Sinh nhật 16 của Lý Tâm Ngọc sắp tới, Hoàng đế liền trước một tháng đã hạ lệnh cho Lễ bộ bắt tay chuẩn bị lễ sinh thần, các tộc nhà hai tháng trước đã xếp hàng trước Thanh Hoan điện dâng quà, trong điện là khung cảnh náo nhiệt hiếm có, không thua kém mừng năm mới là bao. Ngày hôm đó, Lý Tâm Ngọc cố ý tách khỏi đám người dâng lễ, khoác lên mình y phục cưỡi ngựa bắn cung, lén từ cửa hông đi ra, đến Đông cung tìm Thái tử ca ca chơi đùa. Lúc này, đào đỏ liễu xanh, oanh ca yến vũ, ý xuân hài hòa, Lý Tâm Ngọc buộc tóc dài lên, cầm một tấm diều, chuồn đến thư phòng Đông cung, dò đầu vào sau Lý Tấn đang ngồi xếp bằng, lén lút nhìn lén. Sau bàn trà, Lý Tấn đang cắn bút, vò đầu như đang suy nghĩ cái gì, cằn nhằn: “Mỹ nhân một người, nhất kiến khó quên. Một ngày không gặp, tựa như kẻ điên… Hí hí, tiếp theo là gì ta?” “Hoàng ~ huynh ~ “ Lý Tâm Ngọc từ sau lưng hắn đột ngột lên tiếng. “A!” Lý Tấn không kịp chuẩn bị, bị dọa đến run lên, quát to một tiếng bật dậy. Lý Tâm Ngọc nhân cơ hội đoạt lấy tờ giấy hắn đang viết, chắc chắn là đang viết thư, nhất thời nói: “Buồn nôn chết mất thôi! Rảnh rỗi lắm hay sao mà ngồi viết thư tình đồ ~” “Trẻ con biết cái gì, đừng có xem!” Lý Tấn thẹn đến giận, giật lại tờ giấy, vò thành một cục ném vào trong chậu than. Lý Tâm Ngọc một thân áo xanh, lay lay con diều trong tay, cười nói: “Qua hai ngày nữa là muội đã 16 rồi, nhỏ đâu nữa?” “Muội cũng biết mình đã 16 rồi hả? Cả ngày không quy không củ, ngày mai ta liền bẩm với phụ hoàng tìm cho ngươi một phò mã!” Lý Tấn nhíu mày trừng mắt, lại hết cách với dáng vẻ cợt nhả của Lý Tâm Ngọc, đành nhẹ giọng: “Mấy ngày nay nhiều quan lại quyền quý đến dâng lễ như vậy mà không nhắm mấy lang quân chưa kết hôn, đến tìm ta làm gì?” “Trong lòng thấy tẻ nhạt, không muốn tiếp khách.” Lý Tâm Ngọc quơ quơ con diều trong tay, cười nói: “Hôm nay thời tiết trong lành, đông phong thuận hòa, muốn cùng với ca ca yêu dấu của ta đi thả diều.” Lý Tấn cũng đang buồn muốn chết, nghe vậy mắt sáng lên, sau đó nhớ ra cái gì, nhăn nhó bảo: “Tên đả nô của muội đâu? Ngày thường thì không rời lấy nhau nửa bước, quan hệ tốt lắm mà? Sao giờ lại nhớ đến ca ca rồi?” Ngôn từ bất mãn, dấm chua căng tràn. Lý Tâm Ngọc chỉ cười cười: “Bỗng nhiên nhớ đến tấm cung mà lễ bộ thị lang dâng lên không tồi, rất hợp cho huynh ra ngoài săn bắn nên đã sai hắn đi lấy cho huynh rồi.” Nghe nói có lễ vật, Lý Tấn vui vẻ chống nạnh: “Thế còn tạm được, coi như muội còn có tâm.” Nói rồi hắn khom lưng nhìn diều Khổng Tước trong tay nàng, thở dài nói: “Diều của muội đúng là đẹp, thợ vừa khéo léo lại tinh tế, so với thợ trong cung ta còn tốt hơn.” Lý Tâm Ngọc nhíu mày nói: “Đương nhiên! Đây chính là do ai đó tự mình làm đưa cho ta, mỗi đường vẽ đều là do chính tay hắn vẽ nên. Ta sinh nhật nhận được bao nhiêu là kỳ trân dị bảo, nhưng ta vẫn cảm thấy những thứ xa hoa kia không sánh bằng con diều nho nhỏ này.” “Được rồi, không cần biết là của ai, muội thích là được, lát nữa ta thay muội tán thưởng hắn.” Nói đoạn, Lý Tấn đưa tay ra ngoài cửa sổ xem sức gió, vui vẻ nói: “Sức gió vừa phải, không lớn không nhỏ, đi ra ngoài thả diều thôi!” Dân gian đồn đại, nói diều có thể mang tai bệnh đi khỏi, vì lẽ đó trong ngoài cung tháng ba mỗi năm bầu trời sẽ ngập tràn màu sắc của diều, khắp nơi đều là tiếng cười nói. Hai huynh muội tìm một chỗ trống ở ở Tây Uyển, để cung nữ giơ diều còn hai người thì cầm dây diều chạy đi. Lý Tâm Ngọc cẩn thận kéo sợi dây diều trong tay, mắt thấy Khổng Tước càng bay càng cao, nhưng bỗng dưng gió lớn nổi lên, con diều trên không trung bay xiêu vẹo rồi như bươm bướm hạ xuống, rơi vào một cành cây sum xuê bên ngoài thành. “Diều của ta!” Lý Tâm Ngọc hét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng chạy đến dưới gốc cây ngửa đầu nhìn cánh diều mắc trên cành. Lý Tấn cũng chạy đến, vỗ vỗ Lý Tâm Ngọc, an ủi: “Không phải chỉ là một con diều thôi sao? Được rồi, được rồi, lát nữa ta cho người làm một con đẹp hơn cho muội.” “Không được.” Đây là diều Bùi Mạc tặng nàng, sao có thể nói xong là xong. Thấy muội muội đứng mãi không đi, Lý Tấn nhìn bốn phía nói: “Bốn phía yên lặng đến cấm vệ đều không có, muốn lấy diều xuống vẫn phải tìm người đến giúp.” “Không cần, muội có cách.” Nói rồi Lý Tâm Ngọc nhìn vào đôi ủng của Lý Tấn, cười cười: “Hoàng huynh, phiền huynh cởi ủng ra đập lên cây mấy cái, diều sẽ rơi xuống thôi.” Lý Tấn suy nghĩ một chút, thấy cũng được mới nói: “Được rồi.” Hắn đỡ lên tường, cởi ủng bên chân trái, sau đó ném cái ủng vàng trong tay về phía cây tuyết lê. Trong mắt cả hai đều lóe lên tia mong đợi, nhưng cây diều cũng không hề rớt xuống, mà chiếc ủng cũng cắm luôn trên cành cây. “….” Lý Tâm Ngọc cùng Lý Tấn im lặng nhìn nhau. “Muội muội đừng sợ, đợi ta lấy chiếc còn lại ném cả hai cái kia xuống.” Nói xong, không chờ Lý Tâm Ngọc ngăn cản, Lý Tấn đã cởi đôi ủng còn lại, ở trong tay ước lượng một chặp liền ném đi… Bóng cây lay động, con diều kẹt trên cành cây run rẩy. Không phụ sự mong đợi của mọi người, chiếc ủng thứ hai của Lý Tấn cũng mắc ở trên cây luôn. Bồ câu trắng bay qua, gió nhẹ thổi tới, cuốn theo từng trận lá nhẹ. Lý Tấn chân trần đứng trên mặt đất, cùng Lý Tâm Ngọc đồng thời ngước lên con diều mắc trên cây, còn có hai chiếc ủng, cả hai rơi vào trạng thái trầm mặc quỷ dị… “Hahhhahahahahahaha!” Chốc lát, Lý Tâm Ngọc phản ứng lại, cười đến đau bụng, cơ hồ phải đỡ lấy vách tường mới đứng thẳng được. Lý Tấn đen mặt lại. Vừa lúc đó thái phó nhàn nhã đi qua, thấy thái tử đương triều chân trần đứng dưới tán cây, Tương Dương công chúa đỡ lấy vách tường cười đến không ra hình người, nhất thời tức giận, mày trắng nhăn lại, thán mấy tiếng rồi che mặt bước đi. Lý Tâm Ngọc cười đến đau cả quai hàm, Lý Tấn cả giận nói: “Muội không có lương tâm, còn cười! Nhanh đi tìm người mang giày đến cho ta!” “Được, được, hoàng huynh đừng giận, bổn cung đi tìm người.” Tuy là ngày xuân nhưng mặt đất vẫn lạnh, Lý Tâm Ngọc thấy ca ca đi chân trần đứng trên mặt đất, vừa buồn cười lại vừa đau lòng, lau nước mắt do cười quá độ, xoay người đi tìm viện binh. Mới đi đến cửa đã thấy trên đường nhỏ có người đi đến. Người kia trẻ tuổi anh tuấn, thân hình kiên cường, tay mang một tấm cung tên mạ vàng, vác thêm mũi tên, áo bào màu xanh lướt qua khóm mẫu đơn, thong dong bước đi, vô cùng tuấn lãng. Mắt Lý Tâm Ngọc sáng lên, vội vàng nghênh đón: “Bùi Mạc, ngươi tới thật đúng lúc!” Nàng kéo tay Bùi Mạc, dăm ba câu kể lại tình hình, dẫn hắn đến dưới cành cây, hỏi: “Ngươi xem, có thể lấy nó xuống được không?”Ánh mắt lành lạnh của Bùi Mạc đảo qua chân trần của Lý Tấn rồi liếc qua hai chiếc ủng bên trên cây, khóe miệng cong lên, không kìm được ý cười. “Này! Ngươi cười cái gì!” Lý Tấn thẹn quá hóa giận, nếu không phải lúc này không xỏ giày, không tiện hành động, hắn tuyệt đối sẽ xông lên đánh Bùi Mạc một quyền. Cho dù, hắn nhất định đánh không thắng Bùi Mạc. Bùi Mạc khôi phục lại cảm xúc trong nháy mắt, đem bao cung dựng xuống mặt đất, xoay mũi chân thoắt cái đã nhảy lên đầu cành cây, lấy Khổng Tước xuống, nhảy xuống đất đưa cho Lý Tâm Ngọc, nhẹ nhàng nói: “Công chúa cẩn thận, đừng để làm mất nữa.” Ngữ khí vô cùng ôn nhu. Lý Tấn giận đến đau cả gan, bàn chân thấm gạch dưới đất lạnh cả người. Hắn chỉ vào hai chếc ủng trên cây, cả giận nói: “Ngươi không phải đã quên cái gì rồi chứ?” Bùi Mạc không lên tiếng, ngay cả liếc mắt cũng không thèm, chỉ chăm chăm nhìn Lý Tâm Ngọc. Lý Tâm Ngọc vội nói: “Hoàng huynh tốt xấu gì cũng là thái tử, đừng bắt nạt huynh ấy.” Bùi Mạc gật đầu, xoay người đá một cước vào cây, khiến đại thụ chấn động mạnh, hoa lê bay lả tả như vừa trải qua một trận tuyết lớn, rơi lên đầu Lý Tâm Ngọc, cũng rơi vào trong mắt Bùi Mạc. Hai chiếc ủng bị lấy bởi phương thức thô bạo, rớt xuống trước mặt Lý Tấn. Bên trong tuyết hoa, Lý Tâm Ngọc mở tay, mặt mày hớn hở nhìn hoa lê rơi vào lòng bàn tay, mang theo hương lành lạnh, không nhịn được cảm thán: “Đẹp thật đấy!” Dứt lời, nàng híp mắt vẩy vẩy đầu, như tiểu hồ ly vung cánh hoa ra khỏi đầu. Bùi Mạc nhìn nàng, khóe miệng hơi cong lên, không nhịn được đưa tay lấy đi cành hoa vướng bên thái dương nàng/Mà bên cạnh, Lý Tấn yên lặng nhặt ủng mang vào, cảm giác nhân sinh vạn phần thê lương. Mới đó đã đến sinh nhật Lý Tâm Ngọc, Hoàng Thượng thiết yến ở Bích Lạc Cung, ca vũ ngày đêm không ngừng nghỉ, mời tất thảy quý nữ cùng mệnh phụ của thành Trường An đến. Tiệc rượu tuy to lớn nhưng không có gì đặc biệt, đơn giản là thưởng thức âm nhạc, nhận lễ vật, tham gia chút náo nhiệt thôi. Kiếp này kiếp trước hơn 20 năm, trải qua hơn 20 cái sinh nhật như thế này, nàng thừa rõ dưới không khí náo nhiệt vui tươi này ẩn chứa bao cơn sóng ngầm mãnh liệt. Từ ngày cùng Trung Nghĩa Bá phu nhân gặp mặt, hung phạm lộ chân tướng, Lý Tâm Ngọc cũng chẳng có tâm trạng thiết tha ba cái yến tiệc này rồi. Bóng đêm hạ xuống, quá ba lần rượu, Lý Tâm Ngọc cũng ngà ngà say. Các quý nữ lui tới chúc rượu không ngớt, Lý Tâm Ngọc nâng chén đáp lễ, đã thấy phía sau một cánh tay dài duỗi ra cướp lấy ly rượu trong tay nàng. Lý Tâm Ngọc ngẩn người, ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Bùi Mạc. “Công chúa say rồi.” Trong ánh nến ấm áo, Bùi Mạc thấp giọng nói: “Rượu không tốt cho sức khỏe, uống ít thôi.” Lý Tâm Ngọc nháy mắt, ngoan ngoãn hiếm thấy, nói: “Được, không uống nữa, các ngươi đều lui ra đi.” Đám quý nữ nhìn hai người, che miệng cười khẽ rồi lui ra. Lý Tâm Ngọc ngồi sau bàn tiệc mặt mày ửng đỏ, ngoắc ngoắc tay gọi Bùi Mạc, bỗng nhiên mở miệng nói: “Sinh nhật năm ngoái, phụ hoàng cho ta ước một nguyện vọng, bất kể là lớn nhỏ ra sao, chỉ cần phụ hoàng làm được sẽ dốc sức làm cho ta.” Lý Tâm Ngọc hôm nay một thân xiêm y lộng lẫy, giữa trán đính hoa, mặt mày thực mỹ lệ vô song. Nàng nói: “Tiểu Bùi Mạc, ta năm nay chẳng muốn kỳ trân dị bảo gì gì. Ta chỉ ước phụ hoàng có thể miễn tội cho ngươi, để ngươi trở thành phò mã, có được không?” Thần sắc Bùi Mạc hơi động, ánh mắt dưới ánh nến lấp lánh một ánh sáng không tên. Hắn có thể đoán được nếu Lý Tâm Ngọc thật sự nói lời này trước yến tiệc sẽ gây ra sóng gió thế nào rồi.