Cả năm lớp 10 nó cứ sống như vậy, đến năm lớp 11, nó đã trưởng thành hơn một chút và suy nghĩ về tình cảm cũng bắt đầu thay đổi. Phải, nó đã thay đổi, có lẽ nó đã phát ngán thứ tình bạn này rồi chăng? - Này , nhìn tớ trông thế nào? Nó quay sang nhìn Nhi đang lúc lắc trong chiếc mũ thỏ và cặp kính màu hồng. Nó cười hi hi rồi bắt đầu lên giọng: - Da đen, mắt bé như 2 hạt đậu , gò má có mấy đốm tàn nhang,mũi hơi hếch, môi cong Nhi xịu mặt xuống, không nhìn thấy vẻ mặt gian xảo của nó: - Cậu đừng tả nữa, trông tớ xấu xí thế à. - Hi hi. Lừa cậu đấy. Để tớ tả thật à nghe này. Mặt cậu bầu bầu, 2 má phúng phính, nhìn yêu lắm. Da trắng hồng,gò má cũng không có tàn nhang đâu. Mắt to, tròn xoe, môi chúm chím . Mắt Nhi sáng lên rồi lại xịu xuống ngay. - Cậu lại lừa tớ phải không? Nó vội vã: - Tớ không lừa cậu đâu. Cậu dễ thương thật mà! Nó cười toe rồi 2 đứa lại tíu tít cùng nhau " tám " chuyện trong quán trà sữa. - Hôm nay trời đẹp lắm , tớ dẫn cậu ra ngoài chơi nhé! Nhi gật đầu cái rụp - Đây là nơi nào thế? - Là con đường nhỏ cạnh nhà tớ đấy. Có cây xanh mát rượi này ,có hoa nở này, có cả chim hót nữa. Đấy! Cậu nghe thấy không? Nhi lặng yên lắng nghe. - Cây màu xanh cao cao như cái nhà ấy,tán to rộng,mát ơi là mát. Hoa màu đỏ này,vàng này cam này rực rỡ như váy của cậu ấy. Cậu thích không? - Đẹp thật đấy. - Bây giờ cậu hãy lắng nghe tiếng gió đi, tiếng gió đang thì thầm bên tai đấy. Cuộc sống của tớ giờ gắn liền với cậu. Người ta vẫn thường thấy 1 thằng con trai ngày ngày đứng ở đầu ngõ , dù nắng hay mưa, chỉ để chờ một người con gái xuất hiện, và rồi 2 đứa mỉm cười nhìn nhau và cùng nhau đi học . *** Nó đến nhà Nhi vào một buổi chiều mùa xuân. Những tia nắng len lỏi khắp các kẽ lá.. Mùa xuân là mùa của tình yêu - Nó nghe nói như vậy nhưng không biết có đúng không nữa. - Đang làm gì thế. Tớ phụ giúp nhé. ( Nó lăng xăng chạy đến ) - Á. Cẩn thận... Nó đang chạy với tốc độ rất nhanh, nghe lời đó chưa kịp dừng lại thì đã dẫm phải cục xà bông dưới đất. Điều hiển nhiên là nó sẽ bị ngã rồi. " Uỵch ", nó ngã xuống đất, trời ạ, xui quá =.=~. Hóa ra Nhi đang tắm cho chú cún yêu của mình ( Nhi rất yêu động vật, nuôi cả chó lẫn mèo luôn ^^ ) Ui da, đau quá. Nó thầm nghĩ " Thế này thì mất hết hình tượng rồi còn đâu " - Thật là, lần sau phải nhìn xung quanh chứ. Một bàn tay đưa ra cho nó cầm, nó cảm giác rất rõ về bàn tay đó - vẫn mềm mại, ấm áp như ngày nào nó từng trải qua. Quên mất, suốt cả năm lớp 10, chỉ có duy nhất một lần nó dám cầm tay Nhi, đó là vào hôm sinh nhật Nhi đó . Hì, đây là lần thứ 2 nó được cầm tay Nhi, tuy tay Nhi đang dính đầy nước và xà bông nhưng nó vẫn thích cầm - Không sao, hì. Cậu đang tắm cho chó hả, để tớ phụ nhé. - Cậu không biết nhỡ làm sai thì hỏng hết à ^^ - Này này, đừng khinh tớ nhé, tớ là hơi bị giỏi luôn đó. Hehe - Được rồi, ngồi xuống đi, tớ hướng dẫn cho. 2 đứa hì hụi tắm cho chú chó bé nhỏ. Khổ con chó, nó không biết làm nên cứ mỗi khi nó động vào là con chó nó lại kêu lên " ăng ẳng ", chắc tại nó làm mạnh quá nên con chó bị đau - Được, tắm xong rồi, giờ thì sấy khô lông cho nó thôi. - Để tớ đi lấy khăn. - Cậu đã biết khăn để đâu chưa thế. Nhi chưa nói hết câu thì nó đã chạy đi luôn rồi. Nó là vậy, luôn luôn phấn khích và làm việc gì cũng rất nhanh , nhất là những việc của Nhi Đi khắp mà mãi chả thấy cái khăn nào cả vậy, nó đảo mắt kiếm tìm. Nó cứ đi, cứ đi thì chợt đến một phòng - cửa phòng khép hờ hững. Tò mò, nó đưa mắt nhìn vào trong - cả căn phòng ngăn nắp , gọn gàng và đặc biệt được trang trí theo phong cách rất " con gái ". Tim nó đập nhanh và mạnh hơn, nó suy nghĩ liệu có nên khám phá phòng của Nhi không nữa. Đấu tranh tư tưởng vài giây, nó quyết định đẩy cửa bước vào. Căn phòng có mùi hương rất lạ, ngửi cái mùi đó nó thấy rất thích. Nhìn khắp phòng một lượt, ánh mắt của nó dừng lại ở một quyển sổ nhỏ - màu hồng đặt trên bàn học. Nó tiến tới , đi nhẹ nhàng như một kẻ trộm vậy Từ từ, nó cầm quyển sổ lên và mở ra. Những nét chữ của một người con gái hiện ra trước mặt nó. Hóa ra đây là nhật kí của Nhi, chợt nó thấy ăn năn, " liệu mình làm vậy có đúng không nhỉ? " " Hay là cất đi nhỉ ? "... Trời ạ, nó rất muốn đọc, nhưng... Cuối cùng, nó đánh liều mở vài trang ra đọc : - Ngày tháng năm : Trời ạ, vì mình mà hôm nay cậu ấy bị mưa ướt hết người, mình cảm thấy có lỗi quá ^^ - Ngày tháng năm : Mọi người thấy mình suốt ngày đi với cậu ấy thì hỏi mình là " Yêu cậu ấy hả? " . Mình lúc đó cũng không biết trả lời như nào, chỉ thấy lòng xao xuyến và bối rối. Mình sao thế nhỉ? Không lẽ mình có tình cảm với cậu ấy? - Ngày tháng năm : Hôm nay sinh nhật mình, cậu ấy mang tặng mình chiếc khăn len mà cậu ấy nói là đi mua. Hihi, cậu không dối được tớ đâu, tớ biết là cậu đã bỏ công sức đan cho tớ. Tớ biết nhưng tớ không dám nói ra mà thôi. Cậu ngốc lắm đấy. Đang đọc những dòng nhật kí Nhi viết thì chợt có tiếng gọi : - T ơi chưa thấy khăn hả? - À, đây, tớ thấy rồi, tớ xuống ngay đây. Gấp vội quyển nhật kí vào và để nguyên chỗ cũ. Nó vội vàng chạy xuống : - Có mỗi cái khăn thôi mà lâu quá. - Hì, tại nhà cậu rộng quá nên tớ bị lạc. ( Nó nói xạo đấy, thực ra nó bị lạc trong những dòng nhật kí của Nhi thì đúng hơn ^^ ) - Đưa đây tớ lau cho con cún nào. Nó đưa khăn cho Nhi rồi lặng lẽ nhìn Nhi. Nó nghĩ tới những dòng nhật kí vừa đọc, từng chữ, từng chữ vẫn còn rõ trong trí nhớ của nó. Lúc trước Nhi không thích nó, ừ, đúng như vậy, nhưng về sau 2 đứa càng ngày càng thân thiết với nhau. Mỗi khi nó đề cập về vấn đề tình cảm, Nhi đều lảng tránh, giờ đây nó đã biết sau cái dáng vẻ bề ngoài đó thì Nhi là một con người sống rất tình cảm. Bề ngoài thì tỏ ra không muốn hoặc không thích nhưng bên trong thì đang dao động . Nó chợt mỉm cười một mình : - Có gì mà cậu cười thế? ( Nhi quay sang hỏi nó ) - Hả? À... Tớ cười con cún . - Sao lại cười nó? - Hì, tớ cười vì tớ ghen tị với nó, ước gì tớ cũng được cậu chăm sóc như thế nhỉ? - Cậu... Mặt Nhi đỏ ửng lên, nó lại cười tiếp. Nó cười vì Nhi đã bắt đầu dao động trước tình cảm của nó. Có lẽ không lâu nữa nó sẽ thực hiện được lời nói của nó năm lớp 10 : " Nhất định tớ sẽ khiến cậu yêu tớ "