"Không đủ ngoan độc, sao có thể thi được vào trường này?" Hạ Mộc dựa lưng vào tường, vẻ mặt mất hứng. Nam sinh gật đầu: "Như thế, nhưng vì sao ngươi lại muốn thi vào trường này? Ý của ta là, đối với Omega mà nói, học viện quân đội không phải một nơi an toàn." Hạ Mộc thẳng thắn trả lời: "Bởi vì nơi này miễn học phí, còn có học bổng." Nam sinh kinh ngạc nói: "Là bởi vì không đóng nổi học phí? Nhưng ta nhớ kỹ, quốc gia chúng ta đối với Omega có... Có cái gì mà..." "Trợ cấp học tập." Hạ Mộc tiếp lời: "Khoản tiền đó, ta cho ba mẹ dùng trả nợ rồi." "..." Nam sinh không ngờ tới điều kiện kinh tế nhà nàng kém như vậy, nên chỉ đành lúng túng gật đầu, nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Giải đáng thương mục đích là làm cho đối phương sản sinh cảm giác bứt rứt, loại bỏ sự đề phòng, Hạ Mộc không ngừng cố gắng, run giọng nói: "Ta cảm thấy, ta thật sự là kẻ xui xẻo nhất trên đời." Cô cúi đầu, viền mắt phiếm hồng: "Tuy rằng không biết vì sao các ngươi lại đối với ta như vậy, nhưng ta... đã quen rồi, ta có thể chính là trời sinh khiến người chán ghét, mặc kệ ở đâu cũng sẽ đắc tội với người khác." "Không, không có." Nam sinh lập tức quay đầu nhìn cô, vội vàng an ủi: "Ta đối với ngươi không có bất kỳ địch ý nào, thành thật mà nói, ngươi thoạt nhìn... Rất đáng yêu." Hạ Mộc ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ màu hổ phách thẳng tắp nhìn về phía nam sinh kia, nức nở nói: "Thật vậy sao? Vậy tại sao các ngươi... Oh, xin lỗi, ta không nên hỏi chuyện này." Một nữ sinh đáng thương, bộ dáng ủy khuất không biết làm sao, khí chất của cao đẳng Omega, thật sự có lực sát thương thiên phú, cho dù mang khẩu trang, nam sinh vẫn không thể dời mắt, đầy đầu nghĩ làm thế nào an ủi nữ sinh trước mắt. Không bao lâu, nam sinh tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Mộc. Hạ Mộc giả vờ kinh hoảng rụt vai lại. "Đừng sợ." Nam sinh tới gần cô, ôn thanh nói: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, bọn ta không ghét ngươi, ngươi cũng không phạm phải sai lầm gì, chỉ là..." Hắn cảnh giác liếc mắt nhìn về phía cửa phòng thí nghiệm, xác nhận không có người thứ 3 nghe thấy, mới tới gần Hạ Mộc, nhắc nhở: "Ngươi chỉ là không nên tham dự vở kịch của trường mà thôi, nơi đó đều là con cháu nhà quyền thế, một khi có sự cạnh tranh, sẽ dễ dẫn đến xung đột." Lời nói này cũng đủ sáng tỏ, có xung đột lợi ích với cô, còn có thể là ai? Nhưng Hạ Mộc không nghĩ ra, Tần Giai Tú làm sao lại biết bí mật thân phận của cô. Hiện nay việc cấp bách không phải xác nhận thủ phạm, Hạ Mộc càng muốn biết Tần Giai Tú đến tột cùng muốn làm gì với cô. "Cạnh tranh cái gì?" Cô giả vờ nghi ngờ hỏi: "Ta tham gia buổi diễn này, chỉ là muốn kiếm chút tiền thù lao, giúp đỡ chi phí sinh hoạt." Nam sinh thần sắc thương hại nhìn cô một cái. Hạ Mộc tựa như khẩn cầu nhìn về phía hắn: "Ta có thể từ bỏ tất cả thù lao, các ngươi có thể đừng làm hại ta hay không? Ta bảo đảm sau này sẽ không bao giờ tham gia diễn xuất nữa!" "Bọn ta sẽ không làm thương tổn ngươi." Nam sinh nhún vai: "Nếu không cũng không cần phải cố ý đeo khẩu trang này." Hạ Mộc cúi đầu nhìn về phía dung dịch màu xanh trong bình thủy tinh, thấp giọng hỏi: "Vậy đây là cái gì? Mùi thật gay mũi." Nam sinh nhíu mày, không trả lời. Hạ Mộc lập tức cuộn mình lại, nước mắt lả chả nức nở nói: "Ngươi gạt ta? Các ngươi sẽ làm hại ta!" "Không có." Nam sinh do dự chốc lát, ấp úng trả lời: "Đây là dung dịch kích thích động dục, có người muốn lợi dụng cái này, vạch trần thân phận Omega của ngươi." Hạ Mộc lập tức truy vấn: "Vạch trần thân phận của ta? Vì sao không trực tiếp tố cáo với nhà trường, kiểm tra sức khoẻ không phải dễ dàng hơn sao?" Nam sinh lắc đầu: "Vạch trần như vậy, nhà trường chưa chắc sẽ xử phạt ngươi, hơn nữa học viện quân đội cũng không có quy định chỉ tuyển Alpha, ngươi dựa vào bản lĩnh thi đậu, nếu như bởi vì là Omega mà bị khai trừ, lúc đó sẽ dẫn phát luồn dư luận xã hội rất nghiêm trọng." "Vậy các ngươi muốn vạch trần ta như thế nào?" Hạ Mộc trợn to cặp mắt. Nam sinh thẳn thắn trả lời: "Sau khi khiến ngươi động dục, sẽ đưa ngươi đến hội trường, như vậy nhất định sẽ khiến cho học sinh ẩu đả quy mô lớn, trường học có thể dùng lý do đảm bảo sự an toàn của học sinh khai trừ ngươi." Trong lòng Hạ Mộc chấn động, da đầu tê dại. Làm như thế hậu quả quả thực không tưởng tượng nổi, phong ba trên mạng từ lần cô ức hiếp thái tử còn chưa lắng xuống, nếu lại thêm chuyện ngụy tạo hồ sơ trà trộn vào học viện quân đội dẫn đến học sinh ẩu đả, đời này của cô thật sự xong rồi. Phẫn nộ bỗng nhiên tăng vọt, hàm răng Hạ Mộc nghiến đến kêu ken két, ở trong lòng dùng tất cả những lời chửi mắng thô tục cùng nguyền rủa cô có thể nghĩ ra đều trút lên người Tần Giai Tú. Nam sinh còn ở bên cạnh điệp điệp bất hưu an ủi: "Ngươi yên tâm, hội trường có bảo an, trong vòng năm phút bọn họ sẽ mang ngươi đến nơi an toàn, sẽ không để cho ngươi bị chiếm tiện nghi." Lửa giận trong lòng Hạ Mộc càng sâu – – không phải không bị chiếm tiện nghi thì sẽ không có tổn thất, hiểu không? Tiền đồ của cô phải làm sao bây giờ! Sau khi moi được nội tình, lực chú ý của Hạ Mộc chuyển dời đến hai tay bị buộc chặt phía sau, cô nỗ lực giãy dụa nhưng sợi dây lại không chút nới lỏng. Cô không có cách nào biến hóa hình thái khi ở tư thế nào, nên chỉ đành phải nghĩ biện pháp tiếp tục lợi dụng nam sinh kia. "Vậy ta yên tâm rồi." Hạ Mộc nở nụ cười, mong đợi nhìn nam sinh nói: "Ngươi có thể cùng bảo an đồng thời bảo vệ ta không?" Nam sinh nghe vậy, sắc mặt cấp tốc đỏ lên. Alpha của học viện quân đội vốn ít có cơ hội tiếp xúc Omega, cho dù là một tiểu cô nương trêu chọc cũng khó mà chống cự, huống hồ, tướng mạo của nữ sinh trước mắt thật sự tươi ngon mọng nước đến làm cho lòng người ngứa ngáy. "Sẽ, ngươi yên tâm, ta sẽ một mực ở xa xa nhìn." "Ngươi là người tốt." Hạ Mộc vẻ mặt ngây thơ nói: "Nhưng thật vẫn thấy rất khẩn trương, ngươi có thể giúp ta lấy quyển sách vậy lý đến đây, để dưới đất cho ta đọc, ta muốn phân tán lực chú ý." Nam sinh sảng khoái gật đầu, đứng lên, đi đến góc tường kéo khóa kéo cặp sách của cô, tìm kiếm một lúc, nghi ngờ nói: "Trong cặp của ngươi không có sách vật lý a." "Có nha." Hạ Mộc cố ý rướn cổ lên, nỗ lực nhìn về phía cái cặp. Nam sinh thấy thế, lập tức xốc cặp lên, đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, mở rộng miệng cặp cho cô xem: "Ngươi xem -" Hạ Mộc nắm đúng thời cơ, bỗng nhiên vươn đuôi, chóp đuôi nhắm thẳng ngăn ngoài, trong nháy mắt cuốn lấy điện thoại! "Ngươi làm gì!" Nam sinh trợn to cặp mắt, đưa tay muốn cướp lại điện thoại nhưng lại không chú ý lúc này đã tiến vào khoảng cách nguy hiểm. Hạ Mộc bỗng nhiên nhấc chân, một cước đạp vào bụng nam sinh. "Bịch" một tiếng, nam sinh bị đá bay ra ngoài, đầu đập vào bàn thí nghiệm phát ra tiếng va chạm giữ dụng cụ thí nghiệm. Hắn nhe răng trợn mắt che cái ót, lảo đảo đứng lên, tức giận quát: "Ngươi điên rồi sao? Ta cho ngươi biết nơi này không có tín hiệu! Ngươi còn muốn làm gì!" "Oh, đúng vậy, không tín hiệu, ta thiếu chút nữa đã quên rồi." Lấy tốc độ nhanh nhất phát ra tín hiệu cầu cứu, sau đó Hạ Mộc cong khóe môi ngẩng đầu, đôi mắt mèo giảo hoạt nhìn về phía đối phương, đuôi quấn lấy điện thoại chậm rãi đưa lên, trái lại đặt xuống mặt đất, tước vũ khí đầu hàng. * * * * Trong lúc tập luyện, điện thoại của Giang Vũ đang ở chế độ im lặng, căn bản không chú ý tới tín hiệu cầu cứu Hạ Mộc gửi tới. Một giờ qua đi, đến thời gian ăn trưa. Bảo mẫu dẫn theo vệ sĩ, tìm kiếm khắp trường – điện hạ lại một lần nữa không biết tung tích. Đông Na rất bất an, gác lại hộp cơm, muốn chủ động gia nhập nhóm người tìm kiếm điện hạ. Giang Vũ giơ tay lên ngăn nàng lại, khuyên nhủ: "Điện hạ chốc lát nữa sẽ tự mình trở về." Đông Na nhíu mày: "Vạn nhất lạc đường thì sao?" Nhìn thấy Đông Na vẻ mặt chấp nhất, Giang Vũ chỉ đành đứng lên, cùng nàng tìm người. Công việc tìm kiếm ở hội trường do bảo mẫu và vệ sĩ đảm nhận, Giang Vũ mang theo Đông Na rời khỏi hội trường, không bao lâu, hai người nhìn thấy thân ảnh của Trứng Cuốn điện hạ ở giữa vườn hoa phụ cận học viện. Đông Na mừng rỡ, chạy lên: "Điện hạ! Tất cả mọi người đang tìm ngài!" Trứng Cuốn điện hạ ngước khuôn mặt bánh bao nhìn bầu trời, tựa hồ tâm tình rất thấp. Giang Vũ chậm rãi bước đến, cúi đầu cười nói với nhóc con kia: "Làm sao vậy điện hạ? Không vui.?" Nhìn chăm chú vào những đám mây khắp bầu trời bị ánh nắng chiều nhuộm thành màu vàng, Trứng Cuốn điện hạ ưu buồn nói: "Chúng nó hình dạng giống như kẹo đường." Giang Vũ: "..." Đông Na sắp bị ấu tể này manh hóa, không ngừng bận rộn tiến lên nói: "Điện hạ muốn ăn kẹo? Ta có thể dẫn ngài ra cổng trường tìm xem!" "Hay là đến hội trường trước đi, phải luyện tập rồi." Giang Vũ lấy điện thoại ra muốn xem thời gian, mới vừa mở màn hình, trong lòng nhất thời khẩn trương! Là tín hiệu cầu cứu của Hạ Mộc, hơn một giờ trước! Nhìn thấy Giang Vũ bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch không lên tiếng, Đông Na nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?" Giang Vũ không có thời gian giải thích: "Làm phiền ngươi dẫn điện hạ đến hội trường trước, ta có chút việc, lát nữa sẽ đến sau!" "Chuyện gì?" Đông Na rất nghi hoặc. "Trở về rồi hãy nói!" Giang Vũ không có thời gian dong dài, dựa theo định vị trên điện thoại, xoay người chạy về phía dãy nhà học. Đông Na vội vàng kéo Trứng Cuốn điện hạ, đuổi theo. Khu thực nghiệm thuộc trường đại học ở ngay cạnh khu vực của cấp trung học, Giang Vũ rất nhanh chạy đến trước cửa tòa nhà thực nghiệm, cúi đầu xác nhận vị trí lần nữa, chính là chỗ này. Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng thở gấp của Đông Na: "Giang Vũ! Chờ chúng ta một chút! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cư nhiên theo đến rồi. Giang Vũ bất đắc dĩ hít sâu một hơi, xoay người, giải thích với hai người: "Nữ sinh diễn tiểu thư đồng có thể bị bạn học nhốt trong tòa nhà thực nghiệm rồi, chúng ta phải vào xem, điện hạ, lát nữa nếu như có nguy hiểm, ngài lập tức mang theo Đông Na tỷ tỷ bay trở về hội trường xin giúp đỡ." Trứng Cuốn điện hạ: "..." Không mang theo người nào còn không bay lên nổi, có thể đừng làm khó con rồng nhỏ mập mạp hay không? Thân là Alpha cấp S, trên thực tế Giang Vũ cũng không có cảm giác nguy cơ, nàng dẫn hai người cùng tiến vào phòng thí nghiệm, theo định vị điện thoại, tìm đến phòng thí nghiệm số bảy. Đèn cảm ứng phát sáng, trong hành lang là một mảnh tĩnh mịch. "Hạ Mộc? Ngươi ở bên trong sao?" Giang Vũ cố sức gõ cửa, không nghe được bất kỳ đáp lại nào. Cho dù có hồi âm cũng không nghe được, phòng thí nghiệm này là hình thức phong kín, kín không kẽ hở. Giang Vũ lui ra phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn mức độ kiên cố của cánh cửa — cửa sắt ít nhất dày 15cm, căn bản không thể đá sập. Cạnh cửa có một bộ khóa mật mã trông giống như hòm thư, Giang Vũ không dám thử nhập mật mã lung tung, nên chỉ có thể đứng sững sờ. Lại chợt nhớ tới điều gì, nàng xoay người, cúi người ôm lấy Trứng Cuốn điện hạ, đưa đến trước khóa mật mã. "Điện hạ, mùa hè năm trước ta nhìn thấy ngài giải qua thứ đồ chơi này, phá giải mật mã nhanh gọn, ngài có thể biểu diễn một lần cho bọn ta xem không?" Đôi tử đồng của điện hạ khẽ chuyển, nhìn về phía cửa sắt, không quá mức hứng thú hỏi: "Nơi này không giống như phòng trữ đồ ngọt." "..." Giang Vũ á khẩu không trả lời được, tại sao lại có một ấu tể thực dụng như thế! " Dĩ nhiên không phải." Vì xác nhận sự an toàn của Hạ Mộc, Giang Vũ mạo hiểm tội danh khi quân nói dối: "Hình như là một phòng chứa bánh kem." Ánh mắt của Trứng Cuốn điện hạ liền phát sáng! Một chuỗi âm thanh ma sát của kim loại vang lên, cả bộ khóa mật mã rất nhanh bị điện hạ từ trên tường tay không tháo xuống. Đem bó mạch điện xanh xanh đỏ đỏ kéo ra ngoài, điện hạ ý bảo Giang Vũ buông mình xuống, đem khóa mật mã di chuyển, đặt nằm dưới đất, thuần thục bắt đầu thao tác tên bó mạnh tinh vi. Sau hai phút, bộ khóa mật mã trên đất bỗng nhiên truyền ra ngôn ngữ thông báo — Hoan nghênh vào phòng thí nghiệm số bảy. Thành! Công! Rồi! Giang Vũ và Đông Na suýt nữa vỗ tay! Công ty bẻ khóa cũng không có hiệu suất cao như điện hạ! Cửa sắt cạch một tiếng mở khóa, Giang Vũ đẩy cửa ra. Bất ngờ không kịp đề phòng, một cổ tin tức tố nồng nặc đập vào mặt! Trong nháy mắt, Giang Vũ và Đoạn Tử Đồng, tựa như đồng thời biến thành tượng điêu khắc. Bất động đủ năm giây, Giang Vũ lấy lại tinh thần, bản năng chạy vào bên trong. Mới vừa tiến thêm một bước, một thân ảnh bỗng nhiên tập kích bất ngờ, giơ chiếc ghế đập tới! Giang Vũ bị tin tức tố làm ảnh hưởng, phản ứng trì độn giơ tay lên đón đỡ, nhưng vẫn bị đập trúng sau gáy. Cảm giác đau đớn kéo thần trí trở lại, Giang Vũ chợt đoạt lấy chiếc ghế đập trúng mình, phản kích đánh ngất kẻ tập kích — đó là một nam sinh đeo mặt nạ cách ly. Xoay người, Giang Vũ tìm kiếm nơi phát ra tin tức tố bên trong phòng thí nghiệm, cuối cùng tập trung vào góc tây nam — một nữ sinh sắc mặt ửng hồng co ro trong góc tường. Hạ Mộc?! Thời gian tựa hồ dừng lại tron chớp mắt, Giang Vũ muốn cất bước tiến lên, nhưng đầu óc lại choáng váng, thân thể bắt đầu không tự chủ được mà đáp lại cổ tin tức tố kia... Không được! Nhân lúc thần trí vẫn còn, Giang Vũ xoay người lao ra cửa, bỏ lại Đông Na và Trứng Cuốn, chạy trối chết biến mất ở phía cuối hành lang... * * * * * Cổ tin tức tố nồng đậm thơm ngọt chí cực,tràn ngập trong không khí. Đôi tử đồng của Trứng Cuốn điện hạ mờ mịt lại cực kỳ hưng phấn, lấy lại tinh thần, đang muốn đi vào phòng thí nghiệm, tìm kiếm nơi phát ra mùi hương thì phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập. Một đám nam sinh đeo mặt nạ cách ly nhanh chóng lao đến, hung ác lớn tiếng quát: "Ai cho các ngươi vào đây!" Đông Na sợ đến run rẩy, không để ý tới người bên ngoài bản năng xoay người tiến vào phòng thí nghiệm ẩn thân. Trứng Cuốn điện hạ lại xoay người, liễm mi, nhìn thẳng người đến. Người đến là một đám Alpha, mặc dù là ấu tể nhưng cũng có bản năng hộ thực, Đoạn Tử Đồng tiềm thức nhận định đây là một đám đối thủ cạnh tranh. "Đứa nhóc này là ai?" "Chớ để ý, thời gian cũng đến rồi, mau mang con nhóc kia ra." Mấy người mới vừa tiến lên một bước, đứa bé đứng trước mặt bỗng nhiên khom người, nhặt lấy bộ khóa mật mã, dường như muốn ném về phía bọn họ, còn lạnh mạnh béo uy hiếp: "Cút đi." "Ha ha ha..." Đám người phát ra một trận cười to, nam sinh cầm đầu nhếch miệng giễu cợt nói: "Ngươi muốn làm gì, bạn nhỏ? Dùng cục sắt vụn này đập chết bọn ta sao?" Trứng Cuốn điện hạ cúi đầu, kéo ra một mảng lớn mạch điện từ trong bộ khóa, sau đó giương tay, ném bộ khóa về phía đám người kia. "Ầm" một tiếng, bộ khóa nặng nề rơi xuống trước mặt đám người kia, lại gây ra một trận cười nhạo. "Không ném trúng rồi bạn nhỏ a!" "Ha ha ha ha..." Trứng Cuốn điện hạ tựa hồ không nghe thấy, cúi đầu, thần sắc chuyên chú cầm hai đầu dây điện, cẩn cẩn dực dực chắp hai đầu lại cùng nhau. . ||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng ||||| "Xoạt" một tiếng, long lân toàn thân điện hạ xuất hiện, rơi vào hình thái phòng ngự. Hai đầu dây diện chạm vào nhau, Đoạn Tử Đồng hờ hững giải thích: "Đây không phải là sắt vụn, là khóa bảo vệ tự động kích nổ A377." "Ầm! —" Trong thời khắc hai đầu dây chạm nhau, một tiếng nổ vang dội khắp tòa nhà thực nghiệm! Tiếng cười nhạo của đám người kia hoàn toàn im bặt, toàn bộ bị Đoạn Tử Đồng cho nổ ngã trên mặt đất, mất đi ý thức. Hành lang khôi phục sự tĩnh lặng như chết. Đoạn Tử Đồng phủi tro bụi trên chiếc áo T-Shirt của mình, men theo cổ khí tức ngọt ngào, bước vào phòng thí nghiệm. Trong phòng thí nghiệm, Hạ Mộc đợi Giang Vũ hai tiếng đồng hồ, lúc này ý thức đã mơ hồ, cả người không ngừng run rẩy.