Toái Phong Thiên
Chương 30 : Vấn đề
Lục Tiểu Mục cho tới bây giờ chưa từng bị chấn động thị giác mạnh mẽ đến vậy, tự nhiên giờ phút này hình ảnh kia cứ in sâu trong đầu. Lãnh Lam trên người toàn nước khiến hắn lạnh khẽ run lên, lại ngượng ngùng vì y phục bị nước vào khiến cho trong suốt. Hơn nữa, hiện tại thực rất lạnh!
Đối diện với ánh mắt nóng như lửa trước mặt khiến Lãnh Lam càng thẹn, hắn vẫn còn chưa quên bọn hắn vì chuyện Lục Vũ Hạo mà cãi nhau, hắn vẫn chưa quyết định có nên tha thứ cho tên này hay không a, dù sao theo tuổi tác thì hắn vẫn tính là ca ca mình? Vì thế Lãnh Lam nhẹ nhàng ho một cái, đánh tan không khí trầm mặc,” Khụ.”
Người kia cuối cùng cũng khôi phục thần sắc, sắc mặt không được tự nhiên, lại chú ý thấy Lãnh Lam đang run lên vì lạnh, cũng không nói gì đi qua bồn tắm lấy một chiếc khăn, sau đó cũng không quan tâm ánh mắt thuần khiết của Lãnh Lam cứ như vậy mà lấy khăn lau tóc cho hắn.
Nước trên người Lãnh Lam từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất giống như những bong hoa nở rộ, trên mặt cũng đỏ bừng. Lại ngượng ngùng không dám khước từ ” thiện ý” của Luc Tiểu Mục. Trong lúc này hai người chỉ có thể im lặng. Lục Tiểu Mục thấy Lãnh Lam một thân rét lạnh đang tóm chặt trung y, cầm lấy khăn mặt tiếp tục lau.
” Khụ, ta đã nghĩ rồi. Cái tên giả mạo kia…… Khụ, Lục Vũ Hạo kia ta trước hết miễn cưỡng coi hắn là ca ca mình, nhưng là ta sẽ không thua hắn đâu, ta sẽ làm thật tốt khiến phụ vương nhận thức ta……. Dù sao hắn cũng không thuộc về thế giới này rồi sẽ có lúc hắn phải trở về.” Câu trước Lục Tiểu Mục nói hắn hiểu được là Tiểu Mục muốn gải bày với mình, nhưng câu sau khiến hắn cực kỳ sinh khí, đôi mắt thanh tú trừng Lục Tiểu Mục, đoạt lấy chiếc khăn trong tay kẻ kia không nói không rằng đi thẳng vào tẩm thất.
Lộ ra vẻ tao nhã không thể tao nhã hơn, cơ thể cứng ngắc nụ cười cũng cứng ngắc, mắt cứ nhìn vào “móng vuốt sói” đặt trên eo mình. Hắn trừng mắt nhìn Lãnh Phong Lam, ngoài cười trong không cười, gân xanh đầy mắt, thừa lúc không ai chú ý (mọi người đang từ biệt Thủy Nguyệt Hàm cùng Hàn Ngự trở về Thủy Nguyệt quốc) nghiêng mắt xem thường,” Uy, ngươi một vừa hai phải thôi, nơi đây rất ngứa! Đừng có mà liên tục đè chặt như thế!”
Lãnh Phong Lam đã quá quen với tình cảnh này, biểu tình đối với ngoại nhân là trăm vạn lần không đổi (ảnh mặt dày quá =))), đợi cho Lục Vũ Hạo mặt đỏ bừng muốn phản kháng, thuận tiện không ai chú ý cấp đứa nhỏ đang giãy giụa bên cạnh mình một nụ cười,” Gặp dịp tốt thì diễn thôi, bên kia Triệu thượng thư nhãn tuyến của Thái hậu vẫn đang nhìn ngươi, bên này Đồ Thừa Tướng với Đông Phương thị lang tâm phúc của Thái Hậu vờ như nói chuyện nhưng thực chất ánh mắt luôn nhìn chúng ta.” Đem Lục Vũ Hạo ôm vào lòng,” Diễn trò vốn chính là khiến cho vàng thau lẫn lỗn.” (thật giả lẫn lộn – ta nghe sao thấy giống “phim giả tình thật” =)))
Lục Vũ Hạo gân xanh giãy giụa giãy giụa, nhưng thật sự là không tìm được lời nào phản kháng, hôm qua bị hắn hôn cũng không kịp phản kháng, người này……”……” Một người ánh mắt phẫn nộ nghiêng mặt trừng một người ánh mắt “rất bình tĩnh”.
” Đừng có nhìn ta như vậy, ta đổi vị trí là được.” Lãnh Phong Lam một bên cùng Hàn Ngự nói chuyện, một bên đem tay đặt tại eo Lục Vũ Hạo di động xuống dưới, quả nhiên, Lục Vũ Hạo cả mặt trướng hồng.
” Ngươi!……” Lục Vũ Hạo tức khí đẩy ra, đáng tiếc lực đạo quá lớn…… Liền như thế ngã vào Lãnh Phong Lam! Chỉ thấy hắn nhìn chăm chú vào môi, cằm, cổ, vài giây tiếp theo đã nằm trong lòng ai đó……
Hắn nghiến răng nghiến lợi.
” Biểu tẩu thân thế không khỏe? Nếu không thoải mái liền nói với biểu ca! Đáng tiếc Nguyệt Hàm hôm nay phải đi, biểu tẩu đã nhiều ngày chiếu cố Nguyệt Hàm, Nguyệt Hàm ghi lòng tạc dạ……” Tuyệt sắc mỹ nữ xấu hổ thực sự là rất tuyệt vời, bất quá vì sao hắn mỗi lần nghe từ “Biểu tẩu”, lại cảm thấy tâm can run rẩy. Lục Vũ Hạo là rất muốn tại mỹ nữ trước mặt lưu lại ấn tượng về mình là anh tuấn tiêu sái nhưng là hiện tại chỉ nghe câu ” Biểu tẩu” mà vặn vẹo, uốn éo, méo mó triệt để, trước mắt chỉ muốn khóc. Hắn nên nói cái gì…… Thần ơi…… Chẳng đêm qua không nghe thấy lời cầu nguyện của ta……
” Hảo hảo, khởi hành thôi. Hàn Ngự, hảo hảo chiếu cố Nguyệt Hàm, hạnh phúc của hai ngươi đã bị chậm trễ rất lâu.” Lãnh Phong Lam cuối cùng dặn dò.
Lục Vũ Hạo đã không còn tâm tư để ý đến “móng vuốt sói” đặt trên mông mình, hắn nhìn bóng dáng Thủy Nguyệt Hàm xinh đẹp tựa như nữ thần dần dần đích liền như vậy biến mất trên tấm thảm đỏ trải dài, trong lòng ai thán thế giới này lại mất đi một mỹ nhân để bổn thiếu gia yêu thương…… Bất quá, chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi.
Lục Vũ Hạo ảm đạm cười, có điểm chua sót, cũng có chút thoải mái.
Lãnh Phong Lam cũng nhìn thấy thân ảnh Hàn Ngự cùng Thủy Nguyệt Hàm, cũng hiểu được đây mới chỉ là bắt đầu, Mẫu hậu có thể bỏ qua dễ dàng như vậy sao, nàng đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế, thậm chí không tiếc hại cả con ruột? Về sau phải làm sao đây?
Thế nhưng hắn sẽ không đơn độc trong cuộc chiến. Lam nhi đã trưởng thành, hơn nữa…… còn có Lục Vũ Hạo ở bên cạnh. A, ngươi thật là ngoài ý muốn. Ngoài ý muốn đến đây, cũng sẽ ngoài ý muốn biến mất sao?
Cả triều văn võ bá quan, Thái hậu sớm liền rời đi. Hiện đại điện trống rỗng chỉ còn hai người họ.
Lãnh Phong Lam phát hiện tay còn đặt trên người Lục Vũ Hạo liền thu trở về, mở miệng nói, “Hạo, lát nữa ta mang ngươi đi gặp một người. Về sau sẽ thay vị trí của Hàn Ngự, trở thành ngự tiền hộ vệ của ta.”
” Hắc?” Đúng rồi Hàn Ngự trước kia là ngự tiền thị vệ thôi, hiện tại đi làm Phò Mã…… Thực hạnh phúc……
” Lạc Tiểu Mặc ngươi dám xuất hiện ở trước mặt ta, có phải là muốn bị ta chém chết mới giác ngộ!” Lục Vũ Hạo ánh mắt cơ hồ muốn phún hỏa lên nữ nhân trước mắt,” Trong này căn bản không có cái gì là Hắc Long! Thân thể ta ở thế giới kia phải làm sao?!”
Miếng vải đen che mặt, tay mân mê ống sáo trúc trên tay, nàng không nhìn Lục Vũ Hạo nói,” Uy, Tiểu Hạo, không cần kích động như vậy. Làm bằng hữu đã lâu, cũng nên tín nhiệm nhau chứ. Đồng nghiệp nữ chính là một loại động vật lương thiện a.”
” Thiện lương? Như vậy không để ý đến ý kiến của người khác mà tùy tiện thay đổi nhân sinh của người ta cũng gọi là thiện ý!” Lục Vũ Hạo cất cao âm điệu, tận lực duy trì phong độ trước kia của mình (Ngươi từng có sao chứ), lông mi nhíu lại,” Ta mặc kệ ngươi rốt cuộc muốn gì, tóm lại ta nếu có thể an toàn, bình an, khỏe mạnh, chỉ số thông minh không bị thoái hóa, hoàn hảo không tổn thất gì mà trở về, nếu không ta liền đem ngươi băm thành một trăm lẻ tám khối!”
” Phốc–!” Lãnh Phong Lam cười. Bất quá rất nhanh thấy được con mắt khinh thường của Lục Vuc Hạo, thức thời mà im lặng.
” Băm ta? Được a, vậy ngươi vĩnh viễn đừng mong trở về.” Nàng mỉm cười lộ vẻ phi thương lương thiện.
“……” Phẫn nộ, hắn vì tức giận mà sử dụng năng lực khiến cho chén trà bên cạnh không ngừng va chạm, hắn vẫn nói lý lẽ,” Lạc Tiểu Mặc, ta thầm nghĩ muốn hỏi ngươi, ngươi thực sự có khả năng đưa ta trở về?”
Lạc Tiểu Mặc bắt chéo chân tỏ vẻ lão nhân uống trà nói,” Nói như thế nào nhỉ, ta sống, ngươi trở về, tỉ lệ phần trăm là 49 ta chết, ngươi trở về, tỉ lệ là — 0.”
Ba–!.
Chán nản ngã xuống giường, vô thức nhìn bàn tay mình.
Ngón tay thực trắng a, cũng không có một vết sẹo, cũng không có vết chai do viết chữ mà thành, cũng không có màu sắc như cánh tay của mình—đây vốn không phải thân thể hắn. Hắn không thuộc về nơi này. Bất luận khoái hoạt ưu thương (vui sướng buồn đau), cuối cùng vẫn là phải rời khỏi nơi đây. Ở trong này đích thực rất khoái nhạc, thế nhưng bản thân lại vô pháp dừng lại, có lẽ nên rời đi càng sớm càng tốt.
Hắn sợ trong này sẽ có thứ mà hắn không muốn, khiến hắn bỏ qua lúc sau mới phát hiện cái gì mới là đáng quí trọng trong kiếp này……
” Ta nói, ngươi một nữ nhân như thế nào lại làm ngự tiền thị vệ a?” Lục Vũ Hạo chuyển đề tài, dù sao cái đề tài kia cũng không vui vẻ.
” A, ta a. Ta không chỉ có là ngự tiền thị vệ, cũng là chủ quản chiếu cố cuộc sống của các ngươi sau này, Lâm Một Năm là thuộc hạ của ta.” Lạc Tiểu Mặc cười nói,” Thuận tiện giám sát xem ngươi có thực hiện ‘ước định’ của chúng ta hay không — tìm hắc long.”
” Đê tiện.” Ngoại trừ hai chữ này ra, Lục Vũ Hạo thật sự không biết nói gì hơn.
” Quá khen quá khen. Bệ hạ đã phê chuẩn a.” Lạc Tiểu Mặc quay đầu nhìn về phía Lãnh Phong Lam. Lãnh Phong Lam gật gật khiến Lục Vũ Hạo cảm thấy cuộc sống về sau khó mà yên ổn……
Lãnh Phong Lam như vậy làm có rất nhiều tư lợi (lợi ích cá nhân), tỷ như, bọn họ đều là đến từ thế giới kia,……
Bỗng nhiên, một vật nhỏ hoàng sắc (màu vàng) chạy ào vào lòng ngực Lục Vũ Hạo. Nhìn cũng đoán ra được là ai, thuận tiện nâng khuôn mắt nhỏ nhắn đáng yêu lên,” Hạo ca ca tiểu Lam nghe nói có bằng hữu của ngươi ở thế giới kia đến, ai a?”
“……” Lục Vũ Hạo mặt không biểu tình, lấy ngón tay chỉ chỉ Lạc Tiểu Mặc một thân hắc sắc.
Lãnh Lam ánh mắt sáng ngời, liền buông Lục Vũ Hạo, hướng nàng lao thẳng tới, bất quá đến gần thì dừng lại, lễ phép nói,” Ta là Thiên Phong quốc Thái tử Lãnh Lam. Hạo ca ca là ta tương lai (Mẫu hậu)……a ha, khái, không có gì.” Tiêu hài tử trước mắt là không dám nói, hắn nhớ Lục Vũ Hạo đối với hai chữ kia rất mẫn cảm, làm ơn, bị đáng mông thực không vui.
Lạc Tiểu Mặc đưa tay nắn nắn khuôn mặt phấn nộn đáng yêu của Lãnh Lam,” Hảo đáng yêu nga, Tiểu Hạo quả nhiên hảo, mới đến vài ngày mà tiểu hài tử cũng đã có, là cũng với ai a, sinh tiểu hài tử có đau không?” Vừa nói xong Lạc Tiểu Mặc đã buông Lãnh Lam ra mà ôm bụng cười, Lãnh Lam cùng Lãnh Phong Lam hai mặt nhìn nhau. Bất quá Lục Vũ Hạo đã đem một loạt chén trà hướng Lạc Tiểu Mặc bay đến. Thực sự là muốn cảnh cáo nàng một trận – đừng có đùa với lửa!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
122 chương
126 chương
41 chương
109 chương