“Ngươi nói cái gì?” Ti Diệu Huy vỗ án dựng lên, sắc mặt đại biến. Tín binh chạy suốt đêm vào kinh đang phủ phục trên mặt đất, cả người đầy bùn đất, mặt mũi phủ sương, cố sức lặp lại, “Bọn phản loạn Lí Tham đợi đến cuối tháng bất ngờ đánh vào. Chúng dẫn theo năm nghìn kỵ binh đêm khuya xâm nhập vào đại doanh quân ta đóng ngoài thành, lại lệnh cho ba vạn người bọc hậu, trước sau giáp công. “Quân ta trở tay không kịp, suốt đêm nhổ trại, lui lại ba mươi dặm. Bắc Đường Tam thế tử đã thất lạc trong chiến trận, không rõ tung tích. Thu thần y cũng bị thương nặng, đã được đưa đến Lăng Châu tĩnh dưỡng.” Ti Diệu Huy lạnh lùng nói, “Vậy Bắc Đường vương đâu? Trẫm hỏi ngươi Bắc Đường vương đâu?” Tín binh nói, “Khi ty chức rời khỏi đó thì Bắc Đường vương rất giận dữ, tự mình mang quân ta đến càn quét Linh Châu. Trước mắt… tình hình chiến đấu không rõ.” Sắc mặt Ti Diệu Huy xanh mét, lập tức hạ lệnh, “Mau! Lập tức phái người thông báo tình hình mới nhất ở Linh Châu!” Rối loạn rối loạn! Diệu Nguyệt đã mất tích… Ti Diệu Huy có thể tưởng tượng Bắc Đường Diệu Nhật tức giận thế nào. Cái này còn không phải bóc nghịch lân của y hay sao! (nghịch lân (vảy ngược): lấy từ câu ‘Long hữu nghịch lân, xúc chi tất nộ’. Tương truyền rằng trên mỗi con rồng đều có 1 cái vảy ngược, chọc vào cái vảy ngược đó rồng sẽ nổi giận) Nếu là trước đây thì y còn có thể băn khoăn ba phần, hiện tại nhất định đã quên luôn chính mình đang mang thai, không tự mình đem Ti Giản và Lí Tham càn quét sạch sẽ sẽ không dừng tay. Hơn nữa Thu thần y cũng bị thương… “Người tới! Lập tức truyền bộ binh thượng thư đến!” Ti Diệu Huy rống to xong, gấp đến độ ở trong đại điện xoay quanh, thì thào lẩm bẩm, “Phải lập tức tăng binh đến Linh Châu, hiệp trợ Diệu Nhật trấn áp… Còn phải phái người đi tìm Diệu Nguyệt, nhanh chóng tìm được Diệu Nguyệt… Không được, ta phải tự mình đi. Đã tám tháng rồi… Tám tháng… Tỏa tình…” Khi Bộ binh thượng thư Trương Hưng và Quân chính xử các Bùi Tố Hoa vội vàng chạy tới, Ti Diệu Huy đã tỉnh táo lại, đang ngồi ngay ngắn ở trước thư án chờ bọn họ. “Trương đại nhân, Bùi đại nhân, hiện giờ tình thế Linh Châu vô cùng căng thẳng, trẫm phải ngự giá thân chinh.” Trương Hưng và Bùi Tố Hoa nhất tề kinh hãi, trăm miệng một lời nói, “Bệ hạ, không thể!” “Ý trẫm đã quyết! Các ngươi không cần nhiều lời!” Bùi Tố Hoa và Trương đại nhân cố gắng ngăn cản, nhưng chẳng lẽ bọn họ có thể ngăn cản được Ti Diệu Huy sao? Ngay cả Bắc Đường Diệu Nhật cũng phải thuận theo hắn, dương nhiên những người khác cũng không đáng cho hắn để vào mắt. Chủ ý Ti Diệu Huy đã định, lãnh đạm nói, “Trẫm vừa mới đăng cơ liền gặp phản loạn của Bắc Dự vương, đang muốn ngự giá thân chinh, cảnh cáo bọn chúng. Nói cho người trong thiên hạ, ai mới là người đứng đầu Minh quốc!” Lời này nói được công khai khí phách mười phần, lập tức làm kinh sợ Bùi Tố Hoa và Trương Hưng Trương đại nhân. Hai người giật mình ngây ngốc một lúc lâu, cuối cùng bị lời nói của Ti Diệu Huy làm á khẩu không trả lời được, nhất tề cúi đầu, theo ý chỉ của hắn. Nhưng hoàng đế ngự giá thân chinh không phải nói đi thì đi đơn giản như vậy, chỉ nội việc tế thiên xuất binh đã vô cùng hao phí thời gian. Ti Diệu Huy yêu cầu phải nhanh chóng, cuối cùng vẫn kéo thêm vài người tàu đi. (thời xưa mỗi khi vua tự mình ra trận đều làm lễ tế tổ tiên trời đất, mong mình chiến thắng và bình an trở về.) Hắn không biết kỳ thật trước khi Bắc Đường Diệu Nhật rời kinh đã sớm đoán được hắn có thể không nhịn nổi, chạy theo mình đến chiến trường; cho nên đã âm thầm dặn đám người Bùi Tố Hoa và Vương đại nhân, vạn nhất Hoàng Thượng tùy hứng muốn ngự giá thân chinh, nhất định có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu, ngàn vạn lần đừng cho hắn chạy đến chiến trường. Cho nên mấy vị quan cốt cán của triều định này tận lực lùi được một ngày liền lùi một ngày, đến khi làm Hoàng thượng bốc hỏa. Bất quá thân binh của Hoàng Thượng một khi đã ra đi thì sẽ không tốt trì hoãn tốc độ. Hơn nữa Ti Diệu Huy không ngừng thúc giục, cuối cùng đến cuối tháng sau đã đến chiến trường Linh Châu. Hắn tính tính ngày, đúng là thời điểm Bắc Đường Diệu Nhật phát tác tỏa tình khiên sau ba tháng, mà bảo bảo cũng được tám tháng rồi… Từ khi Bắc Đường Diệu Nhật rời đi, hơn hai tháng qua Ti Diệu Huy luôn lo lắng hãi hùng, nóng ruột nóng gan. Nghĩ đến Diệu Nhật và hài tử trong bụng nó lại không một đêm ngủ yên. Mắt thấy đại quân sẽ đến nơi đóng quân của Minh quân liền nhẫn nại không nổi nữa, trộm thay đổi quần áo, mang thêm vài tân cấm quân chuồn ra từ ngự liễn, ẩn vào nơi đóng quân trước một ngày. Nếu bọn phản loạn ấy đánh vào đầu tháng thì Bắc Đường Diệu Nhật sớm có chuẩn bị, nhưng y không ngờ Lí Tham bỗng nổi điên, tiến công trước một ngày; khi Diệu Nguyệt chưa rời đi làm thất lạc nó. Bắc Đường Diệu Nhật nhất thời giận dữ, tự mình mang binh điểm tướng truy kích kỵ binh Lí Tham, kết quả đích binh lính Linh Châu đánh bất ngờ đêm đó lại bị Minh quân phản kích, tách ra truy kích và tiêu diệt, cuối cùng còn trốn trở về thành chỉ có hơn ba trăm người. Qua trận này, nguyên khí Linh Châu đại thương, Lí Tham và Ti Giản bế (đóng) thành không ra, bất luận Úc tướng quân dẫn người khiêu khích thế nào cũng đều kiên thủ bất ứng (kiên quyết cố thủ không đáp ứng). Bắc Đường Diệu Nhật biết bọn chúng đang đợi viện quân của Tây Quyết và Văn quốc. Kỳ thật Văn quốc không có khả năng phát binh, Đông Phương Hạo Diệp lừa Thác Bạc Chân đến Đức Vân quan, Linh Châu hiện giờ là một tòa cô thành. Nhưng Bắc Đường Diệu Nhật mặc dù vây khốn bọn chúng đã nhiều ngày, nhưng Linh Châu giàu có và đông đúc, lại có trường tiệm thiên hiểm, chỉ sợ không đến một năm rưỡi nữa cũng không cách nào đánh được. Khi Ti Diệu Huy đuổi tới nơi đóng chân, Úc tướng quân đã biết tin Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, nhưng khi đột nhiên thấy Hoàng Thượng tới trước một bước vẫn cả kinh không thôi. “Bắc Đường vương đâu?” Ti Diệu Huy cũng không dài dòng, đợi Úc tướng quân thi lễ xong liền khẩn cấp hỏi han. “Sáng nay Linh Châu xuất binh, tiểu chiến (đánh nhau nhỏ) một hồi, Bắc Đường vương đang ở trường tiệm thiên hiểm ngoại đốc quân (giục quân đánh nhau).” “Cái gì?” Ti Diệu Huy cũng bất chấp, vội vàng nói, “Mau dẫn trẫm đi.” Úc tướng quân chần chờ nói, “Tiền tuyến nguy hiểm, còn thỉnh bệ hạ…” Ti Diệu Huy đánh gãy lời ông, “Chỉ cần Úc tướng quân không nói, ai biết trẫm là hoàng đế.” Úc tướng quân giương mắt lén liếc hắn một cái, thầm nghĩ bề ngoài bệ hạ xuất chúng như vậy, chỉ cần gặp qua thì ai mà quên được? Nhưng ông cũng không dám trái ý Hoàng Thượng, đành phải cho người tìm một bộ khôi giáp sạch sẽ, cho Ti Diệu Huy thay vào rồi mang hắn ra tiền tuyến. Trước cầu tàu trường tiệm hiển nhiên vừa trải qua một hồi chiến đấu, Bắc Đường Diệu Nhật vững vàng ngồi trên lưng ngựa, chỉ huy thủ hạ thu dọn chiến trường, đồng thời cho Lưu tướng quân tiếp tục khiêu chiến. Từ xa Ti Diệu Huy đã thấy bóng dáng thẳng tắp thon dài của y, nhưng từ mặt sau thì không nhìn ra chút nào dấu hiệu mang thai. Đúng lúc này Bắc Đường Diệu Nhật phóng ngựa trở về, ánh mắt nhíu lại, mặt không chút thay đổi. Úc tướng quân nghênh đón y, còn chưa nói chuyện đã bị ánh mắt Bắc Đường Diệu Nhật quét đến. Y liếc mắt một cái liền thấy xen lẫn trong đám kỵ binh là Ti Diệu Huy, không khỏi nao nao trong lòng. Úc Phi Khanh ghé vào lỗ tai y, thấp giọng nói, “Bệ hạ tới, Vương gia đi tiếp giá đi. Nơi này cứ để ty chức đến chỉ huy.” Bắc Đường Diệu Nhật gật gật đầu, phóng ngựa đi đến bên người Ti Diệu Huy. Từ khi ánh mắt y bắn đến đây, thế giới chung quanh Ti Diệu Huy không còn là gì cả. Thanh âm của binh lính, thanh âm của trống trận, thanh âm của vó ngựa… Tất cả đều không nghe thấy. Trong mắt hắn chỉ có người này. Cũng chỉ có duy nhất người này. Vô luận đang ở nơi nào, tâm luôn đặt trên người y. “Diệu Nhật… Ngươi gầy…” Ti Diệu Huy tựa hồ quên hết thảy, chỉ nhìn người trước mắt càng đến càng gần, thì thào tự nói. Ánh mắt Bắc Đường Diệu Nhật căng thẳng, hạ giọng, “Bệ hạ, chiến trường nguy hiểm, còn thỉnh bệ hạ cùng vi thần quay về quân doanh.” Ti Diệu Huy đột nhiên phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện Bắc Đường Diệu Nhật mặc chiến giáp huyền sắc, cầm lợi kiếm trong tay, trên người tựa hồ còn có giọt máu lác đác. Ngươi bị thương? Hắn há mồm muốn hỏi nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Bắc Đường Diệu Nhật làm đông cứng, vội vàng quay đầu ngựa lại, theo y rời khỏi chiến trường.************** Trở lại nơi đóng quân, Bắc Đường Diệu Nhật xuống ngựa trước một đại trướng, đi vào. Hoàng đế tựa như một tiểu binh, vội vàng theo sau y. Tiến vào đại trướng, Ti Diệu Huy liền khẩn cấp nhào tới, “Diệu Nhật ngươi có sao không? Có bị thương không? Trên người sao lại có vết máu?” Bắc Đường Diệu Nhật di động thân hình, tránh khỏi hai tay của hắn, nói, “Ta tốt lắm, máu này chỉ là do bắn vào thôi.” Ti Diệu Huy nhìn về phía bụng y, chỉ thấy dưới sự che giấu của chiến giáp màu đen, bụng y cũng không rõ ràng, người ngoài cũng không thể phát hiện cái gì bất thường. Nhưng từ thuở thiếu thời, Ti Diệu Huy đã có quan hệ xác thịt với y, đương nhiên biết rõ thân thể y như lòng bàn tay. Hắn biết dưới bả vai dày rộng cao ngất của Bắc Đường Diệu Nhật là thắt lưng tinh tế hữu lực và đồn bộ viên kiều (mông vừa tròn vừa vểnh ~.~!!!) thế nào. Hiện giờ không chỉ eo lưng to tròn, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ nghĩ nó vẫn bình thường của người tráng kiện thôi; nhưng trong mắt Ti Diệu Huy thì hắn biết, nó đã hoàn toàn vướt quá mức độ ưu mỹ và tráng kiện trước đây của Bắc Đường Diệu Nhật rồi. Bắc Đường Diệu Nhật vẫn chưa chú ý đến tầm mắt của Ti Diệu Huy. Y tựa hồ như tinh lực không đủ, sắc mặt cũng không tốt. Cởi mũ giáp, tháo bội kiếm, ngồi cạnh bàn, Bắc Đường Diệu Nhật trầm giọng nói, “Bệ hạ đích thân ngự giá không phải ngày mai mới đến sao?” Ti Diệu Huy ngồi xuống bên cạnh y, đưa tay muốn xem mạch y, lại bị y tránh đi. Hắn biết y sợ mình chẩn ra việc y có thai, đành phải khoanh tay từ bỏ, chăm chú nhìn y, gằn từng tiếng chậm rãi nói, “Ta lo cho ngươi.” Ngắn ngủn bốn chữ, đã nói hết những nhớ nhung và lo lắng của hắn. Trong lòng Bắc Đường Diệu Nhật căng thẳng. Y đương nhiên biết Ti Diệu Huy quan tâm đến mình bao nhiêu. Ở trong lòng hắn, chỉ sợ cả Minh quốc cũng không trọng yêu bằng một sợi tóc trên đầu mình. Loại cảm giác bị quan tâm quá độ, bị người khác cần này không thể phủ nhận, cũng là gánh nặng mà sinh mệnh Bắc Đường Diệu Nhật y bị hắn nắm giữ. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà Diệu Nguyệt, Diệu Thần mới là thân đệ muội của y, mà y lại thương yêu nhất Diệu Huy. “Ngươi cũng gầy.” Bắc Đường Diệu Nhật nhìn khuô mặt Ti Diệu Huy si ngốc chăm chú nhìn mình. Khuôn mặt tiều tụy động lòng người này mấy tháng qua cơ hồ ngày ngày hiện lên trong lòng y. Y không thể không thừa nhận, tình cảm của y đối với Huy nhi càng ngày càng xa so với sự tưởng tượng của mình, cũng càng thêm khó có thể khắc chế. Hơn nữa vào thời khắc đặc biệt này, theo sự tăng trưởng của thai nhi trong bụng, tình cảm của y với hắn càng lúc càng khắc sâu, càng lúc càng phức tạp. Có khi đêm dài yên tĩnh, khi đã bôn ba một ngày mệt mỏi, khi hài tử trong bụng phản kháng đến nỗi cả thể xác và tinh thần mỏi mệt, không thể đi vào giấc ngủ, Bắc Đường Diệu Nhật sẽ nhịn không được một bên vuốt ve bụng mình, một bên nhớ đến người ở kinh thành xa xôi kia. Tưởng tượng xem người nọ nhớ mình thế nào, hay bởi tương tư mà phát giận. Nhớ tới mỹ mạo người nọ có thể so với phù dung, còn hơn nhiều nữ tử liền lại nhịn không được nghĩ đến bộ dáng của hài tử tương lai. Không biết là giống hắn hay giống mình hơn? Mỗi lần đều để trí tưởng tượng của mình phiêu dạt đến nơi nào đó, làm y luôn mỉm cười sung sướng chìm vào giấc ngủ, trong lòng tràn ngập cảm giác an tâm và thỏa mãn. Bây giờ có thể thấy được người mình luôn nhớ mong ở ngay trước mắt, Bắc Đường Diệu Nhật ngược lại có chút thận trọng. Y đã quen với lập trường huynh trưởng của mình, cũng đã quen với thái độ sung nịch dung túng với Ti Diệu Huy dung túng. Nhưng lúc này y phát giác tình cảm của mình với hắn đã khác xưa, ngược lại trở nên bối rồi không biết nên làm sao. Ti Diệu Huy sờ sờ mặt, cười nhẹ nói, “Đại ca không ở bên cạnh, nhật tư dạ tưởng (ngày đêm tương tư), đương nhiên gầy. Nhưng đại ca đang ở chiến trường, so với ta vất vả hơn.” Bắc Đường Diệu Nhật nghe thấy lời aua yếm đã lâu chưa nghe này, nhất thời quẫn bách, không biết nên tiếp lời thế nào, đành phải lảng sang chuyện khác, “Sao ngươi lại tùy tiện rời khỏi cấm về quân, một mình đến đây? Lại quên thân phận của mình rồi sao?” Ti Diệu Huy sớm biết y sẽ trách mình, làm như thành khẩn nói, “Ta lỗ mãng, ta sai lầm rồi, sau này sẽ không thế nữa.” Bắc Đường Diệu Nhật còn không hiểu hắn sao? Thấy hắn nói thành khẩn như vậy nhưng kì thật chỉ là có lệ thôi. Nếu cứ trách hắn nữa thì hắn sẽ làm nũng hoặc pha trò, tuyệt đối không biết hối cải. Kì thật đối với tính tình của hắn, Bắc Đường Diệu Nhật không có cách khống chế, bằng không cũng sẽ không bị hắn dây dưa hơn mười năm. Y chỉ phải thở dài, “Ngươi mệt mỏi không? Ta đi thu xếp doanh trướng cho ngươi.” “Đại ca đừng đi. Ta trộm tới đây, tối nay cứ ở lại doanh trướng của đại ca là được rồi. Chờ ngày mai khi cấm vệ quân tới, ta sẽ trở về cùng bọn Trương đại nhân.” Hay nói giỡn, sao hắn có thể rời khỏi nơi này? Lần này hắn đến là muốn hảo hảo ‘giám thị’ Bắc Đường Diệu Nhật. Bắc Đường Diệu Nhật nghe xong cả kinh. Hiện tại thân hình y thế này, phủ khôi giáp còn không thấy rõ nhưng một khi đã cởi ra, chẳng phải là cái gì cũng đều lòi ra cả sao? Nhưng Ti Diệu Huy nói cũng có lý, y không có cớ cự tuyệt, liền bất động thanh sắc nói, “Được, tối nay ngươi ở nơi này đi.Để ta cho người mang bữa tối đến.” Nói xong liền đứng dậy đi lấy mũ giáp và bội kiếm vừa tháo xuống. Ti Diệu Huy thấy y muốn đi ra ngoài, vội ngăn lại nói, “Ngươi muốn đi đâu?” Bắc Đường Diệu Nhật nói, “Tối nay còn muốn tuần doanh.” Ti Diệu Huy nghe xong giận dữ, nhanh chóng đoạt lấy bội kiếm trong tay y, “Ngươi không thể nghỉ ngơi một chút sao!” Bắc Đường Diệu Nhật nhíu nhíu mày, “Ta thân là chủ soái, đây là…” “Cút hết mấy cái gì chủ soái đi!” Ti Diệu Huy không thể kiềm được, mi han dữ tợn, cả giận nói, “Ngươi không để ý chính mình cũng phải chú ý hài tử trong bụng chứ! Ngươi nhìn ngươi đã gây sức ép chính mình thành cái dạng gì rồi?!” Bắc Đường Diệu Nhật kinh hãi, “Ngươi nói cái gì?” Ti Diệu Huy nếu đã tới chiến trường, tất nhiên là hạ quyết tâm cùng y nói rõ, nhân tiện nói, “Ta biết đại ca đã có thai, ngươi không cần dối ta nữa.” Bắc Đường Diệu Nhật vừa sợ vừa giận, “Sao ngươi lại biết?” Ti Diệu Huy dừng một chút, nói, “Khi ở trong cung đã biết.” Bắc Đường Diệu Nhật thấy hắn đã sớm biết, không khỏi nhất thời vừa giận vừa sợ, chân tay luống cuống. Đột nhiên trước mắt biến thành màu đen, thân mình lung lay sắp đổ, không khỏi bám vào thư trác chậm rãi ngồi xuống. Ti Diệu Huy thấy kinh hãi, nhào đến bắt mạch cho y, “Ngươi xảy ra chuyện gì? Làm sao lại không thoải mái?” Bắc Đường Diệu Nhật đỡ lấy thái dương, nói không ra lời. Mấy ngày nay y thường xuyên có loại cảm giác tim đập nhanh và vựng huyễn này, nhưng đều cố gắng ép xuống. Nhưng hôm nay thấy Diệu Huy, cảm xúc dao động quá lớn, nhất thời không chống đỡ nổi. Ti Diệu Huy cũng phát hiện y tức giận công tâm, lại quá mệt nhọc, khiến cho thai nhi và thân thể mới có phản ứng như vậy, vội lấy từ trong lòng ra một viên thuốc, đưa nước đến bên môi y. “Đại ca, mau uống cái này đi.” Bắc Đường Diệu Nhật cũng không hỏi nhiều, chậm rãi nuốt xuống. Ti Diệu Huy giúp y vuốt ngực, thân thiết nói, “Tốt hơn không?” Bắc Đường Diệu Nhật đã tỉnh lại, gật gật đầu, che cái bụng, nói, “Tốt hơn nhiều.” Thai nhi gần đây lớn hơn rất nhiều, tuy bụng không to hơn nhiều lắm nhưng y có thể thấy rõ ràng người ngày càng nặng, hành động cũng không được tự nhiên như trước. NHưng cái này cũng chỉ có y biết, người ngoài không nhìn ra chút nào. “Đại ca, thuốc bổ ta cho ngươi, ngươi có ăn không? Có phân cho các tướng sĩ không?” Bắc Đường Diệu Nhật giương mắt liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói, “Ta một người ăn sao hết nhiều như thế.” “Ngươi…” Ti Diệu Huy tức giận đến nói không ra lời. Bắc Đường Diệu Nhật ngược lại rất thản nhiên. Chuyện của hài tử không thể giấu hắn cả đời; nếu hắn đã biết cũng không có biện pháp. Tuy y rất giận hắn đã lừa mình, nhưng kỳ thật là do mình giấu hắn, hắn chỉ thuận theo ý mình thôi. Bắc Đường Diệu Nhật lòng dạ rộng rãi, làm việc quang minh lỗi lạc. Bị Ti Diệu Huy phát hiện bí mật của mình nhưng chỉ lo hắn vì vậy mà hạn chế tự do của mình trên chiến trường, những thứ khác lại không quan tâm đến. “Ta mệt mỏi, phải nghỉ một lát. Ngươi đừng chạy loạn, khi nào đến bữa tối thì gọi ta.” Trước mắt Ti Diệu Huy, Bắc Đường Diệu Nhật không cần che giấu sự mệt mỏi của mình, đứng dậy đi đến bên giường. Ti Diệu Huy vừa nghe y mệt mỏi, buồn bực vừa rồi lập tức bị ném ra sau đầu, giống một tiểu tư giúp y cởi khôi giáp, ngoại y, hầu hạ y lên giường nghỉ ngơi. Bắc Đường Diệu Nhật cơ hồ vừa nằm xuống liền lập tức ngủ. Y quý trọng mỗi khắc của giấc ngủ, cho dù thời gian đó đối với y và thai nhi trong bụng ít đến đáng thương. Ti Diệu Huy thấy y ngủ, lại cẩn thận giúp y chẩn mạch, phát giác thân thể y tuy quá mỏi mệt nhưng bởi vì nội lực thâm hậu, lại có linh dược bảo thân (thuốc bảo vệ thân thể), thai nhi cũng không bị chút tổn thương nào, phát triển rất tốt. Ti Diệu Huy đã đỡ lo, xuyên qua tấm chăn mỏng mà nhìn ngắm cái bụng của Bắc Đường Diệu Nhật, thấy sau khi bỏ khôi giáp ra, bụng y rõ ràng nhô lên rất nhiều; cũng may không to như người bình thường, nếu nhìn chính diện sẽ không nhìn ra cái gì. Bởi vì lần trước đánh bất ngờ nên Diệu Nguyệt bị thất lạc, Thu thần y bị trọng thương, trước mắt được Bắc Đường Diệu Nhật đưa đến Lăng Châu tĩnh dưỡng. Với tính cách của Bắc Đường Diệu Nhật, tuyệt đối sẽ không tìm quân y khác giúp y kê dược an thai. Trong lòng Ti Diệu Huy bực bội, vừa lo tình thế trên chiến trường, vừa lo thân thể người này. Hắn ở trong trướng ngồi trong chốc lát rồi đi ra ngoài gọi người tìm Úc tướng quân Úc Phi Khanh đến đây. Úc tướng quân cùng mấy tướng lĩnh vừa mới dọn dẹp chiến trường xong, thu binh quay về doanh, nghe nói Hoàng Thượng tìm ông, vội chạy lại đây yết kiến. Ti Diệu Huy cẩn thận hỏi tình hình chiến đấu Linh Châu, nghe xong trầm ngâm nói, “Ý của ngươi là hiện tại phải chủ động dẫn Linh Châu xuất binh?” “Vâng, ” Úc tướng quân có chút tiếc hận nói, “Vốn tháng trước Lí Tham kia đánh bất ngờ, Vương gia đã tính kế tốt lắm, nhưng không ngờ lão lại đột nhiên phát binh, giấu giếm được mật thám ẩn trong thành. Tam thế tử lúc ấy ở trong doanh còn chưa kịp rời đi, Vương gia vì cứu Tam thế tử nên phải dẫn quân quay về, kế hoạch công thành bởi vậy mà chết non (không thực hiện được).” Ti Diệu Huy đã biết đại khái nguy cơ và bất trắc đêm đó, hận đến ngứa cả răng. Chỉ cần chậm lại một ngày. Chậm lại một ngày nữa, Diệu Nguyệt rời đi, Diệu Nhật là có thể mạnh tay công thành, nói không chừng lúc này Linh Châu đã thất thủ rồi. Đúng là cố tình thiên ý trêu người. Hai tên hỗn trướng Lí Tham và Ti Giản kia không biết làm sao mà giấu được mật thám trong thành, phát binh trước một ngày làm Diệu Nhật trở tay không kịp. Y nghe nói doanh trướng của Diệu Nguyệt bị tập kích, vội vàng điều người đi cứu, mất thời cơ công thành, còn làm hại Diệu Nguyệt đến nay vẫn chưa rõ tung tích. “Bây giờ còn có biện pháp gì có thể dẫn bọn chúng chủ động xuất binh không?” Úc tướng quân nói, “Lần trước đánh bất ngờ bọn chúng tổn thất thảm trọng, ba vạn tướng sĩ chỉ có ít ỏi mấy người chạy thoát về, chỉ sợ là bị dọa phá gan rồi. Hiện tại bọn chúng tử thủ cửa thành, một mực chờ viện binh Tây Quyết và Văn quốc, sẽ không dễ dàng xuất chiến nữa.” Ti Diệu Huy khẽ nhíu mày, ngón tay tuyệt đẹp trắng nõn nắn vuốt ống tay áo, đột nhiên thản nhiên nói, “Nếu bọn chúng biết trẫm ở trong này… không biết có hứng thú tử chiến đến cùng không.” Hắn nói là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn. Úc Phi Khanh nghe xong thần sắc đại biến, “Bệ hạ vạn làn không thể tự mình mạo hiểm!” Ti Diệu Huy mỉm cười, “Ngày mai ngự liễn của trẫm ngự giá thân chinh sẽ tới, Linh Châu cũng sẽ biết tin.” Úc tướng quân còn há mồm muốn nói, đã thấy Ti Diệu Huy phất phất tay, nói, “Được rồi, Úc tướng quân ngươi đi xuống trước đi. Việc này không nhắc tới cần trước mặt Vương gia.” Úc Phi Khanh bất an rời khỏi doanh trướng. Khóe miệng Ti Diệu Huy nở nụ cười. Khi tới đây hắn đã có quyết định này. Nếu đã tới chiến trường, đương nhiên hắn sẽ lợi dụng thân phận của mình để giúp đỡ Diệu Nhật; bằng không sẽ uổng phí ‘đấu tranh’ của hắnvới các đại thần trong triều mới được ngự giá thân chinh. “Diệu Nhật, Diệu Nhật.” Ti Diệu Huy ghé vào bên giường, nhẹ giọng gọi người đang ngủ rất sâu kia. “Nên dùng bữa tối rồi. Đứng lên ăn một chút gì rồi lại ngủ tiếp.” Bắc Đường Diệu Nhật ngủ rất sâu, bị hắn gọi vài tiếng mới chậm rãi tỉnh dậy, hai mắt còn mông lung mơ hồ, hàm hồ nói, “Đến canh mấy rồi?” “Vừa tới giờ Tuất (7 – 9 giờ tối) rồi.” “Cái gì? Muộn như thế rồi?” Bắc Đường Diệu Nhật lập tức tỉnh táo, không ngờ mình lại ngủ đến ba canh giờ rồi, không khỏi não nói, “Sao ngươi không gọi ta sớm hơn? Thời gian tuần doanh đã qua rồi.” Ti Diệu Huy thấy y lấy giày, lại sắp đi ra ngoài, tức giận giữ chặt y, “Tuần doanh đã có Úc tướng quân. Ta cố ý không đánh thức ngươi đó chứ.” Nói xong dùng sức ấn y đến bên cạnh bàn, chỉ đồ ăn trên bàn nói, “Ngươi ngồi đây cho ta! Nhanh dùng bữa đi!” Bắc Đường Diệu Nhật còn muốn nói gì đó, nhưng thấy hắn tức giận đến dựng cả lông, mắt đẹp bốc hỏa, biết hắn là muốn tốt cho mình, trong lòng mềm nhũn, ngồi xuống. Thức ăn trên bàn nhiều hơn ngày thường, đều là khẩu vị y thích gần đây. Nói cũng kì lạ, trước kia y thích đồ chay thanh đạm, nhưng gần đây lại đặc biệt thích mấy món mặn, ăn thịt nhiều vô cùng. Nhưng lương thảo quân doanh có hạn, y thân là chủ tướng tuy đã có thức ăn tốt hơn binh lính bình thường nhiều nhưng không phải muốn ăn cái gì liền có cái đó. Mắt thấy vài món ăn trên bàn này đều là mấy món y thích gần đây, hơn nữa màu sắc tinh tế, mùi vị thơm ngào ngạt, không kém trong nướcung bao nhiêu, không khỏi liếc nhìn Ti Diệu Huy một cái. Ti Diệu Huy chậm chạp cười nói, “Ta chỉ là bảo Lăng Đào báo cáo tình hình ăn uống của ngươi cho ta, không có gì khác đâu. Ngươi yên tâm, ám vệ đều trung tâm thật sự với ngươi.” Bắc Đường Diệu Nhật thật sự không phải để ý cái này, kỳ quái hỏi, “Ngươi mang cả ngự trù đến?” Ti Diệu Huy nháy nháy hai mắt, lông mi cong dày như hai cây quạt nhỏ hơi run rẩy. Miệng hắn nhếch lên, tươi cười ngọt ngào động lòng người, nói ra một câu kinh người, “Đều là ta làm.” Bắc Đường Diệu Nhật đang cắn một miếng hồng thiêu nhục (thịt kho tàu), thiếu chút nữa nghẹn lại, kinh ngạc hỏi, “Ngươi làm?” “Đúng vậy.” Ti Diệu Huy lại nháy nháy cặp mắt xinh đẹp, vẻ mặt rõ ràng là đang vô cùng đắc y và kiêu ngạo, giống như đang nói: ta lợi hại không ta lợi hại không? Đại ca khen ta a khen ta a. Khi Bắc Đường Diệu Nhật rời khỏi kinh thành, Ti Diệu Huy vừa đe dọa vừa lấy lòng, vừa đấm vừa xoa ép buộc Lăng Đào rưng rưng đáp ứng sẽ định kì báo cáo việc ăn uống, làm việc, nghỉ ngơi… của Bắc Đường vương cho hắn. Hai tháng sau khi Ti Diệu Huy biết Bắc Đường Diệu Nhật thích ăn thị, liền ở trong học cách làm với ngự trù, hôm nay cuối cùng cũng được phát huy công dụng. Hắn vốn tưởng rằng Bắc Đường Diệu Nhật sẽ khen hắn, ai ngờ người nọ chỉ liếc hắn một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục dùng bữa. Hắn có chút ngượng ngùng. “Hương vị không tốt? Ta còn nghĩ ngươi sẽ thích.” Nói xong liền cầm bát lên vô vị ăn cơm. Bắc Đường Diệu Nhật liếc hắn một cái, bỗng nhiên yên lặng cho hắn gắp một đũa đồ ăn, nói, “Ngon lắm. Ăn nhiều một chút.” Ti Diệu Huy lúc này mới nhoẻn miệng cười. Gần đây Bắc Đường Diệu Nhật ăn uống vô cùng tốt, lại ăn món ngon do chính tay Ti Diệu Huy làm, tâm tình càng thêm tốt, lấy những hai lần cơm. Dùng xong bữa, y muốn ra doanh nhìn xem, lại bị Ti Diệu Huy mạnh mẽ ngăn cản. Hắn sai người đưa nước ấm tới, muốn tự tay hầu hạ Bắc Đường Diệu Nhật rửa chân. Bắc Đường Diệu Nhật giật mình nói, “Không cần, ta tự mình làm là tốt rồi.” Ti Diệu Huy ngồi xổm trước người y, cố chấp nắm lấy hai chân y, không nói không rằng đưa tay cởi bỏ trường ngoa (giày bó), động tác bá đạo nhưng cũng không kém phần ôn nhu. “Ta rửa cho ngươi.” Hắn cúi thấp đầu, thanh âm trầm trầm, có chút chua xót. Trong lòng Bắc Đường Diệu Nhật chấn động, không biết vì sao, chần chờ một chút, ngầm đồng ý cho hành vi của hắn. Mu bàn chân Bắc Đường Diệu Nhật có chút phù thũng, lòng bàn chân đều là vết chai. Ti Diệu Huy cúi thấp đầu, hốc mắt dần dần đỏ lên. Hắn không dám hé răng, nhưng chuyên tâm giúp người nọ rửa chân. Bắc Đường Diệu Nhật không được tự nhiên. Quan hệ trước đây của hai người có thân mật hơn cũng chưa bao giờ làm qua chuyện này. Ti Diệu Huy trước mặt người ngoài luôn quang tiên lượng lệ (đẹp đến mức có thể phát sáng ///*0*///), kiêu ngạo quý khí, không ai bì nổi a. Nhưng hiện tại, hắn đã quý vi thiên tử chi tôn (thân là vua một nước, vô cùng cao quý) lại quỳ trước người mình, rửa chân cho mình… Phần cảm tình này, nặn đến mức làm Bắc Đường Diệu Nhật có chút ngỡ ngàng. Y sững sờ đến ngây ngốc, đáy lòng đột nhiên trào ra cảm giác cảm động và thương tiếc. Lần đầu tiên y sâu sắc cảm nhận được, Huy nhi của y thương y như thế. Yêu còn sâu đậm hơn nhiều so với những gì mình có thể tưởng tượng. “Huy nhi…” Bắc Đường Diệu Nhật bị loại tình cảm phức tạp này bao vây, không khỏi nhẹ nhàng mà thấp giọng gọi một tiếng. “Ân? Xảy ra chuyện gì? Không thoải mái?” Ti Diệu Huy ngẩng mặt lên, gió bụi trên mặt còn chưa tới kịp rửa, vừa rồi có mấy giọt nước bắn lên, hắn tiện tay xoa xoa, biến thành khuôn mặt trắng nõn có vài vết bẩn. Nhưng Bắc Đường Diệu Nhật lại cảm thấy được giờ khắc này, hắn càng thêm xinh đẹp loá mắt hơn bất kì lúc nào trong hơn hai mươi năm qua. Y không khỏi mỉm cười, “Không, thực thoải mái.” Ti Diệu Huy cảm thấy sâu trong đôi mắt t lóe ra quang mang khác bình thường, bất quá hắn cũng không lưu ý, lại cười một cái, cúi đầu giúp y xoa bóp những huyệt vị dưới chân, vừa ấn vừa nói, “Gần đây có phải ngực có chút không thoải mái không? Ấn ấn nơi này thì tốt rồi. Thai nhi lớn, phải chú ý nơi này… Còn có nơi này…” Bắc Đường Diệu Nhật nghe hắn nói chuyện, đáy lòng trào dâng cảm giác an tâm. Đến khi được xoa bóp đến thoải mái, y bất tri bất giác dựa vào bên giường ngủ thiếp đi. Chờ đến khi Ti Diệu Huy phát giác thì đã nghe được tiếng thở khe khẽ của y rồi. Ti Diệu Huy sửng sốt chớp mắt một cái, khóe miệng lộ ra ý cười. Huy nhi, anh làm em cảm động mún khóc lun. Sủng đến thế là cùng thôi chứ gì nữa ♥o♥