Bách Lý Đồ Tô dường như không thích việc Phương Lan Sinh quan tâm hắn. Hắn ném Phương Lan Sinh về phòng của y, rồi quay thẳng về phòng mình đóng cửa. Phương Lan Sinh một mình nằm trên giường, hai tay đỡ sau gáy, nghĩ thấy sai sai. Lần đầu tiên đầu gỗ bị thương là buổi tối hôm đầu tới Cầm Xuyên, khi đó đầu gỗ phạm vào sát khí, đầu óc ngu ngốc, bị y chém liên hồi. Sau đó y đả thương Tương Linh… Rồi lại một lần nữa đả thương đầu gỗ??? Phương Lan Sinh không khỏi thắc mắc, đây là chuyện gì, y cảm thấy mình đúng là có thiên phú. Đầu gỗ buổi tối không tính, hắn ngốc nên bị chém cũng không nói làm gì. Nhưng đầu gỗ ban ngày tinh tường như vậy, bình thường đến cãi nhau Phương Lan Sinh còn không lại hắn chứ đừng nói gì đến đánh nhau. Chẳng lẽ là do Tấn Lỗi… Phương Lan Sinh trở mình, nghĩ thầm Tấn Lỗi điều khiển cơ thể Phương Lan Sinh cũng có thể đánh người ngon lành. Là bởi vì… Phương Lan Sinh tư chất hơn người, còn địch lại được đầu gỗ?? Sự phát hiện này làm Phương Lan Sinh có chút kích động, nằm ở trên giường lại nhớ tới vài đoạn đối thoại giữa mình và Tấn Lỗi. Tấn Lỗi nói mình là kiếp trước của Phương Lan Sinh, hắn nói hắn thích Tôn tiểu thư. Hắn còn nói trên đỉnh mệnh bàn của Phương Lan Sinh có khắc tên hắn và ai đó, nên mệnh của Phương Lan Sinh cũng là mệnh của hắn, hắn muốn làm thế nào Phương Lan Sinh nhất định phải làm theo như thế. Phương Lan Sinh nghe không hiểu lời hắn, chỉ cảm thấy Tấn Lỗi nói chuyện rất cuồng vọng, nhưng lãnh tĩnh, không biết hắn đang mê sảng hay thật sự tin như vậy. “Mệnh bàn… là cái gì…” Phương Lan Sinh duỗi người nằm trên giường, buồn chán nói lầm bầm. Y trở mình, nghĩ thầm tốt nhất là nên ngủ cho ngon, sáng mai đi Thanh Ngọc đàn thăm nhị tỷ, phải ngủ cho tốt mai là được thấy nhị tỷ rồi. Y hi vọng là thế, đáng tiếc trời không chiều lòng người. Bách Lý Đồ Tô nửa đêm xông vào, một thân hắc khí vần Phương Lan Sinh như vần con thỏ nhỏ mình săn được, đè y lên tường bắt đầu xả quần áo. Phương Lan Sinh chưa kịp tỉnh quần áo đã bị lột sạch, miệng chưa kịp rên một hai tiếng hạ thân đầu gỗ đã đi vào, hại y đau đến nỗi cắn vào lưỡi. Phương Lan Sinh ngủ không yên, thân thể đã bị hành hạ, tinh thần cũng không yên, nửa đêm còn gặp ác mộng. Y mơ thấy mình đứng giữa một mảnh sương mù dày đặc, trước mắt là một cái thang hướng thẳng lên trời nhìn không thấy điểm dừng. Không có đường nào khác để đi, Phương Lan Sinh chỉ còn cách trèo lên thang. Cây thang dường như không có giới hạn, như thể Phương Lan Sinh cứ đi lên một nấc phía trên lại tự động tăng thêm một nấc. Phương Lan Sinh bò đến tối, mệt đến tưởng như mất nửa cái mạng. Giữa lúc y cảm thấy mình không thể kiên trì thêm nữa thì sương mù bỗng nhiên tản ra. Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn đến á khẩu, hưng phấn quên mệt nhọc vội đạp tiếp các nấc thang, chờ lên tới đỉnh thì thấy vô cùng trống rỗng. Nơi này là một mảnh đất trống không có gì đặc sắc, chẳng khác gì bị sương mù dày đặc bao phủ ban nãy. Phương Lan Sinh nhìn quanh bốn phía, thấy chu vi bốn phía có những bàn đá dựng đứng lơ lửng, như là dùng đá lớn tạo thành, mỗi một cái vừa có nét tương đồng lại có nét bất đồng. Phương Lan Sinh ở giữa đám bàn đá đi qua đi lại, nổ lực ngẩng đầu nhìn chữ khắc trên bàn đá, nhưng không thể thấy rõ. Y đi một mạch đến tận cùng mảnh đất trống, ở nơi này dựng một bàn đá cực lớn, Phương Lan Sinh theo thềm đá đi lên, liếc mắt thấy trên đó có khắc chữ, khắc từ trên xuống dưới, rậm rạp chi chít chữ, chữ cuối cùng nằm ở vị trí quá nửa bàn đá. Phương Lan Sinh mở to mắt nhìn, thấy rõ ràng khắc tên mình Phương Lan Sinh. Mà ngay phía trên nó, là Tấn Lỗi. Bên cạnh Tấn Lỗi, là chữ “Hạ Văn Quân” nhỏ bé mờ nhạt. Phương Lan Sinh ngẩn ra, không hiểu cái này biểu thị cho cái gì, bèn ngẩng đầu nhìn thêm ở phía trên, toàn là những cái tên y chưa thấy bao giờ. Phương Lan Sinh nhăn mặt, đứng trên thềm đá chợt nhớ tới lời của Tấn Lỗi từng nói với mình. “Cưới Tôn tiểu thư, mới là việc ngươi nên làm.” “Cái, cái gì ta nên làm, dựa vào cái gì…” “Dựa vào cái gì?” Tấn Lỗi cắt ngang. “Dựa vào việc trên đỉnh mệnh bàn của Phương Lan Sinh người, có khắc tên ta và Văn Quân.” Phương Lan Sinh nháy mắt mơ hồ hiểu ra, y đứng trên thềm đá đột nhiên cảm thấy vô cùng không hài lòng, đột nhiên muốn có một cái đục, vừa nghĩ đến thì thấy dưới bàn là một đôi đục sắt. Phương Lan Sinh nhanh chóng nhặt nó lên, trèo lên thềm đá đi tới giữa bàn đá, mạnh tay đục ngay xuống phía bên cạnh tên của mình… Đầu gỗ. Trong mơ Phương Lan Sinh đã khắc hai chữ này, mỗi chữ to gấp bốn lần những chữ kia, khắc đến hai tay mỏi nhừ, mệt ngất ngư nhưng hai chữ cực kì rõ ràng khắc sâu vào bàn đá. Phương Lan Sinh nhìn thấy, cảm giác rất thỏa mãn và hả giận. Đợi tới khi tỉnh lại, y mới thấy chuyện không ổn… Sáng sớm ở Cầm Xuyên, ánh nắng từ ngoài xuyên qua cửa sổ vào phòng, Phương Lan Sinh nằm ôm chăn, hồi tưởng giấc mộng. Sửng sốt một lát, y vỗ trán một cái. Phương Lan Sinh ngu ngốc này, khắc đầu gỗ thì ai biết là ai, đáng lẽ nên khắc Bách Lý Đồ Tô… Trong đầu xuất hiện bốn chữ này, Bách Lý thiếu hiệp bên cạnh cũng cau mày trở mình nhưng không tỉnh lại. Phương Lan Sinh giật mình, cúi đầu nhìn tay mình. “Sai… không đúng…” Phương Lan Sinh khổ não ôm đầu. “Khắc tên hắn làm gì chứ…” Sáng sớm Bách Lý Đồ Tô tỉnh dậy không phát hiện Phương Lan Sinh có gì bất thường, hắn đứng dậy thu thập hành trang, nhân lúc Phương Lan Sinh đang ngồi ăn uống thì đặt một bọc giấy lên bàn. Phương Lan Sinh trong miệng đang uống canh, ngẩng đầu liếc Bách Lý Đồ Tô một cái rồi nhìn bọc giấy. Y buông chén đũa, mở bọc giấy ra xem phát hiện thấy một viên trân châu nằm bên trong. Phương Lan Sinh sửng sốt ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô, rồi cúi đầu nhìn túi thư bên người, vội móc túi gấm ra xem, quả nhiên chỉ còn mỗi trang sức hoa mai. Một nghìn lượng bạc… Tí nữa thì mất toi. Nhưng sao lại rơi ra được? Phương Lan Sinh đoán già đoán non, không chú ý tới Bách Lý Đồ Tô đứng một cục bên cạnh vẫn đang chờ mình mở lời xin lỗi. Y ăn uống xong xuôi rồi tông cửa ra ngoài, mọi người đều chờ ở ngoài. Phương Lan Sinh thấy Tương Linh thì thận trọng đi tới, “Tương, Tương Linh… không giận ta nữa đúng không?” Tương Linh hứ một tiếng, ngoảnh mặt làm ngơ. Bách Lý Đồ Tô mặt đen thùi lui đi đằng trước với Hồng Ngọc và Tương Linh, Phương Lan Sinh lẽo đẽo theo sau xin lỗi liên miệng với Tương Linh, Phong Tình Tuyết cùng đại ca nàng đi ở sau cùng. Bách Lý Đồ Tô nghĩ, hắn không nên tức giận với Phương Lan Sinh làm gì. Đoàn người đều dùng đằng tường đi mất hút, Phương Lan Sinh vẫn còn chịu hậu quả nghiêm trọng từ đêm nên chân mỏi lưng đau, có thể bay được đã tốt. Y nhìn một vòng, phát hiện cũng chỉ có mỗi đầu gỗ là chưa đi, mặt tức thì đổi sang bộ dạng cún con nhìn hắn, hoàn toàn không nhớ ra người trước mặt chính là người hại y tới nông nỗi này. “Đầu gỗ, có, có thể giúp ta…” Bộ dạng y nhu thuận đập vào mắt, Bách Lý Đồ Tô không nói gì, A Tường trên vai hắn lại khinh miệt kêu một tiếng tỏ thái độ. Bách Lý Đồ Tô biết là A Tường coi thường Phương Lan Sinh, hắn liếc mắt nhàn nhạt nhìn y, bộ mặt như không tình nguyện rốt cuộc lại nói, “Leo tạm lên tảng đá.” Phương Lan Sinh không biết cần leo lên tảng đá làm gì nhưng vẫn làm theo, tìm một tảng đá lớn đứng lên trên. Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu nhìn y, chậm rãi đưa lưng lại, mặt vẫn không tươi tỉnh lên tí nào. “Tay, đưa đây.” Hắn nói. Phương Lan Sinh lúc này đã hiểu, thuần thục vòng ôm cổ hắn, chân cũng phối hợp quắp eo hắn. Không phải lần đầu tiên Bách Lý Đồ Tô cõng Phương Lan Sinh dùng đằng tường, tóc hắn cọ trên gò má Phương Lan Sinh rất ngứa. Hắn thật ra không có phản ứng gì lớn, ngược lại Phương Lan Sinh khẩn trương muốn chết. Mà A Tường của hắn… thấy đầu vai Bách Lý Đồ Tô đã bị Phương Lan Sinh chiếm trọn, nó bay một hồi thấy mệt bèn dứt khoát đậu xuống đỉnh đầu Phương Lan Sinh làm chỗ nghĩ ngơi. Nhưng việc này lại làm Phương Lan Sinh sợ hãi. “Gà… gà béo, ngươi đậu ở đâu đấy!!” Y hét lớn. A Tường nghe thế vuốt nhọn cong lên cắm xuống đỉnh đầu Phương Lan Sinh, mà Bách Lý Đồ Tô đằng trước nghe y gọi “gà béo” thì không khỏi nhăn mày. “Ngậm miệng!” Hắn hung hăng nạt. Trên đầu Phương Lan Sinh có máu chảy ròng ròng, nghe đầu gỗ quát y chỉ đành ấm ức vùi đầu vào lưng đối phương, nhẫn nãi. Lúc này y là người ăn nhờ ở đậu, tự nhiên phải nghe lời, vừa chịu đựng một con gà béo trên đỉnh đầu, vừa chịu đứng ngứa ngày vì tóc Bách Lý Đồ Tô cọ vào mặt. Bách Lý Đồ Tô không biết Phương Lan Sinh bị A Tường làm chảy máu, hắn lúc này tâm tình cực kì không tốt, trong lòng phiền muộn, nguyên nhân chính là hai người đã nói rõ ràng với nhau, thế mà Phương Lan Sinh chẳng có phản ứng gì. Bách Lý Đồ Tô lại không phải loại người chủ động hỏi, hắn không biết trong đầu Phương Lan Sinh đang nghĩ gì. Hai người tới cầu Tiên ở Hành Sơn, Phương Lan Sinh nhảy xuống khỏi lưng Bách Lý Đồ Tô, cau mày ôm đầu. Đám người đứng chờ hồi lâu nhìn thấy hai người, Tương Linh đang ôm một con thỏ, kinh ngạc nhìn đầu Phương Lan Sinh. “Bí đao, đầu của ngươi chảy thật nhiều máu.” Phương Lan Sinh uất ức, vừa thẹn vừa giận, vung tay chỉ, “Tại con gà đó!!” Bách Lý Đồ Tô có chút không kịp tiếp thu, quay đầu nhìn A Tường đậu trên vai, nó kiêu ngạo hếch mỏ như thể từ chối cho ý kiến. Hồng Ngọc muốn giúp Phương Lan Sinh sơ cứu qua loa, y lại nói cứ đến Thanh Ngọc đàn trước, thăm nhị tỷ quan trọng hơn. Đằng nào Thanh Ngọc đàn cũng là lò thuốc, bảo Thiếu Cung giúp y tìm một ít là được. Chuyến này đi là để Phương Lan Sinh thăm nhị tỷ, mọi người chỉ là theo chân chứ không ai có chuyện khác. Phương Lan Sinh đi trước tìm nhị tỷ, để mấy người còn lại chậm rãi theo sau. Vừa vào Thanh Ngọc đàn, phát hiện bên trong dường như trống trải đi nhiều, dưới hạ tầng không thấy bóng Phương Lan Sinh đâu, Bách Lý Đồ Tô nhìn con đường lát đá nhỏ rồi rừng cây ngọn cỏ, khắp nơi đều có đàn sâu lấp lánh tụ tập bay lượn. … Tiêu minh? Trong đầu Bách Lý Đồ Tô nảy ra ý nghĩ này, không đợi hắn vào trong xem kĩ, trước mặt bỗng xuất hiện hai vị đệ tử ngăn hắn lại. “Bách Lý công tử xin dừng bước.” Bách Lý Đồ Tô ngừng lại, phía sau hắn cũng xuất hiện thêm hai môn đệ, tách hắn ra khỏi đám người. “Mọi người từ Cầm Xuyên xa xôi đến đây, Đan Chỉ trưởng lão lệnh ta đợi ở đây dâng trà, đợi mọi người uống xong có thể vào trong nghỉ tạm.” Đệ tử kia nói, vung tay liền xuất hiện một khay trà, trên khay có hai chén trà, miệng chén hình sen, xung quanh vẽ thanh hoa, cực kì đẹp. Tương Linh là người gần đệ tử kia nhất, lộ ra tươi cười, “Thiếu Cung ca ca thật tốt, Tương Linh đi đường chưa uống nước, vừa lúc đang khát.” Nàng nói, thả tay đang ôm thỏ cầm lấy chén trà. Hồng Ngọc đằng sau giật tay nàng lại, “Tiểu Linh nhi chớ uống.” “Hả?” Tương Linh giật mình hoảng sợ, chèn trà trong tay rơi xuống đất vỡ ra, nước trà màu thanh lành chảy ra nền. Nước trà chưa kịp thấm xuống đã tỏa hương ngọt ngào khắp không gian, con thỏ nhỏ của Tương Linh nhảy tới, thè lưỡi liếm trên lá trà. Hồng Ngọc nhìn chằm chằm con thỏ, thấy nó dưới ánh mặt trời đột nhiên tán ra thành từng đàn sâu phát sáng… “Tiên chi thấu hồn đan!” Hồng Ngọc lên tiếng khẳng định.