Toái Phong Thiên
Chương 39 : Liên hoàn (hạ)
Người bình thường lúc tức giận sẽ làm gì?
Là đập chén trà?– đúng vậy, Sa Trầm Thanh trước mắt liền đập hai chén trà.
Nhưng đại quân của mình bên kia không biết bị thế lực ngầm nào tập kích nên chưa đến được địa điểm thuận lợi ở Thủy Nguyệt quốc, mật thám báo về bốn vạn đại quân của Lãnh Phong Lam tình thế hết sức nguy cấp. Bọn họ tử trận hai vạn quân, nhưng lại có quân đầu hàng của Lãnh Mẫn Chi nên có lại chút tiếp viện, gom lại thì miễn cưỡng được bốn vạn.
Lãnh Phong Lam sẽ đến rất nhanh, hai việc này đều ngoài dự kiến.
Không, hắn có vương bài.
Huống chi Thiên Phong hoàng thành dễ thủ khó công, Lãnh Phong Lam chỉ cần đối Lục Vũ Hạo có nửa phần bận tâm, hắn vẫn nắm chắc phần thắng trong tay.
” Uy, Sa gì gì kia, a nhầm, Sa Trầm Thanh……” Lục Vũ Hạo khiêu khích cười cười,” Ngươi đã bắt được con chim nào chưa?”
” Cáp?” Sa Trầm Thanh thiêu mi– Lục Vũ Hạo gắng sức nuốt nước bọt?
” Chỉ cần có một cái ***g, và một chút mồi dụ, một cây côn tử, một cái dây thừng, sau đó chặt chẽ lưu ý tình thế. Chim tiến vào, liền kéo dây thừng, ***g hạ xuống, liền thành công.” Lục Vũ Hạo chậm rãi đứng lên, đến gần Sa Trầm Thanh,” Như vậy, ai là thợ săn ai là chim, ngươi hiểu được sao?”
Sa Trầm Thanh trợn mắt, tựa hồ hiểu được Lục Vũ Hạo ám chỉ điều gì.
Nhưng hắn trong khoảnh khắc liền chế trụ yết hầu Lục Vũ Hạo, cười lạnh,” Ý tứ của ngươi là, ngươi là mồi câu, Thiên Phong hoàng thành là ***g, Lãnh Phong Lam bên kia mới chính là thợ săn?”
Hắn không sợ mà cười lớn, đôi mắt trong suốt như liệt hỏa rực cháy tuyệt đẹp “Không, đây là phản ứng dây chuyền, bởi vì muốn bắt chính là điểu Vương (vua chim), như thế nào có thể sử dụng cách thông thường để bắt?”
Năm ngón tay cơ hồ muốn vặn gãy cổ Lục Vũ Hạo, Sa Trầm Thanh giận dữ lại cười to,” Ha ha, ta nhìn xem ai là người cười cuối cùng? Ngươi nghĩ bốn vạn đại quân kia có thể? Công thành ngươi có biết chút gì?”
“…… Hừ, vậy thử xem xem a.”
Lục Vũ Hạo thân hình nhanh như cắt, thoát lui năm bước.
Sa Trầm Thanh sửng sốt,” Ngươi cư nhiên có võ công…… Lục Thuấn Hành thực hảo đem ngươi dấu kĩ như vậy, như vậy đa năm giấu diếm, phiền toái ngươi.”
” Thực có lỗi, này không gọi võ công. Bất quá vì đã không cùng ngôn ngữ cũng không cần giải thích, hẹn tái kiến.” Lục Vũ Hạo chớp mắt ra khỏi phòng, Sa Trầm Thanh đưa tay bắt lấy Lục Vũ Hạo nhưng không kịp.
Làm loạn……
Lục Vũ Hạo chạy quanh quẩn trong Hoàng thành, chạy đến khi mệt lử……
Hiện nay hắn đứng trên tường thành, hắn muốn nhìn thấy lá cờ của quân Thiên Phong……
Bên kia, binh lính giơ cao lá cờ……
Màu lam!
Lục Vụ Hạo buông mình nhảy xuống, Sa Trầm Thanh tới không kịp, ống tay áo Lục Vũ Hạo tuột ra khỏi tay hắn.
Tiễn thủ bên cạnh Sa Trầm Thanh muốn bắn Lục Vũ Hạo, Sa Trầm Thanh ra lệnh. Tên bắn đến, cố gắng hướng Lục Vũ Hạo đang chạy vào quân đội của Lãnh Phong Lam, lúc này bên kia một bóng đen bay đến ôm lấy Lục Vũ Hạo, hai người thuận theo tình thế hướng về phía trước, tiễn bắn vào mắt đất.
Mưa rơi lất phất, cung thủ xả tiễn như mưa, nhưng hai người kia đã kịp trốn sau lá chắn của quân lính.
Nhìn hết thảy mọi việc trước mắt, Sa Trầm Thanh chợt nhớ đến lời Lục Vũ Hạo–
” Ngươi có…… Có thể hoàn toàn tín nhiệm người khác? Ngươi dám đem sinh mệnh của mình phó thác cho hắn chứ?”
” Ngươi căn bản sống ở trong bi thương cô độc, ai đều không tin, ai đều không thể khuynh tâm. Ngươi chỉ có thể dùng bạo lực cùng uy nghiêm áp bách người khác, thực thương cảm ngươi……”
Sa Trầm Thanh lắc mạnh đầu, giận trừng mắt nhìn binh lính phía dưới, đối chung quanh hạ lệnh,” Không cần lưu sống, giết sạch!”
Cung thủ xả tiễn, nhưng binh lính Thiên Phong không đánh trả, lui ra khỏi vòng mưa tiễn……
Sa Trầm Thanh nghĩ thấy sự tình khác thường, nếu không phải đơn thuần là Lục Vũ Hạo muốn chạy trốn thì còn ẩn tình gì!
” Bệ hạ……” Một người bị thương tích đầy mình, quỳ rạp xuống trước mặt Sa Trầm Thanh, suy yếu nói,” Chẳng biết khi nào binh lính từ trong Hoàng thành Thiên Phong theo trong hoàng cung xông ra, chúng ta vừa mới đuổi bắt Lục Vũ Hạo mà lwo là cảnh giác, hiện tại địch đã tiến vào bên trong…… Bệ hạ……” Hắn vừa nói xong liền đoạn khí, trên người đầy vết chém, dường như vì muốn báo tin mà bị chém từ sau lưng.
Hắn đối Sa Trầm Thanh rất trung thành.
” Trước mắt, Thiên Phong không công thành chúng ta sẽ không thủ thành, nhưng một khi chúng ta lơ là, bọn họ sẽ tiến vào. Chiêu này thật cao, đừng nói với ta đây là mưu kế của tiểu lộc nhi.” Sa Trầm Thanh rút ra thanh kiếm bên hông,” Bảo vệ cổng thành, dẫn ba ngàn lính theo ta vào Hoàng cung.”
……
Lục Vũ Hạo gắt gao ôm lấy Lãnh Phong Lam, hắn nghe được tiếng chém giết ở Hoàng cung, thậm chí là…… tiếng đao chém vào da thịt cũng có thể rõ ràng. Hắn phát run, muốn ổn định hô hấp, bởi vì hắn biết sẽ có rất nhiều người chết, về sau nơi mình ở sẽ có rất nhiều vong linh……
” Hạo…… Muốn hòa bình lúc nào cũng cần có chiến tranh, không cần tự trách. Nếu chiến tranh sẽ còn nhiều người chết hơn, sẽ có nhiều người đối địch với ngươi,” Lãnh Phong Lam ôm lấy hắn,” Chúng ta tồn tại đều có giá trị, không được để máu của tướng sĩ rơi xuống vô ích. Không có chuyện gì là hoàn mỹ, chúng ta đều làm hết sức mình.”
Lục Vũ Hạo chậm rãi nâng đầu, nhìn trực tiếp đôi mắt ôn nhu như thủy của Lãnh Phong Lam.
Không đế ý đến mọi thứ xung quanh, biết rằng hắn sẽ bảo hộ chính mình, nhất định sẽ……
” Ta biết. Cám ơn ngươi.” Lục Vũ Hạo đối với Lãnh Phong Lam cũng ôn nhu cười, sau đó hắn nhảy xuống xe ngựa, nhìn Thiên Phong hoàng cung.
Nguyên lai là này cảm giác a, chính mình ngày hôm qua ở trên tường thành nhìn xuống thoạt trông nhỏ như vậy……
Bên kia cung thủ vì bên trong rối loạn, chớp lấy cơ hội Lục Vũ Hạo cười, giơ tay,” Chính là hiện tại, công thành!”
” Ngao ngô……”
Tiếng kèn chiến vang lên, tiếng trống cùng với tiếng bước chân nghe sắc lẹm.
Lục Vũ Hạo xa xa nhìn thấy mấy cái này.
Nhìn thấy có người bị tiễn bắn chết, nhìn thấy binh lính bị đâm chém.
Nguyên lai phim ảnh ở thế kỉ 21 cũng miêu tả đúng lắm, rất giống, kỹ xảo rất tuyệt……
Chính là không có nhiều máu chảy ra như vậy, nhưng hắn vẫn cảm giác sự sợ hãi của người trước khi chết. Còn có nhưng người không biết từ đâu đến công kích cũng bị đánh ngã.
Không tự trách mình, thực sự là không thể. Nhưng không có gì là hoàn hảo cả.
Có cá thì sẽ có gấu, đây là công bằng. Hắn hiểu được. Tựa như có dị công năng, hắn sẽ mất đi người thân. Hắn hiểu được.
Có thể thực sụ là tà dương như máu, chính là một khắc khi ánh mặt trời chiếu vào hoàng thành Thiên Phong, cuối cùng cảm thấy trong lòng tuôn tra một loại cảm giác kỳ quái, giống như nham thạch nóng chảy muốn tuôn ra. Hình ảnh kia rất tráng lệ…… Cũng thực là màu đỏ bi thương.
Lãnh Phong Lam kéo tay Lục Vũ Hạo,” Về sau bất luận phát sinh cái gì ta cũng ở bên ngươi.”
Lục Vũ Hạo ngây ngốc cười, quay đầu nhìn,” Ta cũng không biết có thể tiêu sái mà cam đoan như vậy.”
Lãnh Phong Lam kinh ngạc.
” Bởi vì a,” Gió lớn, mái tóc bị gió thổi hỗn độn trên trán hắn, hắn cười,” Hứa hẹn là vì hiện thực kiên định mà thành a. Chuyện phía trước, ta không dám cam đoan.”
Lãnh Phong Lam nắm chặt tay Lục Vũ Hạo,” Ý tứ của ngươi, ngươi có ý định……muốn thực hiện. Sẽ không gạt bỏ?”
Lục Vũ Hạo lắc đầu, nhìn về phía trời chiều,” Ngươi có biết thái dương vì sao mỗi ngày đều mọc?”
“……” Lãnh Phong Lam không hiểu.
Lục Vũ Hạo tiếp tục ngây ngốc cười, nhìn về phía Lãnh Phong Lam,” Bởi vì a, có lẽ nó rất muốn chiếu sáng ánh trăng a. Bởi vì không có thái dương, mặt trăng cũng không sáng lên được. Nghe không hiểu nga? Vậy không cần cố gắng hiểu làm gì.”
“…… Ý tứ của ngươi, lời hứa hẹn của ngươi sẽ như nhật nguyệt trường tồn?” Lãnh Phong Lam đến gần Lục Vũ Hạo.
Lục Vũ Hạo nâng lên đầu. Gật gật đầu, lại lắc đầu,” Lời ngươi nói cũng đúng, bất quá cũng không hẳn.”
” Hạo……” Lãnh Phong Lam thâm tình nói,” Ta không cần biết ngươi là ai, sẽ đi đâu. Ta sẽ luôn ở bên ngươi.”
“…… Hảo buồn nôn nga. Hai đại nam nhân trước trăm vạn thi thể đổ máu lại có thể nói vậy, thái dương sẽ e lệ nga.” Lục Vũ Hạo mặt có điểm hồng, xoay người,” Bất quá…thực cảm động.”
” Phốc!” Lãnh Phong Lam cười.
Phẫn nộ xoay người, trừng mắt,” Không thể cảm động a? Ta đây không cảm động!”
“……” Tay trái ôm thắt lưng, tay phải nâng đầu.
Hôn thắm thiết.
Ánh nắng chiều đẹp chứ?
Đại khái là vậy.
Đêm nay thực hồng thực hồng nga……
” Các ngươi như thế nào vào được nội thành Thiên Phong?” Sa Trầm Thanh không phục ngước nhìn, trên người có rất nhiều miệng vết thương, mặt xám mày tro, tóc hỗn độn, hơn nữa là quỳ rạp trên mặt đất, biểu tình hung ác kêu gào.
“…… Thiên Phong là Hoàng cung của ta, tự nhiên có chút mật đạo quan trọng.” Lãnh Phong Lam tao nhã uống trà, Lục Vũ Hạo đến bên cạnh Sa Trầm Thanh, cầm hoa quả trêu đùa nói,” Đến, ngoan, mở ra miệng, ăn. Ta tự mình uy ngươi, ngươi nên cảm động vinh hạnh, Sa gì gì kia.”
” Ngươi……” Ánh mắt phẫn nộ nhìn Lục Vũ Hạo.
” Ngươi nhìn tình hình hiện tại cũng hiểu được nga, ta đây liền nói cho ngươi a.” Lục Vũ Hạo đùa dai cười cợt (ngoài cười nhưng trong không cười),” Bắt trộm bắt cướp, bắt giặc bắt vua. Gậy ông đập lưng ông, úng trung tróc miết.”
“…… Ngươi có ý tứ gì?” Sa Trầm Thanh lạnh lùng nói.
” Nhớ rõ chim nhỏ chứ?” Lục Vũ Hạo cầm hoa quả ở trước mặt Sa Trầm Thanh đung đưa,” Đầu tiên, chúng ta sẽ dùng gậy ông đập lưng ông. Như vậy liền có một cái hũ. Hũ là cái gì? Chính là đồ đựng, hay cái bẫy. Như vậy, chúng ta cố ý tiết lộ tình báo cho mật thám của ngươi và Thái Hậu, như vậy các ngươi đều biết được toàn bộ kế hoạch của bọn ta, như vậy bước đầu ‘hũ’ liền hình thành. Ngay sau đó……” Lục Vũ Hạo đứng lên, đem hoa quả ném hướng giữa không trung, há mồm nuốt vào,” Ta là thứ hai, chim nhỏ phải bước vào bẫy, như thế nào lại không thể dẫn đường? Chúng ta muốn tạo nên cái “hũ trống không”, như vậy chim nhỏ tài năng cũng không kiêng kị mà đi vào trong bẫy kiếm ăn.”
Lục Vũ Hạo lại lấy hoa quả,” Như vậy, chim nhỏ đi vào, sau đó chúng ta phải kéo dây thừng, bẫy sập xuống, có thể ‘úng trung tróc miết’. Hắc hắc, nói đến cũng khủng bố, đều là binh hành hiểm chiêu. Bất quá đánh bất ngờ mới có khả năng chiến thắng, ngài nghĩ sao, Sa gì gì kia?”
“……” Sa Trầm Thanh chỉ có thể trừng mắt nhìn Lục Vũ Hạo.
Hắn vốn nghĩ tất cả chỉ là khua chiêng gõ trống, hắn nghĩ đến có thể trực tiếp công hạ Thiên Phong hoàng thành. Nhưng…… Tình báo ngay từ đầu đều là tin tức giả, muốn thắng lợi là không có khả năng. Hiện tại…… Nên nghĩ đối sách thoát thân.– bọn họ hẳn không biết kế hoạch của mình bên Thủy Nguyệt quốc.
Vốn Lãnh Phong Lam đang ung dung uống trà, nhưng hắn buông chén trà, nhìn Sa Trầm Thanh mặt mày xám tro trước mặt,” Có biết vì sao quân đội của ngươi chưa đến được Thủy Nguyệt thành? Không ai ngăn cản là không có khả năng?”
” Ngươi…… Các ngươi……” Sa Trầm Thanh biết kế hoạch này chỉ có vài người biết, nhưng là là ai, ai phản bội hắn!
” Tứ thúc không có tiết lộ bí mật của ngươi, chính là chúng ta nghĩ tới mà thôi. Hắn chỉ nói một câu ‘ngươi không thích Thiên Phong cùng các nước khác liên minh.” Lãnh Lam ở bên cạnh, cười quỉ quyệt
” Cái kia hỗn đản làm hỏng việc. Thật không hiểu vì sao muội muội ta thích hắn!”
” Uy……” Lục Vũ Hạo ở trên cao nhìn xuống Sa Trầm Thanh,” Địa Hỏa quốc còn có binh lính?”
” Cái gì?” Sa Trầm Thanh không biết Lục Vũ Hạo có ý gì.
” A, nếu hiện nay Kim Nhật quốc chuyển sang tấn công Địa Hỏa, không có mã thất tráng đinh Địa Hỏa chẳng khác gì cá nằm trên thớt sao?” Lục Vũ Hạo bỗng nhiên quỷ dị cười,” Được a, chúng ta cũng đi đánh ba, dù sao Địa Hỏa cũng tốt, chiếm lĩnh thực dễ dàng.”
” Lục Vũ Hạo ngươi…… Ngươi……” Sa Trầm Thanh trừng mắt nửa ngày, con mắt muốn lòi ra ngoài. (=)))
” Ta có thể không giết ngươi, nhưng ngươi phải ký hiệp định mãi mãi ngừng chiến với Thiên Phong, hơn nữa không thể liên minh với quốc gia khác tấn công Thiên Phong. Quan trọng nhất chính là, rút mười vạn đại quân ở Thủy Nguyệt về!” Lục Vũ Hạo khó được biểu tình nghiêm túc,” Hơn nữa, hơn mười vạn đại quân không thể chuyển qua tấn công Thiên Phong!”
” Ta không ký.” Sa Trầm Thanh cho dù bị bắt vẫn cao ngạo cười,” Thắng lợi trước mắt, các ngươi cũng biết Thủy Nguyệt không phải đối thủ của ta. Chiều này dùng lại một lần nữa sẽ không có tác dụng. Ta là hy vọng cuối cùng của các ngươi. Các ngươi cũng sợ hãi Kim Nhật quốc bên kia đi. Nếu đến cứu Thủy Nguyệt quốc, Thiên Phong cũng là thành không nhà trống. Đến lúc đó Kim Nhật quốc tự nhiên ngư ông đắc lợi.”
“……” Lục Vũ Hạo sắc mặt thay đổi, nhìn về phía Lãnh Phong Lam.
Lãnh Phong Lam đối hắn gật gật đầu.
Đích xác, Sa Trầm Thanh sử dụng một mũi tên trúng hai con chim, cũng có thể làm Thiên Phong khó chịu cực kỳ– làm liên minh, gặp nạn không giúp, sẽ mất lòng tin ở dân chúng. Không nói đến cảm tình, giờ phút này là nguy cập sinh mệnh.
” Trái lại. Các ngươi phóng ta, ta nhưng thật ra có thể lo lắng không giết Thủy Nguyệt hoàng thất.” Sa Trầm Thanh dãy dụa ngồi dậy.
Lục Vũ Hạo giận, nắm lấy vạt áo hắn muốn đánh, Sa Trầm Thanh cười,” Tiểu lộc nhi, giết ta, hơn mười vạn binh lính không có mệnh lệnh của ta sẽ tấn công Thủy Nguyệt cho đến chết, ngươi xác định muốn giết ta?”
” Ngươi, ngươi…… Ngươi…… Ghê tởm!” Lần này đến lượt Lục Vũ Hạo không biết phải làm sao.
Ba– chi nha!
Một thân vàng kim, chậm rãi bước đến.
Ai?
” Đích xác, không thể đến cứu Thủy Nguyệt. Như vậy chỉ cần Kim Nhật không nhúng tay, sẽ không có uy hiếp.” Người tới là Kim Thành, nàng cười thật sự chân thành, nhìn thấy Lục Vũ Hạo,” Ta thiếu ngươi một mệnh, trả lại cho ngươi.” Lại quay mặt nhìn Lãnh Phong Lam, nàng đôi mắt trong suốt,” Bệ hạ chỉ cần phóng ta về Kim Nhật, ta sẽ khiến Kim Nhật không nhúng tay vào chuyện này.”
“……” Lục Vũ Hạo nhìn thấy nàng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Sa Trầm Thanh nổi giận,” Ngươi, ngươi……”
Lãnh Phong Lam gật gật đầu,” Được, ta thả ngươi trở về. Nhưng là phòng vạn nhất, khỏa dược này ngươi ăn. Chỉ cần Kim Nhật không nhúng tay vào tranh chấp Thiên Phong và Địa Hỏa, dược hiệu sẽ không phát tác.” Lục Vũ Hạo bước đên ngăn cản Kim Thành tiếp nhận dược, giận dữ nói,” Ta tin tưởng nàng.”
Kim Thành rùng mình, suy yếu cười,” Cho ta đi, không có việc gì.”
Lục Vũ Hạo kinh ngạc, nhưng Kim Thành đã tiếp nhận dược nuốt mất. Lúc nàng nuốt vào liền rơi lệ. Lãnh Phong Lam đối đãi nàng, quả nhiên không có cảm tình. Nàng lại nhìn nhìn Lục Vũ Hạo, cười cười, xoay người liền biến mất. Lãnh Phong Lam phân phó người bảo hộ Kim Thành hồi Kim Nhật quốc.
Sa Trầm Thanh đối biến cố có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện Lục Vũ Hạo cùng Kim Thành trong lúc đó không bình thường.
“…… Ta đối với tiểu lộc nhi của mình càng thêm hứng thú.” Sa Trầm Thanh thanh âm rất nhỏ, Lục Vũ Hạo và Lãnh Phong Lam đều không nghe thấy.—bất quá hắn biết tình hình hiện tại, chính là năng lực của Kim Thành hắn vốn không tin tưởng nàng, cho nên Kim Nhật không phải uy hiếp. Như vậy, chính mình chỉ sợ đối Lãnh Phong Lam phải kiêng dè ba phần. Không chỉ như vậy, ước định kia phỏng chừng cũng phải ký.
Binh lực không cần hao tổn.
Hắn còn có cơ hội, hà tất phải hành động theo cảm tình.
Nhưng mùa đông tới sẽ làm thế nào? Lần này thực sự tính sai.
Hắn nhìn Lục Vũ Hạo đứng cạnh Lãnh Phong Lam, ánh mắt tối đen. Hắn nhớ rõ, tiểu lộc chạy thật sự nhanh cần phải có kỹ thuật để bắt. Hừ, hắn đều đã quên. Tiểu lộc ăn hoa quả của hắn sau này sẽ phát sinh chút sự tình… Vốn chuẩn bị dùng, đáng tiếc kế hoạch vỡ lở, hắn lại để Lãnh Phong Lam chiếm tiện nghi?
……
Hôm sau sáng sớm, ký xong hiệp định, Sa Trầm Thanh đơn độc rời khỏi Hoàng Thành Thiên Phong. Không ai đi theo hắn.
Hắn tiếc nuối nhìn Hoàng Thành Thiên Phong, lạnh lùng cười.
Xoay người bước đi.
Hắn đi qua phố, không có tiền, không có tùy tùng, cái gì đều không có, hắn đói muốn chết, hắn ngã ngồi bên tường.
Hắn nhìn bầu trời Thiên Phong, quả thực trong xanh hơn Địa Hỏa rất nhiều – Địa Hỏa quốc mùa đông rất u ám, hắn biết hơn mười vạn đại quân chắc đã tới rồi, huống hồ đến lúc đó Lãnh Phong Lam phỏng chừng cũng xử lý công bằng binh lính của Thái hậu, không có gì lý do quay sang tái chiến. Trong này có một con tiểu lộc thông minh, hắn chắc chắn đã có kế sách.
Nhưng hiện tại hắn thực đói.
Trước mắt mơ hồ.
Hoảng hốt, Sa Trầm Thanh té xỉu……
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
92 chương
115 chương
19 chương