[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát
Chương 45
Đêm Giang Đô.
Sát khí trên người Bách Lý Đồ Tô chưa hết, Phong Tình Tuyết đỡ hắn chạy tới Hoa Mãn lâu, Phương Lan Sinh lăng lăng đi đằng sau, dường như vẫn còn chưa hoàn hồn. Tương Linh ôm A Tường trong lòng, nhìn qua lo lắng cực kì, Hồng Ngọc chạy ở trước hai người, thỉnh thoảng lại quay lại hỏi Phương Lan Sinh có sao không, giục y mau đuổi kịp.
Ban đêm ở Giang Đô vắng vẻ không tiếng động, mà trong Hoa Mãn lâu càng vắng, một bóng người cũng không có. Hồng Ngọc cuối cùng cũng tìm thấy Cẩn nương đang thu thập hành lý, nói với nàng về chuyện ở Thanh Ngọc đàn, đồng thời len lén nhìn Phương Lan Sinh.
Y vẫn còn như người mất hồn.
Hai mắt dại ra đứng ở sau cùng đám người, trợn to mắt nhìn sàn nhà, hoạt bát tươi trẻ thường ngày biến mất không còn bóng dáng.
“Bí đao…?” Tương Linh đứng bên cạnh thấp giọng gọi tên y, Phương Lan Sinh vẫn còn ngây ngô nhìn mặt đất, không hề trả lời.
Mà A Tường trong lòng nàng cũng rũ đầu, không có sức sống.
“Đúng rồi, A Bảo đâu! Sao không thấy nó!”Cẩn nương bỗng nhiên hỏi.
Mọi người đều quay lại, nhìn A Tường đang nằm trong lòng Tương Linh.
Cẩn nương hoảng hốt, thét lớn, “A Bảo… sao lại thành bộ dạng này!”
A Tường như muốn chứng minh mình không suy yếu, nằm trong lòng Tương Linh nỗ lực nâng cánh lên, đạp chân phi một phát lên đầu Phương Lan Sinh. Nó thu cánh lại, cái đầu thường ngày cao ngạo giờ cúi xuống, xem ra bị thương không hề nhẹ.
Phương Lan Sinh mơ hồ cảm giác có vật gì rơi xuống đỉnh đầu, chỉ là đầu óc đã không còn nhanh nhẹn, y cũng chẳng còn sức cùng A Tường cãi vã.
“Đại ưng bị Thiếu Cung đả thương.” Phong Tình Tuyết cau mày đáp lại Cẩn nương.
Cẩn nương lại một lần nữa bảo mọi người giao A Bảo cho nàng, “Lão nương dù gặp chuyện cũng sẽ không để A Bảo mất một cọng lông! Các ngươi mang nó ra ngoài bôn ba khắp nơi, sao an toàn được!”
Bách Lý Đồ Tô nghe những lời này thoáng do dự. Sau đó thoáng nhìn A Tường lẫn người cạnh nó, hắn buông tay Tình Tuyết đi tới.
Phương Lan Sinh có cảm giác nghe thấy tiếng chân người tới trước mặt mình.
“…A Tường, bị thương chi bằng ở đây tĩnh dưỡng một lúc, qua vài ngày ta sẽ tới đón ngươi về.”
Phương Lan Sinh có thể nghe thấy giọng đầu gỗ bên tai.
A Tường đậu trên đỉnh đầu y kháng nghị kêu một tiếng, làm Bách Lý Đồ Tô không vui cau mày, “Nghe lời!”
Hắn vươn tay, bàn tay vuốt ve lông A Tường, nó ngẩng đầu nhìn hắn, dùng móng cà cà lòng bàn tay Bách Lý Đồ Tô.
Cẩn nương nhìn thấy, cười nói, “Đây mới là quyết định đúng, trong người đang bị thương còn theo mọi người chạy khắp nơi, làm sao có thể lành.”
Bách Lý Đồ Tô không đáp lại lời nàng, tay phải hắn rời khỏi người A Tường rơi xuống đầu vai Phương Lan Sinh, từ lúc tới đây, hắn vẫn thấy Phương Lan Sinh đứng yên lặng không nhúc nhích, không ngẩng đầu.
“Ngươi có sao không?” Bách Lý Đồ Tô thấp giọng hỏi, tận lực đè nén ân cần, tay trái phía dưới nắm tay Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh như cảm nhận được ôn độ từ hắn, một lát sau ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn Bách Lý Đồ Tô.
“Ngươi muốn… tặng gà béo… cho người khác?”
Giọng của y rất nhẹ, gió đêm Giang Đô lớn, tiếng gió thổi chỉ cần lớn hơn một chút nữa là có thể thổi bay tiếng nói của y. Bách Lý Đồ Tô gật đầu, lần đầu tiên không hề để ý chuyện xưng hô của Phương Lan Sinh với A Tường, A Tường trên đỉnh đầu y cũng không để ý, phẩy phẩy cánh quạt đầu Phương Lan Sinh.
Khí lực không lớn, không thể xem như đang đánh, mà là đang đùa giỡn, dường như A Tường cũng cảm nhận được tâm trạng của Phương Lan Sinh lúc này mà nhân nhượng.
Nó cũng muốn nói lời biệt ly với y.
Bách Lý Đồ Tô dặn dò vài câu về A Tường với Cẩn nương, rồi ôm A Tường giao cho nàng. Cẩn nương ôm A Tường, vội vã nói lời cáo biệt rồi biến mất trong bóng đêm.
Nàng cũng là người mệnh vong, trời sinh có khả năng đoán mệnh, cũng không thân thiết với Âu Dương Thiếu Cung không ngờ bị liên lụy. Bách Lý Đồ Tô nhìn bóng lưng nàng, trong mắt giãy giụa không muốn biệt ly A Tường.
Hắn ở Côn Lôn sơn tám năm, A Tường là người bạn đầu tiên cũng là duy nhất của hắn, không ai có thể thay thế, cũng chẳng ai xứng đáng thay thế.
Xuống núi rồi, quen biết đám người Phương Lan Sinh, Bách Lý Đồ Tô chưa từng hết thương A Tường. Phong Tình Tuyết đứng sau khuyên hắn vài câu, không biết hắn có nghe không, chỉ thấy hắn lắc đầu nói mọi người không cần lo lắng.
Hồng Ngọc nói sắc trời cũng muộn, cả ngày bôn ba, mọi người tốt nhất nên tìm khách điếm nào nghỉ tạm, ngày mai rồi tính tiếp. Mọi người đều đồng ý đi tìm khách điếm, Hồng Ngọc nhìn sang bên cạnh không thấy hầu tử đâu, ngó quanh mới phát hiện y đã đứng dưới đèn lồng trước cửa Hoa Mãn lâu.
Mà Bách Lý công tử cũng đứng cạnh y, hai người cúi đầu, không biết đang nói cái gì.
Hồng Ngọc thở dài, một mình xoay người đi theo bước chân Phong Tình Tuyết và Tương Linh.
Thôi kệ đi, cứ để mọi chuyện cho hai người bọn họ, dù sao đi nữa, so với việc người ngoài như Hồng Ngọc chen vào thì đôi bên nói chuyện còn hữu dụng hơn.
“…”
“…”
Phương Lan Sinh không nói lời nào, Bách Lý Đồ Tô cũng không nói, bên ngoài cửa Hoa Mãn lâu, đèn lồng hắt lên gương mặt Phương Lan Sinh, mơ hồ lộ ra ánh đỏ ửng của đèn, Bách Lý Đồ Tô biết là do ánh đèn.
“Ngươi…không sao chứ?” Hết nửa ngày hắn mới lúng túng mở miệng, nắm bàn tay xuôi bên người của Phương Lan Sinh.
Bàn tay Phương Lan Sinh không lớn, do từ nhỏ được nuôi nấng cẩn thận, mềm mại hơn nhiều so với nam tử thông thường. Trước kia, bàn tay này làm Bách Lý Đồ Tô nghĩ cảm thấy thật ấm áp thoải mái —— Phương Lan Sinh tính rất dễ kích động, mỗi lần căng thẳng thì lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, mỗi khi cầm tay Phương Lan Sinh là Bách Lý Đồ Tô có thể đoán biết được tâm tình y, thậm chí là nằm lòng không cần suy đoán.
Mà bây giờ, ngón tay y cứng ngắc như gỗ, lạnh băng như người chết. Bách Lý Đồ Tô cố sức siết chặt tay y, hắn mong Phương Lan Sinh có thể phản ứng lại mình một lần.
Nhưng đối phương vẫn chỉ cúi đầu.
Bách Lý Đồ Tô không biết cách an ủi người khác, hôm nay rơi vào tình huống này, hắn lúng túng không biết làm sao. Hắn từng trải qua đau khổ vì mất đi người thân, biết rằng ngay cả một người giỏi kiềm chế như mình còn bộc phát khi đối diện, một Phương Lan Sinh chưa từng trải sự đời càng không cần phải bàn cãi.
Phương Lan Sinh vẫn một mực không nói gì, không biết là đang nghĩ gì. Gió đêm Giang Đô đột nhiên thổi tới, mang theo một phần khô lạnh. Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn đỉnh đầu y, trong lúc thất thần ngọn đèn lồng bỗng bị gió thổi tắt.
Đèn lồng trước cửa Hoa Mãn lâu sáng trưng suốt mấy năm nay, lần đầu tiên ở ban đêm ngừng sáng. Chủ nhân rời đi, nó cũng không còn lý do tiếp tục sáng.
“Đầu gỗ.” Cả người Phương Lan Sinh bị bóng tối giấu đi, bỗng nhiên lên tiếng, nhưng Bách Lý Đồ Tô không nhìn rõ được.
“…Ngươi để gà mập đi… chắc cũng rất khó chịu.”
Bách Lý Đồ Tô không hiểu y đang nói cái gì.
“Ta không sao, ngươi… ngươi cũng đừng buồn.” Dường như Phương Lan Sinh đã hồi phục đôi chút, lấy lại khả năng nói chuyện. Trong bóng đêm không rõ ràng y ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô, viền mặt được ánh trăng soi tựa hồ đỏ ửng lên, “Dù gì gà béo nó vẫn còn sống, Cẩn nương nói đúng, khi nào xong chuyện ngươi còn có thể đi tìm nó ——”
Y nói một hồi huyên thuyên, hỏi hắn có phải vẫn còn muốn nói vài câu từ biệt cùng với A Tường không, dường như từ lúc Cẩn nương rời đi, y vẫn chưa ý thức được một khoảng thời gian dài đã trôi qua. Mỗi lời nói ra đều lộn xộn mất trật tự, khóe môi y cũng run rẩy nhả chữ chẳng rõ ràng, không hề biết rằng người đối diện có là ai cũng nghe không hiểu.
Bách Lý Đồ Tô cũng như vậy, hắn mất kiên nhẫn vòng sau gáy Phương Lan Sinh, trong bóng đêm đem y ôm vào lồng ngực.
Một góc của Giang Đô lúc buổi đêm, mọi chuyện đều bị màn đêm đen che giấu hết thảy.
Bách Lý Đồ Tô phảng phất ngửi thấy mùi đàn hương, hắn buông tay Phương Lan Sinh vòng ôm hông y, ngón tay nắm lên vải vóc lụa mềm không tự chủ siết chặt lại.
“Ngươi đang làm gì…” Phương Lan Sinh chôn mặt vào ngực hắn, buồn bực hỏi như hờn dỗi.
Hai tay y không ngừng giằng tay hắn ra khỏi người mình, lại bị hắn nhất quyết kéo thẳng ra sau người mình.
“Chuyện hôm nay… ngươi… đừng quá đau buồn…” Bách Lý Đồ Tô nói đến đây mím môi, dường như muốn tìm một câu an ủi nhẹ nhàng nhưng nửa ngày nói không ra.
Phương Lan Sinh lui ra sau cố sức trốn hắn. Y lắc đầu như muốn trốn tránh vấn đề, không dám ngẩng đầu.
“Ai khó chịu… ta không sao… ta rất… bình tĩnh…”
Bách Lý Đồ Tô tiến một bước, Phương Lan Sinh càng lui hai bước, y ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô, hốc mắt rưng rưng như muốn khóc lại cố sức nén lại.
“Ta…” Hầu y khẽ giật một cái ho khan, ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh tiếp tục lui lại sau, “Ta, chúng ta nên đi thôi! Lỡ như Âu Dương Thiếu Cung đuổi tới đây, chúng ta… chúng ta nhất định không đánh lại hắn!”
Bách Lý Đồ Tô mơ hồ có cảm giác Phương Lan Sinh trốn tránh mình, từ lúc ở Thanh Ngọc đàn y luôn trốn hắn, chỉ là bộ dạng y như người mất hồn làm hắn không chú ý tới điều này.
Phương Lan Sinh đi trước tới khách điếm, trên đường không nói câu nào với Bách Lý Đồ Tô. Bách Lý Đồ Tô dù không hiểu tại sao nhưng cũng không hề mở lời hỏi. Suốt hôm nay hắn cũng quá sức chịu đựng, mệt mỏi nằm lên giường, khi xung quanh an tĩnh lại hắn không khỏi nhớ tới những lời của Âu Dương Thiếu Cung hồi sáng.
“Thật đáng tiếc, không thể thấy ngươi khi phát hiện ra chân tướng thì đau khổ tuyệt vọng ra sao.”
Âu Dương Thiếu Cung lúc đó hình như đang cười. Hắn lúc nào cũng cho Bách Lý Đồ Tô một cảm giác như thế, nhìn tưởng như ôn nhuận vô hại, tâm địa lại hung hiểm không ngờ. Cũng là cách đây chẳng lâu, hắn cũng cười như vậy nói với Bách Lý Đồ Tô, mình cùng hắn có thể sánh với Tử Kỳ Bá Nha.
Hắn không biết Tử Kỳ có giết mẹ của Bá Nha không nữa. Nằm trằn trọc trên giường, dần dần không nghĩ về Âu Dương Thiếu Cung nữa, Bách Lý Đồ Tô nhớ tới việc mình phát tác sát khí giữa ban ngày.
Long nữ từng nói với hắn, nếu khi sát khí ăn mòn tuyệt đối không được kích động. Nàng còn nói, với tình hình của Bách Lý Đồ Tô, chỉ cần xúc động nhất thời sẽ gây nên kết cục không thể vãn hồi lại nữa.
Kết cục không thể vãn hồi lại là cái gì?
Bách Lý Đồ Tô không rõ lắm.
Sát khí nhập tâm, linh hồn không nơi nương tựa…
“…Dần dần, tà lực làm ngươi mất trí, sát khí trong người ăn mòn ngươi, biến ngươi thành một ma đầu cuồng máu cho tới khi ngươi chết. Mà khi đó, sát khí bị niêm phong trong cơ thể chính thức bộc phát, biến ngươi thành quái vật hoàn chỉnh.”
Bách Lý Đồ Tô từng hứa với sư tôn, tới ngày sát khí không thể ức chế được nữa, hắn sẽ đi trước một bước tới phía đông Bột Hải. Còn trước lúc ấy, hắn muốn sống theo ý mình.
Bách Lý Đồ Tô nằm trên giường, xòe tay nhìn lòng bàn tay mình thông qua ánh trăng.
Cảm thấy cái ngày đó đã cách mình thật gần.
Chuyện này không còn ai biết nữa, ngoài sư tôn hắn không nói cho bất cứ ai khác biết.
Kể cả Phương Lan Sinh, y cũng không hề biết gì về chuyện này.
Bách Lý Đồ Tô không phải một kẻ tương lai hứa hẹn, cũng không nghĩ chuyện giữa mình và Phương Lan Sinh sẽ đi được đến đâu. Hắn không nghĩ, không phải hắn không muốn nghĩ, mà là không hi vọng sẽ có thể. Phương Lan Sinh cùng hắn là hai người hoàn toàn trái ngược.
Nghĩ đến chuyện ban đêm Bách Lý Đồ Tô phát tác sát khí bị bại lộ, Phương Lan Sinh sợ hãi cực độ. Không vì bất cứ nguyên nhân nào, chỉ là sợ từ trong tiềm thức. Phương Lan Sinh vẫn luôn nghĩ chỉ cần mình không nói, thì sẽ không có ai biết cả.
Nhưng y lại quên mất một người.
Âu Dương Thiếu Cung, người nói cho Phương Lan Sinh biết sát khí là bệnh của Bách Lý Đồ Tô, còn dặn y phải giữ bí mật này với mọi người, vậy mà hôm nay hắn suýt nữa đã nói nó ra trước mặt tất cả mọi người.
Làm Phương Lan Sinh sợ đến nỗi tim gần như muốn ngừng đập.
Y nằm co mình trong tấm chăn, nghĩ lúc ấy Âu Dương Thiếu Cung nếu thực sự nói hết ra, còn Phương Lan Sinh vẫn bận đờ đẫn không hiểu mọi chuyện một câu giải thích cũng không nói ra được, mọi chuyện sẽ đi về đâu…
…Nhưng quả thực lúc đó, ngoài chuyện nhị tỷ, còn chuyện gì quan trọng hơn…
Còn thứ gì quan trọng hơn…
Phương Lan Sinh đóng kín cửa phòng, lẳng lặng nằm trên giường, nhớ lại chuyện của nhị tỷ.
Người bên ngoài đẩy cửa bước vào, Bách Lý Đồ Tô mắt đỏ như mọi lần kéo Phương Lan Sinh từ trong chăn ra ngoài, đang chuẩn bị đè đối phương thì chú ý tới gương mặt y, nháy mắt ngưng lại động tác.
Bởi vì kinh ngạc mà đôi mắt oánh nước trừng lớn, trừng trừng nhìn Bách Lý Đồ Tô. Phương Lan Sinh nỗ lực mím môi căng cứng gương mặt, dù giữa đêm yên tĩnh cũng không phát ra một tiếng than nấc nào.
Đầu gỗ đương nhiên không hiểu Phương Lan Sinh làm sao.
Hắn vươn ngón tay xoa khóe mắt Phương Lan Sinh, cảm giác có bọt nước từ đuôi mắt thấm vào tay, khiến ngón tay hắn trở nên cứng đờ.
Phương Lan Sinh vội chớp mắt, cúi đầu che hai mắt mình lại không muốn đầu gỗ nhìn.
Nhưng y ngăn không được nước mắt mình, bàn tay run rẩy trên mặt không ngừng lại được. Đầu gỗ kinh ngạc nhìn y, hắc khí bốc lên ngùn ngụt không thay đổi, nhưng bàn tay nắm tay Phương Lan Sinh lại mềm mỏng bớt lực hơn.
“Lan Sinh…” Hắn khàn khàn mở miệng gọi.
Phương Lan Sinh nghe thấy tiếng hắn, ngập ngừng ngẩng đầu, ngay giây sau đã bị đối phương nắm vai kéo lên…
Một tay hắn ôm tay y, một tay kéo đầu y dựa vào mình, tựa như làm như vậy hắn có thể cảm nhân được tất cả bi thương mà Phương Lan Sinh đang chịu đựng.
Phương Lan Sinh không nói gì, ngẩn ngơ chốc lát như chưa kịp phản ứng, sau đó tìm kiếm vạt áo Bách Lý Đồ Tô, dùng sức siết nó thật chặt.
Y vẫn cắn răng không khóc thành tiếng, hai vai lại không ngừng run lên. Sách nói nam nhi rơi lệ là đáng khinh. Khi con bé cha y cũng từng nói, nam nhân tốt có thể đổ máu chảy mồ hôi, nhưng không được rơi lệ.
Phương Lan Sinh cũng muốn làm một nam nhân tốt, luôn cố gắng theo đuổi lý tưởng này. Nhưng trong quãng thời gian này, y phát hiện mình kì thực vô dụng, không những vô dụng lại còn vụng về.
Cái chết của nhị tỷ, y bất lực, bi thương, tự trách, sợ hãi… những thứ này… bao trọn lấy tâm trí Phương Lan Sinh, khiến một Phương Lan Sinh sống trên đời mười tám năm chưa từng gặp chút gì sóng to biển lớn không thể chống đỡ. Y cố sức siết chặt vạt áo Bách Lý Đồ Tô, mím môi cắn răng, nhưng không khống chế được hai hàng lệ rơi trên mặt.
Cũng may đây là ban đêm, may rằng người trước mắt là đầu gỗ… là đầu gỗ ngốc không biết gì, hắn cái gì cũng không biết…
Phương Lan Sinh nghĩ như vậy, không phát giác đầu gỗ hôm nay lạ chỗ nào. Hắn cả đêm đều không làm gì, mà nằm ở trên giường ôm lấy Phương Lan Sinh cùng đi vào giấc ngủ
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
26 chương