọn họ tạm thời vẫn chưa tra ra được ngươi, phải nhanh, đừa trả lời tin nhắn này." Hạ Mộc nhiều lần sửa xóa, trong lòng có một chút bất an – Nếu như cảnh viên kia không mắc bẫy, chuyển sang tìm Lâm Á Thanh chứng thực tin nhắn này, cô chỉ sợ cũng sẽ bị bại lộ, việc điều tra thời gian tới trái lại sẽ trở nên gian nan hơn nữa. Nhưng căn cứ quan sát của cô trong hai ngày qua, cảnh viên này thực sự không phải quá thông minh, so tâm cơ với lão cáo già Lâm Á Thanh thực sự là cách biệt một trời một vực, tỷ lệ mắc bẫy tương đối lớn. Nghĩ đến đây, cô nhấn nút gửi tin nhắn. Tin nhắn gửi đi, nhịp tim đập như sấm. Lòng bàn tay Hạ Mộc tất cả đều là mồ hôi, chăm chú nhìn cổng chính của khu. Vài phút ngắn ngủi, được kéo dài như một thế kỷ. Vạn hạnh, bất quá năm phút, chiếc xe màu đỏ của cảnh viên kia cấp tốc lái ra khỏi tiểu khu! Hạ Mộc vội vàng quay đầu nói với tài xế taxi: "Bác tài! Chính là chiếc xe màu đỏ kia, mau đuổi theo!" Theo dõi gần một giờ, tài xế có chút buồn bực, nghi hoặc hỏi Hạ Mộc: "Bạn trai này của ngươi cũng đủ cẩn thận, hẹn tình nhân hẹn đến chỗ hoang vu? Ở đây không có khách, ta quay về trung tâm thành phố sẽ lỗ tiền xăng." Hạ Mộc lập tức đáng thương khẩn cầu: "Nghìn vạn lần đừng dừng xe a, giúp ta tiếp tục đuổi theo, ta phải tận mắt nhìn xem nữ nhân hắn nuôi bên ngoài là dáng vẻ gì! Đến nơi, ta trả thêm cho ngài một trăm tệ!" Không có cách nào, vô duyên vô cớ bảo xe taxi theo dõi người khác, nếu nói là nghi phạm, ai dám làm? Hạ Mộc chỉ có thể diễn xuất một hồi người vợ tan nát cõi lòng. Tài xế liếc nhìn Hạ Mộc một cái, không khỏi lần thứ hai lắc đầu cảm thán: "Lão bà xinh đẹp như vậy không biết quý trọng, còn chạy đến nơi rừng núi hoang vắng tìm nữ nhân nữ nhân, thanh niên hiện tại a, ta thực sự không hiểu nổi..." Con đường này dân cứ rất thưa thớt, tài xế sợ bị chiếc xe phía trước phát hiện, vẫn luôn the ở rất xa. Mười phút qua đi, chiếc xe hơi màu đỏ cuối cùng dừng ở ven đường. Trên xe bước xuống một thanh niên hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt lo lắng mà đóng sầm cửa lại, chạy vào trong rừng cây hoang vắng ven đường. Tài xế hừ lạnh một tiếng: "Xem tiểu tử kia nóng lòng!" Hạ Mộc vội vàng thanh toán tiền xe, cảm ơn tài xế, xuống xe chạy vội đuổi theo. Trong rừng cây cỏ tươi tốt, đại thụ che thiên tế nhật phủ kín đỉnh đầu, ít nhiều che đi một chút ánh mặt trời chói chang. Hạ Mộc xuyên toa hồi lâu trong khu rừng ẩm ướt đầy muỗi, cuối cùng thấy cảnh viên kia đứng trước một gò đất. Hắn tỉ mỉ lục lọi nhận rõ mặt đất, không bao lâu, lựa chọn một địa điểm, quỳ rạp trên mặt đất, biến hóa thành nửa hình thú – Màu da từ trắng chuyển ngâm đen, mười ngón đột nhiên mọc ra lợi trảo dài đến bảy tám tấc, khom người bắt đầu đào bùn đất. Trái tim Hạ Mộc bỗng dưng đập nhanh, co rụt người lại, nấp vào trong bụi cây. Hắn rốt cuộc là thú nhân thuộc chủng tộc gì? Tại sao nửa hình thú màu da lại là màu hổ phách? Hạ Mộc nheo mắt nhìn kỹ, trong lòng càng thêm hoảng hốt – Người đó vẻ mặt thật đáng sợ, dưới bóng câu, tản ra một cổ xám trắng âm trầm. Hạ Mộc sở dĩ có can đảm một mình theo dõi hành động, là bởi vì trước khi suy đoán nam nhân này là thú nhân loại nhỏ, sức chiến đấu hẳn là không có gì đáng sợ. Nhưng lúc này, thấy đặc thù ở thú hình của hắn, trong lòng lại có một chút không chắc. Hạ Mộc không do dự nhiều, lấy điện thoại ra bắt đầu âm thầm quay chụp hình ảnh nam nhân kia đào đất. Bất ngờ, màn hình điện thoại đột nhiên đổi giao diện, biến thành giao diện cuộc gọi! Đôi mắt Hạ Mộc đột nhiên thu lại, vẫn chưa kịp làm ra phản ứng, điện thoại di động đã ong một tiếng, bắt đầu rung động! Âm thanh kia trong rừng cây hoang vắng phá lệ đột ngột. Nam nhân đang đào đất dừng lại động tác, quay đầu, khuôn mặt màu hổ phách dữ tợn thẳng tắp tìm kiếm phương hướng của Hạ Mộc – Hạ Mộc trong lòng run lên, lập tức lưu lại đoạn video, thu hồi điện thoại di động, vươn lợi trảo, huyễn hóa ra bán hình thú, chuẩn bị chiến đấu! Chiến đấu một chọi một, đối phương bất quá là một tiểu cảnh viên, mặc kệ hắn là chủng tộc gì, cô không lý do gì đánh không lại. Thị lực của nam nhân kia tựa hồ không tốt lắm, bằng vào thiên phú nào đó, trong nháy mắt tập trung nhìn lùm cây có người ẩn nấp. Hắn dừng bước, bá một tiếng, một đôi cánh màu than chì phá quần áo mà ra, bắt đầu mở rộng ở sau lưng. Hạ Mộc trong nháy mắt đóng băng rồi! Đây.... Rốt cuộc là chủng tộc gì, vì sao hình thái của đôi cánh, có chút tương tự Đoạn Tử Đồng? Suy nghĩ này vừa lóe lên, khí thế của cô trong nháy mắt yếu đi một đoạn, người đó sẽ không phải một con dực long đi? Hạ Mộc quả thực trước mắt tối sầm. Bất luận là loài dực long nào, sức chiến đấu đều rất đáng sợ, cô mặc dù có chí hướng làm một cảnh sát tốt, nhưng còn không có lý tưởng hi sinh vì nhiệm vụ! Gần như là không chút do dự, giây phút nhìn thấy đôi cánh, cô xoay người bắt đầu bỏ chạy! Phía sau truyền đến tiếng vỗ cánh, Hạ Mộc cắn chặt răng, chọn lấy con đường chật hẹp nhất để đào thoát. Thú nhân có cánh mặc dù có ưu thế tốc độ, thế nhưng trong rừng cây hổn độn này, căn bản không phát huy được. Chạy đủ mười phút, Hạ Mộc mới xác định, phía sau đã không có động tĩnh truy đuổi, cô tạm thời cắt đuôi được thú nhân kia. Mồ hôi thấm ước lưng áo sơ mi đơn bạc của cô, Hạ Mộc trốn trong một đám cỏ, thở không ra hơi. Hòa hoãn chốc lát, điện thoại di động chết tiệt trong túi quần lại rung lên. Cô cực lực lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị ba chữ Thỏ tai cụp – Cư nhiên là Trứng Cuốn điện hạ, ấu tể này bình thường cũng không chủ động liên lạc cô, hôm nay ở thời khắc mấu chốt, lẽ nào là đoán chắc nên muốn đến hại chết cô? Thực sự là khắc tinh ông trời phái tới, Hạ Mộc nghe điện thoại, hơi thở mong manh mà lên tiếng: "Quyển Quyển?" Bên kia điện thoại hiển nhiên rất kinh ngạc đối với ngữ khí của cô, lập tức hỏi cô: "Ngươi làm sao vậy?" Hạ Mộc nuốt một ngụm nước bọt, cực lực trả lời: "Ngươi...Mau đến cảnh cục... Điều người đến, ta tìm được địa điểm nghi phạm cất giấu tiền tham ô rồi." Ngữ khí của Đoạn Tử Đồng hiếm khi trở nên gấp gáp: "Ngươi xảy ra chuyện gì?" Hạ Mộc: "Không có việc gì, ta vừa mới chạm mặt với nghi phạm, bán hình thú của tên kia rất cổ quái, da màu than chì, giống như thú nhân loại nhỏ, nhưng lại có một đôi cánh rồng, chỉ sợ là chủng tộc nguy hiểm cực đoan không xác định nào đó, các ngươi lập tức đến đây! Một mình ta không đối phó được." Đoạn Tử Đồng: "Gửi tọa độ của ngươi cho ta." Cúp máy, Hạ Mộc mở App gửi tọa độ, trong lòng nhịn không được dâng lên một tia tuyệt vọng – Cho dù cảnh cụ lập tức phái người trợ giúp, chạy đến với tốc độ nhanh nhất, ít nhất cũng phải mất năm mươi phút đi xe. Đến lúc đó ngay cả canh hoa cúc cũng đã lạnh, tiền tham ô thật sự sẽ bị thú nhân kia dời đi! Cô ngưỡng mặt nằm trong đám cỏ âm thầm bi thương, mái tóc đuôi ngựa đều rời rạc, nên thẳng thắn kéo bỏ dây buộc tóc, hoàn toàn thả lỏng nhắm mắt lại, thư hoãn thể lực. Nhưng mà, cô đã quên một vấn đề – tốc độ phi hành đáng sợ của Địch Hách Lạp. Hơn mười phút sau, đỉnh đầu truyền đến một giọng nói quen thuộc, mang theo uấn nộ – "Hạ Mộc!" Hạ Mộc run rẩy, mở mắt ra, nhìn thấy một thân ảnh cao gầy cúi đầu nhìn chằm chằm bản thân, thân hình che khuất ánh dương quang nhỏ vụn, đường nét sắc xảo rõ ràng ẩn trong bóng râm, đôi tử đồng tràn đầy kinh hoàng. "Quyển Quyển?" Hạ Mộc vẫn chưa kịp cử động, Đoạn Tử Đồng bỗng nhiên cúi người, kéo cô ngồi dậy. "A!" Cổ tay của Hạ Mộc suýt nữa bị kéo trật khớp, điện hạ lần đầu động thủ không nhẹ không nặng đối với cô như vậy! Ngay sau đó, nàng lại làm một chuyện càng quá đáng hơn nữa – Đoạn Tử Đồng một tay kéo cô vào trong lòng, một tay đặt lên cổ cô, đầu ngón tay thô lỗ sờ soạng tuyến thể sau gáy cô, giọng nói kinh hoảng: "Hắn làm gì ngươi?" Hạ Mộc: "...." Sững sốt giây lát, cô bỗng nhiên ý thức được, bản thân đầy người mồ hôi, tóc tai bù xù nằm trong bụi cỏ, thoạt nhìn, rất giống như bị kẻ khác xâm phạm... Lấy lại tinh thần, Hạ Mộc vội vàng đẩy ấu tể đang phi lễ mình ra, giải thích: "Ta không sao, vừa rồi bỏ chạy quá nhanh, chỉ là nằm ở đây nghỉ ngơi một chút." Đoạn Tử Đồng: "..." Vì vậy, Hạ Mộc là một con mèo tai cong, không cần tốn nhiều sức lực mà hù dọa tê liệt một con Địch Hách Lạp. Điện hạ khoanh chân ngồi xuống bên cạnh cô, chậm rãi nhắm mắt, một tay đỡn trán, giọng nói ủ dột: "Ngươi không thể ngồi nghỉ ngơi sao? Nằm ở chỗ này rất dọa người." Hạ Mộc cường liệt bảo vệ tư thế nghỉ ngơi của bản thân: "Ngươi cũng không biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm, ta bị chủng tộc nguy hiểm không xác định kia đuổi theo, đâu còn có sức lực..." "Xuỵt." Đoạn Tử Đồng bỗng nhiên mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn bên ngoài bụi cỏ. Thú nhân da màu than chì kia, theo khí tức của Hạ Mộc mà tìm đến, lúc này đang tím kiếm xung quanh giống như một con ruồi không đầu. Hạ Mộc lập tức cảnh giác bật người đứng dậy, dũng cảm... Trốn phía sau phúc hắc ấu tể, chỉ vào thú nhân đáng sợ kia, nhỏ giọng nói: "Chính là hắn!" Đoạn Tử Đồng đầy mắt tang thương, giọng nói càng thêm ủ dột: "Loại thú nhân nguy hiểm không xác định này, ta dường như đã gặp qua." Hạ Mộc kinh ngạc hỏi: "Ngươi gặp qua? Hắn có phải dực long loại nhỏ hay không?" Đoạn Tử Đồng: "Không phải, trong sách giáo khoa môn sinh vật thường gọi bọn họ là loài dơi." "Dơi?" Hạ Mộc giống như bị một thùng nước lạnh xối lên đầu, chậm rãi quay đầu nhìn – Thật sự là một con dơi! Thật sự hận không thể đào một cái lỗ chôn sống bản thân.... Hạ Mộc nghiêng đầu, áy náy mỉm cười với điện hạ: "Xấu hổ a Quyển Quyển, vừa rồi ta quá khẩn trương, bỗng nhiên thấy hình dạng đôi cánh của hắn có chút giống ngươi, nhất thời hoảng loạn..." Đoạn Tử Đồng: "Thỏ tai cụp bọn ta không có cánh."