Bùi Mạc cứng đờ, quay đầu lại: “Nàng nói gì?” Lý Tâm Ngọc muốn cười, chỉ là khóe miệng chưa kịp giương lên, nước mắt đã chảy xuống: “Đây không phải là chuyện cũ, là hiện thực mà ta đã từng chút một trải qua. Bùi Mạc, bổn cung đã chết qua một lần, đứng trước mặt ngươi đã không phải là một Lý Tâm Ngọc nguyên sơ, ta là…” Lý Tâm Ngọc chỉ tay vào ngực, đôi mắt ướt đỏ: “Tại nơi này, là một du hồn đã từng chết đi. Kiếp trước, vào năm ta 21 tuổi, ngươi cùng Lang Gia Vương hợp lực khởi binh tạo phản, hủy diệt vương triều của Hoàng huynh, san bằng Thanh Hoan điện của ta. Ngươi hỏi tại sao ta phải giết ngươi, là bởi vì kiếp trước ta vì ngươi mà chết, uổng mạng trọng sinh, oán hận trong lòng ta thực sự khó bình.” “Không thể nào! Ta không thể làm ra chuyện như vậy!” Hai tay Bùi Mạc nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh trên cổ nhô ra, trong mắt đầy hoài nghi: “Mặc kệ tướng quân trong chuyện xưa là ai, ta tuyệt đối không lựa chọn giống hắn! Ta có chết cũng sẽ không tổn thương nàng, càng không bao giờ giết nàng! Nàng nhất định gặp ác mộng, nhầm lẫn mộng cảnh cùng hiện thực.” Lý Tâm Ngọc quay đầu đi chỗ khác, nghẹn ngào: “Mộng? Ta cũng hy vọng rằng đó chỉ là một giấc mộng hoang đường. Nhưng từ khi trọng sinh cho tới nay, ta vẫn thường nhớ đến cảnh tượng nước mất nhà tan, nhớ đến binh biến dưới thành, nhớ lại đầu ta treo trên đỉnh, đao gươm sáng loáng…Lưỡi đao cắt đứt thịt của ta, máu tươi phun trào, thân thể mỗi lúc một lạnh, nhưng mà, không một ai tới cứu ta.” Sự miêu tả của nàng vừa tàn nhẫn lại vô cùng chân thực, Bùi Mạc chỉ cảm thấy vết bớt ở ngực từng trận bỏng, đau đến tựa hồ không sao mở mắt ra được. Hắn như là không thể chịu được đả kích, lùi về phía sau một bước, sống lưng đụng vào ván cửa, một tay siết ngực, miệng lẩm bẩm: “Không thể nào, điện hạ…Nàng là mạng của ta, ta sao nỡ lòng nào giết nàng?” Câu cuối cùng tựa hồ mang theo tiếng khóc nức nở của hắn. Một giọt lệ xoẹt qua, chảy đến khóe miệng thanh tú của hắn, “Ta muốn giết ngươi, cũng không phải là vì sợ ngươi, cũng không phải vì thân phận tội nô của ngươi. Mà là bởi vì kiếp trước ngươi hiệp trợ Lang Gia Vương, gián tiếp bức tử ta trong tay hoạn quan.” Lý Tâm Ngọc lau nước mắt, cười nói: “Mặc dù kỳ lạ nhưng lời ta nói không có nửa chữ giả dối. Bùi Mạc, đây chính là chân tướng mà ngươi muốn.” Ầm ầm!! Sấm chớp ập tới, trên không vừa mới đầy sao giờ bị phủ bởi mây đen dày đặc, như là dấu hiệu mưa bão của tương lai sắp tới đây. “Không, chuyện này quá hoang đường, sao lại có thể xảy ra chuyện như thế…” Ngực Bùi Mạc nóng đến không tưởng, trong đầu dường như hiện ra cái gì đó vô cùng sống động. Hắn lấy kiếm chống đỡ, một chân quỳ xuống đất, miễn cưỡng đỡ lấy thân thể, run cầm cập từng cơn, một tay kéo ống tay áo Lý Tâm Ngọc, ánh mắt đỏ ngầu, khó nhọc nói: “Tướng quân trong chuyện xưa…không phải ta, đúng không?” Hắn tựa như dùng ngữ khí cầu xin, khiến tim Lý Tâm Ngọc đau như cắt. Lý Tâm Ngọc ngồi xuống, cay đắng nở nụ người: “Lý Nghiên Bạch sớm có phản tâm, hắn từng cho ngươi ẩn mình bên ta rình cơ mật, đổi lấy là giải tội giúp Bùi gia. Nhưng hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, muốn tiếp xúc được với cơ mật nói nghe thì dễ? Vì vậy Lang Gia Vương nhắm đến Đế cơ không hiểu chuyện là ta, kể cả ta không xuất hiện ở Bích Lạc cung, hắn cũng sẽ nghĩ ra cách khác tạo ra sự trùng hợp để đưa ngươi đến bên cạnh ta…Còn có cả cô cô Tam Nương Tử của ngươi, thực ra cũng là người dưới trướng Lý Nghiên Bạch, Bổn cung nói có sai không?” Hô hấp Bùi Mạc run rẩy, nước mắt cuối cùng cũng tràn ra. “Những bí mật này, kiếp này ngươi chưa từng nói với ta, đều là ký ức ta mang vể từ kiếp trước.” Lý Tâm Ngọc đưa tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, miễn cưỡng cười nói: “Bây giờ, ngươi đã tin chưa?” Đôi mắt màu mực nhạt của hắn đột nhiên thảng thốt, trong mắt tràn đầy sự hoảng sợ trước nay chưa từng có. “Bùi Mạc, ngươi sợ sao?” Cảm nhận được sự hoảng sợ của hắn, Lý Tâm Ngọc chậm rãi thu tay về, thê lương nói: “Bởi vì ta trọng sinh, nên ngươi cũng cảm thấy, ta là quái vật không nên tồn tại trên đời?” Bùi Mạc run rẩy lắc đầu “Ta không sợ nàng đã chết, ta chấp nhất chân tướng như vậy là bởi vì lo lắng nàng đối tốt với ta, ân ái với ta là giả tạo, ta chưa từng nghĩ tới, chân tướng lại…hoang đường đến vậy.” Dứt lời, ánh mắt hắn dời đi, cố định lên Thanh Hồng kiếm trên tay. Lại một tia sét đánh qua, chiếu lên một tia sáng chói vào tẩm điện. Sấm vang chớp giật, Bùi Mạc rút kiếm ra, hàn quang chiếu vào ánh mắt đầy đau khổ mà kiên định của hắn. Hắn muốn giết ta sao? Lý Tâm Ngọc lẳng lặng nhìn hắn, khóe mắt chực tuôn lệ. Nhưng một khắc sau, mũi kiếm bị Bùi Mạc thay đổi phương hướng, chĩa về lồng ngực của chính mình. Mắt hắn đỏ ngầu, đối diện với ánh mắt kinh ngạc ủa Lý Tâm Ngọc, giao kiếm vào tay nàng. Bùi Mạc nở ra nụ cười quyến luyến mà bi thương, giọng khàn khàn : « Nếu quả thật như lời điện hạ nói, tương lai ta sẽ bức tử nàng, vậy nàng giết ta đi. » « Ngươi điên rồi ! » Kiếm trong tay rơi xuống đất, Lý Tâm Ngọc đứng dậy, đè nén cho nước mắt không rơi xuống : « Ngươi nổi điên làm gì chứ, Bùi Mạc ! » Mắt Bùi Mạc đỏ lên, kiên định mà chấp nhất : « Nếu như đến lúc đó giữa ta và nàng chỉ có một người sống sót, như vậy, ta hy vọng người đó là nàng. » « Năm đó ngươi phản bội ta, là bởi vì ta cũng có lỗi, ta đã sớm không còn oán trách ngươi. » Lý Tâm Ngọc không nhịn được nữa, nghiêng người ôm lấy Bùi Mạc, đem mặt chôn vào lồng ngực nóng bỏng của hắn : « Lúc trước trọng sinh trở về đã không cam lòng giết ngươi, bây giờ càng không nỡ, sao ngươi lại ngốc đến vậy ? » « Ta yêu nàng, điện hạ. » Đôi môi ấm áp của hắn kề sát gáy nàng, lẩm bẩm nói : « Tuy ta không tin được rằng kiếp trước ta từng làm ra chuyện khiến nàng tổn thương, nhưng nếu như hôm nay nàng không giết ta, tương lai dù ta có chết, cũng nhất định không rời xa nàng… » Lời chưa nói xong, Bùi Mạc rên lên một tiếng, mặt hiện rõ vẻ thống khổ tột cùng. Lại một đợt sấm sét đánh xuống, khắp nơi đều là ánh sáng chói mắt, Bùi Mạc lấy tay đỡ ngực, tựa hồ không sao chống đỡ nổi, nghiêng người ngã xuống đất. « Bùi Mạc ! » Lý Tâm Ngọc hoảng hốt, đỡ lấy thân thể hắn, lo lắng hỏi : « Ngươi làm sao vậy ? » Đau….Ngực đau, đầu cũng đau, tiếng thét trong đầu như thủy triều lao đến, nương theo tiếng mưa gió bên ngoài phòng làm hắn đau đớn không thể tả. Gương mặt tuấn tú của hắn giờ là một mảng trắng bệch, hắn cắn chặt môi dưới, mồ hôi lạnh trên thái dương đua nhau chảy xuống, vô số hình ảnh trùng điệp hiện lên trong đầu hắn… Dưới trận tuyết đầu mùa ở Bích Lạc cung, một thiếu niên mang còng lạnh lùng cô đơn, dưới mái hiên treo chuông gió lanh lảnh, một thiếu nữ 15 tuổi nở nụ cười rực rỡ : « Tên đày tớ này đẹp thật đấy, bổn cung muốn. » Ngày xuân ngọt ngào, đế cơ xinh đẹp cướp cuốn sách trên tay hắn, hôn lên môi hắn, nụ cười giảo hoạt làm rối loạn tiếng lòng hắn. « A Mạc, hóa ra ngươi thích bổn cung ! » Ai ? Là ai đang nói chuyện ? « Nàng và ta đã chung chăn chung gối, lúc da thịt kết thân, nàng đã nói nàng yêu ta…Công chúa, nàng đừng gả cho Quách Tiêu, đừng đi tìm nam nhân khác, nàng đợi ta, đợi ta một chút có được không ? » Quách Tiêu…con trai của Vũ An Hầu Quách Trung, phò mã Quách Tiêu ? Không, không đúng. Nếu Quách Tiêu là phò mã, vậy ta…Bùi Mạc ta là ai ? « Lý Tâm Ngọc, nàng không yêu ta sao ? » « Hiểu rồi, nàng không yêu ta. » Không, công chúa yêu ta, nàng yêu ta ! Bùi Mạc ôm lấy ngực, lắc lắc đầu, âm thanh tiêu tan, lại hiện ra những mảnh vỡ ký ức xa lạ khác. Hắn mặc kiên giáp, đứng cản một đoàn xe xuất giá, đế cơ một thân áo cưới khuôn mặt hoảng hốt, trở thành tù binh trong doanh trại hắn… Nến đỏ chập chờn, áo cưới rực rỡ, nàng cùng hắn uống rượu giao bôi, để nguyên y phục mà ngủ….Nhưng sau một khắc, hàn quang hiện lên, công chúa điện hạ mà hắn yêu nhất, tự tay dùng kim trâm hắn tặng đâm vào ngực hắn. Cờ lá bay bay, gió lớn gào thét, năm đó tuyết lớn bao phủ Trường An, hắn một mình thống lĩnh một đoàn quân ép thẳng về kinh thành. Mỗi lần thở ra khí đều đóng thành băng nhưng hắn không hề cảm thấy lạnh, khắp người nhiệt huyết sôi trào, hắn tưởng tượng mình cuối cùng cũng sánh ngang hàng với nàng, sắp nắm giữ được nàng ! Nhưng mà, chờ đợi hắn lại là… Máu ! Trong tuyết đều là máu ! Tóc tai ngổn ngang, bàn tay trắng nõn, dưới tấm chiếu cói là gì ? Như thể thấy được thứ gì đó rất đáng sợ, Bùi Mạc trợn to hai mắt, gào lên một tiếng đầy bi thương. Tiếp đó, thế giới như rung chuyển, hắn nhắm chặt mắt gục vào trong lòng Lý Tâm Ngọc, ngất đi. Lúc này, ở Thái sử cục, Hạ Tri Thu toàn thân áo trắng đứng lặng trên ban công. Cuồng phong gào thét, hắn ngửa đầu nhìn tia chớp màu trắng ở phía chân trời, khe khẽ thở dài : « Mây đen che nguyệt, sấm xuân nổ vang, ắt có dị biến, thế cục Trường An sợ là không yên ổn rồi. » Tối nay, thái y ra ra vào vào khắp Thanh Hoan điện , nếu không biết rõ sự tình còn ngỡ là Tương Dương công chúa phát sinh bất trắc. « Công chúa đừng lo lắng, vị thiếu niên này chỉ là tâm tình quá khích mà dẫn đến bệnh tim đau thắt, tâm mạch vẫn chưa hao tổn, nghỉ ngơi một đêm là ổn. » Lão Thái y buông bút, đem đơn thuốc viết xong thổi khô rồi đưa cho Hồng Thược, phân phó : « Sắc theo đơn này, sáng một lần tối một lần, ba ngày là ổn. » Lý Tâm Ngọc liếc mắt nhìn Bùi Mạc mê man trên giường, xoa xoa mi tâm, nói với Hồng Thược và Tuyết Cầm : « Đi sắc thuốc đi, tiễn lão tiên sinh về. » Cung tỳ lĩnh mệnh, dẫn thái y lui ra. Chẳng biết bên ngoài nổi mưa lớn từ lúc nào, ngày xuân mà khí trời đột nhiên khác thường như thế, đêm nay sao trời vẫn dày đặc, sao nửa đêm bỗng phong vũ mãnh liệt, quấy nhiễu không thôi. Bùi Mạc vẫn chưa tỉnh, mặc dù đang ngủ cũng cau mày. Lý Tâm Ngọc không nhịn được vươn nhẹ ngón tay, nhẹ nhàng giãn mi tâm của hắn, như muốn hắn thôi không còn vẻ ưu sầu. Lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, cuối cùng dừng lại nơi khóe miệng. Lý Tâm Ngọc cúi người, hôn lên môi hắn, than thở : « Sớm biết ngươi sẽ đau khổ đến vậy, đã không nói cho ngươi biết chân tướng rồi. » Có tiếng gõ cửa, Bạch Linh từ bên ngoài nói vọng vào : « Công chúa, đêm đã muộn, người nên đi ngủ rồi. » « Bổn cung sẽ ngủ ở đây, Bạch Linh, ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi, không cần lo cho ta. » Dứt lời, nàng tháo giày, nằm bên cạnh Bùi Mạc, dùng đệm chăn to lớn đắp lên người cả hai. Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, nàng trở mình, ôm lấy cánh tay Bùi Mạc, dựa vào ánh nến nhỏ ngắm nhìn dung nhan lúc ngủ của hắn. Lông mày rậm, lông mi dài, sống mũi cao, viền môi đẹp, hiện ra màu hồng nhàn nhạt , khiến người ta muốn hôn một cái… Lý Tâm Ngọc hít một hơi, ngăn cản ý nghĩ bậy bạ, vội vã nhắm mắt lại. Nàng thực sự quá mệt rồi, lại uống rượu, vừa nhắm mắt liền lâm vào giấc mộng. Lý Tâm Ngọc mơ thấy Hạ Tri Thu, kỳ lạ là giấc mộng không như ký ức lúc nàng còn sống, mà như là…lúc nàng đã chết rồi. Thái sử cục bị niêm phong, Quan Tinh Lâu dấy lên ngọn lửa hừng hực. Hạ Tri Thu vẫn thân bạch y, mặt mang mặt nạ, chắp tay đứng nhìn tòa nhà cháy rụi. Phía sau hắn, một vị tướng quân anh tuấn cầm kiếm đứng thẳng, bộ dạng hào hoa phong nhã, âm thanh lại khàn khàn : « Vì sao lại đốt Quan Tinh Lâu ? » Hạ Tri Thu không quay đầu lại, bạch y bị ánh lửa dát vàng, lành lạnh nói : « Tri kỷ đã qua đời, bầu trời đầy sao này sẽ vì ai mà tán thưởng, chẳng bằng đốt sạch sành sanh. » « Ngươi còn nhớ nàng, chỉ còn ngươi còn nhớ nàng… » Một trận gió lạnh ập tới, tướng quân trẻ tuổi đưa tay lên môi, khom lưng ho khan. Chốc lát, hắn khó khăn đứng thẳng lên, chậm rãi đi đến bên Hạ Tri Thu, mở bàn tay nắm chặt ra, lộ ra một vật. Đó là một mảnh dây đỏ với hai miếng bạc vỡ vụn, nếu chắp vá lại có thể nhận ra là Kim Linh Đang. « Cái này, có thể sửa được không ? » Tướng quân hỏi, trong mắt ánh lên vẻ cầu xin. Hạ Tri Thu xoay người, nhìn bàn tay chằng chịt vết thương của tướng quân, so với miếng linh đang vỡ vụn còn thê thảm hơn, nhìn thấy mà giật mình. « Sửa rồi thì thế nào ? Ngươi cuối cùng cũng tới chậm một bước. » Hạ Tri Thu lắc đầu, lướt qua người tướng quân. Mà phía sau hắn, lầu cao sụp đổ, tướng quân vẫn nắm chặt đống bạc vụn, đứng yên lặng thật lâu… Gió thổi đến cánh cửa, Lý Tâm Ngọc thoát ra từ trong giấc mộng, bỗng nhiên mở mắt, đối mặt với một ánh mắt sâu không thấy đáy. …Bùi Mạc tỉnh rồi.   Lời tác giả : Kỳ thực Bùi Mạc để tâm không chỉ vì cô nương hắn yêu muốn giết hắn, mà là hắn đã cho nàng cơ hội giải thích nhưng nàng lại không thẳng thắn cho hắn đáp án, cho nên sợ rằng nàng đối với mình không thật lòng, tâm tình mới càng bất an… Thương thương Tiểu Bùi Mạc nhà ta quá. ,