Dư Đường đánh thức bé Tô Sóc thức giấc, giọng run run nói: “Không …”  “Không? Không phải hay là không muốn?” Tô Sóc ra vẻ trêu ghẹo, tay xuống quần áo của cậu: “Để tôi xem cậu mập được bao nhiêu rồi. Nhìn thì không thấy, sờ thì cũng không thấy sờ.” Không biết cậu lấy sức mạnh mà ra khỏi lò luyện kịch liệt, tay thoát khỏi sự ràng buộc của Tô Sóc liền nghe “Chát” vang lên trong đêm. Tô Sóc đứng hình hai giây,Tô Sóc dừng lại hoạt động với cậu, bàn tay đưa lên má phải chạy lên vì bị tát quá mạnh. Trừng  mắt nhìn cậu hỏi:  “Cậu tát tôi?”  Dư Đường dưới thở hổn hển mới sợ hãi, môi tái lại nhìn Tô Sóc không để nước nóng bức xúc. Rõ ràng là cậu như cá vừa sa vào lưới lại không hiểu sao lại mạnh lên như vậy, cho dù cá chết chắc chắn đi nữa thì Dư Đường cũng không sợ gì cả.  Đây là lần đầu tiên Tô Sóc gặp phải tình yêu, nói đúng hơn là sau khi ăn biết đi bao nhiêu bụi hoa cho đến nay thì đây là tình huống vô cùng xấu hổ với Tô Sóc. Ngạc nhiên không hiểu nổi vì lý do tại sao ăn cái tát từ Dụ Đường, không cho hắn ra ngoài cùng người khác lăn cũng đúng, điều đó không để trong bụng. Không lẽ muốn hắn thanh tâm kết quả mà bạn có thể trở thành kết quả chính? Điều này không thể làm được. Rõ ràng là hai người họ đã đi đăng ký kết hôn rồi, trên danh nghĩa là chồng chồng hợp pháp. Vậy mà sao lại làm loạn một hồi như anh ấy đang sống lại vậy.  Tô Sóc đau đớn phải chịu đựng hàm lượng để kiềm chế, cảm giác hưng phấn khi bị tát kia dập tắt lửa. Anh cười lạnh tiếp đó là buông tay, từ trên người Dư Đường về phía sau rồi đứng lên.  Mang cà phê bung ra khi cầm lên trên tay, nói: “Tùy cậu thôi. Người muốn cùng tôi nâng cấp có thể nói là xếp hàng từ đại học A đến Tây Môn chưa hết. Còn cậu? Cậu nghĩ trên thế giới chỉ có cậu là Omega thôi sao? ”  Nói xong cũng xoay người lạnh rời khỏi phòng Dư Đường, lúc ra ngoài cửa sổ thật mạnh tạo ra tiếng động khá to.  Đi ra ngoài cửa sổ tay lấy thuốc hút một chút mới dần dần tỉnh lại. Bụng Tô Sóc bắt đầu kêu ọt ọt, âm thanh ếch nhái ở trên núi hiện tại thật sự là êm tai.  Tô Sóc nhớ tới việc mình quay trở lại tìm cậu mà ngay cả cơm tối cũng không ăn được nữa. Nên thở ra hơi thở quay vào nhà nhiều lần nữa. Trong tủ lạnh không thiếu cả nguyên liệu, toàn bộ phần là thịt. Từ khi đến chung với cậu mới để ý thấy thức ăn mà  Dư Đường hay dùng rất thanh đạm, còn về phần ăn của hắn lại toàn thịt. Cố gắng chế biến nhiều món ăn nhìn thật ngon, không thể thiếu dầu mỡ, nêm muối đậm đà rồi cho vào đó. Rõ ràng đây chính là nấu theo vị trí của mình thích ăn ở đây. Nghĩ đến đây thì lửa giận trong bụng Tô Sóc giảm hơn một nửa. Thật khó chịu trách nhiệm với Omega nhỏ, tính toán tuy có một chút lãnh đạm còn náo loạn đối với một trận chiến quyết định không cùng hắn thân mật.  Nói đi cũng phải nói lại, cậu ấy đợi cậu ở nơi nuôi gà gáy này cũng chỉ vì bạn muốn đạt được mục tiêu là đón cậu trở về nhà. Nhường cậu ấy một chút cũng không sao.  Như thế thuyết phục mình, Tô Sóc đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong chỉ mở một chiếc đèn ngủ, dép lê của cậu còn đặt ở bên trong và một đôi để ở cửa ra vào. Omega này đúng là trốn trong phòng, bên dưới nâng  lên một khối, ngay cả đầu đều không có lộ ra.  Tô Sóc đi đến bên cạnh, đưa tay đưa cốc vào mông, nói: “Trốn trong đó buồn bực không thấy à?” Yên tĩnh.  “Dư Đường? À không … Hũ cá đậu.”  Tô Sóc giống như đang vuốt tiểu hài thì thầm nói: “Cá đậu hũ … ngoan nào. Mở rộng ra một chút để thở.”  Trước đó khi nghe hắn hô nhũ danh, thì phản ứng lại những lời yêu sách thì bây giờ là điều đó bất động. Tô Sóc không có cách nào khác, vén lên chịu thua nói: “Tốt quá, không muốn làm thì không làm …” Tô Sóc nói chưa chắc đã thấy Dư Đường một thân mồ hôi chảy đầy mặt, mím chặt môi không lên tiếng. Sắc mặt Dư Đường nhạt dần, hai mắt ngắm nhìn lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tờ rơi như tờ giấy.  Tô Sóc hốt hoảng đưa tay lên, cổ lướt xuống ngực Dụ Đường cảm thấy lạnh. Sờ đến chỗ nào thì chỗ đó đều là mồ hôi ướt đẫm, tay của cậu mềm nhũn giống như không có xương cốt, có cảm giác dính liền với nhau.  Tô Sóc hốt hoảng gọi tên Dư Đường vài lần nhưng cậu không trả lời lại, cậu chỉ nghe được cậu nói sáng nói một vài câu không có nghĩa. Tô Sóc không chậm trễ một giây, liền cậu lên mở cửa sổ chạy.  Đường xuống núi không dễ đi, ôm cũng không tiện, Tô Sóc đem người đặt xuống, muốn đổi thành cõng cho dễ hơn. Dư Đường bị xốc nảy như thế liền cảm thấy giày vò, hai chân mới vừa chạm đất liền tỉnh, dựa vào Tô Sóc mê man lẩm bẩm, nắm chặt quần áo không để hắn cõng, miệng bên trong lầu bầu: “Em muốn trở về… Trở về.” Tô Sóc thở hổn hển, hung bạo nói: “Trở về cái gì nữa! Khó chịu cũng không biết gọi tôi à? Bọc lấy chăn mền có thể thì tự mình khiến bản thân thấy tốt hơn hay là như thế nào? Hay là cậu cũng không cần cái mạng nhỏ này rồi?” Dư Đường đứng không vững, không còn khí lực phản bác hắn, dựa vào người Tô Sóc chậm rãi lắc đầu, nói giọng khàn khàn: “Trong phòng… Trong phòng có thuốc.” .  Tô Sóc bất đắc dĩ lại ôm cậu trở về nhà. Đặt cậu lên giường rồi quay sang lục trong ngăn kéo tìm thuốc.  Sau khi cho Dư Đường uống hai viên thuốc thì nửa giờ sau mới thấy sắc mặt cậu trở lại bình thường. Vươn người qua đầu tủ cầm một quyển sách để đọc.  Cửa phòng không đóng nên Tô Sóc lo lắng đi ra đi vào không thôi. Sau đó mới tiến vào phòng, hỏi: “Cậu thấy như thế nào rồi? Sao lại sinh bệnh không nói vậy chứ?”  Dư Đường không di chuyển ánh mắt mà tập trung đọc đoạn văn còn đang dang dở trong quyển sách, nhẹ nhàng nói: “Không có gì. Chỉ là tin tức tố hỗn loạn.”  Thể chất cơ thể của Tô Sóc vốn rất khỏe, hầu như quanh năm suốt tháng đều ít khi bị cảm mạo. Hắn chỉ nhớ hình như hồi học ở lớp phổ cập kiến thức giáo dục cho Alpha và Omega thì có nhắc đến vụ này, đa số người bị ảnh hưởng là Omega nên hắn cũng không có chú ý lắm. Tô Sóc nhớ đến khi nãy mình xốc nổi muốn tăng phần tình thú nà không tự giác phát tán tin tức tố gây ra chuyện đến nước này. Lập tức thu lại dáng vẻ hùng hổ khi nãy, nhỏ giọng hỏi:  “Vậy sao khi nãy… Cậu… Lúc đó không nói cho tôi biết?”  Dư Đường thờ ơ tiếp tục lật sang trang khác, chậm rãi nói: “Em nói thì anh sẽ nghe sao?” Nghĩ đến bốn chữ “Ra vẻ thận trọng” liền khiến lồng ngực của Dư Đường đau nghẹt như ai đang nắm chặt vậy, nhịp tim cậu đập thình thịch như tiếng trống đánh khởi binh ra trận.  Trong mắt cậu thì Tô Sóc chính là vô sỉ, bỉ ổi như vậy. Nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác không cách nào phản bác lại hành động hay lời nói đầy chăm chọc từ hắn. Vì vậy vậy Dư Đường chỉ có thể đem lời muốn nói ra từ trong miệng nhịn lại, cảm giác như nhai pha lê trong miệng rồi nuốt xuống bụng, tất cả đều nuốt vào. Mặt không đổi sắc, làm bộ rằng bản thân này không đau chút nào. Tô Sóc đơ người không nhịn được hồi tưởng lại bản thân mình lúc nãy bị Omega nhỏ trước mắt câu hồn đoạt phách khiến cho t*ng trùng thượng não, mất hết lý trí mà làm loạn cào cào, dáng vẻ xấu hổ vò đầu nói:  “Thật ra cũng không nhất định là vậy…” Sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy, Dư Đường đẩy cửa phòng ra thì ngoài ý muốn nhìn thấy Tô Sóc đưa lưng về phía cửa. Đứng tại trong phòng bếp đang nghịch cái gì đó. Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì cậu liếc thấy trên bàn đã thêm nhiều món ăn còn Tô Sóc thì đang đeo tạp dề, một tay cầm chảo còn tay kia cầm đũa, vẻ mặt tràn đầuy mong chờ Dư Đường nếm thử món trứng của mình mới làm. Dư Đường nhìn chằm chằm vào trong dĩa, sau một lúc xem xét thì tạm thời mới có dấu hiệu nhận biết để nhìn ra đó là trứng gà chiên ốp la. Dư Đường không đổi sắc mặt dùng đũa gắp một miếng nhỏ cho vào miệng, sau đó liền nôn ra.  Tô Sóc bận rộn chuẩn bị các món này suốt cả buổi sáng, nhìn thấy tình cảmh này liền cảm thấy mất hết thể diện, cả mặt đen như đít nồi. Nhưng mà hắn lo lắng cho sức khỏe của Dư Đường hơn là việc hồi nãy. Tô Sóc đến bẻn cạnh Dư Đường đưa cho cậu khăn giấy, nói: ”Tình hình sức khỏe của cậu như cậy là không ổn rồi. Hay là đến bệnh viện khám xem sao.” Dư Đường cũng không phải là cố ý không nể công sức Tô Sóc đã bỏ ra để chuẩn bị đồ ăn cho cậu. Nay đã mang thai gần bốn tháng nhưng cậu nghĩ rằng ăn đồ ăn có một chút dầu cũng sẽ không có gì đáng ngại gì, ai ngờ được phản ứng lại như thế. Cậu vội chạy vào toilet mà ngồi xuống ôm bồn cầu nôn khan như muốn nôn cả phổi ra ngoài. Tô Sóc ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu, nói: “Nôn thành dạng này rồi. Là cậu có thai phải không?” Dư Đường tiếp nhận khăn tay lau miệng, nghiêng đầu liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:  “Không có.” Tô Sóc cười ha ha phụ họa, chính hắn đều cảm thấy cái giả thuyết này hoang đường cực kì.  Hắn cùng Dư Đường lên giường số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay. Kể từ sau hai tháng kết hôn thì Dư Đường chỉ cùng hắn đôi lần sinh hoạt vợ chồng. Đỉnh điểm là từ khi ở trường đại học phát sinh sự kiện náo loạn nọ kia thì về sau cậu càng không cho hắn đến gần chứ đừng nói cho hắn chạm vào cậu. Mỗi lần hắn về đến nhà thì bất kể là sớm hay tối, cửa phòng ngủ luôn luôn đóng chặt lại, Dư Đường không phải ở ký túc xá của trường thì chính là đóng chặt cửa không để hắn đi vào. Khiến Tô Sóc cảm giác cậu một là Omega lại sống lãnh cảm không có kỳ phát tình như Beta vậy. .  Sau khi cố gắng ăn sáng thì Tô Sóc cùng Dư Đường liền rời khỏi nhà. Trên đường đến bệnh viện, Tô Sóc không nhịn được mà hỏi:  ”Là một Omega. Không lẽ cậu không muốn làm gì với bạn đời à?”  Vậy mà có đôi lúc Tô Sóc nghẹn đến phát khùng, liền chạy đến cửa phòng của Dư Đường mà thập thò ghé sát mũi vào khe cửa để bắt lấy một chút tin tức tố thơm ngọt của Dư Đường.  Dư Đường ghét bỏ xe của hắn ngồi không thoải mái, lệch qua ghế sau liều mạng đè ép tại yết hầu cuồn cuộn buồn nôn cảm giác, nghe vậy chỉ là ngẩng đầu liếc lái xe một chút, lười nhác trả lời. Sau khi đỗ xe vào hầm gửi xe của bệnh viện, Dư Đường liền không cho Tô Sóc đi theo liền kiếm cớ đuổi hắn đi.  Tô Sóc như mở cờ trong bụng mà chộp lấy cơ hội an nhàn này. Đem người đưa đến cổng liền quay gót bước đi không ngoảnh lại. Dư Đường tận mắt trông thấy hắn đã đi xa mới bước vào bắt số khám bệnh, tiếp đó đi đến phòng khám liền rẽ hướng vào khoa sản. Bác sĩ ngồi xem kết quả kiểm tra của Dư Đường không khỏi nhíu mày lại, nói: “Lần trước tôi đã nói với cậu rằng nếu không có Alpha của mình bên cạnh thì ít nhất cũng phải sử dụng tin tức nhân tạo. Có thuốc hỗ trợ thì thân thể đã không phải như bây giờ không chịu đựng nổi như vậy.” Dư Đường sờ sờ bụng: “Nhưng mà tin tức tố nhân tạo đối với Bảo Bảo sẽ không tốt.” Bác sĩ trợn mắt lên, nói: “Chỉ là có xác xuất nhỏ sẽ ảnh hưởng đến gen di truyền của thai nhi mà thôi. Dù sao còn còn đỡ hơn việc cậu phải một mình chịu đựng đau khổ đúng không? Alpha của cậu thật khiến người ta không thể nào tin cậy được, bạn đời của mình đang nang thai cũng không ở bên cạnh chăm sóc nữa. Vậy mà cậu còn muốn vì hắn mà giữ lại huyết thống thuần khiết nữa sao?” Dư Đường gật đầu: “Nhưng hắn là cha ruột của Bảo Bảo mà.” Bác sĩ chỉ cảm thấy Dư Đường thật ngốc, còn van nài bà đừng nói cho ai biết, tức giận nói: “Cha của con cậu à? Cái gì cũng mặc kệ cậu rồi nửa năm sau chờ cậu sinh xong rồi trực tiếp ôm bé con cũng có thể tính lên chức cha? Có muốn tôi dẫn cậu đi dạo một vòng khu nội trú những nhìn các goá phụ hay những bà mẹ đơn thân một mình mang theo hài tử mà sống qua ngày có bao nhiêu khó khăn không? Thời gian sau này càng về sau thì tin tức tố càng không ổn định, quanh năm suốt tháng phải uống đủ loại thuốc, cho dù nghĩ đổi bạn lữ đều không được, cả một đời cứ như vậy hủy đi. Bởi vì tình thương dành cho đứa trẻ trong bụng nên nhiều Omega đã bị đánh dấu nhất quyết giữ lại cốt nhục của mình, kết quả không hề hối hận một mình mà sinh đứa nhỏ ra. Còn cậu thì vẫn còn trẻ, lại không chưa bị đánh dấu nữa. Hôn nhân không hạnh phúc còn có cơ hội bắt đầu lại, đừng có lại vì dạng này Alpha ngớ ngẩn này mà chôn vùi tương lai tươi sáng của mình.” Nữ bác sĩ độ tuổi trung niên đang ngồi trước mặt Dư Đường nhiều năm đảm nhiệm chức vụ quan trọng tại khoa sản, gần như nửa đời của bà đã nhìn đủ mọi chuyện đau buồn hay hạnh phúc của các sản phụ đến đây khám thai. Nên mỗi lần Dư Đường đến khám thai bà nhìn vào bản báo cáo kết quả trong tay liền đoán được tám chín phần kết quả. Cho dù cô ấy nói nhiều mà Dư Đường vẫn im lặng không lên tiếng.  Cậu âm thầm đồng ý với quan điểm của bác sĩ, nhưng trong lòng không thể cho ra một lý do đầy đủ để nói với bác sĩ, chỉ bình nói:  “Tôi sẽ không hối hận.”.