Hạ Mộc liếc nhìn thời gian, lại ngẩng đầu nhìn về phía năm người chắn ở trước mặt cô, cô nhanh chóng làm ra lựa chọn, bữa cơm và xe trường ít nhất phải giữ được một thứ, với tình trạng trước mắt mà nói, phương thức giải quyết tốt nhất chỉ có một chữ – chạy!
Không kịp ăn cơm cơm thì thôi đi, tuyệt không thể lại bỏ lỡ xe trường.
Năm nam sinh đang hất càm, chuẩn bị giáo huấn con mèo con không biết thức thời này, bỗng nhiên thân ảnh trước mắt nhoáng lên, giữa hàng liến trống một vị trí, tiểu miêu nữ đã biến mất!
Xuất phát từ bản năng săn mồi, ba con hổ răng kiếm chớp mắt xoay người, truy kích về phía cửa Bắc của căn tin.
Nam sinh cầm đầu cũng không hành động thiếu suy nghĩ, nhưng là theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa Bắc, lại không tìm được mục tiêu.
Một nam sinh rồi đột nhiên lớn tiếng hô lên: "Ở đó! Cửa sổ!"
Mọi người nghe tiếng quay đầu nhìn về phía cửa sổ hướng Nam.
Hạ Mộc hai tay ôm ấp túi vải, thân ảnh kiều tiểu chạy như bay, bên dưới cửa sổ rộng mở một trận gió thổi đến, thân thủ mẫn tiệp lướt qua từng bàn ăn không người, thoáng chốc đã đến trước mục tiêu, nhảy lên một cái, nhảy ra cửa sổ căn tin, biến mất không thấy.
Quần chúng xếp hàng vây xem: "...."
Thiên phú của miêu tộc và vân vân, thực sự là không thể khinh thường!
Năm con hổ răng kiếm dễ dàng bị một con mèo nhỏ cắt đuôi: "..."
"Ngày mai đến cửa trường học trông chừng."
Nam sinh cầm đầu thì thầm mấy câu, phẫn hận trên mặt mấy người nam sinh dần dần chuyển thành vui cười, tựa hồ đã thương lượng xong đối sách trả thù.
Giữa các học sinh xếp hàng, có người lộ ra vẻ lo âu, cũng có người chuyện không liên quan mình, nhìn có chút hả hê.
Một con mèo nhỏ mới học sơ trung, cũng dám đắc tội tộc hổ răng kiếm số lượng đông đảo trong trường, có thể chống lại bao nhiêu hành hạ? Sợ là cách ngày chuyển trường không còn xa.
* * * * *
Đã biết đám ngu xuẩn kia sẽ đuổi về phía cửa chính, Alpha thực sự là sinh vật nhược trí nhất trên thế giới này.
Hạ Mộc bĩu môi khinh thường, ra cổng trường liền chui lên xe.
Về đến nhà, em gái cô đang nằm trên sàn nhà đọc sách giải trí.
"Đóa Đóa, ba mẹ vẫn chưa trở về?"
Hạ Mộc đặt túi sách lên bàn.
"Ừ hử." Hạ Đóa Đóa không ngẩng đầu, đung đưa đôi chân trần, vẻ mặt thỏa mãn đắm chìm trong trong tiểu thuyết, tiếng nói ngọt ngào: "Em đói bụng, chị có thể gọi một phần cơm hộp không?"
"Ba mẹ có lẽ sẽ lập tức trở về, em làm bài tập trước đi." Hạ Mộc lấy bài tập và sách tham khảo ra, kéo ghế, tiến vào quỹ đạo sinh hoàt hằng ngày của một học phách.
Hai tiếng đồng hồ qua đi.
Xong: x = 87.5
Hoàn thành bài tập cuối cùng, Hạ Mộc hít sâu một hơi, liếc nhìn đồng hồ – sáu phút hai mươi bảy giây.
Hạ Mộc cong khóe môi, cái đuôi sau lưng vung lên thật cao, nhẹ nhàng lắc lư, tần suất mạn bất kinh tâm, chứng tỏ cô đang dào dạt đắc ý.
Chỉ tốn sáu phút hai mươi bảy giây đã giải xong bài tập số 8 sách giáo khoa trang 113, cô quả nhiên là hóa thân của trí tuệ!
Vẫn duy trì mỉm cười đắc ý, Hạ Mộc lật sách giáo khoa đến trang thứ tư từ phía sau đếm lên, đối chiếu đáp án.
X = 6.
Lại lật xem đáp ản bản thân tính ra, x = 87.5
Hạ Mộc: "..."
Không thể nào, mây bay nước chảy lưu loát sinh động như vậy, quá trình giải đáp không hề một kẽ hở!
Cô nhất định là tìm nhầm đáp án rồi, nên lại tỉ mỉ đối chiếu số trang lần nữa....
Giữa lúc Hạ Mộc chưa từ bỏ ý định tiến hành đối chiếu lần thứ sáu, Hạ Đóa Đóa đang xem một quyển tiểu thuyết đồng nhân khép sách lại, quay đầu, sâu kín mở miệng: "Chị, bây giờ là tám giờ ba mươi lăm phút tối, em sợ rằng không đợi được ba mẹ về, nếu như sau khi họ trở về hỏi em đã hy sinh như thế nào, xin chị hãy nhắn với họ: Là bởi vì người chị keo kiệt của em thà rằng bỏ đói em gái mình đến chết cũng không chịu gọi một phần cơm hộp rẻ nhất để em đỡ đói, cuối cùng tạo thành bi kịch, cảm ơn."
Hạ Mộc liếc cô một cái, hăng tợn nói: "Suốt ngày chỉ biết xảo trá nói móc chị, bây giờ mới tháng năm, tiền mừng tuổi của em liền xài hết? Luc mua những thứ sách ngỗn ngang này, em nên biết sẽ có ngày chết đói vì chúng."
Hạ Đóa Đóa bĩu môi, oanh một tiếng ngã về phía sau, vành mắt lập tức đen xì, hư nhược mở miệng: "Em sắp không được rồi...."
Hạ Mộc thờ ơ, loại chiêu trò này không dọa được cô.
Trong quá trình hóa hình, vành mắt biến thành đen, là đặc thù của gấu mèo thú nhân toàn thế giới, em gái cô cũng không ngoại lệ.
Hạ Đóa Đóa là một con gấu mèo, giống như ba của các cô.
Hạ Mộc là một con mèo tai cụp, giống như mẹ của các cô.
"Phải chết đói cũng là chị chết đói trước." Hạ Mộc tiếp tục vùi đầu nhìn bài tập, đối với gấu mèo lãnh khốc như trời đông giá rét: "Chỉ bằng đống mỡ trên người em, cho dù là tận thế, cũng có thể dùng mỡ chống được hai năm."
"Em đây là béo do hiệu ứng thị giác thôi!" Hạ Đóa Đóa biểu thị không phục: "Chị còn chưa từng thấy qua những con gấu mèo khác!"
Hạ Mộc một tay đỡ quai hàm, bụng cũng bắt đầu kêu càu nhàu, cô thở dài một hơi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Đóa Đóa: "Hai người chúng ta gọi một phần, mỗi người một nửa."
Ánh mắt Hạ Đóa Đóa sáng lên, đứng lên như lý ngư đả đĩnh, trở mình lấy điện thoại ra gọi cơm.
Hạ Mộc ở một bên cường điệu: "Chỉ cho gọi một phần, hơn nữa phải là cơm cá khô."
Hạ Đóa Đóa mắt điếc tai ngơ, khẩn cấp báo ra địa chỉ, cũng rít gào gọi tên món ăn gấu mèo cả thế giới thích nhất: "Một phần cơm măng trúc!"
Hạ Mộc: "Có phải em muốn chết hay không?"
Hạ Đóa Đóa: "Ớt nhiều một chút!"
Cúp điện thoại, Hạ Đóa Đóa lập tức nhấn nút giải trang trên lưng, một tiêu loli mặt trái táo vốn dĩ nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người huyễn hóa thành một con gấu mèo nhỏ tròn vo.
Cô nằm xuống đất, lăn qua lăn lại vòng quanh Hạ Mộc, ác ý bán manh, để tránh lọt vào sự tập kích báo thù của mèo tai cụp có sức chiến đấu kinh người.
Hạ Mộc nghiến răng nghiến lợi, chung quy lại không cách nào hạ độc thủ với bất thứ thứ gì tròn tròn đáng yêu, nên chỉ đành quay đầu, đến tủ lạnh tìm kiếm túi cá khô ép chân không, tạm thời điền đầy bụng, vượt qua ban đêm ưu thương này.
Tay cô cầm cá khô được làm nóng bằng lò vi sóng, mới vừa trở lại phòng ngủ, ngoài cửa liền truyền đến tiếng chuông cửa.
Ánh mắt Hạ Đóa Đóa phát sáng, không kịp thay đổi quần áo liền đứng dậy lao ra cửa tựa như một trận gió.
Hạ Mộc nhìn đồng hồ, có chút buồn bực, hôm nay tốc độ giao cơm cũng thật nhanh, chưa đến hai mươi phút đã đến rồi.
Cô ngồi trở lại trước bàn đọc sách, ánh mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn một quyển tiểu thuyết đồng nhân của em cô trên bàn.
Bìa sách vẽ một con phi long Địch Hách Lạp thành niên toàn thân lân phiến màu tím đen, nó cúi đầu phủ phục trên mặt đất, hai mắt hé mở, thâm tình nhìn một con chim công thuần trắng.
Phi long khổng lồ thể trạng uy nghiêm, cùng quyến rũ thân hình nhỏ bé quyến rũ, hình thành tương phản thị giác mãnh liệt, hình ảnh sắc điệu thiên hướng u tối, duy chỉ có con chim công kia tựa như phát ra ánh sáng, đặc biệt nhiếp hồn.
Hạ Mộc nhìn chằm chằm con chim công trắng, nhịn không được gương mặt phiếm hồng....
Giang Vũ — hội trưởng hội học sinh học viện quân sự bộ không quân đóng tại thủ đô, chính là một con chim công thuần trắng có huyết thống quý tộc.
Đối với Hạ Mộc mà nói, Alpha là sinh vật yếu đuối nhất trên thế giới, nhưng Giang Vũ là một ngoại lệ.
Một vị chim công trắng lúc nhận phỏng vấn trên đài truyền hình quốc gia đã hô hào Không nên khiến Omega một mình gánh chịu những tổn hại khi tiêm thuốc ức chế.
Một vị chim công trắng hô hào lập pháp, để Alpha thành niên có năng lực phục hồi mạnh mẽ mỗi năm tiêm thuốc ức chế một lần.
< Omega phát dục bên đường ngoài ý muốn, Alpha phương viên ba km đổ xô ra đường> lúc có tin tức phát sinh, trong dư luận đều thiên hướng alpha vô tội, Giang Vũ giống như một làn gió mát hương bạc hà, dẫn đạo phương hướng để Hạ Mộc nỗ lực.
Hạ Mộc nhìn chằm chằm chim công trắng trên quyển sách kia, càng xem càng quen mắt.
Đây sẽ không phải là đồng nhân văn về Giang Vũ đi?
Có một chút tâm động, Hạ Mộc quay đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa phòng, Đóa Đóa vẫn chưa trở lại, tám phần là đói quá nhịn không được bám ở cửa ăn vụn rồi.
Cô có đầy đủ thời gian, nhanh chóng xem lướt qua quyển tiểu thuyết này.
Sau khi quyết định, Hạ Mộc quay đầu lại, đồng thời cái đuôi dài phía sau mẫn tiệp cuốn lấy quyển sách kia, đưa vào trong tay mình.
Cô có chút khẩn trương mà mím môi, ánh mắt nhìn tên quyển tiểu thuyết – Sủng phi bỏ trốn: Tà mị thái tử của ta.
Hạ Mộc: "..."
Tà mị thái tử? Tử sắc phi long?
Sẽ không phải là ấu thú Địch Hách Lạp cấp SS mới sinh mấy năm trước đây được báo chí đưa tin đi?
Hạ Mộc nhìn về phía phi long Địch Hách Lạp thành niên che khuất bầu trời trên bìa sách, trong lòng lẩm bẩm, con rồng nhỏ kia trưởng thành cũng quá nhanh rồi, mới bao nhiêu tuổi đã dám có ý đồ với Giang Vũ nhà cô, ghê tởm!
Mở tiểu thuyết chương 1:: Quả nhiên là đồng nhân của Giang Vũ.
Nội dung chủ yếu là: Trong lúc Giang Vũ du học nước ngoài, nhặt được một con tiểu phi long Địch Hách Lạp hoang dã.
Hạ Mộc vô lực mỉa mai, loại động vật toàn thế giới chỉ có khoảng 20 con này, còn có thể gặp ở nơi hoang dã? Sao ngươi không trực tiếp nhặt được thất long châu hoang dã đi?
Tiếp tục xem nội dung, xuất phát từ bản tính thiện lương ôn nhu, Giang Vũ quyết định thu dưỡng tiểu phi long, nhưng mà, luôn có một đám tiểu tốt nhìn tiểu phi long không vừa mắt nên vũ nhục ấu đả xa lánh tăng giá trị cừu hận các loại đối với tiểu phi long. Giang Vũ trong lúc đó, mấy lần giải cứu trấn an tiểu phi long, hai người bởi vậy sinh ra ràng buộc sâu nặng.
Hạ Mộc đã sắp mù rồi, đám tiểu tốt này là ra ngoài không mang não hay là không có mắt, dám kết thành hận thù với tộc Địch Hách Lạp?
Loại sinh vật này không phải loại phẫn trư ăn lão hổ trong một số sảng văn vẫn viết người ta ngoại hình chính là lớn viết long ngạo thiên, các loại tôm tép lại còn nói ấu đả liền ấu đả, là có bao nhiêu muốn được thể nghiệm 1000 kiểu chết?
Tuy rằng nội dung tràn đầy vấn đề logic, nhưng lại có một loại ma lực thần kỳ, khiến cô đặc biệt muốn biết chương sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng vào lúc này, thính giác nhạy bén của Hạ Mộc đã bắt được tiếng bước chân bên ngoài phòng ngủ, Đóa Đóa ăn xong rồi....
Cô lập tức khép quyển tiểu thuyết lại, trả về chỗ cũ, vẻ mặt tê liệt nâng đãi cá khô trên bàn, biến trở về hình tượng học phách nghiêm túc không xem tiểu thuyết.
* * * *
Buổi trưa ngày hôm sau, tan học Hạ Mộc lo lắng gặp phải đám hổ răng kiếm ngày hôm qua nên đặc biệt đi đường vòng dự định đến căn tin phía đông để ăn cơm.
Lúc đi ngang cửa phòng giáo vụ, trực giác nhạy bén của cô khiến cô chậm bước, vểnh tai, dùng khóe mắt liếc nhìn bốn phía
Hình như bị người theo dõi rồi.
Nguy hiểm đang đến gần, nghe không được một chút tiếng động, nhưng cảm giác áp bách từ bốn phương tám hướng lại khiến cô cực kỳ sợ hãi.
Hạ Mộc xiết chặt nắm tay, đám người kia nhất định là tìm được lớp học của cô, bằng không nhất định sẽ không canh giữ ở trên con đường này.
Cô có thể cảm giác được, số lượng người của đối phương còn nhiều hơn so với hôm qua, xem ra là quyết tâm muốn giáo huấn cô.
Đám người kia cũng thật là rãnh đến phát hoảng, chỉ chút mâu thuẫn nhỏ lại làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Hạ Mộc ngứa ngáy cả người, hiện tại hối hận cũng vô dụng, nơi này cũng không phải trường học thông thường, quan niệm cá lớn nuốt cá bé từ lâu đã khắc vào xương tủy, nếu như cô xin giúp đỡ từ phía giáo viên, cho dù bề ngoài là có thể giải quyết vấn đề, nhưng cũng sẽ bị mọi người cười nhạo.
Không đợi cô suy nghĩ ra biện phát phía sau bỗng nhiên truyền đến một luồn khí lưu — đến!
Hạ Mộc theo bản năng bỏ chạy, nhưng không được vài bước liền phát giác ngay phía trước có một bóng đen đang lao vào cô, cô nghiêng người, lưu loát né tránh, nhảy vào một bụi hoa phía Đông Nam.
Nơi này giả sơn rất nhiều, dễ dàng cho tập kích.
Nhưng mà, nhân số của đối phương vượt ra khỏi dự tính của cô.
Mới vừa nhảy vào trong giả sơn, ánh sáng của cửa ra trước sau đều bị thân ảnh của kẻ địch ngăn trở.
Hạ Mộc không do dự, ngẩng đầu một tay bám vách đá, vừa định nhảy lên chạy trốn, thì một bóng đen lại từ đỉnh đầu áp xuống, Hạ Mộc ngẩng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt ngăm đen mang nụ cười âm ngoan.
"Nhảy đi, mèo con." Nam sinh ngồi trên giả sơ đầy mặt khiêu khích.
Hạ Mộc bị vây giữa giả sơn, chậm rãi xoay một vòng tại chỗ — bảy con hổ răng kiếm cùng đến một lúc, mặt mang nụ cười, lộ ra răng nanh trắng toát, dán tại môi dưới.
Thình thịch, thình thịch....
Hạ Mộc tim đập như trống đánh, nhưng vẫn duy trì thần sắc tê liệt, tự bơm hơi cho mình: "Cùng lắm thì chính là bị đánh, cũng tránh đêm dài nhiều mộng.
"Các người đừng lộn xộn, tôi tới trước." Nam sinh cầm đầu ngày hôm qua bước ra, nhìn Hạ Mộc, nụ cười dữ tợn, âm dương quái khí mở miệng: "Mèo con đến đây, vươn đuôi ra, tao đặc biệt muốn biết, đuôi mèo giẫm lên có đàn hồi hay không."
Hạ Mộc nhất thời toát mồ hôi lạnh, chỉ là nghe những lời này, cũng làm cho hô hấp của cô đình trệ.
"Động tác nhanh một chút." Nam sinh kia bỗng nhiên tới gần, kéo lấy áo Hạ Mộc, nhấc cô lên: "Lãng phí bao nhiêu thời gian của tao, tao sẽ để mày nằm ở nha vài ngày, để ba mẹ mày biết rõ, loại động vật bậc thấp như mày thì nên đưa đến một trường học an toàn hơn, đẳng cấp thấp hơn."
Nghe vậy, con ngươi của Hạ Mộc theo bản năng thu lại thành một đường dựng đứng, khí tức công kích không chỗ che giấu.
"Muốn chết?" Nam sinh hiển nhiên cảm thụ được địch ý của cô, lập tức giơ nắm đắm.
"Có người!" Một nam sinh bên cạnh bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng.
Hạ Mộc cũng cảm thụ được một cổ khí tức nguy hiểm khó mà hình dung, chỉ ở cách đó không xa.
Cùng lúc đó, nam sinh trước mắt bị khí tức bất thiện đột nhiên ập đến làm kinh sợ, buông cổ áo cô ra, cùng mọi người cảnh giác lui về phía sau.
"Có phải hiệu trưởng đến hay không?"
"Xuỵt! Câm miệng! Đừng lên tiếng!"
Mấy người nam sinh ngừng thở, muốn đợi khí tức nguy hiểm rời đi.
Không bao lâu, khí tức nguy hiểm kia không những không rời xa, ngược lại bên ngoài giả sơn còn bỗng nhiên truyền đến một trận gầm tức giận!
Dã thú có bản năng sợ hãi thiên địch, chỉ một tiếng gầm nhẹ như có như không này, một đám người nhất thời sắc mặt trắng bệch, bỏ lại Hạ Mộc, xoay người chạy như bay.
Hạ Mộc một mình tựa vào vách đá, thở dốc một lúc lâu, mới chậm rãi lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía lối ra bên kia giả sơn.
Là ai thay cô dọa chạy đám người kia?
Mang theo ba phần cảm kích, bảy phần sợ hãi, cô bám vách đá, chậm rãi đến gần phương hướng phát ra khí tức nguy hiểm.
Ra khỏi thông đạo, Hạ Mộc đưa mắt nhìn bốn phía —
Hơn mười met xa, một nữ lão sư mang giày cao gót, đeo kính, đang đứng ở bên cạnh vườn hoa, vẻ mặt hung thần ác sát khiển trách một nam học sinh.
Niên cấp chủ nhiệm?
Chẳng lẽ là lửa giận của cô ấy lan đến nơi này?
Phạm vi này đủ kinh người.
Hạ Mộc thở ra một hơi, bước chân hậu tri hậu giác có chút vô lực, hít sâu mấy lần mới miễn cưỡng trấn định lại.
Cô vừa muốn nhấc chân ra khỏi bụi hoa, bỗng nhiên nghe phía sau truyền đến một tiếng gầm quen thuộc....
Tóc gáy cả người dựng đứng! Khí tức nguy hiểm kia ở ngay sau lưng cô.
Hạ Mộc máy móc xoay người, xung quanh giả sơn trống rỗng, không ai?
Lại là một tiếng gầm nhẹ!
Lúc này nghe rõ phương vị phát ra âm thanh, Hạ Mộc cúi đầu nhìn lại —
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
120 chương
548 chương
22 chương
46 chương
30 chương