Bây giờ mà bỏ chạy lại thành có tật giật mình. Cô chẳng việc gì phải chột dạ cả, đằng nào cô cũng định đi.  Ôn Lĩnh Viễn đang tính đi cửa hàng tiện lợi ngay đầu phố một chuyến. Cửa hàng cách đây rất gần vì thế anh không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc sơ mi, tay cầm một chiếc ô cán dài.     “Cháu không mang ô à?” Dù cô có cố tỏ ra mạnh mẽ như nào, vào khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Lĩnh Viễn, tất cả những mạnh mẽ đều tan biến, chỉ còn lại sự ấm ức bị dồn nén. Sao nào, cô thích anh, dù không được đặt hy vọng vào tình cảm này nhưng chẳng lẽ cả gặp mặt cũng không được? Trên đời này làm gì có đạo lý nào ngang ngược như thế. Hơn nữa, cô đã lấy Tô Dục Thanh ra làm lá chắn, chắc anh cũng tin cô đã quay về con đường chính đạo rồi.  Ninh Tê gật đầu.  Ôn Lĩnh Viễn mở cửa cổng, bảo cô vào nhà tránh mưa.   Trì Tiểu Viễn đã tan làm, Thanh Hạnh Đường giờ yên tĩnh, mang tới cảm giác sạch sẽ thông thoáng như vừa dọn dẹp xong. Đi đến phòng nghỉ cho nhân viên, Ninh Tê không muốn đi tiếp vào trong, cả người cô ướt sũng nước mưa, đi vào lại làm ướt sàn gỗ vừa được lau sạch sẽ.  “Cháu ở đây chờ đi.” Ôn Lĩnh Viễn thu ô, dựng ở tường hành lang, sau đó đi thẳng vào trong.   Thời tiết tháng tư đã hết lạnh, nhưng quần áo dính nước mưa ướt nhẹp, dán sát vào da. Cô tự nhiên lấy điều khiển điều hoà trên kệ để đồ, bật chế độ ấm. Điều hoà đã lâu không bật, luồng gió ấm phả cả bụi ra.      Ôn Lĩnh Viễn quay trở lại phòng nghỉ, hai bên tay cầm khăn tắm sạch và máy sấy tóc.  Trong lúc Ninh Tê phủ khăn tắm lau khô tóc thì Ôn Lĩnh Viễn đun một ấm nước nóng. Anh lấy loại trà quả bạch đào Trì Tiểu Viên thường hay uống từ trong ngăn kéo tủ phòng nghỉ ra, pha một ấm trà nhỏ.  Ôn Lĩnh Viễn ngồi đối diện với cô, tay đặt trên mặt bàn, “Xảy ra chuyện gì vậy?” “…Rõ ràng như thế ạ?” “Hơi hơi.” Ninh Tê uống một ngụm trà hoa quả nóng, “…Tiểu Vũ tuyệt giao với tôi rồi.” Ôn Lĩnh Viễn bật cười.  Ninh Tê không kiêng nể, trừng mắt với anh, “Chú cười gì?” “Tôi xin lỗi… nhưng mà, cái từ “tuyệt giao” này làm tôi rất hoài niệm. Đấy vốn đặc quyền của trẻ con mà.” Ninh tê không buồn sửa lời anh, dù sao còn tận nửa năm cô mới tròn 18 tuổi, “Tôi hết cách rồi, ở trường chạm mặt nhau, tôi muốn nói với cậu ấy vài câu mà cậu ấy cũng không thèm nghe.”  “Tôi có thể hỏi lý do là gì không?” “Tôi không muốn nói với chú.” Ôn Ninh Viễn không tức giận vì câu trả lời vô lễ của cô, anh ngẫm nghĩ rồi nói, “Bình thường lúc tôi thử tất cả các cách mà vẫn không có tác dụng thì mới nói hết cách rồi.”  “Ý chú là…. Tôi nên liều chết quấn lấy cậu ấy hả? Không được thì một nháo, hai làm loạn, ba thắt cổ ấy?”  “Cháu muốn làm gì thì làm thôi, miễn sao thấy đáng là được.”  “Chắc chắn là đáng rồi.” Ninh Tê không ngồi yên được nữa, cô đặt cốc trà xuống, gỡ khăn tắm trên cổ ra, “Tôi phải đi đây.” “Để tôi gọi xe cho cháu, đợi xe đến hẵng ra ngoài.”  Ninh Tê không từ chối, “Tôi không về nhà, tôi muốn tới chỗ Tiểu Vũ.” Cô đọc địa chỉ nhà của Tô Vũ Nùng Tận mười mấy người xếp số đợi xe, chắc phải chờ hơn chục phút nữa, Ninh Tê ngồi xuống ghế đợi.  Tìm được lời giải đáp như ý nguyện, Ninh Tê liền dồn hết sự chú ý lên người Ôn Ninh Viễn.  Hai tháng không gặp, anh vẫn thế, chỉ là tóc ngắn hơn một chút, tóc ngay hàng thẳng lối giống kiểu vừa mới cắt xong không lâu vậy.  Phòng nghỉ cho nhân viên cũng chẳng có gì thay đổi, vì trời mưa mà ngoài cửa kính thuỷ tinh bốc lên những luồng bụi nước, cũng giống như buổi tối ngày hôm đó đi ăn ở Haidilao.  Ninh Tê không hỏi chuyện anh và Chung Ánh như nào, hôn lễ chuẩn bị đến đâu, cô không hề muốn biết một chút nào, trừ phi cô muốn chứng tỏ rằng bản thân đã thật sự từ bỏ.  Cũng may là Ôn Lĩnh Viễn không hỏi chuyện giữa cô và Tô Dục Thanh, tính anh là vậy, chẳng bao giờ hứng thú với mấy chuyện tình cảm.  Ngược lại anh hỏi cô về kết quả kỳ thi về nghệ thuật, cô đáp: “Chắc cũng ổn. Nếu như thi mấy môn văn hoá cũng suôn sẻ như vậy, chắc là tôi có thể thỏa mãn tâm nguyện của bà khi về quê.”   “Không nói cố lên nữa, tôi biết cháu có thể làm được.” Câu nói này tựa như câu kết thúc của cuộc trò chuyện. Nó khiến Ninh Tê chẳng biết nói gì nữa, không tìm nổi một đề tài để mở đầu, không gian chìm trong trầm mặc.  Im lặng cũng không sao, ít nhất vẫn còn tiếng mưa.  Cô hơi nghiêng người, nhìn giọt nước uốn mình ngoằn ngoèo trên tấm cửa kính, vờ như đang lắng nghe tiếng mưa rơi, nhưng thật ra là đang cố để bắt lấy âm thanh hít thở đều đặn Ôn Lĩnh Viễn trong không gian này.  Màn mưa mang vẻ u sầu mà vắng lặng. Cô chợt mong xe taxi không đến, tốt nhất là mưa cũng đừng ngừng lại.  Tiếng chuông điện thoại của Ôn Lĩnh Viễn cắt ngang khoảng lặng, nhắc nhở lái xe gọi đến.  Xe sắp tới Thanh Hạnh Đường rồi, Ôn Lĩnh Viễn đứng dậy, “Đi nào.”  “Chú không cần tiễn tôi đâu.” Ninh Tê đứng dậy.  Ôn Lĩnh Viễn tiễn cô đến cửa cổng, đọc biển số xe cho cô. Lúc cô định đi, Ôn Lĩnh Viễn gọi lại, đưa chiếc ô dựng ở góc tường cho cô, “Cầm lấy đi.”  “Chú không dùng ạ?” “Tôi có nhiều lắm.” Ninh Tê mở ô, cúi đầu bước vào màn mưa, lại ngoái đầu nói lời tạm biệt.  Ôn Lĩnh Viễn khẽ gật đầu, nhắc cô chú ý an toàn.  Xe taxi đợi ở bên đường, đèn xi nhan hai bên nhấp nháy, Ninh Tê đạp mưa, chạy bước nhỏ tới chỗ xe dừng. Cô nhìn ra ngoài xuyên qua tấm kính ô tô đọng nước mưa, cánh cổng đã đóng, nhưng vẫn le lói chút ánh sáng.   Cô thấy mình không còn khổ sở đến thế, dường như Ôn Lĩnh Viễn chính là liều thuốc giảm đau trường kỳ của cô, gặp anh một lần là có thể hết đau thật lâu.  Ninh Tê từng lưu số điện thoại của bố mẹ Tô Vũ Nùng để phòng ngừa có chuyện xảy ra.  Đứng dưới lầu rồi, cô liền gọi cho mẹ Tô. Nhận được điện thoại, mẹ Tô có hơi bất ngờ, có vẻ dì ấy còn chưa biết chuyện hai đứa giận dỗi với nhau.  Mẹ Tô chuyển điện thoại cho Tô Vũ Nùng, để tránh Tô Vũ Nùng ngắt máy luôn, Ninh Tê nói thẳng luôn: “Bây giờ tớ đang ở dưới lầu nhà cậu, nếu cậu không xuống gặp thì tớ chờ đến khi gặp mới thôi.”  Tô Vũ Nùng cúp máy. Ninh Tê chống đầu chiếc ô cán dài xuống đất, xoay xoay cán ô, nước bắn ra tựa như những bông hoa nước.  Trời tối như mực, lại thêm đổ mưa thành ra cả thành phố nhỏ chẳng có nổi một tiếng người, chìm sâu vào yên lặng. Quần áo trên người Ninh Tê nhanh chóng được nhiệt độ cơ thể hong khô bảy tám phần, nhưng cái giá phải trả là cô hắt xì liên tục, và một trận cảm cúm định sẵn là tránh không nổi. May là Tô Vũ Nùng không để cô phải chờ lâu, chỉ khoảng 15 phút.  Cửa dưới lầu được mở ra, Tô Vũ Nùng mặc áo ngủ khoác thêm một chiếc cardigan bên ngoài, nói với cô bằng thứ giọng không hề hoan nghênh: “Tớ sắp phải đi ngủ rồi!” Ninh Tê chỉ nhìn cô ấy cười, “Ồ, cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện với tớ.”  “……” Ninh Tê vào nhà, mẹ Tô thấy quần áo cô ẩm ướt thì sửng sốt, vội giục cô đi tắm.   “Cháu nói với Tiểu Vũ chút chuyện trước ạ…”  Mặt Tô Vũ Nùng vẫn lạnh tanh, “Cậu tắm trước đi, tớ không chạy mất được.” Nhà tắm nhà Tô Vũ Nùng là ba phòng cách biệt theo phong cách Nhật Bản, phòng thay đồ ở giữa, máy giặt cũng để ở đây. Bên trái là nhà vệ sinh, bên phải là phòng tắm.  Lúc Ninh Tê đang tắm, Tô Vũ Nùng đi vào phòng thay đồ, bận rộn một hồi, sau đó nói vọng vào: “Quần áo để ở trên máy giặt đấy. Bàn chải đánh răng ở bồn rửa mặt, cái bàn chải còn chưa bóc ý.”  Là một bộ quần áo ngủ đã giặt sạch sẽ, hoạ tiết nền hình thỏ trắng.   Ninh Tê mặc quần áo, sấy khô tóc, đánh răng, rồi mượn sữa rửa mặt của Tô Vũ Nùng để rửa mặt. Sữa rửa mặt của cậu ấy có một loại mùi thơm trong mát của dưa chuột, Ninh Tê ghi nhớ tên thương hiệu này, định bụng dùng cùng loại với cậu ấy.  Tắm rửa xong xuôi, cô đi ra ngoài. Mẹ Tô chờ ở phòng khách, đưa cho cô một cốc bản lam căn đã pha sẵn, giục cô uống. Sau đó nhắc cô gọi điện thoại về nhà báo đêm nay nghỉ lại đây.  “Cháu biết rồi ạ, cô nghỉ ngơi sớm nhé.” Mẹ Tô cười bảo: “Cháu vào phòng đi, để cô tắt đèn cho.”  Ninh Tê bước vào phòng ngủ của Tô Vũ Nùng, nhẹ nhàng khép cửa lại.  Tô Vũ Nùng còn đang đọc sách, trên bàn học là cuốn tài liệu lịch sử đang mở. Không có dư ghế trống nào, Ninh Tê do dự một chút, cuối cùng ngồi luôn xuống giường.  Ninh Tê nhận lỗi: “Xin lỗi cậu.” Tô Vũ Nùng khựng lại, ngón tay cuộn cuộn góc trang sách, “Cũng có phải lỗi cậu đâu, sao cậu phải xin lỗi.” Cô chỉ hơi động não liền biết chuyện này không phải là Ninh Tê chủ động, nhưng vì khó chịu nên cô cự tuyệt mọi lời giải thích bên ngoài, đã thế còn ấu trĩ đến mức trút tất cả những khó chịu của mình lên đầu Ninh Tê. “Đáng ra tớ nên bảo cậu sớm hơn, thực ra từ lần gặp đầu, gã Diêu Chiêm Vân đó đã tìm tớ đòi tài khoản WeChat rồi. Tớ sợ là mình nghĩ nhiều nên không nói với cậu.”  “Cậu không biết,” Tô Vũ Nùng chậm chạp kể ra, “Ngày đó tớ đã thấy trên xe anh ta có túi bóng của hiệu thuốc, bên trong là một chai thuốc bổ phế trị ho, tớ cũng tự nhủ với bản thân đừng nghĩ nhiều quá, kết quả là…”  “…..Thực ra, chiếc xe Tesla đó không phải của Diêu Chiêm Vân đâu, là anh ta đi mượn.”  Tô Vũ Nùng quay quay đầu nhìn cô, mắt trợn tròn, “….Thật hả?”  Ninh Tê gật đầu, “Tớ vô tình nghe được anh ta gọi điện thoại. Cậu không biết tớ lưỡng lự như nào đâu, muốn nói với cậu sự thật, lại sợ cậu khó chịu. Sớm biết cậu trước sau đều khó chịu thế, tớ nói thẳng với cậu luôn cho xong. Tớ thề là tớ không hề có một chút, một xíu, một xiu tình cảm nào với Diêu Chiêm Vân. Nếu không vì cậu, tớ chẳng thèm liệt kê anh ta vào dạng đẹp trai, cánh mũi anh ta còn to nữa chứ.” “Hóa ra cậu cũng cảm thấy cánh mũi anh ta rất to…..”  Sự trầm lặng kì quặc bao trùm trong chốc lát, Tô Vũ Nùng chợt bật cười, cúi đầu gảy ngón tay, “Cũng còn cách nào đâu, dù xấu thì cũng là mối tình đầu mà.” “Nhưng mà anh ta còn khốn nạn.”  “Có khốn nạn thì cũng là tình đầu.” “Tiểu thuyết ngôn tình cậu xem đều uổng phí cả!”  “……” “Tớ mong cậu có thể tìm được một người, dù cậu có mặc váy Lolita hay mặc đồng phục nữ sinh cấp ba người đó đều thấy cậu đáng yêu. Gã Diêu Chiêm Vân đó rất rất không xứng với cậu vì gã lừa lòng gạt dạ mình để ở bên cậu. Cậu đường đường là một hoạ sĩ có tiếng, Weibo tận 10 vạn fans, fans còn phải xếp hàng dài mong được trả lời bình luận…”  Tô Vũ Nùng cười hì hì, “…Tớ cũng muốn nhận lỗi với cậu, tớ không nên nói cậu như thế, tớ biết cậu không phải dạng đó mà.”  Tô Vũ Nùng gấp sách lại, tắt đèn bàn và đèn phòng rồi chui vào trong chăn.  Trong bóng tối, Ninh Tê mới nói ra mấy lời sến súa buồn nôn, “Hai tuần này cuộc sống tớ cứ như mất hết ý nghĩa vậy, cậu thừa biết là người tớ cực kì cực kì để ý chả có bao nhiêu.”  “Thế tớ hỏi cậu, tớ với Ôn Lĩnh Viễn, cậu chọn ai?” “Đương nhiên là chọn cậu. Ôn Lĩnh Viễn mà đến lượt tớ chọn chắc?” Tô Vũ Nùng tóm lấy con thỏ nhồi bông Stella Lou đánh cô một cái, cười: “Tớ bây giờ ghét nhất mấy kẻ mồm mép dẻo như kẹo đấy.”  “Rõ rành rành là lời thật lòng thật dạ của tớ mà. Lại nói, nếu tớ không tìm cậu làm hoà, cậu có định đi tìm tớ không? Tớ thấy chắc là không đâu, từ đầu tớ đã biết cậu là một kẻ rất nhẫn tâm rồi.” Câu cuối cùng cô nói bằng cái giọng vô cùng khoa trương, hệt như mấy nữ chính trong mấy bộ phim truyền hình hạng ba.  Tô Vũ Nùng lườm cô, nhưng lại nghĩ tối om om như này cô cũng chả thấy được, “Nói cứ như bạn bè tớ nhiều đến nỗi thích bỏ là bỏ ấy.”  Ninh Tê bật cười.  Chắc là cô cảm cúm rồi. Cổ họng bắt đầu đau nhức là triệu chứng mỗi lần cô cảm cúm.  Tô Vũ Nùng hỏi cô: “Nói xem nào, cậu còn tơ tưởng Ôn Lĩnh Viễn nữa không?”  Ninh Tê vực tinh thần dậy, “Nói sao nhỉ. Cậu xem, trong trường có biết bao nhiêu bạn nữ bảo tớ là “kẻ thứ ba”, chuyên môn chen chân vào chuyện tình cảm của người khác. Cậu thấy tớ oan ức biết bao, có những chuyện rõ là bị lôi ra nhận tội thay kẻ khác. Giờ cuối cùng cũng có một cơ hội tuyệt vời khiến tớ xứng danh xứng chức với cái danh hiệu này nhưng tớ lại chẳng hề muốn làm thế. Tớ chúc phúc cho anh ấy với Chung Ánh được bạc đầu giai lão, thật đấy.” Ninh Tê úp mặt giấu trong gối. Có vẻ như nhân mấy ngày trước nắng đẹp nên gối được đem ra phơi, trên gối hẵng vương chút mùi nắng hanh hanh dễ chịu.  “Tớ không tin cậu dám tham dự hôn lễ của hai người họ.” “Sao tớ phải tham gia, đáy lòng chúc phúc cho họ là đủ rồi. Tớ cũng có phải nữ hoàng diễn xuất đạt giải Oscar đâu, việc gì phải làm khó mình thế.”  Tiếng mưa rào rào đưa người ta vào giấc.  Giữa lúc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Ninh Tê nghĩ, lần trước kiên trì được hai tháng, lần này cố gắng tăng lên gấp đôi. Bốn tháng, tám tháng, mười sáu tháng, rồi ba mươi hai tháng….  Rồi sẽ tới một ngày, cô không cần phải gặp anh nữa, anh cũng chẳng còn là thuốc giảm đau của cô nữa..