Tỏa Sáng Bên Anh FULL
Chương 20
Edit: Sa
Làng giải trí là tập hợp nghề nghiệp có lợi nhuận kếch sù, từ nghệ sĩ cho đến nhà đầu tư, chỉ cần nổi tiếng hoặc có mắt nhìn thì mỗi phút trôi qua đều giắt túi mấy triệu.
Vì vậy có rất nhiều người làm ăn phi pháp cũng tiến vào làng giải trí để rửa tiền.
Theo kinh nghiệm của Lâm Mạn Thiến, trong đoàn phim, nhà đầu tư có vai trò như “kim chủ ba ba”, tuy quyền lực không lớn bằng nhà sản xuất, quyền chỉ đạo không cao bằng đạo diễn, nhưng lại là người tùy hứng nhất.
Phải dỗ dành, chiều chuộng, thỉnh thoảng lại đồng ý một vài yêu cầu của nhà đầu tư, chẳng hạn như nhét người vào, vân vân và mây mây, chứ nếu phương diện tài chính xảy ra vấn đề thì đoàn phim sẽ gặp rắc rối to.
Nhưng đó là với đạo diễn bình thường.
Còn với đạo diễn cấp bậc cỡ Giản Dịch Bình thì cơ bản là ông chọn nhà đầu tư, kim chủ chưa bao giờ là ba ba, cùng lắm chỉ là người hợp tác.
Thử nghĩ đi, phim của Giản Dịch Bình có tỷ lệ thất bại từ rất thấp cho đến không phần trăm, có cả đám người muốn đầu tư, không phải cứ có tiền là được.
Vì vậy Lâm Mạn Thiến mới kinh hoảng trước độ giàu có của Bùi Nhất rồi lại cảm thấy nghi ngờ:
Thứ nhất, hợp đồng đánh cược của Bùi Nhất hẳn là chưa hết hiệu lực, trong một năm qua, không phải phim nào cậu cũng nhận như các hoa đán, tiểu sinh cũng ký hợp đồng đánh cược khác, vậy thì cậu lấy đâu ra nhiều tiền nhàn rỗi để đầu tư phim điện ảnh?
Thứ hai, nếu nói Bùi Nhất “tai to mặt lớn”, vậy thì Giản Dịch Bình còn “tai to mặt lớn” hơn, trong làng giải trí có không ít nghệ sĩ có địa vị ngang ngửa Bùi Nhất nhưng lại chẳng có đạo diễn nào có đẳng cấp cao như Giản Dịch Bình, Bùi Nhất cùng lắm chỉ là diễn viên nổi tiếng có lượng fans đông đảo mà lại có tư cách đầu tư phim mới của Giản Dịch Bình?
Cô lẳng lặng khuấy cốc cà phê, cảm thấy thiếu niên trước mặt quá bí ẩn, tuy lòng tò mò muốn chết nhưng kinh nghiệm mấy năm qua và cả bản năng đều nói cho cô biết mình không nên hỏi những vấn đề đó.
Mối liên hệ duy nhất giữa cô và Bùi Nhất là quay cùng một bộ phim và quan hệ trong đoàn phim cũng tạm được.
Người ta nể nang giao tình này và đồng thời cảm thấy cô hợp vai nên mới tốt bụng giúp đỡ tạo cơ hội thử vai mà thôi, họ vẫn chưa thân thiết đến mức hỏi các vấn đề riêng tư của nhau.
Lâm Mạn Thiến gạt đi suy nghĩ của mình, mỉm cười trêu đùa: “Thảo nào, vậy sau này phải nhờ kim chủ ba ba quan tâm nhiều hơn rồi.”
Trước kia từ “kim chủ ba ba” hoàn toàn mang nghĩa xấu, nhất là trong giới giải trí, nhưng mấy năm gần đây, kể từ khi nó được xuất hiện nhiều ở các chương trình tạp kỹ và ảnh chế thì dần dần trở thành từ ngữ mang tính hài hước.
“Vâng ạ.” Thiếu niên mỉm cười, “Người khác thì không biết chứ chị Mạn Thiến thì phải quan tâm rồi.”
Câu trả lời hết sức nể nang, vẻ mặt thoải mái tự nhiên, không tạo cảm giác lấy lệ cũng chẳng mang ý tứ nịnh nọt.
Nếu là một fan chị gái háo sắc, e rằng cô đã tan chảy trước nụ cười trong trẻo đầy cuốn hút của cậu rồi.
Đôi khi, Lâm Mạn Thiến thực sự không thể tin nổi thiếu niên này chỉ mới mười tám tuổi.
EQ cao, từ nói năng cho đến hành động chưa bao giờ khiến người khác khó xử, bất kể là phóng viên hay nhân viên đều khen ngợi cậu rất nhiều.
Nhưng khác với các nghệ sĩ đi theo hướng gần gũi bình dân, mọi người vẫn cảm thấy có khoảng cách và e dè với cậu, cho dù những lúc rảnh rỗi cũng không ai dám quấy rầy cậu.
Quả thực chính là trạng thái mà rất nhiều nghệ sĩ ao ước: được quý mến, danh tiếng cao, ít phiền phức.
Lâm Mạn Thiến không thể tưởng tượng nổi làm sao để nuôi được đứa con EQ cao nhường này.
Cô nghĩ mình hơn cậu duy nhất ở một điểm là cô lớn hơn hai tuổi, nhưng chuyện này hệt như sự đối lập giữa ba mươi triệu và ba triệu fans vậy, càng nghĩ càng đau lòng.
Cô cười toe, chuyển đề tài: “Phải rồi Bùi Nhất, cậu sắp thi vào trường nghệ thuật rồi phải không?”
Bùi Nhất đang học lớp 12, mà thông thường các trường sân khấu điện ảnh đều thi vào tháng ba, bây giờ đã là giữa tháng hai, chỉ còn chưa tới nửa tháng.
Nam sinh gật đầu, nói nhẹ bẫng: “Dạ, còn mười bốn ngày nữa.”
“Vậy cậu đăng ký thi trường nào?”
Không biết vì sao các phóng viên luôn tinh thông tin tức nhưng lại hoàn toàn không đưa tin về việc Bùi Nhất ghi danh trường nào.
“Bắc Ảnh.”
Bắc Ảnh? Đáp án nằm ngoài dự đoán của Lâm Mạn Thiến.
Không phải là Bắc Ảnh không tốt, dĩ nhiên Bắc Ảnh rất tốt, nhưng dựa theo hiểu biết có hạn của cô về Bùi Nhất, cô nghĩ thằng bé sẽ chọn Trung Hí.
Bắc Ảnh xuất minh tinh, Trung Hí xuất diễn viên.
Tuy không phải là tuyệt đối nhưng câu nói này được lưu truyền rộng rãi không phải là không có căn cứ, ít nhất trường Bắc Ảnh quản lý sinh viên tương đối nới lỏng, rất nhiều tiểu hoa, tiểu sinh đã thành danh trước khi nhâp học, nếu công việc bận rộn thì đều chọn Bắc Ảnh bởi vì tiện đóng phim và tham gia sự kiện hơn.
Nhưng cô cảm thấy hình tượng mà Bùi Nhất hướng tới thiên về Trung Hí hơn.
Như cảm nhận được sự ngạc nhiên của cô, thiếu niên nhướn mày: “Chị Mạn Thiến nghĩ em sẽ thi Trung Hí à?”
Hửm?
“Nhưng em đâu thi ngành Diễn viên.” Cậu đan hai tay đặt lên bàn, ấn đường hiện rõ nét nhiệt huyết thiếu niên: “Em thi ngành Đạo diễn mà.”
“Cậu muốn thi ngành gì cơ?”
Hệt như cái hôm cậu chỉ vào bờ tường cao cao và bảo sẽ nhảy từ đó xuống, trong một thoáng, Lâm Mạn Thiến tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng rất hiển nhiên là không.
Đối phương vẫn giữ tư thế vừa biếng nhác vừa tùy ý ấy, nhướn mày, lặp lại: “Em thi ngành Đạo diễn.
Đây là bí mật đấy nhé, chị Mạn Thiến phải giữ bí mật giúp em đó.”
Thảo nào chả có thông tin gì.
Hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu và rào trước nào, mọi người đều đang đoán Bùi Nhất thi trường nào, dù là Trung Hí hay Bắc Ảnh thì lượt thí sinh năm nay đều nhiều hơn mọi năm, có nhiều fan còn ao ước “biết đâu lại được học chung lớp với idol”.
Nhưng không ai dự đoán được, cậu chàng này lại thi ngành Đạo diễn.
Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “Sao cậu lại thi Đạo diễn?”
Cô biết nhiều diễn viên giỏi thường ôm mộng đạo diễn, nhưng Bùi Nhất mới bây lớn mà…
“Ờ thì không muốn đóng phim thôi.” Vẻ mặt của Bùi Nhất rất hời hợt, tựa như đang nói “Ờ thì không muốn ăn đĩa mì này thôi” vậy, “So với việc bản thân đi diễn, em thích chi phối người khác diễn ra nhân vật theo mong muốn của em hơn.”
Lâm Mạn Thiến chú ý tới từ “chi phối” mà cậu dùng nghe có vẻ không được chính diện cho lắm, thêm cả đôi mắt đen láy sâu thẳm như ẩn chứa sự vô tình và bất cần, nhưng chúng biến mất chỉ một giây sau đó, thiếu niên nhướn mày, khóe môi vẽ ra nụ cười nghịch ngợm, “Chị Mạn Thiến, sau này em có thể mời chị đóng bộ phim đầu tay của em không?”
?
À, tất nhiên là được…
Nhưng cô còn chưa kịp trả lời thì chiếc điện thoại trên bàn bỗng rung lên, cô nhìn hiển thị trên màn hình: Mẹ.
Lâm Mạn Thiến khẽ nhíu mày, nhấn từ chối.
Song, đối phương lại lập tức gọi lại.
Cứ lặp đi lặp lại, như đang thi nhau xem ai kiên trì hơn.
Cô thở dài, đứng lên: “Xin lỗi nha, tôi phải đi rồi.”
“Không sao, hẹn gặp lại ở đoàn phim.” Bùi Nhất vẫy tay, lại hết sức chu đáo nói thêm, “Chị Mạn Thiến, nếu chị có việc gấp, trợ lý của em đang đậu xe ở ngoài, có thể đưa chị đi.”
“À, không cần đâu, tôi bắt xe là được.”
Dưới sự giúp đỡ của Bùi Nhất, cô vật vã nhét con mèo vào lồng, sau đó cố nén nỗi sợ, xách lồng mèo ra khỏi quán.
Trước khi đi còn thanh toán phần của mình và cả Bùi Nhất.
Tuy một bữa cơm chẳng đáng là gì so với cơ hội thử vai mà cậu cho nhưng Lâm Mạn Thiến vẫn muốn báo đáp được chút nào hay chút nấy, không phải là mang tâm lý góp gió thành bão mà là lỡ như cả đời này cô không tìm được cơ hội báo đáp thì sao?
*
Ở đây là khu trung tâm nên rất dễ bắt xe.
Cô xách lồng mèo nhanh chóng leo lên taxi, hít sâu một hơi, bắt máy: “A lô?”
“Lâm Mạn Thiến!” Giọng của người phụ nữ ở đầu dây bên kia hiện rõ cơn thịnh nộ, gọi cả họ tên cô.
Lâm Mạn Thiến biết trong khoảng nửa tiếng tiếp theo, mẹ cô sẽ chẳng nói được lời hay ý đẹp nào.
“Rốt cuộc cô đang làm gì vậy hả? Hả? Tối ba mươi tết, ở nhà chưa tới hai tiếng đã bỏ đi, trong mắt cô có còn người nhà chúng tôi không hả?!
Mấy ngày qua có biết tôi gọi cho cô bao nhiêu lần không? Sao cô không nghe máy?
Công việc! Cô thì có công việc gì? Hạ Hạ đã nói cho tôi nghe chuyện của cô rồi! Bây giờ cô chẳng tìm nổi việc gì, mau về nhà cho tôi!
Hồi đó tôi đã nói rồi, bảo cô đừng thi trường điện ảnh gì đó, cô không nghe, đấy, giờ tự nhìn lại mình đi, coi cái thây cô ra sao…”
Mỗi một câu dẫu đều được nói bằng giọng miền Nam mềm mại nhưng đầy sự cứng rắn, nghiêm khắc và giận dữ, lớn tiếng đến mức tài xế ngồi ghế trước cũng nghe rõ ràng, có điều chú ấy không quá hiểu tiếng địa phương nên liên tục lia tới ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ngơ ngác.
Lâm Mạn Thiến chợt thấy mệt mỏi quá đỗi, khẽ khàng: “Mẹ, mẹ đừng mắng con được không?”
“Tôi đừng mắng cô? Tôi không mắng cô để cô leo lên đầu tôi ngồi đúng không? Lâm Mạn Thiến, cô nhìn lại bộ dạng của cô đi…”
“Bộ dạng của con thế nào?” Cô thở dài, cắt đứt lời mẹ, nhưng ngữ điệu không hề khó chịu mà lại rất mềm mại, chất chứa nỗi hoài nghi chân thật.
Không khóc lóc tủi thân, cũng không cao giọng tức giận như trước đây mà rất nghiêm túc và từ tốn, “Bắt đầu từ học kỳ hai năm nhất đại học, con đã không xin tiền bố mẹ nữa, con tự chi trả tiền học, tiền sinh hoạt.
Con còn tự mua nhà, tự trả khoản vay hàng tháng, không ăn bám, không vay nặng lãi.
Con cũng không sa đọa, không bán thân, không làm kẻ thứ ba, không đóng phim sex, không hút thuốc, rất hiếm khi uống rượu.
Dẫu bây giờ sự nghiệp gặp khó khăn, con cũng tự gánh vác, cố gắng làm việc, hy vọng sau này có thể khởi sắc.
Mẹ à, con làm không tốt chỗ nào? So với tất cả con cái của đồng nghiệp, bạn bè, họ hàng của mẹ, thậm chí là so với Lâm Hạ Hạ, con thua kém chỗ nào?”
Cô mỉm cười, cảm thấy thực sự buồn cười: “Mẹ à, trong lòng mẹ, bộ dạng của con thế nào?”
Có lẽ vì giọng điệu của cô quá đỗi bình thản, từng câu từng chữ quá đỗi chân thành nên khiến bà Lâm ngẩn người, cơn thịnh nộ ban nãy thoáng chốc bị giội gáo nước lạnh tắt ngóm, không biết phải trả lời ra sao.
“Thiến Thiến, mẹ không nói con là bộ dạng gì cả, mẹ chỉ…”
Chỉ thế nào?
Thật lâu sau vẫn không nghe nửa câu còn lại.
Lâm Mạn Thiến cụp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh của con mèo trong lồng, đầu chợt hiện ra cảnh diễn ngày hôm nay.
Bi thương làm sao.
Cô chớp mắt, xua tan hơi nước trong hốc mắt, giọng nói bất giác càng thêm chân thành: “Mẹ, con nhớ hồi bé, con bất cẩn làm trầy khủy tay, mẹ xót xa vô cùng, còn dẫn sang nhà Cu Mập mắng vốn.
Còn bây giờ, con không làm gì cả, chỉ chăm chỉ làm việc, suýt bị người ta xâm hại, khó khăn lắm mới thoát khỏi trong gang tấc, hậu quả là không có phim để đóng, nhưng vẫn phải trả khoản nợ nhà, ngay cả tiền lương của trợ lý cũng sắp không trả nổi.
Nếu Lâm Hạ Hạ cũng kể cho mẹ nghe những việc này thì tại sao mẹ lại không xót con chứ? Mẹ, thôi thì mẹ không xót con cũng được, nhưng mà mẹ đừng mắng con có được không?”
Hết chương 20.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
56 chương
1558 chương
99 chương
76 chương
20 chương