Lý Tâm Ngọc ngẩn ra, ánh mắt trống rỗng. Một lát sau, nàng ho vội một tiếng tựa như che giấu điều gì, nhìn ra bếp, cười nhạt: “Cũng chả phải chuyện gì hay ho, ngươi không nên nghe thì hơn.” “Ta muốn nghe.” Bùi Mạc vẫn nhìn nàng, đôi mắt dưới ánh lửa vô cùng kiên định. “Thật không có gì hay để nói cả, chỉ là câu chuyện về một tướng quân cùng một đế cơ không yêu nhau thì giết nhau…” Lý Tâm Ngọc vò vò áo khoác, tầm mắt vẫn đặt trên củi lửa ở kệ bếp, thở dài một hơi: ‘Đế cơ tính tình ương ngạch, cùng vị tướng quân kia từ nhỏ đã là kẻ thù. Chả hiểu sao hai người lại đến bên nhau. Nhưng rồi một ngày, tư tình của họ bị Hoàng đế phát hiện, hoàng đế một mực đòi xử tử tướng quân. Đế cơ vì sợ hãi mà rút lui, ân đoạn nghĩa tuyệt với vị tướng quân kia, ngược lại đồng ý gả cho người khác. Tướng quân vốn đã có ân oán với đế cơ, lại bị phản bội càng thêm oán hận, liền trở thành phản tướng, sẵn sang ra trận cướp thành…” Bùi Mạc không chờ được đến đoạn sau, liền hỏi: “Sau đó thì sao?” Chẳng hiểu sao, Lý Tâm Ngọc đột nhiên muốn khóc. Lúc trước dù hùng hồn chịu chết, nàng cũng chưa từng rơi lệ. Nhưng khi Bùi Mạc 17 tuổi nói vài lời, mắt nàng đã đỏ. Bùi Mạc cái gì cũng không hiểu, trong sáng như nước hồ mùa thu. Từ đầu đến cuối đeo trên mình nghiệp chướng nặng nề chỉ có mình nàng mà thôi. Nàng hít sâu một hơi, cố lắm mới đem nước mắt giấu sau khóe mắt. Nàng chăm chú nhìn Bùi Mạc, khóe môi mỉm cười, giả vờ thản nhiên đáp: “Sau đó à, tướng quân ôm đại thù đến báo, giết chết nàng.” Tướng quân giết chết vị công chúa đã gây ra nhiều tội ác, kết cục này đáng nhẽ phải rất tốt đẹp. Nhưng lúc kể câu chuyện này, trong mắt Lý Tâm Ngọc không những không vui vẻ, ngược lại còn nổi lên vẻ đau thương nhàn nhạt. Bùi Mạc thường thấy vẻ mặt cười đùa của nàng, giờ lại thâm trầm đến thế, khiến lòng hắn dâng lên một nỗi đau không tên. Mà cũng thật lạ, rõ ràng là nghe chuyện người khác, nhưng Bùi Mạc lại có cảm giác như đứng đống lửa ngồi đống than, tưởng như từng câu từng chữ này đều như dao nhọn đêm vào lòng ngực hắn, đau đến không dứt. Hắn theo bản năng đưa tay lên che lại vết đỏ trên ngực trái, nơi đó bỏng rát vô cùng, như có một cái gì đó muốn thoát ra. Một lát sau, Bùi Mạc như có điều gì suy nghĩ, nói: “Nếu là ta, ta sẽ không quyết định như vị tướng quân kia.” Nghe vậy, Lý Tâm Ngọc lắc đầu cười khẽ: “Nếu có một ngày ngươi ở trong hoàn cảnh giống vị tướng quân kia, lấy gì đảm bảo ngươi sẽ không giống hắn?” “Lúc nãy người có kể, tướng quân cùng đế cơ vốn có tư tình, mặc kệ giữa họ có oán hận gì, nếu một người đàn ông đã đoạt lấy một cô gái, vậy nhất định phải phụ trách cả đời này của nàng ấy, cả đời che chở nàng, đối tốt với nàng. Nếu như ta là vị tướng quân kia, cô nương của mình thay lòng gả cho kẻ khác, ra sẽ không từ thủ đoạn nào, đoạt nàng về.” Lúc hắn nói những lời này, ánh mắt một mực nhìn Lý Tâm Ngọc, màu đen trong mắt được ánh sáng nhà bếp làm nổi bật lên, khó nhìn ra ánh sáng. Lý Tâm Ngọc bị bao phủ bởi ánh nhìn của hắn, cảm giác ngột ngạt dâng lên: “Nhưng vị đế cơ kia cùng tướng quân vốn có thù cũ.” Bùi Mạc nở nụ cười nhẹ, lại suy nghĩ: “Vậy liền đoạt nàng về, phạt nàng cả đời bên cạnh mình, không để nàng nhìn nam nhân khác dù chỉ một chút.” “Kể cả đó là Đế cơ, ngươi cũng dám làm vậy?” “Chỉ cần là ta muốn có nàng, có gì là không dám?” Lý Tâm Ngọc không nói gì, một cảm giác thất bại kéo đến. Không ngờ kiếp trước hay kiếp này, Bùi Mạc đối với tình yêu vẫn trước sau như một vừa mạnh mẽ lại bướng bỉnh. Lý Tâm Ngọc thực sự không dám trêu hắn nữa, bởi vì một khi chọc tới thì kể cả tróc da róc xương cũng không làm sao cắt đứt được. Đèn nhà bếp sắp tắt, Bùi Mạc ho một tiếng, tiện tay lượm khúc gỗ ném vào lò, lại nhìn Lý Tâm Ngọc, chậm rãi nói: “Ta có một chuyện không rõ, hy vọng công chúa có thể giải đáp.” Lý Tâm Ngọc hờ hững: “Ngươi nói xem.” “Công chúa sớm đã biết thân phận của ta, sao vẫn đối tốt với ta như vậy?” Lông mi Lý Tâm Ngọc run lên, không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi cảm thấy, bổn cung đối với ngươi rất tốt?” “Công chúa từng cứu mạng ta, giải vây cho ta trước mặt Thái tử điện hạ, lúc ta bị thương ánh mắt lo lắng của người không giống giả vờ, kể cả việc người ban cho ta mấy bài thuốc không tác dụng…” “Câu cuối hơi bị thừa, cảm ơn.” “…Nhưng…” Bùi Mạc nhìn nàng thật sâu, nghiêm túc nói: “Ngươi đối tốt với ta, ta đều ghi lòng tạc dạ.” Lý Tâm Ngọc cảm thấy có chút nóng, cởi áo khoác ra ôm vào trong lòng, kéo dài câu nói: “Người khác đều khen bổn cung tốt bụng, đối với ai cũng tốt như vậy, không riêng gì ngươi.” Bùi Mạc nói: “Nhưng ta không giống người khác. Trong mắt mọi người, ta là con trai tội thần mưu sát hoàng hậu.” Lý Tâm Ngọc hỏi ngược lại: “Vậy mẹ ta là do Bùi gia giết?” “Đương nhiên là không. Nhưng chuyện đến nước này, phải hay không còn ý nghĩa sao?” Nói rồi, Bùi Mạc trào phúng nở nụ cười, quay đầu nhìn kệ bếp, nói: “Công chúa còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” “Nói thật ta cũng không hiểu tại sao, có lẽ là do thích người tài như người, cũng có thể là do tiếc do dung mạo đẹp đẽ của ngươi, mà cũng có thể là…” Có thể là vì nàng muốn chuộc lại tội lỗi kiếp trước. Nhưng câu nói này nàng không cách nào nói ra. Mắt nàng chớp một cái, không chớp mắt nhìn Bùi Mạc, mỉm cười hỏi: “Bùi Mạc, ngươi hận bổn cung sao?” “Công chúa sao lại nói vậy?” Bùi Mạc kinh ngạc, lại kiên định nói: “Mặc dù trước kia có hiểu lầm vì nghe lời đồn đại, nhưng ta sẽ không quên công chúa có ơn với ta. Công là công, tư là tư, ta tự phân rõ ràng. » Thấy hắn nghiêm túc như thế, Lý Tâm Ngọc cười khúc khích, cười đến đỏ cả mắt : « Vậy thì tốt, ngươi nhớ cho rõ lời mình nói hôm nay, cả đời không được phép phản bội bổn cung. » Khóe miệng Bùi Mạc hấp háy nhưng không vội vã đáp lại. Lý Tâm Ngọc nghi hoặc : « Sao đấy ? Một lời hứa thôi cũng không cam tâm. » Bùi Mạc nhìn nàng, trên mặt là vẻ dịu dàng hiếm thấy, cười nói : « Nếu không dễ dàng hứa sẽ không dễ dàng phụ người. » « Ngươi đúng là tên hồ ly, chút ít thiệt thòi cũng không chịu. » Lý Tâm Ngọc nhìn lên trời, trăng đã lên giữa trời. Nàng nhớ kiếp trước Bùi Mạc ăn rất nhiều, giờ đã đêm muộn rồi, nô lệ lại vốn không được ăn gì mấy, nhất định đang đói bụng. » Nghĩ đến đây, nàng híp mắt : « Ngươi có biết nấu ăn không ? » Bùi Mạc tưởng nàng đói rồi, do dự nói : « Hay là gọi đầu bếp làm đi, ta chỉ biết làm ít đồ đơn giản, sợ công chúa ăn không ngon. » « Ấy, đừng. » Lý Tâm Ngọc gọi hắn lại, nhìn xung quanh bếp, chỉ vào mì sợi đang phơi : « Sơn hào hải vị ăn quen rồi, hay là ngươi cứ nấu mì cho ta ăn đi. » Lời vừa nói xong, Lý Tâm Ngọc có chút khó chịu, cứ có cảm giác câu vừa rồi có gì đó sai sai. Cũng may Bùi Mạc mới chỉ là một thiếu niên ngây thơ, vẫn chưa hiểu chuyện, vuốt cằm nói : « Được. » Kiếp trước Bùi Mạc lấy việc học nấu ăn làm thú vui nhỏ, mà hắn từ nhỏ đã vô cùng thông minh, học vô cùng nhanh, nhìn qua một lần đã nhớ, lâu dần tài nghệ nấu nướng đã vượt qua cả đầu bếp của Thanh Hoan điện. Nhưng Lý Tâm Ngọc thích nhất vẫn là hắn tự tay làm mì nước cho nàng, bình đạm giản đơn mà vô cùng ấm áp. » Bùi Mạc tiện tay cầm tạp dề đeo lên người, đẩy nổi canh gà ra, bắc chảo nóng lên, đập hai quả trứng gà cho vào. Tiếng nồi tiếng trứng hòa vào nhau khiến nhà bếp trở nên náo nhiệt.  Lý Tâm Ngọc từ nhỏ đã được sủng lên tận trời, mười ngón tay không phải dính nước, nàng không biết hoa làm sao lớn lên, không biết trứng làm sao để chín, thậm chí ngay cả ăn cá cũng để Bùi Mạc hoặc người hầu róc xương đem đến tận miệng, nàng mới lười biếng há miệng ăn. Đây là lần đầu tiên nàng ở gần quan sát Bùi Mạc nấu ăn, trong lòng cảm thấy vô cùng mới mẻ, không nhịn được tiến sát đến nhìn vào trứng chiên thơm ngây ngất trong nồi. « Công chúa không nên lại gần đây, cẩn thận dầu sôi bắn lên người. » Bùi Mạc đưa tay che Lý Tâm Ngọc ra phía sau mình, lại nấu thêm nồi nước nóng nhào bột.  Lý Tâm Ngọc ở phía sau hắn dáo dác, chỉ chỉ : « Ngươi thả nhiều mì sợi chút. » « Nơi này đã đủ một bát rồi, sợ người ăn không hết. » « Bổn cung đường đường là đế cơ, tiền tiêu như nước, còn sợ lãng phí một bát mì ? Thả đi, thả đi. » Bùi Mạc bất đắc dĩ nấu thêm một bát nữa, dùng môi trúc múc mì ra, hương thơm ngào ngạt bay khắp phòng. Bùi Mạc gắp trứng chiên óng ánh ra, lại gắp thêm hai cái đùi ga ninh từ tối ra tô, cho thêm chút hành thái mỏng, đưa chén mì bốc hơi nghi ngút đến trước mặt nàng, tiện tay cởi tạp dề xuống, nói : « Xong rồi, mời công chúa dùng bữa. » Lý Tâm Ngọc không động đũa, cười nói : « Bổn cung không đói. » Bùi Mạc nhăn mày : « Nhưng người còn chưa ăn một miếng. » « Đó là do ta ngắm Tiểu Bùi Mạc đến no rồi. »  Nhìn thấy Bùi Mạc một bộ khó xử, Lý Tâm Ngọc xua tay : « Được rồi, trêu ngươi đó ! Tô mì này vốn là để cho ngươi ăn, ngươi bị thương, ăn nhiều mới khỏe lên được. » Bùi Mạc do dự cầm đũa lên, khuấy khuấy tô mì, lại ngẩng đầu lên nhìn Lý Tâm Ngọc một chút như xác định ý nàng. Lý Tâm Ngọc nhìn bộ dáng anh tuấn của hắn, cười cười : « Nhìn gì ? Ăn nhanh đi ! » Bùi Mạc đúng là rất đói bụng, không nói nhiều nữa, bưng tô lên ăn. Hắn ăn rất nhanh lại rất tao nhã, cũng không hề phát ra tiếng động khó nghe, dù trải qua bốn năm trong doanh trại cũng không xóa đi nổi lễ nghi quý tộc đã khắc vào tận xương tủy hắn. Nhìn thấy bộ dáng không hề phòng bị, trung thành tuyệt đối của hắn, Lý Tâm Ngọc cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗi dịu dàng không tên : Bùi Mạc 17 tuổi thật sự quá đáng yêu. Đang lúc cảm khái, Bùi Mạc đã ngẩng đầu lên, lau miệng, mắt mang ý cười : « Sau này công chúa muốn tốt với ta thì cứ trực tiếp nói, không cần vòng vo thế. » « ….. » Lý Tâm Ngọc thu lại ý nghĩ ban nãy, Bùi Mạc 17 tuổi này một chút cũng không đáng yêu !