Trước khi vào học ở học viên quân đội, Hạ Mộc đã hứa với ba mẹ, một khi vỡ lòng tồn tại nguy hiểm, phải lập tức đồng ý chuyển trường. Vì bảo trụ tất cả vất vả tranh thủ được, cô quyết định nói dối, lấy tham gia phụ đạo làm lý do, xin tiền ba mẹ, để tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Hạ Mộc nhìn hộp cơm tiện lợi sững sốt hồi lâu, cảm giác lo âu vẫn khó mà hóa giải, thẳng thắn đứng lên, nói với Giang Mị: "Cậu từ từ ăn, tôi tìm một chỗ yên tĩnh học kịch bản." Giang Mị sững sốt, vừa định nói cậu tổng cộng chỉ câu mấy câu thoại còn chưa học thuộc sao? Nhưng lời đến bên miệng, nàng lại thè lưỡi, dựa vào kinh nghiệm vấp ngã mấy năm gần đây, đem câu nói cứng rắn nuốt trở lại, hì hì cười nói: "Vậy lát nữa tôi ăn xong sẽ đi tìm cậu." Hạ Mộc ôm kịch bản, đi qua hậu trường ầm ĩ, ở đầu cùng lối đi nhỏ, phát hiện cửa phòng hóa trang hơi rộng mở. Cô nhẹ nhàng gõ cửa, không ai đáp lại, liền cẩn cẩn dực dực đẩy cửa đi vào. Một gian phòng chỉ có năm sáu mét vuông, chính bắc bày một bàn trang điểm, phía đông nam có hai hàng giá áo, trên đó treo đầy trang phục đạo cụ. Hạ Mộc đi thẳng đến trước bàn trang điểm, ngồi xuống, còn chưa kịp mở kịch bản ra, cửa phòng liền két một tiếng, bị người đẩy ra. Cô kinh ngạc nghiêng đầu, đường nhìn đúng lúc chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Tần Giai Tú. Thực sự là oan gia ngõ hẹp. "Cô ở đây làm gì?" Tần Giai Tú sải bước đi đến trước bàn trang điểm, không khách khí chút nào đem kịch bản của mình ném xuống bàn, đắp lên kịch bản của Hạ Mộc, dường như đang đánh dấu lãnh địa của mình. "Xem kịch bản." Hạ Mộc lạnh lùng trả lời, trong lòng rất buồn bực, cô giơ tay lên đẩy kịch bản của Tần Giai Tú qua một bên, như không có chuyện gì xảy ra mà mở kịch bản của mình, hữu mô hữu dạng đọc kịch bản. Phòng hóa trang lạ không viết tên tên Tần Giai Tú, cô dựa vào cái gì phải thoái nhượng? Tiếng người huyên náo đều bị ngăn cách ở ngoài cửa, lần đầu tiên chỉ còn lại hai người. Không cần phải khoác vẻ ngoài hòa nhã, Tần Giai Tú giơ tay lên mạnh mẽ đoạt lấy kịch bản trong tay Hạ Mộc, vênh váo tự đắc nói: "Da mặt của cô cũng đủ dày, cô từng thấy diễn viên quần chúng nào lại chiếm dụng phòng hóa trang của nữ chính không?" "Nữ chính? A..." Cơn giận của Hạ Mộc xông thẳng lên đầu, xuất thủ đoạt lại kịch bản, một câu ỷ vào chỗ dựa đoạt lấy vai chính còn không biết xấu hổ nói người khác nghẹn trong cổ họng, cuối cùng vẫn không có nói ra. Dù sao cô không có căn cứ chính xác, có thể chứng tỏ Tần Giai Tú là nhờ quan hệ thượng vị, lời như vậy nói ra khỏi miệng, cả ban giám khảo cũng sẽ đắc tội. Tần Giai Tú thấy cô nghẹn lời, nhất thời cười lạnh một tiếng, đắc ý nói: "Nếu không thì sao, tôi không phải nữ chính? Lẽ nào là cô?" Hạ Mộc xiết chặt nắm tay, giễu cợt dường như muốn từ trong kẻ răng chui ra ngoài. Nhưng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên, xen lẫn rung động, cắt đứt cuộc tranh cãi của hai người. Là chuông điện thoại của Tần Giai Tú. Tần Giai Tú cơn giận còn sót chưa tiêu tan mà trừng Hạ Mộc một cái, lấy điện thoại ra, liếc nhìn tên người gọi đến. Đại khái là không tiện nghe tại chỗ, Tần Giai Tú bắt máy rồi vội vàng xoay người đi ra ngoài, trước khi đi ngữ khí mang theo uy hiếp, bỏ xuống một câu nói: "Thức thời một chút, lát nữa lúc tôi trở lại, không muốn lại thấy cô chiếm vị trí của tôi." Hạ Mộc nghiến răng nghiến lợi, mắt thấy Tần Giai Tú rời khỏi, cô quay đầu lại, mạnh mẽ ném kịch bản lên bàn. Thực sự là tức chết cô rồi! Cô còn chưa kịp hồi thần, cửa lại bị người khác đẩy ra. Nói chuyện điện thoại cũng quá nhanh rồi! Hạ Mộc căm tức siết nắm tay, nhíu mày quay đầu, lại không phát hiện Tần Giai Tú. Xuất hiện trước cửa phòng là ấu tể mặt bánh bao quen thuộc... Thời khắc đối diện cùng đôi tử đồng kia, vô cùng thần kỳ, lửa giận của Hạ Mộc nhất thời tiêu tan thành mây khói. "Điện hạ?!" Hạ Mộc mừng rỡ như điên, vội vội vàng vàng ra ngoài cửa, nhìn chung quanh một chút, dĩ nhiên không ai đi theo. Cũng không biết nhóc con này làm sao cắt đuôi được đám fan cuồng nhiệt kia. Mang theo mỉm cười rực rỡ, Hạ Mộc cúi người tiến đến trước mặt điện hạ, ngọt ngào nói: "Còn muốn ăn bánh ngọt không điện hạ?" Điện hạ nghiêng đầu, đôi tử đồng cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Mộc, trầm mặc vài giây, phun ra bốn chữ khiến Hạ Mộc tan nát cõi lòng — con mèo xấu xa. Thực sự là ấu tể thù dai! "Điện hạ." Hạ Mộc tận lực tỏ vẻ đáng thương, trước tiên phải xin lỗi làm dịu: "Lần trước tôi thật không phải là cố ý cào ngài bị thương, chính là bỗng nhiên bị mất túi cá khô, tâm tình quá kích động! Mẹ tôi vì chuyện này, đã nghiêm khắc giáo huấn tôi, mẹ nói tôi có lúc đặc biệt... Đặc biệt...từ đó nói thế nào nhỉ..." Trứng Cuốn điện hạ trưng ra khuôn mặt bánh bao, gợi ý: "Ngu xuẩn?" ".. Không phải." Hạ Mộc cưỡng chế phẫn nộ muốn cạo sạch vảy rồng của con nhóc trước mặt, miễn cưỡng vui cười trả lời: "Là đặc biệt lỗ mãng! Tôi đã nhận thức được sai lầm, muốn sửa chữa, còn nữa, tôi còn mang lễ vật đến cho ngài —" "Tèn ten teng!" Hạ Mộc móc bánh ngọt ra, còn đặc biệt đệm thêm nhạc điệu. Thấy bánh ngọt, một đôi tử đồng của điện hạ trong nháy mắt hiện lên một tia vui mừng, nhưng ngay sau đó lại cực kỳ khắc chế lui ra phía sau hai bước, cúi đầu, ai oán nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không được ăn đồ ăn người lạ cho." Đây là vương hậu năm lần bảy lượt căn dặn, vì chuyện này, hai lỗ tai của điện hạ bị vương hậu vặn thành bánh quai chèo vô số lần, cho nên ký ức càng khắc sâu. Mắt thấy điện hạ lưu luyến không rời dời bước chân lui về phía sau, muốn đi ra cửa, Hạ Mộc lập tức dùng đòn trí mạng. Cô mở hộp bánh ra! Hương vị của bánh ngọt nhất thời tràn ngập trong không khí! Trong nháy mắt, bước chân của Trứng Cuốn điện hạ như nặng nghìn cân, nhịn không được ngước mắt, luống cuống nhìn về phía Hạ Mộc. Hạ Mộc rút cái muỗng nhỏ trên nắp hộp ra, vẻ mặt say mê ngửi mùi thơm của bánh: "Thơm quá a! Nếu như điện hạ thật sự không muốn ăn, vậy tôi chỉ đành tự mình ăn!" Không có trả lời. Biểu tình trên gương mặt bánh bao ngoài cửa, quả thực bi thương đến mức nước chảy thành sông... "Tôi ăn nga!" Hạ Mộc dùng cái muỗng, múc một miếng bánh nhỏ màu chanh, giả vờ muốn đút vào miệng mình. "Ực ực" Trứng Cuốn điện hạ ngoài cửa chật vật nuốt một ngụm nước bọt, trong đôi tử đồng tràn đầy ủy khuất. Đôi môi của Hạ Mộc cùng bánh kem chỉ còn cách nhau một tấc, vị thái tử lãnh ngạo đối diện rốt cuộc hạ vũ khí, nghiêm túc nói với con mèo ngốc: "Thật ra, tôi và chị cũng không tính là xa lạ." Hạ Mộc: "..." Điện hạ vì ăn, thật đúng là lý do gì cũng có thể nói ra miệng. Câu không thể ăn đồ ăn người lạ cho của Vương hậu đã bị một câu nói của điện hạ phá giải, nghe qua còn rất ấm lòng. Hai người trong nháy mắt đạt thành chung nhận thức, điện hạ cẩn thận đóng cửa lại. Cửa phòng không có khóa, để tránh trong quá trình gây án bị bão mẫu bắt được, điện hạ phát huy trọn vẹn năng lực phản điều tra của nhi đồng sáu tuổi, bước nhanh đi đến trước bàn trang điểm, đưa tay kéo ghế, muốn dùng cái ghế chặn trước cửa phòng. Hạ Mộc: "..." Cô có chút hiếu kỳ, vương hậu đến tột cùng là dữ thành bộ dạng gì lại có thể khiến một Địch Hách Lạp phi long đỉnh thiên lập địa bị dọa đến cẩn thận như vậy? Ngay sau đó, Trứng Cuốn điện hạ phát hiện một vấn đề — cái ghế trước bàn trang điểm đặc biệt nặng, cư nhiên kéo không nhúc nhích. Hạ Mộc ở phía sau liếc mắt liền nhìn ra vấn đề — đoán chừng là vì phòng ngừa bị những người không có nhiệm vụ tham ô, nên bộ bàn trang điểm này là cố định trên sàn nhà, căn bản là không có biện pháp di chuyển. Nhưng mà, cô còn chưa kịp mở miệng giải thích, thái tử Địch Hách Lạp cấp SS của Phục Áo Đế Quốc liền nhấc cái chân béo, dứt khoát một cước đạp vào lưng ghế. "Rầm" một tiếng vang thật lớn! Hạ Mộc chấn động, lo lắng điện hạ bị thương đến bàn chân, nhưng rồi lại thấy một cái chân ghế đã bị con rồng nhỏ đá gãy.... Đá gãy rồi... Gãy rồi.... Rồi.... Hạ Mộc: "..." Đoạn Tử Đồng: "..." Trứng Cuốn điện hạ vốn chỉ là muốn đá cho cái ghế nằm xuống, thuận tiện để kéo đi, cũng không ngờ sẽ đá gãy chân ghế. Điện hạ phạm sai lầm rồi. Đứa trẻ sáu tuổi, cũng không nhận biết mức độ nghiêm trọng của sự việc mình gây ra, cho nên, Trứng Cuốn điện hạ chột dạ quay đầu, nhìn con mèo ngu ngốc sau lưng, lại vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt lấy đoạn chân ghế bị gãy, thận trọng ghé lại... Ghép lại... "..." Hạ Mộc không tiện ngăn cản loại hành vi lừa mình dối người này của điện hạ, chỉ có thể làm như không có gì xảy ra, mở hộp bánh kém ra, lại tiến lên bắt đầu đại nghiệp đút đồ ăn! Hai người tự hiểu trong lòng mà tăng nhanh tốc độ, Hạ Mộc dùng Vô Ảnh Miêu Trảo Thủ mà đút, điện hạ dùng chiêu lang thôn hổ yết mà giải quyết, ba phút liền ăn xong một hộp bánh. Hạ Mộc nhanh chóng móc ra hộp thứ hai, nhưng còn chưa kịp xé mở túi chân không, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân Hạ Mộc sững sốt, chỉ thấy thân ảnh trước mắt chợt nhoáng lên, Trứng Cuốn điện hạ không thấy đâu nữa! Cô giật mình đưa mắt nhìn bốn phía, mới phát hiện, điện hạ đã dùng tốc độ ánh áng, trốn trong góc tường phía trên bên phải bàn trang điểm, cuộn tròn thân thể béo mập, đầu vùi trong đầu gối. Hạ Mộc: "..." Chính mắt thấy Địch Hách Lạp ăn xong liền bỏ chạy, còn làm ra hành vi nhát gan như vậy, Hạ Mộc có chút chột dạ, không biết có thể vì vậy mà bị diệt khẩu hay không. Cửa chi nha một tiếng bị người đẩy ra, Tần Giai Tú đã trở về. Tựa hồ là không ngờ Hạ Mộc vẫn còn có mặt ở chỗ này, Tần Giai Tú sững sốt vài giây, nhất thời cười lạnh một tiếng, rồi nhanh như một trận gió vọt tới trước bàn trang điểm, chiếm trước vị trí, đặt mông ngồi mạnh xuống. Nàng ngồi trên chiếc ghế...Bị đá gãy một chân. Hạ Mộc vốn tưởng rằng, với thể trọng của Tần Giai Tú, cái ghế chỉ còn ba chân đỡ lấy nàng ta hẳn là cũng không có gì khó khăn. Nhưng mà, không ngờ chính là, điện hạ đá gãy chân ghế, nên ngay cả mặt sàn cũng bị nhấc lên một mảng lớn. Vì vậy, lúc Tần Giai Tú ngồi xuống, cả cái ghế lung lay công với mảnh sàn bị bong lên, phát sinh tiếng đổ nát! Cả người Tần Giai Tú ngã trên đống gỗ vụn, chiếc váy máy xanh biếc xoẹt một tiếng, bị gỗ vụn đâm rách. Kèm theo đó là một tiếng hét thảm, sợ là bắp đùi cũng bị đâm bị thương đi. Tần Giai Tú đầy mặt kinh sợ, giùng giằng bò dậy, xoay người lảo đảo vọt tới trước mặt Hạ Mộc, dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi của cô, gào lên: "Cô dám giở trò chơi tôi! Tôi phải nói cho đạo diễn biết! Tôi phải báo cảnh sát!" Không đợi Hạ Mộc giải thích, Tần Giai Tú cuồng nộ bỗng nhiên nâng bàn tay lên — "Cô muốn làm gì?" Một giọng nói non nớt lại trời sinh mang theo một cổ uy nghiêm, bỗng nhiên vang lên từ phía sau. Điện... Điện hạ? Tần Giai Tú giật mình, khó có thể tin mà trợn to đôi mắt, chậm rãi xoay người...