Ôn Lĩnh Viễn ném dĩa vào bồn rửa chén rồi mở tủ lạnh lấy một thanh chocolate ra, xé một nửa giấy gói, đưa cho Ninh Tê: “Ăn chocolate đi, rồi chúng ta xuống lầu.” Ninh Tê cho rằng việc người khác tự tiện đánh giá cô là thiếu nữ phản nghịch là một loại thành kiến, bởi vì rõ ràng cô rất nghe lời người lớn nói, chẳng hạn như hôm nay đã không tự tiện rời khỏi văn phòng của giáo viên chủ nhiệm, và giờ phút này cũng không từ chối món quà vặt có hàm lượng calo cao mà Ôn Lĩnh Viễn đưa. Cô nghiêng người dựa vào lưng ghế, miệng nhỏ vừa cắn chocolate vừa đánh giá căn phòng nhỏ trên lầu hai này. Trên kệ sách chỉ đặt vài quyển sách và hai ba hộp giấy. Tuy rằng cửa phòng ngủ đã đóng lại nên không thể nhìn trộm nhưng cô vẫn thấy không gian nơi này quá trống trải và sạch sẽ, giống như dù có bày đầy túi xách vẫn có thể đi vậy, thế nên chắc hẳn đây chỉ là chỗ ở tạm thời thôi. Chỗ ở thì ít nhất phải có một chậu cây xanh, cô luôn kiên trì nghĩ thế. Ôn Lĩnh Viễn không hối thúc cô mà kiên nhẫn ngồi chờ ở chiếc ghế bên cạnh, nhưng thấy tốc độ ăn của cô chạm vô cùng bèn hỏi: “Cháu không thích chocolate à?” “Tôi thích đắng một chút.” Cô mở giấy gói bên ngoài xem, quả nhiên là chocolate sữa, bèn cất tiếng cười lanh lảnh: “Tôi lạ lắm, trà sữa thì thích càng ngọt càng tốt, nhưng chocolate lại muốn càng đắng càng tốt.” “Tôi nhớ rồi, lần tới sẽ không phạm sai lầm nữa.” Ôn Lĩnh Viễn cười nói. Ninh Tê cảm thấy tim mình đập nhanh một chút, có phần bối rối khó hiểu, bởi vì câu “lần tới” đó hay là vì triệu chứng tuột huyết áp chưa hoàn toàn biến mất? Còn thừa một nửa nhưng làm thế nào cũng ăn không vô, Ninh Tê bèn đưa cho đối phương một ánh mắt cầu cứu. “Không muốn ăn thì vứt đi, chúng ta đi xuống thôi.” Ôn Lĩnh Viễn đứng dậy, tắt đèn phòng bếp. “Vậy thì hình như hơi lãng phí.” Ninh Tê lấy giấy gói bọc chocolate lại rồi bỏ vào trong túi áo: “Khi nào đói tôi sẽ ăn.” Ôn Lĩnh Viễn cười cười, tùy cô. Ninh Tê đi theo Ôn Lĩnh Viễn xuống lầu, khi đi ngang qua bộ chữ cuồng thảo kia, cô dừng bước: “Ở đây viết gì vậy?” Ôn Lĩnh Viễn không trực tiếp nói ra đáp án mà chỉ vào chữ thứ hai hỏi cô: “Có biết chữ này không?” “…… Gió?” Ôn Lĩnh Viễn gật đầu, lại chỉ vào chữ kế chữ thứ hai. “…… Trường? Trường An.” Nhìn vào hai hàng chữ rồng bay phượng múa, cô chợt thấy không quá khó để giải đáp nữa, cô nhận ra chữ “gió thu”, chữ “Trường An”, bèn kinh ngạc xen lẫn vui mừng thốt lên: “Là ‘Gió thu thổi sông Vị, Lá rụng đầy Trường An’ [*]?” [*] Hán việt là: “Thu phong xuy vị Thủy, Lạc diệp mãn Trường An”. Khi ở Trường An, có lần Giả Đảo (tên chữ: Lãng Tiên; hiệu: Kiệt Thạch Sơn Nhân, là một nhà thơ Trung Quốc thời Trung Đường) bị bắt trói mất một buổi chiều, chỉ vì xô phải quan Kinh Triệu doãn Lưu Thê Sở, khi ông đang đi giữa đường, ngâm nga tìm vế đối cho câu “Lá rụng đầy Trường An” thì bất chợt nghĩ ra câu “Gió thu thổi sông Vị”. (Nguồn: Wikipedia). Ôn Lĩnh Viễn cười gật đầu. “Do ai viết vậy?” Ôn Lĩnh Viễn lại không nói. Ninh Tê ghé sát vào xem phần lạc khoản, chữ Triện trên con dấu lại dễ nhận ra hơn mấy chữ trên, cô kinh ngạc: “Là chú viết à?” “Viết không được đẹp cho lắm, ông nội tự treo lên và cũng không cho tôi lấy xuống.” “Như vầy mà chú còn bảo không đẹp nữa sao?” Ninh Tê nghĩ đến chữ viết như chó bới của mình thì tự biết xấu hổ: “Chú luyện trong bao lâu vậy?” “Quên rồi. Dù gì cũng từng chịu không ít đòn mà.” Ninh Tê bị chọc cười, “Tôi không tin đâu.” “Thật đó, tuy đa số là gánh tội thay anh tôi.” “Hóa ra chú cũng có lúc giống người thường.” “Thì tôi vốn là người bình thường mà.” Ninh Tê chớp chớp mắt, “Nhưng chú lại khiến người ta có ấn tượng rằng chú không có thất tình lục dục.” Ôn Lĩnh Viễn cười một tiếng, cũng không giải thích nhiều, “Đi thôi.” Lúc đi qua phòng phát thuốc, Ninh Tê đoán có thể hơn phân nửa mấy tấm nhãn trên tủ là do Ôn Lĩnh Viễn viết. Cô vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, không chú ý tới Ôn Lĩnh Viễn đã đi ra ngoài nên lúc tấm mành được vén lên suýt nữa đã hất vào mặt cô, khiến cô bất giác “ối” một tiếng. “Cẩn thận.” Ôn Lĩnh Viễn lui ra sau một bước, vội chạy tới vén tấm mành lên, “Bị hất trúng rồi à?” “Không có.” Ninh Tê cúi đầu bước qua. Đi sau Ôn Lĩnh Viễn vài bước, khi đi qua sảnh chờ, Ninh Tê đột nhiên nhảy lên một cái. Nhảy lên như vậy vừa hay cao bằng Ôn Lĩnh Viễn. Lúc Ôn Lĩnh Viễn quay đầu lại cô đã đáp xuống đất, vì vậy anh cảm thấy hơi khó hiểu: “… Sao thế?” Cô mím môi cười một tiếng: “Không có gì.” Bà nội chờ rất lâu nên hỏi cô sao hôm nay lại tan học muộn như vậy. “Thầy giáo kéo dài buổi học hơn một tí.” Ninh Tê sờ sờ mũi, cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế mặc lên cho bà nội, sau đó cài từng chiếc cúc lại. Thời tiết mùa thu vào buổi tối rất lạnh, hơn nữa hôm nay lại có gió nên cô sợ bà bị cảm lạnh. Ôn Lĩnh Viễn vẫn tiễn hai người ra ven đường như thường lệ, bắt được xe rồi mới quay về. Ninh Tê vẫy tay với anh: “Chú Ôn, chúng tôi đi nhé.” Ôn Lĩnh Viễn lùi lại một bước, gật đầu “ừ” một tiếng. Chờ đến khi xe chạy rồi, Ninh Tê mới nói với bà nội: “Chú Ôn hi vọng mấy ngày nữa bà vẫn có thể đến phòng khám giúp đỡ.” Bà nội rất vui vẻ, “Giúp đến khi nào? Chỉ cần không gây phiền phức cho Tiểu Ôn là được.” “Không có phiền phức gì đâu, chú ấy nói bà rất kiên nhẫn, lại chu đáo nên làm tốt hơn mấy người trẻ tuổi hấp tấp bộp chộp nhiều.” Cô tránh không trả lời vấn đề thời gian, chờ đến khi Ninh Trị Đông về rồi nói sau. Trong một khoảnh khắc, Ninh Tê phát hiện mình vậy mà lại không muốn Ninh Trị Đông về, ít nhất là không cần phải về nhanh như vậy. – Mỗi khi rảnh rỗi, Trì Tiểu Viên sẽ ôn lại những bài tập mà cô phải làm bằng cách ngâm mình trong phòng thuốc để nhận biết các loại thuốc. Vị trí của những chiếc tủ khóa không hề nằm lung tung mà được sắp xếp một cách trật tự. Yêu cầu của Ôn Lĩnh Viễn đối với cô là: Bất luận anh nói tên một loại thuốc nào, cô đều phải nêu lên được vị trí của nó, tính chất, vị, thuộc kinh mạch nào, công hiệu, cách dùng, cách nấu thuốc và những điều chống chỉ định. “Tế tân, thuộc họ Mộc hương Aristolochiaceae, chủng loại Bắc Tế tân, cây Hán thành tế tân hoặc Hoa tế tân; vị cay, tính ấm, ít độc; thuộc tim mạch, mạch phổi và mạch thận; có công dụng giải nhiệt, xua bệnh, giảm đau, làm ấm phổi và kích thích tiêu hóa… trích 《Bản Thảo Kinh Tập Chú》 [*].” [*] Giống “Bản Thảo Cương Mục”, một từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học. Lúc đang cắm đầu đọc thuộc lòng, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, xốc rèm vải lên nhìn thì thấy Ninh Tê và bà nội của cô. Trong tay còn cầm theo túi tài liệu của khoa Chỉnh hình, chắc là kết quả chụp cộng hưởng từ. “Bà có khỏe không? Bác sĩ nói sao?” “Bác sĩ khoa Chỉnh hình đã mở một phương án trị liệu và bảo tôi sang tìm bác sĩ khoa Điều trị đau.” Trì Tiểu Viên ngẩn người một lát rồi cười: “Khoa Điều trị đau ở các bệnh viện đều là…” Ninh Tê gật đầu, “Ừm, châm cứu, giác hơi, ngải cứu……” Vậy có gì khác với Thanh Hạnh Đường đâu? “Mọi người đều có thành kiến, họ cảm thấy Đông y toàn là lừa gạt.” Trì Tiểu Viên nhún vai, “Nhưng mà hiện giờ ngay cả ngôi sao NBA cũng dùng phương pháp châm cứu và giác hơi để trị bệnh đấy.” Ninh Tê thừa nhận mình cũng từng là một trong những người có thành kiến đó, nhưng mà hình như bà nội rất hưởng thụ việc đến đây làm châm cứu mỗi ngày, bà nói mỗi lần làm xong đều cảm thấy cổ nhẹ hơn hẳn. Cô là người thuộc chủ nghĩa thực dụng, chỉ cần bà nội thấy hiệu quả thì cô không có bất kỳ ý kiến gì cả. Trì Tiểu Viên cất quyển sổ to bằng lòng bàn tay vào túi áo blouse, đứng dậy: “Hôm nay chú Ôn không đến, tôi sẽ bảo bác sĩ khác châm cứu cho bà.” Ninh Tê hơi ngẩn người, “Chú ấy đi đâu vậy?” “Đi tham gia một buổi giao lưu, vốn dĩ là mời ông nội Ôn, nhưng ông không muốn đi.” “Ông nội Ôn là ông nội của chú Ôn?” Trì Tiểu Viên gật đầu. “Hình như tôi chưa từng gặp ông.” “Mỗi sáng thứ hai ông sẽ đến xem mạch, nhưng tốt nhất cô đừng canh lúc đó mà đến, bởi vì người xếp hàng có thể kéo dài ra tới đường cái đó.” Người châm cứu cho bà hôm nay là một bác sĩ chừng 40 tuổi, ông có một khuôn mặt tròn và vầng trán rộng, dáng vẻ tươi cười dễ gần, là kiểu diện mạo mà trời sinh đã khiến người tin tưởng. Ninh Tê đứng ở cửa phòng châm cứu nhìn quanh, thấy hình như bà không có vẻ khó chịu thì mới yên tâm rời đi. Đi vào trong sân, cô dừng bước nhìn cây hoa nhỏ màu đỏ tím kia, chợt thấy buồn và mất mát. Trong phòng khám vô cùng bận rộn khiến Trì Tiểu Viên cũng không khỏi bận bịu theo. Bà nội làm châm cứu xong thì đến phòng trà giúp đỡ. Bà giặt sạch giẻ lau, lau hết từng cái bàn trong phòng trà rồi lại tưới nước cho chậu trầu bà vàng [*] trên kệ sách. Bà sắp xếp những hộp đồ ăn vặt trong rương một cách gọn gàng, sau đó kiểm kho, kiểm tra những chiếc ấm trà xem hôm qua chúng đã được rửa sạch chưa, nếu chưa thì rửa lại. [*] Trầu bà vàng (Devil’s Ivy) là cây ưa sáng nhưng cần tránh ánh sáng trực tiếp. Cây dễ sống, không khó chăm sóc nên rất thích hợp để trồng trong nhà hoặc môi trường văn phòng, công sở. Đây đều là những công việc đơn giản, nhưng bà lại làm rất nghiêm túc. Thật ra con người không sợ già, thứ họ thật sự sợ là còn chưa già mà đã bị xem như một kẻ vô dụng không còn sức lao động. Có đôi khi Trì Tiểu Viên sẽ vào phòng trà nghỉ ngơi và nói chuyện với bà nội. Cô ấy rất thích bà, bởi vì bà khiến cô ấy nghĩ tới bà ngoại đã qua đời của mình. “Tiểu Viên à,” Bà nội đang lau từng phiến lá của cây trầu bà vàng, thấy Trì Tiểu Viên vào thì vẫy cô lại, cười tủm tỉm nói: “Bà có một việc muốn làm phiền cháu.” – Lúc Ninh Tê đến trường thì đang là tiết số học. Đối với chuyện cô đến muộn, dường như thầy giáo đã không còn thấy lạ nữa, đã là cấp ba rồi, muốn học thì tự nhiên sẽ học, còn nếu không muốn thì có ấn đầu cũng vô dụng. Ninh Tê mới vừa ngồi xuống chỗ của mình thì Tô Vũ Nùng ngồi ở phía sau đã lấy bút chọc vào lưng cô. Ninh Tê duỗi tay ra sau, nhưng Tô Vũ Nùng lại thấp giọng nói: “Phía dưới, phía dưới.” Cánh tay lướt qua ghế dựa, duỗi đến Tô Vũ Nùng cái bàn phía dưới đi, nhận được chính là một cái hộp giấy. Ninh Tê chậm rãi thu hồi cánh tay, đưa vào hộc bàn lục lọi rồi lấy ra một chiếc hộp có ký hiệu màu xanh của Tiffany và một tờ giấy nhỏ. Tô Vũ Nùng chưa bao giờ viết hay vẽ đẹp. Cô ấy vẽ con người hoạt hình nhỏ, một người tóc dài và người còn lại có mái tóc hơi dài, cả hai cùng giơ tấm biểu ngữ với dòng chữ “HAPPY BIRTHDAY”, bên cạnh là ruy băng và những chiếc bóng bay đủ màu. Ninh Tê chống trán mỉm cười, hóa ra hôm nay là sinh nhật cô, vậy mà suýt quên mất rồi. Cha mẹ của Tô Vũ Nùng nhân viên công chức, là một gia đình khá giả điển hình, thế nên việc bỏ ra mấy ngàn để mua món quà này không tính là khó với cô ấy, nhưng cũng không phải là dễ. Ninh Tê biết trên Weibo Tô Vũ Nùng có rất nhiều fans, thỉnh thoảng sẽ tham gia hội vẽ tranh của bạn bè trong giới và nhận bản thảo nên có dành dụm được ít tiền tiêu vặt. Nhưng dù sao vẫn là học sinh nên bị hạn chế về thời gian. Thế nên, chỉ có thể nói là cô ấy chấp nhận chi tiền vì cô. Ninh Tê xé một tờ giấy từ trong vở rồi viết một lá thư nhỏ cho Tô Vũ Nùng. Thật ra gửi tin WeChat cũng được nhưng mà cô quên mất rồi. Với lại cách trao đổi thông tin cổ xưa như này cũng là một kiểu tình thú mà. Ninh Tê viết: “Bộ cậu là phú bà hả, mua quà đắt như vậy? Cậu tặng gì tớ cũng thích mà.” Sau đó xếp lại rồi ném ra sau. Tô Vũ Nùng trả lời cô: “Vậy tớ tặng cái rắm cậu cũng thích hả?” Ninh Tê: “Hình như đúng là chưa ai tặng tớ món này cả nên cậu làm người đầu tiên chẳng phải tốt sao, tớ sẽ nhớ cả đời.” Lúc ném tờ giấy phát ra tiếng động hơi lớn nên thầy giáo trên bục lập tức liếc mắt nhìn, Ninh Tê bèn dựng thẳng sách giáo khoa, co người lại, giảm bớt cảm giác tồn tại. Tô Vũ Nùng chỉ trả lời ba chữ: Thật ghê tởm. Bên cạnh còn vẽ một cái mặt ghét bỏ. Tan học, Ninh Tê bảo Tô Vũ Nùng đeo dây chuyền cho cô. Cô nghiêng đầu, vén hết tóc sang một bên: “Hôm nay sau tiết tự học tối, cậu đi đón bà với tớ nhé, sau khi tớ đưa bà về nhà rồi thì chúng ta đi ăn khuya.” Ninh Tê biết Tô Vũ Nùng luôn có suy nghĩ phản nghịch nhưng phần lớn thời điểm đều phải làm một đứa trẻ ngoan, cho nên cô không đề nghị cúp tiết. Lần đầu tiên Tô Vũ Nùng tới Thanh Hạnh Đường, khi đi qua con đường tre liền tấm tắc khen ngợi, “Ở đây đẹp thật.” Ninh Tê vô thức cảm thấy tự hào, “Ở trong còn đẹp hơn.” Cánh cửa vẫn mở hé như cũ, Ninh Tê ngựa quen đường cũ dẫn Tô Vũ Nùng đi qua sảnh chờ. Gian thứ hai trên hành lang là phòng trà, bình thường nơi này vẫn luôn mở cửa nhưng giờ phút này nó lại đóng. Ninh Tê hơi nghi ngờ, bèn gọi một tiếng: “Bà nội?” Cô xoay nắm tay mở cửa, chợt nghe thấy “bụp” một tiếng, cô chớp mắt theo phản xạ, cảm thấy có cái gì đó phun lên mặt mình, ở giây tiếp theo sau khi phản ứng lại thì thấy trước mắt là những dải lụa và giấy pháo đủ màu rực rỡ..