Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, yên lặng chịu đựng. Cho dù môi dưới vết máu loang lổ, cơ hồ không có một khối da nguyên vẹn, hắn vẫn như trước chịu đựng…… Chỉ cần nhớ tới cặp mắt phượng phong duệ lại xinh đẹp kia, hắn liền cảm thấy trong lòng có ấm áp. Còn có sinh mệnh nho nhỏ trong bụng hắn, cùng hắn, là huyết mạch của bọn hắn a…… Hắn cơ hồ hao hết tu vi mới có thể sinh hạ Đóa Đóa, nhưng hắn cũng không hối hận. Đóa Đóa là đứa nhỏ nhu thuận như vậy a, bảo bối của hắn, trên người lưu lại……huyết mạch của hai người bọn hắn, thân như vậy, gần như vậy, rốt cuộc phân không ra. Tố Ninh nhìn khổng tước thật sâu, cuối cùng  hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, rốt cục xoay đầu. Ánh mắt nhu hòa thâm thúy đó, làm khổng tước không nói được, cũng không hiểu được. Cứ như vậy đi, hẹn gặp lại, Tuyên Tước. “Chờ một chút!” Khổng tước nhìn bóng dáng hắn rời đi bất giác ra tiếng gọi, Tố Ninh dừng một chút, chậm rãi quay đầu, trong đáy mắt tro tàn có một tia hy vọng. Cứ như vậy sáng quắc nhìn hắn, thâm thúy nóng bỏng. Khổng tước nuốt hạ nước miếng, khắc chế tia khác thường trong lòng, cầm bàn tay nhỏ bé của Đóa Đóa,“Thời điểm kia, ngươi từng lấy ra tước linh của ta, cái kia…… Có tiên lực của ta, đối với Đóa Đóa rất tốt, ngươi đưa ta.” Tước linh là một cái đuôi dài của khổng tước, quang hoa lưu chuyển, cũng là tiên lực, lúc trước hai người vẫn là bạn tốt, khổng tước từng chủ động lấy xuống cho Tố Ninh. Nhưng hiện tại, hết thảy cũng không giống nhau, vật phải trả về chủ cũ. “Không trả.”   (XD~) Khổng tước rồi đột mặt đỏ lên, này hỗn trướng hồ ly, hắn hắn, cũng dám nói như vậy! “Cái này vốn là của ta, ngươi đưa ta.” Mắt phượng cinh đẹp của khổng tước bắt đầu run rẩy. “Không trả,” Tố Ninh vẫn là điềm tĩnh trả lời khổng tước, sau đó chậm rãi nở nụ cười, thê lương lại ngọt ngào nói:“Chỉ có nó là của ta, ta sẽ không trả lại ngươi, ngươquên việc này đi.” Khổng tước chỉ cảm thấy trong lòng ông một tiếng, không thể nhịn được nữa hung hăng cắn chặt hàm răng, sau đó cũng bất chấp Đóa Đóa ở một bên, đi đến bên người, túm trụ vạt áo Tố Ninh,“Ngươi, ngươi chính là cố ý, ngươi là tử hồ ly không biết xấu hổ, ngươi rốt cuộc có trả hay không?” Tức giận xông lên đầu, khổng tước nảy sinh ác độc túm trụ hắn, mười ngón bóp chặt, thẳng đến khi hơi thở Tố Ninh bắt đầu dồn dập, trên mặt lộ ra biểu tình đau đớn, trong lòng khổng tước mới dễ chịu một ít. Tố Ninh đau như vậy, nhưng vẫn cười nói:“Đúng, ta là cố ý, ở trong lòng ngươi dù sao ta ta cũng đáng ghét, nhiều một chút thì có sao….Khụ khụ…Huống chi đó là của người ta thích…Ta muốn mang đi nó…Khụ khụ…” Đôi môi kia đã tái nhợt đến không chịu nổi, có thể nói những câu làm cho khổng tước nổi trận lôi đình! Ma xui quỷ khiến liền hung tợn hôn xuống đôi môi mỏng manh kia! Lạnh lẽo lại mềm mại thần kỳ, điểm này quả thực có thể khiến lòng tê dại đi. Một lúc, môi chậm rãi tách ra. Khổng tước không rõ đây là loại cảm giác gì, con ngươi bình tĩnh nhìn đôi môi bị chính mình cắn đến như vậy, tuyệt đẹp diễm lệ kinh tâm động phách, chỉ có hắn mới có, mị hoặc biết bao người. Suýt nữa đã quên, đây là hồ ly a, mặc kệ ngoại hình tao nhã như thế nào, trời sinh có năng lực mị hoặc. Khổng tước đang định mở miệng, khóe mắt lại nhìn đến trong người Tố Ninh hình như có một chút màu quang, nhanh tay vạch trần vạt áo, rõ ràng là tước linh của mình, bị Tố Ninh dùng thuật lui thành lông chim nhỏ, dùng chỉ bạc treo bên người. Tố Ninh không khỏi cương thân mình, dùng sức cầm tước linh, miệng đầy chua xót. Tuyên Tuyên quả nhiên cái gì cũng không nguyện ý lưu lại cho chính mình. Đôi mắt khổng tước vòng vo vài cái, nói:“Ngươi muốn cũng có thể……” Đôi môi uớt át chậm rãi gần sát hắn, nhiệt khí làm cho Tố Ninh không khỏi hơi hơi sợ run.“Theo ta một đêm.” Chỉ cần chính mình hung hăng thương tổn hắn một hồi, hận thù này đối với hắn có lẽ có thể mất đi. “Cái gì?” Trong lòng tựa như bị độc xà cắn,“Ngươi muốn làm gì?” Khổng tước cúi đầu nhìn thẳng hắn, trong mắt cảm xúc thô bạo mà kịch liệt, thô thanh nói:“Ta muốn ngươi lại cho ta một lần, ta liền không hề so đo chuyện đó.” Hai người đối diện thật lâu sau, chung quy là Tố Ninh hạ mắt tiệp, chậm rãi nói: “Hảo.” Đóa Đóa bất an đi đến bên hai người, chần chờ nói:“Phụ thân…… Cha thân…… Các ngươi làm sao vậy?” “Không có việc gì, cha thân ngươi còn có chút chuyện muốn cùng ta nói,” Nhìn đến bảo bối nhi có bộ dáng sắp khóc, Tố Ninh đau lòng không thôi, lời nói nhỏ nhẹ an ủi:“Không có việc gì, đừng khóc.” Đóa Đóa bán tín bán nghi, lại nhìn nhìn khổng tước, dưới ánh mắt hồn nhiên của Đóa Đóa hồn, miễn cưỡng cười một cái, một bàn tay có chút thân mật ôm Tố Ninh, một ngón tay chỉ vào nơi ngọn núi xa xa,“Ngươi đến đó trước, cái động có cây hoa xương bồ màu lam kia, đó là chỗ tu luyện của ta, ngươi đến nơi đó tự nhiên có người chiếu cố.” Đóa Đóa thuận tay nhìn lại, quả nhiên bên trong lưng chừng núi mây mù vờn quanh có một cây hoa xương bồ màu lam diễm lệ. Bỗng nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, hình như có bóng người hiện lên, khi nhìn kỹ, hai người bên cạnh đã không thấy! “Phụ thân –!” “Cha thân –!” “Các ngươi đi nơi nào, đừng bỏ lại ta một mình!” Thanh âm thanh thúy của Đóa Đóa vọng lại, chính là không có thanh âm trả lời nó. Tiểu hồ ly có chút thương tâm, cúi đầu rầu rĩ dọc theo sơn đạo hướng lên trên đi, đi tới đi tới, không biết làm sao bớt thương tâm, nước mắt rơi xuống. Nó nghĩ đến phụ thân, nghĩ đến cha thân, còn có…… Chu Tước, tại sao hiện tại chỉ còn lại mình nó.