Lo lắng mẹ phát hiện dị dạng, Hạ Mộc chột dạ dời đường nhìn, bỏ lại một câu con đi làm bài tập liền xoay người vội vã chạy về phòng. Tô Ngữ Mạt không suy nghĩ nhiều, thần sắc mờ mịt nhìn chăm chú vào phương hướng chiếc xe của Giang Ly rời đi, một bàn tay ấm áp, bỗng nhiên đặt lên bờ vai nàng. "Vào nhà đi, buổi tối gió lạnh." Tô Ngữ Mạt liếc nhìn chồng mình, không hé răng, quay đầu trở vào nhà, đến phòng ngủ trên lầu. Hạ Thụy An thu dọn xong ly tách trong phòng khách mới lên lầu, mới vừa cửa phòng ngủ, liền thấy vợ mình đứng trên ban công nói chuyện điện thoại. Nghe tiếng cửa mở, Tô Ngữ Mạt cảnh giác quay đầu lại, một bên tiếp tục nói chuyện cùng người trong điện thoại, một bên cấp thiết phất tay, ý bảo hắn đóng cửa lại. Chỉ có lúc nói chuyện công việc, nàng mới có thể lo lắng các con gái nghe thấy. Hạ Thụy An thuận theo mà nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Tô Ngữ Mạt. Tô Ngữ Mạt dán điện thoại, mi tâm nhíu chặt. Tựa hồ đối với câu trả lời bên kia nàng không phải rất hài lòng, ngữ khí không kiên nhẫn đáp lại: "Tôi biết các người trích phần trăm không coi là nhiều, tôi chỉ là muốn nhận thêm mấy nhiệm vụ cao cấp hơn, không cần ký hiệp nghị an toàn." "..." Nghe xong trả lời của bên kia, nàng dừng một chút, lại bất mãn nhíu mày: "Không được, nhiệm vụ đen tôi không nhận, khách hàng có tiền án cũng không nhận! Hiểu chưa hiểu chưa? Tôi muốn hợp pháp, trả thù lao sáu con số trở lên." Bên đầu điện thoại kia đáp lại vẫn không khiến nàng hài lòng, Tô Ngữ Mạt thần sắc ngưng trọng, trầm mặc chốc lát, thấp giọng trả lời: "Được, tôi suy nghĩ một chút, ngày mai sẽ cho cô một câu trả lời. Được, ngày mai trước bảy giờ liên hệ với cô." Thấy nàng cúp điện thoại, Hạ Thụy An nhẹ giọng hỏi: "Anh đi hâm một ly sữa nóng cho em?" Tô Ngữ Mạt lắc đầu, không nói tiếng nào vòng qua hắn, ngồi ở trên giường. Mỗi lần cảm thấy lo âu, nàng liền nóng lòng một mạch nhận nhiệm vụ hơn nửa năm, nàng cần tiền, càng cần nữa chứng minh năng lực của mình. Hạ Thụy An ngồi vào bên cạnh nàng, tận lực ôn nhu hỏi: "Anh vừa nói phải cân nhắc chuyện gì? Tiểu Tống bên kia có nhiệm vụ mới? Trả thù lao bao nhiêu?" Tô Ngữ Mạt mặt không thay đổi trả lời: "Mười sáu vạn, ba vạn ứng trước, mười ba vạn sự sau khi hoàn thành sẽ kết toán." Hạ Thụy An nhất thời nhíu mày — loại thù lao cao như vậy, nhất định không sạch sẽ. "Bình tĩnh một chút, Ngữ Mạt, dính đến chuyện phi pháp, chúng ta tuyệt đối không thể đụng vào." Tô Ngữ Mạt hờ hững trả lời: "Chỉ là một nhiệm vụ bảo vệ khác hàng giao dịch an toàn, mặc kệ bọn họ giao dịch là cái gì, chỉ cần chúng ta ký hợp đồng làm nhiệm vụ, trách nhiệm đã có khách hàng và người đại diện hai bên gánh chịu, chúng ta có cái gì phải lo lắng?" Hạ Thụy An nghiêm túc nhìn nàng: "Nhiệm vụ mười sáu vạn, có cái nào không phải là buôn lậu đá quý chất cấm, trong quá trình một khi xảy ra sự cố, hai bên nhất định phải động thủ. Chúng ta hiện tại trang bị tất cả đều đã giao nộp lên trên, thủ hạ dưới tay ngươi đều là kẻ thô lỗ, em chẳng lẽ dự định đi làm một mình? Xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Đưa các con vào cô nhi viện sao?" Tô Ngữ Mạt nhíu mày quay đầu chỗ khác, cảm thấy hắn nói chuyện phóng đại. Hạ Thụy An hít sâu một hơi, khuyên nhủ: "Anh không nên khinh thị đối thủ, những kẻ đi vào hắc đạo, rất nhiều người đều là đặc công xuất ngũ, kinh nghiệm rất phong phú, chúng ta không có bất kỳ ưu thế nào." "Vậy làm sao bây giờ?" Tô Ngữ Mạt quay đầu nhìn về phía hắn: "Chúng ta cứ bê bết như vậy sống cả đời sao?" Hạ Thụy An liễm mi, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mới thấp giọng trả lời: "Có thể, anh nói là có thể, chúng ta có thể tạm thời tiếp nhận sự giúp đỡ của vương hậu, đợi đến khi..." "Không được!" Tô Ngữ Mạt nhất thời đầy mặt căm tức: "Em là thủ hạ nàng tín nhiệm nhất, là đặc công vương bài của đế quốc, không phải phế vật vẩy đuôi lấy lòng chủ nhân như một con chó!" "Em hãy nghe anh nói." Hạ Thụy An đè vai nàng lại: "Anh không phải muốn em nhận sự bố thí của nàng, chỉ là mượn dùng tiền của nàng, trước hết giải quyết vấn đề nợ nần. Như vậy, chúng ta có thể thoát thân, tự mình điều tra vụ án năm đó, rửa sạch tội danh, lấy lại tiền bạc và địa vị vốn thuộc về chúng ta, còn có thể được một khoảng tiền bồi thường rất lớn. Nếu như dựa vào đám phế vật CGA điều tra, nhiều năm nữa cũng không thể nào có tiến triển gì!" Tô Ngữ Mạt nhắm hai mắt lại, thần sắc thống khổ lắc đầu, trầm giọng trả lời: "Vương hậu tối đa chỉ có thể giúp em giải quyết khốn cảnh trước mắt, không thể nào một lần lấy ra hơn một nghìn vạn trả nợ thay em, như vậy sẽ bị bệ hạ phát hiện. Anh biết bệ hạ có bao nhiêu chán ghét em, em đã đảm bảo với hắn sau này sẽ không liên lạc với vương hậu nữa nên mới có được lệnh đặc xá của hoàng thất, một khi hắn phát hiện chúng ta sử dụng tài sản của bọn họ, đặc xá nhất định sẽ bị hủy bỏ, chúng ta sẽ ngồi tù." * * * * * Sáng sớm thứ bảy, Hạ Mộc đeo cặp sách, giấu tiền mặt, chạy tới một hiệu thuốc trên đường lớn. Hiệu thuốc dĩ nhiên còn chưa mở cửa, trên cửa cuốn cũng không có treo biển đề thời gian kinh doanh. Hạ Mộc đứng ở cửa tiệm, đợi gần hai ba mươi phút, người đi đường dần dần nhiều hơn, đứng ngay trước cửa quá gây chú ý, cô do dự chốc lát liền xoay người đi về phía trạm xe bus, dự định đến hiệu thuốc gần đi trường học để mua. Cô đi nhanh hơn, dọc theo bên lề đường đến trạm xe, bỗng nhiên có một chiếc ô tô tấp vào bên đường, chậm rãi đậu trước mặt cô. Hạ Mộc phát giác khác thường, bận rộn đi nhanh hơn để nỗ lực né tránh, nhưng chiếc xe kia vẫn dường như theo đuôi. Ác ý quấy rầy? Hạ Mộc nghiêng đầu trợn mắt, liền nhìn thấy cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra nụ cười sạch sẻ của Giang Vũ. "Học tỷ?" Hạ Mộc mở to hai mắt. "Sớm a, tiểu thư đồng của tôi." Giang Vũ rất hài lòng đối với Cố Sanh lúc nhỏ phiên bản mới này. Hạ Mộc: "..." Không tìm được lý do từ chối, Hạ Mộc chỉ có thể lên xe, cùng hai tỷ muội Giang gia đồng thời vào trường, cũng may dược hiệu có thể chống đỡ ít nhất hai mươi bốn tiếng đồng hồ, buổi tối xin nghỉ sớm là tốt rồi. Dưới tác dụng của thuốc, cho tới trưa Hạ Mộc tinh thần gấp trăm lần, cả kịch tổ đều đầy nhiệt tình, duy chỉ có... Duy chỉ có Trứng Cuốn điện hạ rất mê man. Tròn ba giờ đồng hồ, đều không ngửi được mùi hương thơm ngọt tối hôm qua nữa. Điện hạ bĩu môi, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Hạ Mộc, gương mặt bánh bao viết đầy tuyệt vọng khi bị lừa dối... Sau đó, một chuyện càng làm cho người ta tuyệt vọng xảy ra. Nghỉ ngơi giữa buổi, bảo mẫu dựa theo căn dặn của điện hạ lúc sáng, mang theo một túi giấy bảo vệ môi trường lên, đầy mặt nhiệt tình nói với Hạ Mộc: "Điện hạ đặc biệt chuẩn bị một món quà nhỏ cho cô!" Nghe vậy, Trứng Cuốn điện hạ bỗng nhiên quay đầu lại, muốn ngăn cản nhưng bảo mẫu đã từ trong túi giấy móc ra một chiếc bánh pudding sữa tươi, cung kính đưa lên. Trứng Cuốn điện hạ hối hận đến xanh ruột, vẻ mặt đều viết nàng tối qua nhất định là lỗ mũi không nhạy rồi, thần sắc bi thống, định tìm lý do thu hồi món quà lại. Miêu nữ xấu xa kia lại vào lúc này, vẻ mặt mừng rỡ kêu lên: "Đây là tặng cho tôi sao! Cảm ơn ngài điện hạ!" Trứng Cuốn điện hạ: "..." "Quân vô hí ngôn." Điện hạ run cánh tay nhỏ, nhận lấy túi bánh bảo mẫu đưa tới, rất bi thương mà đưa tới trước mặt Hạ Mộc. Đã không có gì để giải thích nữa. Hạ Mộc vẻ mặt kinh hỉ, hai tay tiếp nhận bánh pudding.... Tiếp nhận bánh pudding.... Căn bản nhận không được! Điện hạ không chịu buông tay! Tiểu mập mạp này nhất định là hối hận. Hạ Mộc bĩu môi, dùng ánh mắt điện hạ ngài rốt cuộc có muốn tặng cho người ta không chất vấn Đoạn Tử Đồng. Đoạn Tử Đồng liễm mi, dùng ánh mắt ngươi chẳng lẽ còn không nhìn ra được sao Nhắc nhở cô buông tay. Cô làm sao có thể buông tay! Đây chính là bánh pudding vương trữ cấp SS của Phục Áo Đế Quốc tặng cho cô, fan ở cả hội trường đều là nhân chứng, mang bán lại không biết được bao nhiêu là tiền a! Hạ Mộc nhìn chằm chằm túi bánh pudding, khí tụ đan điền, sử xuất mười phần công lực...Đem ngón tay của điện hạ, từng ngón từng ngón, gỡ ra, rốt cuộc như nguyện chiếm được món quà điện hạ tặng cô. "Cảm ơn điện hạ!" Hạ Mộc hơi cúi người, ván làn váy căn bản không tồn tại, làm một động tác tiêu chuẩn thục nữ trước mặt Đoạn Tử Đồng, xoay người vừa đi vừa nhảy đi nhận cơm hộp. Lúc xuống sân khấu, Hạ Mộc trùng hợp gặp một nhân viên điều chỉnh ánh sáng, khiêng hai ngọn đèn tụ quang, vì không trụ nổi sức nặng mà rơi xuống bậc thang. * * * Giang Vũ mời Trứng Cuốn điện hạ ngồi cùng bàn dùng cơm, Đông Na vội vàng kéo ghế đến. Đại khái là quá mức nóng lòng, nàng mới vừa đi đến cạnh bàn, đầu ngón chân không cẩn thận đá phải chân ghế, cả người mất đi trọng tâm ngã về phía trước. May là được Giang Vũ nhanh tay nhanh mắt đỡ được. Nai vốn là loài nhát gan, Đông Na suýt nữa bị ngã sợ đến cả người như nhũn ra, được Giang Vũ đỡ ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Một màn này, chấn kinh đến Trứng Cuốn điện hạ ngồi ở đối diện. "Không phải nàng vẫn chưa bị ngã sao? Nhưng lại nhìn giống như bị thương?" Điện hạ nghi ngờ nhìn về phía bảo mẫu. Bảo mẫu cúi người đến bên tai điện hạ, nhẹ giọng trả lời: "Omega đều là phi thường nhu nhược, nhất là ở trước mặt Alpha mình ngưỡng mộ, bọn họ sẽ theo bản năng biểu hiện ra một mặt khiến kẻ khác thương tiếc." Điện hạ cái hiểu cái không mà gật đầu. Đúng vào lúc này, cách đó không xa truyền đến giọng nói hữu lực quen thuộc. "Nhường đường một chút! Nhường đường một chút!" Điện hạ nghe âm thanh nhìn lại. Chỉ thấy Hạ Mộc đang khiêng hai ngọn đèn tựu quang, hữu lực xuyên toa ở trong đám người... Điện hạ: "..." Omega đều đặc biệt nhu nhược? Khóe mắt Hạ Mộc nhận ra được ánh mắt hoảng sợ của điện hạ, vội vàng xoay người, nở một nụ cười rực rỡ với điện hạ, còn thuận thế lắc vai, đem đèn tựu quang khiêng càng vững hơn. Điện hạ: "..." Nhất là ở trước mặt Alpha mình ngưỡng mộ, sẽ bản năng biểu hiện ra một mặt khiến kẻ khác thương tiếc? Trứng Cuốn điện hạ đặc biệt không vui, tối hôm qua ngửi được nhất định là mùi nước hoa nào đó. Con mèo này phạm phải chính là tội khi quân! * * * * * * Lúc sắp đến chập tối, Hạ Mộc đã dần dần cảm thấy không còn chút sức lực nào, dược hiệu sắp hết, cô không dám chờ lâu, vội vội vàng vàng xin nghỉ với phó đạo diễn, rời khỏi trường học. Ở hiệu thuốc hỏi thăm giá cả các loại thuốc ức chế, rẻ thì có sáu trăm tệ một lọ, đắt tiền thì có hơn hai nghìn tệ. Nhãn hiệu khác nhau, thời gian duy trì dược hiệu cũng không khác biệt quá lớn, đều là duy trì ba tháng, nhưng người bán thuốc nói loại đắt tiền là chiết xuất thiên nhiên, không chỉ có không có tác dụng phụ còn có công dụng dưỡng da. Dù sao cũng là lần đầu tiên tiêm vào, Hạ Mộc chỉ bù thêm hai trăm tệ, một một hộp một nghìn hai trăm tệ, chất lượng bình thường. Một hộp thuốc ức chế có ba lọ thủy tinh cùng kim tiêm, cô sợ bỏ vào túi sách sẽ bị vỡ, nên chỉ thận trọng cầm trong tay, đến bệnh viện để được phục vụ tiêm miễn phí. Cô một tay đây cửa kính, trước mắt bỗng nhiên xẹt qua một đạo nhân ảnh, một lực đạo đột nhiên đánh tới, cướp mất hộp thuốc trong tay cô! Hạ Mộc chấn kinh, theo bản năng tìm kiếm xung quanh, nỗ lực giành lại hopjp thuốc ức chế đắt giá. Từng thấy kẻ giật tiền giật túi sách, nhưng còn chưa thấy kẻ giật thuốc! Hạ Mộc lấy lại tinh thần, đầy mặt kinh sợ nhìn về phướng hướng bóng người rời đi. Là một khuôn mặt xa lạ, lộ ra thần sắc uy hiếp, dĩ nhiên dừng lại ở phía xa, giống là cố ý đợi cô. Hạ Mộc không chút do dự đuổi theo.