"Điện hạ...!Ngài..." Nữ phó trong nháy mắt sắc mặt ửng hồng, đứng ngoài cửa, hai chân như nhũn ra.
Nàng dĩ nhiên biết Địch Hách Lạp mới vừa trưởng thành kia đang bị vây trong trạng thái gì, cũng biết bản thân ở vào nguy hiểm.
Người yêu của nữ phó là cảnh vệ của vương cung, sau khi nghe cảnh báo hẳn là sẽ rất nhanh chạy tới, cho nên, nàng nên làm lúc này là lập tức xoay người, thoát ly khu vực nguy hiểm.
Nhưng, đây là khí tức của Địch Hách Lạp cấp SS a!
Nàng nhớ kỹ lúc kết hợp cùng người yêu, cảm giác được tuyến tố của đối phương bao vây, nhưng nàng chưa bao giờ có được thể nghiệm thể xác và linh hồn đều run rẩy như lúc này, hoàn toàn không cách nào so sánh được...!
Dùng người yêu của mình so sánh với alpha khác, có thể nàng nên vì thế cảm thấy xấu hổ, nhưng nàng không có, giờ phút này, nội tâm nàng chỉ còn lại bản năng, hướng tới việc được một người cường đại hơn triệt để chiếm hữu!
Trong phòng vị Địch Hách Lạp kia đang thống khổ, dường như mang theo ma lực cường đại, khiến nàng quên mất thân phận và sợ hãi.
Nàng bắt đầu cố sức đẩy cửa phòng, nhưng vốn là thân thể bủn rủn vô lực, nàng chỉ có thể đứng trước cửa từ trong khe cửa vươn tay vào, thở hổn hển kêu lên: "Điện hạ...!Để cho ta tới giúp ngài..."
Trong phòng Trứng Cuốn điện hạ cúi đầu, tựa hồ bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Vốn không muốn quá nhiều người phát giác bản thân thất thố, cho nên chỉ gọi một người thường ngày thoạt nhìn nhát gan nhu thuận đến.
Nhưng không như mong muốn, nữ phó lúc này dường như đóng phim cương thi, từ ở ngoài cửa vói tay vào khe cửa...!
Không đợi Đoạn Tử Đồng gọi người khác đến, một đám cảnh vệ được huấn luyện chuyên nghiệp đã chạy tới hiện trường.
Bất quá chỉ hai phút đồng hồ, vương hậu và quốc vương cũng chạy tới bên ngoài phòng ngủ.
"Xảy ra chuyện gì?" Đoạn Khuynh Trạch thấy bên ngoài vây đầy cảnh vệ và hầu cận, trong lòng có loại dự cảm bất hảo, vội vàng vẫy lui mọi người, xông đến trước cửa phòng.
Vừa đến liền nhìn thấy hài tử nhà mình đáng thương cuộn mình dưới góc giường, ánh mắt lại tràn ngập tính công kích mà nhìn những người xung quanh....!
Đoạn Khuynh Trạch kinh hãi — đã đoán được để miêu nữ kia ở lại vương cung là không an toàn!
Thực sự là mất hết mặt mũi rồi!
Hắn khó chịu bất an dùng khóe mắt liếc nhìn thủ vệ xung quanh, lại hầm hầm nhìn về phía Đoạn Tử Đồng, trong lòng nhịn không được mà oán giận, con rồng ngốc nghếch này rốt cuộc có phải thân sinh của ta hay không? Làm chút việc cũng gây ra động tĩnh lớn như vậy!
Hắn trợn mắt nhìn lên giường — trên giường dĩ nhiên không có ai.
Tốt thôi, cư nhiên vẫn chưa hoàn thành.
Phế vật!
Phế vật a!
Đoạn Khuynh Trạch càng tức giận, vẻ mặt ghét bỏ nhìn về phía tiểu vương trữ run rẩu trên sàn nhà, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Phế vật a!
Quốc vương dóc người cao lớn cường tráng, đứng trước cửa, hai bên còn có hầu cận, vương hậu chậm một bước nên bị che ở phía sau hắn, còn không biết trong phòng xảy ra chuyện gì.
Vương hậu gấp đến độ cả người vừa nhón vừa nhảy, nỗ lực lướt qua vai quốc vương nhìn vào trong phòng, nhưng nhảy vài cái, cũng không tìm được bóng dáng của ấu tể nhà mình, dưới tình thế cấp bách, vương hậu quát lên một tiếng lớn: "Ngươi cản đường ta làm gì!"
Vương hậu không quan tâm sĩ diện của quốc vương, một cước đá vào thắt lưng Đoạn Khuynh Trạch, thẳng thắn lưu loát mà mở một con đường máu.
Vừa chạy vào phòng, liền nhìn thấy ấu tể của mình đáng thương cuộn mình trên mặt đất, nhất thời cả trái tim đều siết chặt, xông lên tựa như một cơn gió lốc.
"Làm sao vậy nha! Đồng Đồng, ngươi...!Ôi chao!" Vương hậu ý thức được tình huống không ổn, cuống quít che mũi, vẻ mặt kinh ngạc lui lại phía sau!
Quốc vương bị thê tử đá một cước cũng lập tức tiến lên, kéo cổ tay thê tử, vừa túm vừa kéo đem nàng ra cửa.
"Ngươi xuống lầu chờ, ở đây để ta xử lý."
* * *
Thế cục hỗn loạn, sau khi một phút lập tức chuyển thành bình tĩnh.
Lúc bác sĩ trực phiên tiêm thuốc ức chế cho vương trữ, một cổ tin tức tố ngọt ngào, từ phòng ngủ dưới lầu nhẹ nhàng bay đến.
Trong số các cảnh vệ đang duy trì trật tự, có một alpha ngửi được tin tức tố, thần sắc say mê nhìn về phía cầu thang, lập tức thất thần xoay người muốn đi về phía phát ra tin tức tố, nhưng vừa đi một bước....!
Gần như chỉ vừa bước ra, bên tai đã nghe sát một tiếng, tựa như tiếng kim loại ma sát, rung động màng nhĩ của hắn!
Các cảnh vệ giật mình quay đầu, phát hiện tiểu vương trữ vẻ mặt đầy sát khí, đang cảnh giác mà theo dõi hắn, trên người cư nhiên ra vảy....!
Ra vảy rồi!
Hắn chỉ là muốn đến gần ngửi khí tức của cao đẳng omega một chút! Địch Hách Lạp quả nhiên là lòng dạ hẹp hòi giống như trong truyền thuyết!
Bác sĩ đang tiêm thuốc ức chế khóe mắt đột nhiên co quắp, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, thần sắc kinh hoảng ngẩng đầu nhìn tiểu vương trữ, run giọng bẩm báo: "Điện điện điện hạ...!Vạn phần xin lỗi, kim tiêm kim tiêm gãy....!Gãy ở bên trong rồi..."
Ngươi có thể chờ sau khi tiêm xong mới ra vảy không! Kim tiêm đều bị phiến vảy cắt gãy rồi!
Cảnh vệ vội vã xoay người cúc cung với vương trữ, yên lặng nhận sai — tìm kiếm tin tức tố của omega xa lạ quả thật là có lỗi!
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống từ trên trán của hắn.
Đoạn Tử Đồng liếc mắt nhìn về phía bác sĩ, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Ta bảo ngươi tiêm cho nàng trước."
Bác sĩ lập tức gật đầu trả lời: "Bọn ta đã sớm tiêm thuốc cho Hạ tiểu thư, hệ thống thông gió trong cung cũng đã mở hết, tin tức tố sẽ nhanh chóng bị xua tan hết, xin điện hạ yên tâm."
* * *
Hạ Mộc vốn là uống rượu quá nhiều, động dục giữa đường lại bị tiêm thuốc tiêm vào, thân thể không chống đỡ được, dạ dày phiên giang đảo hải, bám lấy bồn cầu, nôn đến trong miệng đều là nước chua.
Hạ nhân một lần lại một lần giúp cô thanh lý sạch sẽ, đút cô uống thuốc giải rượu, nhưng vẫn không thể giảm bớt thống khổ của cô.
Hạ Mộc đầu đau như muốn nứt ra, dạ dày từng đợt đau quặn, nằm trên giường cả người đổ mồ hôi lạnh.
Bác sĩ khẩn cấp phối thuốc, các hạ nhân thần sắc trắng bệch trông chừng ở bên cạnh.
Cửa phòng đóng đến kín kẽ, rất sợ để một chút gió lọt vào.
Miêu nữ này cùng điện hạ hiển nhiên quan hệ không cạn, omega vốn là chiều chuộng vạn nhất để lại di chứng gì, những người chịu trách nhiệm hầu hạ tất nhiên không thoát khỏi can hệ.
Bọn họ chỉ có thể cầu khẩn miêu nữ kia sáng mai có thể tự mình khôi phục.
Nửa tiếng đồng hồ qua đi, một nữ phó vội vã chạy lên lầu, xa xa đã nhìn thấy vương trữ đứng trên hành lang, nàng lập tức tiến nhanh về phía trước, khom người hồi báo: "Điện hạ, Hạ tiểu thư đã ngủ lại rồi."
Mi tâm của Đoạn Tử Đồng cuối cùng giãn ra: "Tỉnh rượu rồi sao?"
Nữ phó không dám nói tình huống chân thực, cũng không dám nói dối, chỉ hàm hồ trả lời: "Bởi vì Hạ tiểu thư uống rượu quá độ, lại...giữ lúc tiến hành gián đoạn tiêm thuốc, hiện nay thân thể tương đối suy yếu, không thể dùng thuốc viên giải rượu hiệu quả quá mạnh, bác sĩ kê cho nàng một loại thuốc tương đối ôn hòa, trong vòng tám tiếng đồng hồ sẽ tỉnh rượu, hiện tại tạm thời đã ngủ."
Điện hạ không phát hiện trong lời nói của nàng ẩn giấu né tránh, cũng không ý thức được lần này có chuyện xảy ra đối với thân thể của Hạ Mộc có bao nhiêu tổn hại, nghe nói cô đã ngủ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vẫy lui nữ phó, quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Hạ Mộc ngủ một giấc thẳng đến buổi trưa mới tỉnh dậy, mở mắt liền nhìn thấy bình dịch đang treo trên đỉnh đầu, đồng thời phản xạ ánh nắng ngoài cửa sổ.
Cô nghiêng đầu, thấy ba mẹ và một đám hạ nhân vây quanh ở bên giường, thần sắc lo lắng mà nhìn cô.
Hạ Mộc hé môi, lại phát hiện cổ họng khô khốc, phát không ra tiếng, ngay sau đó, thân thể sống lại dần dần cảm thụ được đau đầu và đau quặn ở dạ dày.
"Ngô..." Hạ Mộc nhíu mày, mặt trắng như tờ giấy.
Ký ức trống rỗng khiến cô cảm thấy rất lo lắng, thất thố dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía ba mẹ.
"Đáng lắm!" Tô Ngữ Mạt dùng khăn lông ướt lau mồ hôi trên gáy của cô, vừa đau lòng vừa tức giận nói: "Để xem ngươi sau này còn dám uống nữa không!"
Sáng sớm, lúc hạ nhân đẩy xe thức ăn vào, đã giải thích tình huống tối qua với vợ chồng Hạ Thụy An.
Dĩ nhiên, hạ nhân sẽ không đem sai lầm đỗ lên đầu chủ nhân, chỉ nói là Hạ Mộc sau khi uống say, mới dẫn đến sự cố đêm qua.
Vợ chồng Hạ Thụy An cho rằng nữ nhi sau khi uống sai không khống chế được bản thân, nhất thời xấu hổ không chịu nổi, sáng sớm liền đến ân cần thăm hỏi vương hậu, sau đó lại đến trong phòng Hạ Mộc khởi binh vấn tội, nhưng không ngờ rằng nữ nhi cũng chịu tội lớn như vậy.
Hạ Mộc sau khi tỉnh lại ăn chút cháo, mãi đến buổi chiều mới thư hoãn một chút, sau khi ba mẹ rời khỏi, cô mới lặng lẽ hỏi hạ nhân: "Tối qua ta uống say? Không gây ra chuyện gì chứ? Tại sao phải truyền dịch? Cả người ta thế nào lại giống như bị voi giẫm lên..."
Nữ phó đôi mắt lấp lánh mà nhìn cô, trong thần sắc dường như có cực kỳ hâm mộ, do dự chốc lát, mới khom người đến gần bên tai cô, trả lời: "Hẳn là phải chúc mừng ngài, Hạ tiểu thư, đêm qua, vương trữ bởi vì tin tức tố của ngài, phải tiêm thuốc ức chế."
Hạ Mộc giật mình nghiêng đầu, khó có thể tin mà nhìn về phía nữ phó: "Cái gì?!"
Nữ phó nhìn mấy nam phó thần sắc lãnh ngạnh xung quanh nhìn một chút, quay đầu cười nói với Hạ Mộc: "Từ tối qua đến sáng nay, toàn bộ người trong vương cung đều đang bàn tán về ngài, bao nhiêu người cũng đố kị hỏng rồi, sợ là không nguyện ý hầu hạ ngài, ngài sau này có gì căn dặn, xin cứ gọi số hiệu của ta, 3025, ngài có thể gọi ta là Tiểu Ngả."
Tiểu Ngả giảo hoạt mỉm cười với Hạ Mộc, thân là beta, nàng không có sức mạnh như alpha, cũng không có các loại sức hấp dẫn trời sinh như omega, nàng muốn leo lên cao, phải có nhãn lực.
Hai ngày trước, nhìn thấy đại quản gia quan tâm đầy đủ đối với vị Hạ tiểu thư này, nàng đã hoài nghi có lợi ích tiềm tàng gì đó, quả nhiên, tối qua vương trữ vì cô mà mất kiểm soát.
Đó là một cái đùi có tiềm chất, có khả năng trở thành chủ nhân tương lai của vương cung.
Hạ Mộc dù sao cũng không nhớ nổi chuyện phát sinh tối qua, chỉ đành cực lực đứng dậy ra ngoài, nhưng lại bị hai người ngoài cửa trừng mắt ngăn cản.
"Điện hạ tạm thời không tiện gặp ngài." Nam phó thái độ hờ hững.
Hạ Mộc vừa muốn truy vấn, chỉ thấy Tiểu Ngả ở một bên nháy mắt với cô, cô chỉ đành lui về phòng ngủ.
Tiểu Ngả đóng cửa, nhỏ giọng nói cho cô biết: "Tiểu thư, điện hạ bị vương hậu cấm cửa."
"Vì sao?!" Hạ Mộc rất kinh ngạc, lại vội vàng muốn ra ngoài: "Là ta uống rượu say, không liên quan đến Quyển Quyển! Ta đi giải thích với vương hậu!"
Tiểu Ngả tiến lên ngăn ở trước cửa, ôn hòa cười nói với cô: "Ngài đừng nóng lòng, thứ ta nhiều lời, vương hậu và bệ hạ sáng nay cũng lo lắng, có lẽ là nhất thời không thể chấp nhận chuyện phát sinh tối qua, ngài tội gì lúc này làm trái ý bọn họ? Không bằng yên tâm dưỡng bệnh, chỉ cần tâm tư điện hạ điện hạ vẫn ở chỗ ngài, lại có cánh cửa nào có thể ngăn được Địch Hách Lạp cấp SS đây?"
Hạ Mộc vẻ mặt nghi hoặc, cô không quen hình thức giao lưu cẩn thận nói một nửa giấu diếm một nửa trong cung, lẩm bẩm hỏi nàng: "Ngươi...!Có ý gì?"
Tiểu Ngả hé miệng cười, tiến đến bên tai cô mềm nhẹ nói: "Người hầu cận bên cạnh điện hạ sáng sớm đã đến hỏi thăm tình huống của ngài, bình quân mười phút một chuyến, tiểu vương trữ của chúng ta hẳn là nhớ ngài nóng lòng đến điên rồi."
"..." Lời này cô nghe hiểu, Hạ Mộc đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi trở lại trên giường, dừng một chút, lại nhỏ giỏi hỏi nàng: "Tối qua, ta cùng điện hạ...!Không thế nào đi?"
"Dĩ nhiên không." Nữ phó thản nhiên nói: "Ngài nên tin tưởng khả năng tự chủ của điện hạ."
"...Phải."
Hạ Mộc cúi đầu, thần sắc lo nghĩ.
Thật ra cô là không tin khả năng tự chủ bản thân bản thân!
Quyển Quyển có chứng bệnh ấu trĩ cao ngạo không ai bì nổi, sao lại bỗng nhiên thất thố nghiêm trọng?
Hạ Mộc rất lo lắng, không chừng là cô tối qua sau khi say rượu không khống chế được bản thân, bức bách vương trữ đi vào khuôn khổ, sau đó bị đánh một trận, cho nên hiện tại dạ dày đau đến xoắn lại.
Thực sự là càng nghĩ càng có đạo lý.....
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
358 chương
28 chương
153 chương
37 chương
62 chương
35 chương
37 chương
7 chương