Buổi trưa ăn cơm xong, Hạ Đóa Đóa ghé vào ban công của phòng khách phơi nắng, cúi đầu xem điện thoại. "Tỷ!" Nàng bỗng nhiên quay đầu gọi người trong phòng: "Ngươi mau đến xem!" Hạ Mộc đang huấn luyện phụ trọng trên máy tập thể hình, mặt đầy mồ hôi trong suốt, cũng không quay đầu lại, nói: "Lại thấy antifan rồi? Ngươi đừng phản ứng là được." "Không phải." Hạ Đóa Đóa đứng dậy chạy đến bên cạnh cô, đưa điện thoại đến trước mắt cô: "Weibo chính thức của đoàn phim tag tên các diễn viên chính!" "Điều này có cái gì kỳ quái? Bọn họ không phải đã sớm tag ta sao?" Hạ Mộc không cho là đúng, bởi vì tin tức trên Weibo quá nhiều xem không hết, mà Hạ Đóa Đóa lại đặc biệt thích giao lưu với người hâm mộ, cho nên trước đó cô đã đưa tài khoản Weibo của bản thân cho Hạ Đóa Đóa quản lý. "Bọn họ lần này còn tag tên điện hạ!" Hạ Mộc nghe vậy sững sốt, lập tức đứng thẳng, kéo khăn ướt lau khuôn mặt, tiếp nhận điện thoại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quyển Quyển mở Weibo lúc nào!" Hạ Mộc quan liên kết mở vào chủ của Quyển Quyển. Vừa nhìn chính là tài khoản mới đăng kí, toàn bộ trang bìa cũng chỉ có một trạng thái, là đăng lên vào ngày hôm kia. "Xin chào mọi người, ta là Đoạn Tử Đồng." Chia sẻ 97 vạn, bình luận 72 vạn, tán thưởng 109 vạn. Weibo này, nhiệt độ thực sự đủ để đoàn phim tích lũy đủ năng lượng của một năm....! Hạ Mộc mở bình luận, sự nhiệt tình của một đám đông người hâm mộ cuồng nhiệt dường như dường như tràn ra khỏi màn hình. "Đợi điện hạ mười bảy năm." Các loại biểu lộ chiếm đại đa số, còn có một chút trêu chọc vui đùa, nhưng kỳ quái nhất là tin nhắn của một tài khoản tên là Long Lân Phơi Nắng. V: "【 hình ảnh 】 đây là năm năm ta nhờ quan hệ mua lại trong tay một người phục vụ cho hoàng thất, ấu ấu của Địch Hách Lạp hàng thật giá thật, hiện tại qua tay, giá khởi điểm, chí ít hai mươi vạn đi." Bình luận này cư nhiên được đẩy lên mười hạng đầu, Hạ Mộc mở xem phản hồi của bình luận này. Keke Ái: Thế nào là lục sắc? Ấu lân của Địch Hách Lạp không phải đều là màu tím sao?" V: "Ngươi biết cái gì? Địch Hách Lạp từ bốn tuổi đến sáu tuổi phiến vảy chính là lục sắc!" Keke Ái: "Ngươi dường như đang chọc cười ta, có thường thức này sao? Trong sách giáo khoa đều nói hàng thật giá thật là màu tím, ta khuyên ngươi mua của ai thì lập tức trả hàng đi!" V: "Cũng chỉ có loại người vô tri như ngươi mới tin tưởng sách giáo khoa, ngươi gặp qua ấu tể Địch Hách Lạp sao?" Keke Ái: "Lẽ nào ngươi gặp qua?" Vi: "Ta có người làm việc ở trong hoàng cung, biết đến nội tình nhiều hơn so với những dân chúng tầm thường như các ngươi, đừng khoe mẽ ở trước mặt ta." Keke Ái: "Ngươi có người gì? Chính là nam phó bán long lân cho ngươi? Ấu lân đều là vương hậu thu thập, nếu hắn muốn thực sự lấy ra buôn bán, lẽ nào không phải trộm cắp?" V: "Ngươi mới trộm cắp, đây là hắn nhặt, hiểu không?" Keke Ái: "Long lân còn có thể tùy tiện nhặt được?" V: "Thứ này trong vương cung có rất nhiều, thế nào không nhặt được! Không hiểu thì đừng nói lung tung!" Đoạn Tử Đồng: "Tại sao ngươi không bản hắn trực tiếp nhặt một cái trứng rồng đây?" Vũ Lý Tiểu Phấn Bảo: "A a a a a trên lầu là điện hạ sao!" Y Tiểu Ái: "Giả tạo long lân chọc giận đến Trứng Cuốn điện hạ tự mình đứng ra vạch trần rồi! Ha ha ha ha...." Nụ hoa Hạ Đóa Đóa: "Điện hạ có đang xem Weibo sao a a a! Điện hạ xem ta xem ta! .....! Hạ Mộc bị đoạn đối thoại này chọc cười, tắt điện thoại đứng dậy đến bên cạnh rương hành lý, lấy chiếc hộp bảo bối của bản thân ra, đem ấu lân đeo lên cổ. Coi nó là vật trang sức của buổi vũ hội đêm nay, có thể sẽ không có vị thanh niên Giang thị nào dám mời cô khiêu vũ nữa. Nhưng vào vũ hội mới phát hiện, các tân khách tựa hồ căn bản không quan tâm đến cô như trong tưởng tượng. Trên vũ hội đều là những quý tộc thượng tầng, trong âm nhạc cổ điển, tốp năm tốp ba các khách mời châu đầu ghé tai, chuyện trò vui vẻ. Trong hội trường vàng trắng giao thoa, lộ ra cổ khí chất cao quý nội liễm. Các Alpha nhìn như lơ đãng dùng ánh mắt nhìn quét qua mỗi một omega có mặt, đàm luận gì đó với nhau. Hạ Mộc nghe trộm một chút, phát hiện những khách mời này không giống với những người ở các buổi vũ hội trong trong trường học, nội dung đàm luận dĩ nhiên không phải là tin tức tố của omega nào mê người nhất, mà chỉ là....! "Vị tiểu thư kia là thiên kim của Giang Châu Quốc Tế, tháng trước mới vừa tròn mười sáu tuổi, lần đầu tiên tham gia một buổi tiệc xã giao." "Vị mặc váy lam dường như cũng là lần đầu tiên lộ diện?" "Hắn là nhị công tử của Giang Minh Hạo." Hạ Mộc: "...." Đó là một thế giới chỉ nhìn gia thế sao? Nghe tới nghe lui, khách mời ở đây gia thế không phải đại quan chính là thương nhân, lát nữa cô phải tự giới thiệu thế nào? Cũng may phần xấu hổ này không kéo dài quá lâu, Hạ Mộc nhanh chóng được người khác nhận ra. "Đó không phải nữ cảnh sát phá vụ án trộm quốc bảo sao?" "Gần đây điện hạ tham gia một bộ phim, trong cuộn phim cũng có nàng." Hạ Mộc thở phào nhẹ nhõm, với độ nổi tiếng hiện nay mà nói, cô đã không cần phải tự giới thiệu nữa. Rất nhiều khách quý cố ý chào hỏi cô, đối với công tích và diễn xuất của cô hoặc là ca ngợi hoặc là tán thán, nhưng lại cũng không có người nào mời cô khiêu vũ, cô cũng đoán không ra là bởi vì long lân trên cổ hay là bởi vì bối cảnh gia đình. Lúc vương hậu xem xét đối tượng cho cô, đại khái đã quên câu môn đương hộ đối. Các alpha phong độ có thừa nho nhã lễ độ này, tuy rằng hiếu kỳ đối với cô, nhưng đa số không có suy nghĩ ở phương diện khác. Vì vậy, Hạ Mộc chỉ có thể ngây ngốc đứng giữ sân nhảy, giết chết ba ly nước trái cây hai miếng bánh ngọt, Hạ Đóa Đóa và Ngao Cốc đang ở giữa sân nhảy, không biết là khiêu vũ hay là đang đánh nhau. "Ngươi là Hạ Mộc?" Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói xa lạ của một thiếu niên. Hạ Mộc lập tức lau khô khóe môi, xoay người, nhìn thấy một thiếu niên – đôi mắt màu rám nắng, da trắng, thoạt nhìn chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, vành tai cong nhẹ, vừa nhìn đã biết chính là omega cùng chủng tộc với cô. Trực giác khiến Hạ Mộc lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, chỉ nhìn nhau một giây, cô đã đoán ra, thiếu niên này chính là người ngoại quốc tộc mèo tai cong mà Giang Vũ nói. Cô cảnh giác hỏi: "Ngươi là?" Thiếu niên cười rộ lên: "Ngươi có thể gọi ta là Khải Văn." Hạ Mộc nghi hoặc hỏi hắn: "Ngươi quen biết ta?" "Ta xem qua bộ phim ngươi đóng cùng Quyển Quyển." Hạ Mộc khẽ nhíu mày, người này không phải bạn bè chung của cô và Quyển Quyển, nghe người xa lạ gọi hai chữ Quyển Quyển, cô có cảm giác đặc quyền của bản thân bị xâm phạm, vô thức mà lạnh mắt, lạnh lùng hỏi hắn: "Có việc gì thế?" Khải Văn hé miệng cười, tiến lên một bước, dùng tay chỉ vào dưới cổ của bản thân. Hạ Mộc còn tưởng rằng trên quần áo của cô dính bơ, cúi đầu nhìn một chút, không phát hiện dị thường. "Dây chuyền." Khải Văn gọn gàng dứt khoát nhắc nhở: "Cất vào đi, không nên đeo đi khắp nơi." Hạ Mộc nghi hoặc ngẩng đầu, hỏi hắn: "Vì sao? Nơi này có quy định gì sao?" Khải Văn hiền lành cười rộ lên: "Ngươi thế nào lại ngốc như vậy nha mỹ nữ? Ngươi đeo long lân của điện hạ, còn có người dám đến mời ngươi khiêu vũ sao?" "Úc..." Hạ Mộc thấy hắn tựa hồ thiện ý nhắc nhở, liền thả lỏng thần kinh buộc chặt, cười trả lời: "Ta chính là vì vậy nên mới mang nó." Tiếu ý trên mặt Khải Văn cứng đờ, dừng một chút, thử thăm dò hỏi cô: "Ngươi không muốn được mời? Bởi vì không biết khiêu vũ sao?" Hạ Mộc nhún vai: "Không phải, ta không muốn nhảy cùng người khác." Khải Văn kéo kéo khóe môi, thấp giọng nói: "Vậy cũng không thể cầm long lân làm tấm mộc nha, truyền ra ngoài thì không tốt, Quyển Quyển rất sĩ diện." Hai chữ Quyển Quyển lại lần nữa khơi dậy địch ý của Hạ Mộc, cô mang theo một chút phản bác: "Ta đeo long lân thì làm sao vậy? Quyển Quyển dường như không ý kiến đi?" Khải Văn vẻ mặt bất đắc dĩ mà bĩu môi lo lắng nói: "Vậy tùy ngươi đi, nếu như xảy ra chuyện, ta sẽ bảo Quyển Quyển công khai làm sáng tỏ, nếu ngươi không sợ bị chê cười thì cứ tiếp tục đeo đi." Hắn nói xong liền gật đầu rời khỏi, Hạ Mộc không hiểu sao đầy bụng lửa giận! Còn bảo Quyển Quyển làm sáng tỏ! Hắn tính là người nào! Hạ Mộc cầm chặt ly rượu, cả người cả người đi qua sân nhảy chen chúc, xung quanh tìm kiếm thân ảnh của Đoạn Tử Đồng, không bao lâu, ngay bàn ăn tự phục vụ ở góc đông nam cô đã tìm được rồi. Xung quanh điện hạ đứng năm ba người, Giang Vũ cư nhiên cũng đến? Hạ Mộc vội vã đè nén cơn giận, dù sao cũng không thể làm trò trước mặt nhiều người, chất vấn Quyển Quyển con mèo tai cong kia là ai. Cô chỉnh lại kiểu tóc, ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua. "Chào buổi tối, các vị." Giang Vũ trước hết quay đầu, thần sắc kinh ngạc: "Hạ Mộc? Ngươi đến đây lúc nào? Tại sao ta không phát hiện? Úc, lễ phục này chưa từng thấy ngươi mặc qua, màu trắng rất thích hợp với ngươi." "Ta cũng mới đến không bao lâu, vừa rồi vẫn...ở bên kia nói chuyện với muội muội Cùng ta." Hạ Mộc xấu hổ mỉm cười, kiên quyết không thừa nhận bản thân vẫn đứng một mình. Đoạn Tử Đồng trầm mặc không lên tiếng mà đứng ở tại chỗ, liếc mắt nhìn Hạ Mộc, ước chừng dừng hai ba giây, thản nhiên xoay người, vươn bàn tay thon dài về phía Hạ Mộc. Cùng thời khắc đó, Giang Vũ cũng vươn tay với Hạ Mộc. Giang Vũ: "Hạ tiểu thư, nguyện ý cùng ta nhảy một điệu sao?" Đoạn Tử Đồng: "Đi dạo xung quanh đến bây giờ? Đi thôi." Hạ Mộc: "..." Hai người này...!Cư nhiên....!Đồng thời mời cô khiêu vũ! Tuy rằng khẩu khí của hùng ấu tể rất đáng ăn đòn, nhưng Hạ Mộc có thể xác định, đây xác thực xem như một lời mời chính thức! Bởi vì hai người đồng thời lên tiếng, bầu không khí xung quanh dường như bị đóng băng, những người khác vô thức chậm rãi lui về phía sau, nỗ lực rời khỏi vòng chiến. Chỉ là một cái chớp mắt, Giang Vũ và Đoạn Tử Đồng đồng thời quét mắt nhìn đối phương. Ngay sau đó, Đoạn Tử Đồng dường như không có việc ấy mà thu hồi tay, quay mặt đi, tản mạn mà nhìn sang một bên, Giang Vũ lại như cũ chấp nhất mà nhìn Hạ Mộc. Trái tim Hạ Mộc như muốn nhảy lên cổ họng, dùng sự hiểu biết của cô đối với hùng ấu tể, lúc này, nếu như cô đáp ứng Giang Vũ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, Quyển Quyển không chừng sẽ khóc chạy đi tìm mẫu hậu cáo trạng...! Tuy nói hùng ấu tể dường như thờ ơ, nhưng thực tế Hạ Mộc vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của nàng vẫn cố định trên người cô, mang theo cực nóng chờ mong có thể hòa tan người khác. Ba giây trầm mặc ngắn ngủi, tất cả mọi người dường như thấy được một quả bom hẹn giờ. Đang đếm ngược từng giây. Cuối cùng, có một vị dũng sĩ đứng ra hoà giải, một chưởng vỗ vai Giang Vũ, cười nói: "Ngươi xem náo nhiệt gì? Không thấy trên cổ mỹ nữ người ta đeo cái gì sao? Chúng ta sang bên kia trò chuyện đi." Giang Vũ khẽ cười một tiếng, đôi mắt phương tựa như hồ thu vẫn nhìn thẳng Hạ Mộc: "Ta nghĩ chờ sự lựa chọn của nàng." Một người khác cũng tiến lên nhỏ giọng nói: "Không sai, ngươi chờ người ta lựa chọn đi, đừng chỉ xem thấy một sợi dây chuyền trang sức bình thường liền suy đoán lung ta, ta quan tâm quan tâm tin tức về Hạ tiểu thư, nàng và Tiểu Giang của chúng ta dường như từ thời trung học thì quan hệ đã không tệ đi?" Đoạn Tử Đồng nghe vậy bỗng nhiên tựa như khiêu khích mà cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hạ Mộc, lười biếng lên tiếng: "Trung học? Ta chỉ biết là trong kỳ nghỉ hè thời trung học của Hạ tiểu thư, gần như mỗi đêm trước khi ngủ, đều phải từ trong hộp trang sức lấy ra một vật nhỏ, hôn một cái mới đi ngủ. Nếu như ta nhớ không lầm, vật đó hẳn là không phải lông khổng tước, mà là phiến long lân trên cổ nàng." Hạ Mộc chợt trợn to đôi mắt, sắc mặt chậm rãi đỏ lên: "Ngươi...!Ngươi thế nào biết?" "Yêu ~." Những người xung quanh bắt đầu ồn ào: "Trung học đã bắt đầu rồi? Tin nội bộ là giả a!" Nắm tay của Hạ Mộc bắt đầu run lên, cắn chặt môi dưới, xấu hổ và giận dữ mà nhìn về phía Đoạn Tử Đồng: "Ngươi...!Ngươi làm sao có thể đem loại chuyện này ra nói lung tung?" Đoạn Tử Đồng phát hiện trong mắt con mèo ngốc tựa hồ ngấn lệ, tiếu ý trên mặt lập tức biến mất, dù sao tâm tư của nữ tử thần bí như con mèo ngốc căn bản không có cách nào suy đoán được, nói khóc chính là mưa. Hạ Mộc siết chặt nắm tay, run giọng chất vấn: "Hành vi của ta, trong mắt ngươi có phải rất ngu xuẩn buồn cười hay không? Nói ra để người khác chê cười ta rất thú vị đi?" Đoạn Tử Đồng mở to hai mắt: "Không phải...!Ta..." Hạ Mộc oán hận trừng nàng một cái, xoay người chạy khỏi sân nhảy chen chúc..