Toái Phong Thiên
Chương 45 : Trở về (thượng)
Thời điểm Sa TRầm Thanh và Lãnh Phong Lam đến chính điện Trần Phi Quốc đã là chính ngọ (12h trưa), Trần Phi quốc nằm ở phía tây bắc, nguồn nước thiếu thốn, lương thực không đủ, nhưng Hoàng đế Nhạc Trần Phi cũng là mộ kẻ lợi hại — ở đây không hề động loạn, cuộc sống thái bình. Hoàng cung không xa hoa nhưng rất đáng xem, cũng có thể gọi là xa hoa *** dật – ít nhất thì có thể nhìn ra.
Sa Trầm Thanh thấy Nhạc Trần Phi vừa đi vừa giới thiệu Hoàng cung chỗ này chỗ khác, cuối cùng không kiên nhẫn, hống,” Uy, chúng ta một khi đã đến đây ngươi liền đi thẳng vào vấn đề, đừng quanh co lòng vòng.”
” Nga, Địa Hỏa quốc quốc quân không cần cấp bách như vậy chứ? Kia chẳng biết quốc quân đến đây vì lý do gì? Ở đây có hai vị công tử đến làm khách, ngài không phải là muốn đem bọn họ đi chứ? Ngài chỉ được phép chọn một vị.” Nhạc trần phi mặc hắc hạt sắc trường bào (áo choàng nâu đen), mặt trên tú một con tường thụy kỳ lân (thêu kỳ lân may mắn), kỳ lân là trần phi quốc Thánh vật. Bất quá nhìn Nhạc Trần Phi mỉn cười kỳ quái, thực không minh bạch lắm.
” Một vị? Nho nhỏ Trần Phi quốc cũng dám nói với ta như vậy?” Sa Trầm Thanh cũng cười lạnh, uy nghiêm nói,” Chỉ cần ta hạ lệnh, san bằng nơi này của các ngươi cũng không thành vấn đề!”
Nhạc Trần Phi lắc đầu ra vẻ nói,” Người trẻ tuổi, làm trưởng bối ta không thể không nhắc nhở ngươi, các ngươi hiện tại ở trong địa bàn của người khác, núi cao hoàng đế xa, nói chuyện làm việc đều phải có lực lượng a.”
Sa Trầm Thanh giận trừng Nhạc Trần Phi.
Lãnh Phong Lam nhìn thấy thái độ Nhạc Trần Phi, không thể nghi ngờ Lục Vũ Hạo và Lâm Tư Nguyên đang nằm trong tay hắn, sau đó hắn quay đầu nhìn Sa Trầm Thanh — người này bình thường sẽ không mất lý trí như vậy, xem ra tầm ảnh hưởng của Lâm Tư Nguyên với hắn rất lớn.
Lãnh Phong Lam tiến lên, bảo trì sắc mặt không biểu cảm nói,” Như vậy, ý của ngài là, tại hạ cũng chỉ có thể mang một trong hai vị công tử rời đi?”
” Yêu yêu, Thiên Phong quốc quân ngài thật đúng là khách khí, hai chữ ‘tại hạ’ này thực sự nhận không nổi. Cứ xưng ‘ngươi ta’, về sau nói nhau cũng tiện, đến a–!” Nhạc trần phi vừa nói xong, liền quay đầu khiếu hạ nhân,” Hãy mang hai vị công tử lên.”
Hạ nhân vội vàng lui, khiến Lãnh Phong Lam với Sa Trầm Thanh không khỏi nghi ngờ.
Vừa mới hao phí hơn nửa canh giờ đi dạo trong Hoàng cung, mà chỉ trong giấy lát đã cho gặp người, này thật đáng nghi.
Lãnh Phong Lam tiến lên,” Nghe nói trước đây không lâu ngài sắc Phong Y Y tỷ tỷ làm Hoàng Hậu, nàng vẫn còn nghỉ ngơi ở trong Hậu cung sao?”
” Quốc quân ngài không nói ta đúng là quên, ngươi với ta nói ra là chỗ thông gia, không cần câu nệ không cần câu nệ.” Nhạc Trần Phi đưa bàn tay ra vờ thân mật vỗ vỗ vai Lãnh Phong Lam, Sa Trầm Thanh hừ lạnh một chút, thầm nghĩ này cũng không phải là diễn trò sao, hắn là” Ngoại nhân” cũng thấy rất không bình thường!
” Kia chẳng biết ngài thấy tiện, có thể đến thăm hỏi tỷ tỷ?” Lãnh Phong Lam vừa nói xong, hạ nhân cánh mang theo hai thiếu niên xinh đẹp bước đến, Nhạc Trần Phi không có trả lời Lãnh Phong Lam, trực tiếp đi tới kéo hai thiếu niên kia đến bên người, khuôn mặt tươi cười đến giả tạp, Sa Trầm Thanh thật muốn quay mặt đi không nhìn hắn, Lãnh Phong Lam hạ sắc mặt,” Ngài đây là ý gì?”– hồi tưởng vấn đề bọn họ vừa nói, Nhạc Trần Phi lại chuyển sang chuyện khác, cũng không muốn nói cho hắn trong hồ lô bán dược gì (không hiểu lắm chắc ý của lão kia là gì T^T), tạm thời còn không thể manh động.
” Hai vị bệ hạ vất vả, mà hai vị công tử lúc đến đây có một vị công tử thân thể suy yếu không tiện gặp khách, sợ hai vị bệ hạ trách cứ ta Trần Phi quốc tiếp đón không chu đáo, đành phải hiến thượng hai thiếu niên mĩ mạo cho nhị vị.” Nhạc Trần Phi không có hỏi Lãnh Phong Lam cùng Sa Trầm Thanh có tiếp nhận hay không, hạ chỉ luôn.
Tình huống không ổn.
Sa Trầm Thanh cũng rốt cục bắt đầu bình tĩnh phân tích tình huống trước mắt.
Hắn cùng Lãnh Phong Lam hai người lại liếc nhau, hiểu được Nhạc Trần Phi thực không phải dễ đối phó, chỉ cần thấy Thái hậu Thủy Uyên đối nam nhân này tưởng niên hai mươi mấy năm tự nhiên thấy hắn rất lợi hại……
Hai người chạy đến, bên người cũng chỉ có khoảng một trăm hạ nhân, tuy đều là võ công cao thủ, nhưng là chung quy không địch lại Trần Phi quốc mấy vạn binh lực, bọn họ không chiếm ưu thế, cho nên đành để Nhạc Trần Phi chu toàn, trước tiên tìm biện pháp liên hệ Lục Vũ Hạo cùng Lâm Tư Nguyên.
Tự hỏi xong, hai người nhìn xung quanh, tâm tình sáng tỏ.
Sa Trầm Thanh bỗng nhiên nhớ tới lời Nhạc Trần Phi, vội hỏi,” Ngươi vừa nói có một vị công tử thân thể suy yếu? Vị ấy?”
” Ngài không cần lo lắng, hiện tại đã có vị công tử kia chiếu cố nên bệnh tình đã chuyển nguy thành an.”
Nhạc trần phi vừa nói xong, Sa Trầm Thanh cùng Lãnh Phong Lam hai người có chút đăm chiêu.
Đúng vậy, nếu là bọn họ lẫn nhau chiếu cố, nói cách khác bọn họ không có ai giám thị. Hừ, Nhạc Trần Phi……
” Như vậy hai vị trước tiên nghỉ ngơi đi?”
Nhạc trần phi ý tứ, hai mỹ mạo thiếu niên tách ra bên hai người, Sa Trầm Thanh cùng Lãnh Phong Lam bị tách ra.
Nửa đêm.
” Hỗn đản Lãnh Phong Lam, cư nhiên muốn cô tìm ngươi?” Trong bóng tối, hiển nhiên là thanh âm Sa Trầm Thanh.
” Ngươi nói là ngươi có truy phong hương, có thể biết vị trí của bất luận kẻ nào, ta có điều tò mò ngươi vì sao không sử dụng trên người Lâm Tư Nguyên?” Lãnh Phong Lam đến gần Sa Trầm Thanh.
” Thứ kia hiệu lực chỉ ba ngày, chúng ta tách ra bốn, năm ngày tự nhiên không tác dụng, hừ, không nói chuyện này, ngươi thấy tử lão nhân kia thế nào?” Sa Trầm Thanh phủi phủi y phục, hắn là người khiết phích.
“…… Nhạc Trần Phi từ đầu đến cuối đều không có lộ sơ hở, nhưng hắn lại lộ ra Tiểu Hạo cùng Tư Nguyên ở cùng một chỗ rõ ràng muốn chúng ta mắc câu mà đi tìm, như vậy hắn có thể tùy tiện vu oan tội danh đem ngươi và ta giết, ngươi thấy mục đích cuối cùng là gì?” Lãnh Phong Lam hỏi.
” Hừ, mục đích, còn phải nghỉ? Trần Phi tiểu quốc thiếu thốn mọi thứ, mùa đông tới rất gian nan. Thiên Phong các ngươi có lương thực, Địa Hỏa chúng ta có than đá, tìm ngươi và ta mục rõ ràng, thủ đoạn độc ác, nhưng không thể nghi ngờ làm như vậy hiệu quả rõ ràng.” Sa Trầm Thanh ngũ khí có phần trào phúng,” Điền Nguyên quốc cầu ta than đá, ta đưa giá cả nhưng rất khủng bố a.”
“…… Nhưng một khí hắn đã yêu thương tỷ tỷ sẽ không nên bắt cóc Thiên Phong quốc Hoàng hậu để áp chế đi? Tỷ tỷ có cảm kích hay không, huống chi…… Ta nghĩ mục đích của hắn không chỉ như vậy. Đem ngươi với ta tới chắc chắn không chỉ đơn thuần muốn lương thực cùng than đá, ít nhất cũng phải là đem ta và ngươi giết. Thời gian trước ta với ngươi chiến tranh, không chú ý tây bắc phương Trần Phi Quốc nghỉ ngơi lấy sức…..” Lãnh Phong Lam thanh âm thực thấp.
” Cô cũng đã nghĩ tới, nhưng các ngươi cùng Thủy Nguyệt liên minh, Kim Nhật trước mắt lập trường không rõ, hắn bắt hai người của chúng ta, muốn đối địch với hai đại quốc, sẽ trở thành địch với Thủy Nguyệt, ta không biết là Nhạc Trần Phi ngốc như vậy.” Sa Trầm Thanh cũng thực nghi hoặc.
“…… Chỉ sợ hắn biết một số chuyện, biết rõ Tiểu Hạo quan trọng, hắn nên nghĩ đến chúng ta hai người đều là vì Tiểu Hạo mà đến, cho nên chờ ta và người sống mái, ngư ông đắc lợi, chỉ sợ hắn là có này chủ ý này.” Lãnh Phong Lam có chút đăm chiêu.
Sa Trầm Thanh cười lạnh,” Bọn họ hai người ta đều muốn.”
” Uy, không phai ý Nhạc Trần Phi muốn chúng ta nội chiến hay sao, ngươi còn thuận ý hắn? Huống hồ ngươi thực sự lo lắng Lâm Tư Nguyên?” Lãnh Phong Lam ngữ khí có điểm trách cứ. Sa Trầm Thanh cả giận nói,” Các ngươi dám không hiểu, Lâm Tư Nguyên một kẻ hạ nhân cùng ta có quan hệ gì? Vì hắn dám chạy khỏi cô nên cô mới muốn trừng phạt, đừng nói ta lo lắng hắn!”
Lãnh Phong Lam ngữ khí ái muội,” Nói như vậy ta đem Lâm Tư Nguyên mang về Thiên Phong cũng không sao cả nhỉ? Hắn bộ dạng cùng Tiểu Hạo vài phân tương tự, ta đã thấy vài lần, cũng thấy chút thích thú……”
” Ngươi dám!? Hắn là hạ nhân của ta!” Sa Trầm Thanh tựa hồ tại trong bóng tối tóm chặt vạt áo trước của Lãnh Phong Lam.
“…… Nga? Tiểu Hạo cùng Lâm Tư Nguyên đều nói ngươi đã phóng hắn tự do a?” Lãnh Phong Lam ngữ khí càng ngày càng ái muội.
” Cái gì? Tự do? Ở bên cạnh cô mới là tự do duy nhất của hắn! Phải, muốn đem hắn mang về Thiên Phong, ngươi đừng mong nghĩ đến!” Sa Trầm Thanh giận dữ, giận bản thân vì sao như vậy. Đúng vậy, Lục Vũ Hạo hiện tại đối với hắn giống như” Vương bài” Đã trốn một lần, trảolại nhưng không chừng còn có thể tái trốn một lần, nhưng Lâm Tư Nguyên thì có thể giam cầm cả đời, bản thân thực không muốn mất đi!
Lãnh Phong Lam tóm lấy tay Sa Trầm Thanh, nghiêm túc nói,” Ta mang Tiểu Hạo đi, ngươi mang Lâm Tư Nguyên, không trúng âm mưu của Nhạc Trầm Phi là tốt nhất. Đương nhiên, không chừng hắn còn có kế sách khác, hiện tại chúng ta nên thuận theo tự nhiên.”
” Sách!” Sa Trầm Thanh suy nghĩ nửa ngày, kết luận đều là giống như vậy.
Lục Vũ Hạo là ngươi khiến quăng hắn khỏi thành, Lâm Tư Nguyên là người cứu hắn lúc nguy hiểm nhất — huống chi lúc ấy không có Lâm Tư Nguyên chắc mình đã chết? Trước mắt quan trọng hơn,” Tính, tạm thời trước tiên như vậy đi.”
Sa Trầm Thanh không cam tâm tình nguyện? Không phải đâu.
Chúng ta nên nói hắn kỳ thật phút chốc cảm thấy muốn mang Lâm Tư Nguyên về Địa Hỏa, thực sự an tâm.
Nhưng rõ ràng, suy nghĩ luôn trái với hiện thực.
Tỷ như, hắn không nghĩ tới Lục Vũ Hạo là một chướng ngại vật lớn…… (=)))
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
67 chương
14 chương
86 chương