Tỏa Tình
Chương 7
Mộ Dung Trí càng đánh càng kinh ngạc. Kiếm pháp của Mộ Dung Viễn lợi hại hơn y tưởng, mà dưới sự tiến công của đối phương y cũng có xu hướng lui về phía sau. Nếu thực sự bị đẩy lùi, khí thế cũng sẽ biến mất, mà thất xích kiếm phong vũ cẩn thận của đối phương hết lần này đến lần khác, khiến y không hề có cơ hội phản kích.
Trận chiến này vốn là y đề ra, nếu thua, y đâu còn mặt mũi nào đặt chân ở kinh thành nữa.
Mắt thấy kiếm quang nhấp nháy không ngừng bức tới, ngay cả ý nghĩ tử chiến đến cùng Mộ Dung Trí đều đã có, liền không hề để ý tới lưỡi đao sắc bén đối phương đâm đến nữa, thân thể chỉ lách qua một chút, trường kiếm chỉ nghiêng đi, Mộ Dung Trí đã bắt đầu có suy nghĩ chịu thua, chỉ tính toán đến một kiếm định thắng bại, lại bỏ qua một vấn đề quan trọng. Với chiến pháp lúc này của y, nếu như chỉ cần chậm nửa chiêu, kiếm phong bức đến trước mặt y đủ có thể khiến y trọng thương.
Đúng như tính toán, mũi kiếm của Mộ Dung Viễn quả nhiên khó khăn dừng lại trước ngực y. Bởi vì một kiếm y đâm ra kia trúng ngay giữa tay trái của Mộ Dung Viễn. Chỉ trong nháy mắt, y đã xoay chuyển được thế hạ phong.
Tâm rút cuộc cũng thả lỏng, Mộ Dung Trí rút kiếm về, vừa kiêu ngạo mà cũng có vài phần đắc ý.
“Tứ công tử, người có sao không?”
Mắt thấy trận đấu rút cuộc cũng dừng, Nguyên thúc là người đầu tiên chạy tới. Lão thấy Mộ Dung Viễn bị thương, liền quay qua hai gia đinh đứng bên cạnh. “Đứng ngây ra đó làm cái gì? Còn không mau đi lấy dược cao cầm máu!”
“Không cần đâu.”
Mộ Dung Viễn thản nhiên cười cười, ném trường kiếm trong tay tới trên mặt đấy, mũi kiếm vừa chạm đến mặt đất liền phát ra tiếng loong coong khe khẽ, dội lại âm ỉ không dừng, khiến trong lòng Mộ Dung Trí có chút run rẩy.
Một kiếm ấy cũng không sâu. Y chỉ cầu một phần thắng, cũng không muốn một ván sống còn. Nhưng vết máu trên cánh tay trái Mộ Dung Viễn như một bát nước bị hất đổ, trong nháy mắt đã loang ra trên y sam, ở dưới ánh nến sáng như ban ngày đúng là cực kì tiên diễm.
Trái tim vốn đã bình ổn của Mộ Dung Trí lại dựng lên, thế nhưng thoát ra cũng là lời nói lạnh băng.
“Ngươi thua rồi!”
Mấy gia thúc được gia đinh nâng đỡ run rẩy đi đến. Thấy thần sắc lo lắng của bọn họ, trên gương mặt vốn có chút tái nhợt của Mộ Dung Viễn đột nhiên nở ra một nụ cười. “Ta không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Hắn quay đầu lại nói với Mộ Dung Trí, nói. “Ta thua.”
Rất nhiều năm trước đây, khi ta bắt đầu yêu ngươi, ta đã thua rồi…
Nhìn vẻ mặt lạnh băng không chút biểu tình của Mộ Dung Trí, trong lòng Mộ Dung Viễn bỗng có chút khổ sở, trên mặt lại nở nụ cười.
“Dám cược dám chịu, tam công tử, như ngươi mong muốn, ta lập tức rời khỏi đây, kiếp này sẽ không bước vào đại môn Mộ Dung phủ nữa!”
Hắn xoay người thi lễ với mấy lão nhân, liền lập tức quay đầu bước ra ngoài không nhìn lại. Nguyên thúc ở phía sau vội kêu lên: “Tứ công tử…”
Không đáp. Thân ảnh cao to kia vừa bước ra khỏi phòng luyện võ, trong nháy mắt đã tan biến vào trong bóng đêm hắc ám, chiếc quạt giấy cô đơn bị bỏ lại trên mặt đất, tựa như đã bị chủ nhân quên mất.
“Đêm… Đêm đã khuya rồi, dù muốn đi, cũng… cũng nên chờ đến sáng mai chứ…”
Nguyên thúc nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhưng nhìn qua sắc mặt âm trầm của Mộ Dung Trí, âm thanh khe khẽ cũng liền tiêu thất vô tung.
Bốn vị công tử Mộ Dung gia đều do lão chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Đại công tử đã tạ thế, nhị công tử cũng không ở trong phủ. Vị tứ công tử này tuy nói cả ngày chỉ biết du ngoạn, tìm hoa vấn liễu cũng không phải việc chính đáng, nhưng cũng không thấy hắn có dã tâm tranh đoạt gia nghiệp gì. Hơn nữa, gia sản đều nằm trong tay tam công tử, sao có thể muốn đoạt là đoạt được dễ dàng như vậy. Hà tất phải tuyệt tình đến thế, làm bị thương người ta còn đuổi người ta đi? Loại luận võ này căn bản vốn không công bằng. Ai chẳng biết kiếm thuật của tam công tử rất tốt, tứ công tử sao có thể là đối thủ của y? Nói là luận võ định thắng thua, căn bản chỉ là mượn cớ đuổi người ta đi mà thôi.
Đáng tiếc lão chỉ là một gã quản gia nho nhỏ, loại phân tranh chốn nhà cao cửa rộng này cũng không đến lượt lão nói. Cho nên trừ việc lầm bầm vài câu, Nguyên thúc cũng chỉ có thể thở dài mà thôi.
Mấy gia thúc xem tình cảnh, cũng không nhiều lời thêm, chỉ là phất tay cáo từ. Thất gia thúc tiến đến bên Mộ Dung Trí, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, bước theo mọi người bỏ đi, trong đêm yên tĩnh chỉ vọng lại một tiếng thở dài.
“Vốn đều là huynh đệ một nhà, hà tất phải quay lưng lại mau như thế…”
Vốn đều là huynh đệ một nhà, hà tất phải quay lưng lại mau như thế?!
Đây là đang trách y ác độc sao? Không phải y không thể buông tha thân đệ đệ huyết mạch tương liên kia, là người đó buộc y phải làm vậy. Y bất quá chỉ là tự bảo vệ mình thôi, nếu không động thủ, chỉ sợ người bị buộc xuất môn là chính mình.
Y cũng không phải không cho Mộ Dung Viễn cơ hội. Nếu người thua là y, y cũng sẽ rời đi như thế. Mọi người quyết đấu công bằng, y đâu có sai? Vì sao ai cũng nhìn y như thể phạm tội ác tày trời?
Mộ Dung Trí tức giận ném trường kiếm trong tay xuống đất.
Bọn gia đinh nghe lời an bài của Nguyên thúc, đem kế ước nhà và gia sản dọn đi. Trong đại sảnh nhất thời thanh tĩnh. Gió đêm lạnh lùng thổi qua đại môn mở rộng, khiến tâm tình vốn tức giận của Mộ Dung Trí dần dịu xuống, rồi lại nhớ đến câu nói vừa rồi của Mộ Dung Viễn.
Chỉ cần là quyết đấu, sao có thể công bằng được?
Chính xác, vốn chẳng có gì công bằng. Đặt cược là do y định, canh bạc ngay từ đầu đã định rõ thắng thua rồi, Mộ Dung Viễn căn bản không có bất luận khả năng nào cự tuyệt.
Mặc kệ nói ra đường hoàng đến đâu, thực tế y hiểu hơn ai hết. Y bất quá chỉ là muốn mượn một cái cớ trục xuất Mộ Dung Viễn ra khỏi cửa mà thôi.
Bên ngoài trăng bạc lạnh lẽo treo trên bầu trời, đêm mênh mông, khiến Mộ Dung Trí đột nhiên nhớ lại cái ngày ngọa long phong thượng[1] cách đây không lâu ấy. Đêm đó, ánh trăng cũng mông lung như thế, nhưng thân thể tiến tới cứu y, bảo vệ y vẫn rất thực, còn cả sự ấm áp khi được người đó ôm chặt vào lòng. Loại cảm giác ấm áp này, có lẽ về sau sẽ không còn cảm nhận được nữa rồi.
Thế nhưng, tất cả những thứ đó không phải đều là cố ý giả bộ diễn kịch khiến y cảm động thôi sao? Tại sao đã biết rõ như vậy, trong lòng vẫn có cảm giác thất lạc đạm nhạt mà không cách nào nói nên lời?
A Viễn, kì thực ta không hề muốn làm như vậy, đều tại ngươi ép ta mà thôi!
Mộ Dung Trí chậm rãi bước tới chiếc quạt giấy nằm trên mặt đất, cúi người nhặt nó lên, rồi mở ra. Chiếc quạt trắng như tuyết có đọng lại vài giọt máu hồng, rất nhỏ thôi, từng giọt từng giọt bắn ra, như hồng mai lác đác nở trong hàn tuyết, tịch mịch mà cao ngạo.
[1] Ngọa long phong thượng: con rồng nằm trên đỉnh núi (?) Chắc ám chỉ cảm giác khoái lạc =))
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
14 chương
30 chương
156 chương
12 chương