Tỏa Tình
Chương 12
Nghe Mộ Dung Viễn khẳng định chắc chắn như thế, Lê Đình Vãn không khỏi chớp chớp đôi con ngươi màu tím.
Ngay từ đầu y đã coi Mộ Dung Viễn như loại người ăn chơi trác táng, nhưng mấy tháng qua thấy hắn xông pha trận mạc, ngạo tiếu sa trường, một thân võ nghệ không cần nhắc đến rồi, nhất là vài lần Mộ Dung Viễn bày mưu tính kế khiến binh địch lùi bước, quả nhiên là có mưu lược, ấn tượng của Lê Đình Vãn với hắn cũng có chút biến đổi. Hắn nhớ đến hình như từ trước đến giờ Mộ Dung Viễn làm việc rất ít khi… không, là chưa từng thua một lần nào. Nói cách khác, lần đánh cược này người có khả năng thua có thể là chính hắn đi?
Lê Đình Vãn âm thầm lắc đầu, tự đưa một đáp án phủ định cho chính mình.
Mộ Dung Viễn dù bản lĩnh đến đâu, cũng không thể có khả năng làm được việc đó. Có một số chuyện, không phải chỉ đơn thuần dùng tiền tài là có thể làm được.
Cho nên, lần này nhất định hắn sẽ thắng. Hơn nữa chờ đến lúc thắng, trừ năm vạn lượng, hắn còn muốn để Mộ Dung Viễn làm một việc mà hắn ghét nhất, báo lại mối thù hắn khiến hắn phải chịu dày vò trong bão cát giá lạnh nơi biên cương mấy tháng trời.
Lê Đình Vãn đang chìm trong mộng đẹp, không hề phát hiện ra ánh mắt đầy tiếu ý của Mộ Dung Viễn.
Đời này hắn chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc. Thật ngại quá, lại để vị thần y này thua tiền rồi, lần này trừ việc bắt hắn bỏ tiền ra, còn nên bắt làm gì nữa được nhỉ?
—-
Trăng lên, cả mặt đất chìm trong luồng ánh sáng bạc.
Dưới vách đá lởm chởm, xung quanh doanh trướng không còn tiếng gì khác ngoài tiếng bước chân doanh binh đi tuần tra, không gian yên tĩnh. Sau khi thu được Hiệp ước đình chiến Lệ tộc trình lên, quân binh trong doanh trại vốn vẫn trong tình trạng phải khẩn trương đề phòng rốt cuộc cũng có thể an tâm nghỉ ngơi tạm. Đối với những con người đang tiến nhập giấc mộng đẹp này mà nói, đây chỉ là một đêm yên tĩnh.
Song, mấy thân ảnh quỷ dị lại lặng yên không một tiếng động đánh với sự yên tĩnh trong ánh trăng nhạt nhòa, binh sĩ tuần tra chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền lần lượt bị vài người đánh ngất xỉu. Dẫn đầu chính là một hắc y nhân với thân hình cao lớn, vẻ trầm tĩnh kiên nghị trong ánh mắt dưới ánh trăng lại có chút quỷ dị lạnh lẽo. Hắn phất tay ra hiệu cho thủ hạ tản ra, chính mình lại thoắt ẩn thoắt hiện tiến vào một gian trướng. Đó là doanh trướng của Uất Trì Phong. Lúc này, trong trướng hoàn toàn tối đen, hiển nhiên chủ nhân đã say giấc nồng.
Hắc y nhân lặng lẽ bước tới trước giường, rút ra lưỡi dao sắc bén bên hông. Trong bóng đêm, đao phong chợt lóe, xẹt qua một tia sáng sắc bén tàn nhẫn đâm vào người đang nằm trong chăn.
“Phốc…”
Tiếng vang vọng lại quái dị khiến hắc y nhân sửng sốt, trong trướng bỗng đột nhiên sáng lên. Mộ Dung Viễn cầm một ngọn nến ung dung bước tới, dưới ánh nến lập lòe tươi cười mà nói. “Lạc Hà Dung, ngươi đến trễ, bọn ta đợi ngươi lâu lắm rồi.”
Lạc Hà Dung biến sắc, nhảy lên một bước, lưỡi đao xẹt một đường bên vải trướng, tung người ra ngoài.
Ngoài doanh trướng, tiếng kèn gấp gáp vang lên, xung quanh đuốc sáng rực, một vài tia sáng lóe lên. Lạc Hà Dung vừa tung người ra khỏi đại trướng, liền xuất hiện một cái lưới lớn ùn ùn kéo xuống chụp vào người hắn. Hắn vội vã phất lưỡi đao trong tay, phá một khe dọc trên lưới, tung người thoát ra.
Binh sĩ phía trước liền dàn quân, kéo cung gài tên, đem vây Lạc Hà Dung ở giữa. Uất Trì Phong đứng trước mặt hắn, hướng Lạc Hà Dung khó khăn lắm mới ổn định được thân hình cười lạnh. “Kế đánh lén dùng một lần chưa đủ, còn muốn dùng lại lần hai sao?”
Xa xa có ánh lửa bốc lên, kỵ binh theo Lạc Hà Dung đến cùng các tướng sĩ bắt đầu đánh, tiếng kêu la giết chóc cứ thế mà vang lên.
Tiếng chém giết hỗn loạn vang lên trong cơn gió lạnh. Trên gương mặt Lạc Hà Dung bỗng nở ra một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, chế nhạo nói. “Kế đánh lén ta chỉ biết dùng một lần, lần này là kinh hỉ khác cơ.”
Sắc mặt Uất Trì Phong nhất thời trầm xuống. Hắn vừa phất tay xuống, mưa tên liền bắn về phía Lạc Hà Dung. Đám kị binh đi cùng Lạc Hà Dung vừa dũng mãnh ngăn trở tiễn trận, vừa hướng trường kiếm đánh về phía Uất Trì Phong. Lạc Hà Dung nhân cơ hội mở đường máu thoát khỏi vòng vây, ra sức tiến đến một chỗ ngoài chiến trường đã sớm chuẩn bị chiến mã. Dù đánh lén không thành công, nhưng hỏa dược nhất định đã dẫn cháy. Trận doanh của quân địch sẽ tự sụp đổ, làm sao còn ngăn cản bọn chúng được nữa?
Không ngờ Lạc Hà Dung vừa nhảy lên ngựa, một mũi tên ngầm liền phóng tới từ phía sau hắn. Lạc Hà Dung vung tay lên theo phản xạ, muốn đẩy mũi tên kia ra. Nhưng mũi tên bay quá nhanh, chấn động khiến tay hắn tê dại đi, mũi dao trong tay liền không giữ được, rơi trên mặt đất.
Lạc Hà Dung kéo cương quay đầu ngựa lại, nhưng lại thấy một con ngựa khác đang tung vó phi tới. Người trên ngựa tay cầm cung kéo tên hướng về phía mình, chính là Mộ Dung Viễn.
Đây là lần thứ hai hai người đối mặt. Lạc Hà Dung nhớ lại trận chiến lần trước, người này tiễn vũ sắc bén, mạnh mẽ, tên không hề có hư phát, như thần xạ mà người Trung Nguyên thường nói. Tài bắn cung của Mộ Dung Viễn, khiến hắn thật sự kinh ngạc.
Thấy gặp kình địch, Lạc Hà Dung cũng không dám thả lỏng, lập tức tiếp lấy cây cung thuộc hạ đưa đến, tiễn vũ gài vào dây, liền bắn ra ngoài.
Mũi tên kế tiếp của đối phương cũng lao đến đúng lúc đó. Hai mũi tên giao giữa không trung, vọng lại một tiếng đinh, liền cùng rơi xuống bụi rậm. Mộ Dung Viễn cười. “Đừng đắc ý quá, hỏa dược này của ngươi cũng không lợi hại đến mức đó.”
Vang lên trong tiếng vó ngựa, một vật bỗng bay ra từ đâu đó, rơi xuống trước ngựa Lạc Hà Dung, là một đầu người hai mắt trợn tròn, máu chảy đầm đìa. Lê Đình Vãn thúc ngựa chạy đến, cười nói. “Muốn đi sao? Gian tế ngươi phái tới giỏi lắm, cũng mang đi theo luôn đi.”
Thần sắc Lạc Hà Dung khẽ biến, đó đích thị là tâm phúc hắn đặt nằm vùng trong binh doanh đối phương. Hỏa dược các nơi đều do gã chôn, không nghĩ tới đã sớm bị Mộ Dung Viễn phát giác.
Tâm niệm vừa chuyển, liền nghĩ đến nơi giấu hàng loạt hỏa dược. Theo tình hình hiện nay, cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần. Chỉ mong Mộ Dung Viễn chưa phát hiện ra nơi này.
Ngay lúc ấy, một tiếng nổ vang chợt truyền đến từ doanh trướng xa xa, cả doanh trận nhất thời hỏa quang bốc cao tận trời, tiếng kêu la thảm thiết không ngừng. Lê Đình Vãn vội bịt lỗ tai, giận dữ trừng Mộ Dung Viễn: “Không phải thanh trừ hêt rồi sao?”
Mộ Dung Viễn thản nhiên nói: “Chỗ chôn hỏa dược cũng không ít. Có vài chỗ không tìm được cũng đành chịu. Ta không phải thần tiên…”
Thấy Lạc Hà Dung thúc ngựa chạy đi, hắn liền vội vã đuổi theo, không ngờ tới Lạc Hà Dung lại quay người nhảy xuống ngựa, vừa phóng về phía doanh trướng, vừa rút từ trong ngực ra một hỏa tín, giơ đầu nhọn lên trên, bắn về một phía. Sắc mặt Mộ Dung Viễn nhất thời biến đổi, lại không kịp gài tên bắn. Dưới tình thế cấp bách đành móc ra hai đồng tiền, bắn ra trong nháy mắt, hướng thẳng về phía mũi tên của đối phương, nhưng vẫn chậm một bước. Mũi tên của Lạc Hà Dung bay vọt ra xa, tiễn thế mạnh mẽ, tà tà xẹt qua mặt đất tạo nên một chút ánh hỏa, trong khoảnh khắc liền bốc cao, hướng thẳng về phía trước.
Mộ Dung Viễn phi ngựa đến phía trước liền thả mình nhảy xuống, rút ra nhuyễn kiếm bên hông muốn chặt đứt sợi dây, nhưng vẫn không theo kịp thế lửa. Chỉ nghe tiếng nổ vang lên phía sau, kéo theo cả loạt tiếng vang kéo dài tiến về hướng mình.
Thiên lôi liên châu?!
Mộ Dung Viễn cắn răng. Xem thường Lạc Hà Dung rồi. Hắn chỉ chú ý đến thế tiến công hỏa dược của quân địch, mà đã quên một chuyện trọng yếu khác. Người này từng câu kết với Nghị vương, tất nhiên sẽ có ám khí hỏa dược của Nghị vương. Mà Liên châu hỏa dược này chính là trò sở trường của Nghị vương.
Lạc Hà Dung một chiêu đã đắc thủ, lập tức quay ngựa rời đi, không ngờ hỏa quang nổi lên trước mắt, khiến con ngựa hắn cưỡi kinh hoàng hí lên, nhấc móng trước lên không trung. Lê Đình Vãn vốn theo sát liền tung người nhảy về phía trước, đạp một cái đẩy hắn vào trong lửa.
“Con bà nó, cư nhiên còn có chiêu này!”
Nếu luận võ công, mười Lạc Hà Dung cũng không phải đối thủ của Lê Đình Vãn. Nhưng hai quân giao phong, thắng thua chính là kinh nghiệm và phản ứng. Khi Mộ Dung Viễn phát hiện ra chỗ sai sót thì Lê Đình Vãn vẫn còn ngu ngơ, đến khi y hiểu được, hỏa long đã kêu gào xuất ra rồi.
Lê Đình Vãn đạp Lạc Hà Dung vào lửa xong, quay đầu lại đã thấy Mộ Dung Viễn phi thân nhảy về phía hỏa long đang ầm ầm tiến doanh trướng, dùng chưởng phong tiêu diệt tuyến hỏa, nhưng chính hắn lại bị hỏa dược nổ theo bắn trúng, như diều đứt dây phi ra ngoài, đập vào vách núi dựng đứng rồi ngã xuống đất. Chuyện thình lình xảy ra khiến Lê Đình Vãn dù thấy rõ, nhưng vẫn không kịp ra tay cứu giúp.
“Kỳ lão tứ!…”
Đáp lại Lê Đình Vãn là ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt. Trong cơn gió lạnh thấu xương, tiếng hỏa dược nổ vang trời chớp mắt trùm lên tiếng gào chém giết đã gần như không thể nghe thấy. Toàn bộ mùi máu tanh cùng kích đấu dưới ánh lửa kinh tâm động phách bất chợt trầm xuống.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
26 chương
17 chương
161 chương
10 chương
57 chương