Phương Lan Sinh từ nhỏ đến lớn ở Cầm Xuyên, sống trong sự bảo bọc của năm vị tỷ tỷ, trong đó nhị tỷ Phương Như Thẩm là yêu thương gần gũi y nhất, mà cái cách yêu thương của nhị tỷ cực kì tàn nhẫn làm Phương Lan Sinh không biết là nên yêu hay nên hận. Trong lòng, luôn thầm mắng nhị tỷ sao hay dông dài, tới khi xa nhà mới biết được, người y nhớ thương nhất luôn là nhị tỷ. Bách Lý Đồ Tô không biết tâm tư y, đi cùng Hồng Ngọc ở đằng trước nghe thấy Phương Lan Sinh vỗ trán mình một cái tự than, “Chết rồi, quên không mua quà cho nhị tỷ!” Sau đó người phía sau như cúi đầu lục lọi trong túi thư cái gì, lẩm bẩm. “…Vốn định tặng cái này, nhưng…” Bách Lý Đồ Tô quay đầu, nhìn thấy y cúi đầu nắm trong tay vật gì, không biết thất thần vì nhìn vật trong tay hay đang nghĩ gì, gương mặt vô duyên vô cớ tự dưng đỏ bừng. Tương Linh ở đằng trước, giơ ngón tay chỉ, “Sao mặt bí đao đột nhiên đỏ vậy?” Phương Lan Sinh nghe thế ngẩng đầu, gấp gáp muốn phủ nhận, Tình Tuyết cũng lại gần, “Thực sự là rất đỏ, Lan Sinh có chuyện gì?” Phương Lan Sinh lắp bắp, vội giấu vật trong tay đi, Bách Lý Đồ Tô nhanh nhẹn đảo mắt, phát hiện đó là đồ vật trang sức bằng đồng mà tháng trước đã từng thấy trên người Phương Lan Sinh… Hắn còn nhớ mọi người trêu Phương Lan Sinh gọi đó là “tín vật đính ước” gì đó khiến y cuống quýt cả lên. Mà phàm là việc gì Phương Lan Sinh càng muốn phủ nhận, chỉ số là sự thật lại cực kì cao. Bách Lý Đồ Tô nghĩ tới đây, đột nhiên không muốn nghĩ tiếp nữa. Đột nhiên ngẩng đầu lên thấy Phương Lan Sinh nổi giận phừng phừng lườm mình, hắn cực kì khó hiểu. “Đều tại ngươi!” Bách Lý Đồ Tô quay đầu tiếp tục đi về phía trước, Phương Lan Sinh trừng mắt nhìn gáy hắn âm thầm mắng, thứ này vốn định mang đi đánh thành cây trâm tặng cho nhị tỷ, kết quả giờ không thể tặng được nữa. Không thể tặng được cũng thôi đi, còn bị Tương Linh và Tình Tuyết trêu chọc không dứt… Nghĩ thế, y chỉ hận không thể lập tức ném nó đi, nhưng suy nghĩ một chút, y lại thành thành thật thật cất nó lại vào túi thư. Mọi người vào tới cửa thành Cầm Xuyên, Phương Lan Sinh đi trên đường phố không biết vì sao có cảm giác hoang vắng, dường như thiếu vắng rất nhiều người. Duẫn Thiên Thương vừa vào đã hét muốn uống rượu, Phong Tình Tuyết rất vui vẻ cùng đại ca mình đi, Phương Lan Sinh cau mày nghĩ quỷ say rượu đúng là làm khổ Tình Tuyết. Nhưng y còn chưa kịp lo nghĩ nhiều, một bàn tay yên lặng không tiếng động đột nhiên xuất hiện mạnh nhéo lỗ tai hắn… “PHƯƠNG! LAN! SINH!” “Thằng nhóc! Đồ cô phụ đáng chết! Lương tâm cho chó ăn!” “Ai ngươi… ta ta …” “Ta cái gì mà ta! Nhìn thấy ngươi ta càng tức giận! Tiểu thư thương tâm bệnh nặng! Thằng nhóc ngươi dám trốn ra ngoài tiêu dao! Đi! Mau theo lão nương đi Tôn gia thăm tiểu thư!” Phương Lan Sinh bị người nọ kéo lỗ tai dúi đầu đi về phía trước, đám người còn lại đều không hẹn sững sờ tại chỗ. “Đồ… cô phụ?” Hồng Ngọc cau mày nhắc lại, lát sau mới thất thanh, “Ai, ta quên mất, hầu tử còn án đào hôn chưa xong.” “Đào hôn?” Bách Lý Đồ Tô tựa hồ có chút không hiểu, cũng khó trách, lúc mới quen hắn chỉ hận không xẻo ngay cái mồm y được, nửa chữ cũng không tình nguyện nghe. Phương Lan Sinh liều mạng giữ cái tai sắp lìa ra tới nơi của mình, đẩy người nọ, “Cái gì? Tôn gia? Phải đi ngay bây giờ?!” Người nọ cả giận, “Còn dám nhiều lời vô ích?” “Còn dám chạy lão nương lập tức cắt chân chó nhà ngươi! Mọi người đi đường nhìn xem, cái thằng nhãi bội tình bạc nghĩa này!” Nếu hỏi người này là ai, Cầm Xuyên không ai là không biết, ai lại chẳng biết danh tiếng nức một vùng của bà vú Tôn gia, hô một tiếng người xa mười dặm còn nghe thấy rõ, chu vi toàn bộ Cầm Xuyên không ai dám dính vào. Tuy là nữ nhân nhưng khí phách mười phần, luôn một lòng bảo vệ Tôn gia tiểu thư. Phương Lan Sinh nhìn người qua đường đều nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, bà vú Tôn gia đã tìm y lâu ngày, ai cũng đoán được kết cục thảm hại của Phương thiếu gia. Nhưng vấn đề là… Phương Lan Sinh cũng đã sớm quẳng chuyện này ra sau đầu, thế giới bên ngoài kích thích quá độ, chuyến đi này gặp biết bao nhiêu cố sự li kì, khiến đầu óc y hồ đồ, quên béng chuyện mình còn đang đào hôn. Nếu không đánh chết cũng không liều lĩnh chạy về đây nộp mạng!! Nhưng mà giờ có hối hận cũng không còn kịp. “Đừng đừng, bà đừng làm ồn nữa!” Phương Lan Sinh vội nói, “Ai, ai bội tình bạc nghĩa… ai nói như vậy…” “Tôn gia… đi thì đi, nhưng để ta về nhà một chuyến trước đã có được không?” Bà vú Tôn gia quát, “Cái rắm! Ngươi coi lão nương như con nít ba tuổi dễ gạt hả?” “Về Phương gia? Ai biết ngươi lại tính chạy trốn đi nơi nào!” Nàng liên tục la mắng, người qua đường bắt đầu xúm vào chỉ trỏ trách mắng Phương Lan Sinh làm y mệt phát khóc. Y nhắm mắt lại thôi miên mình không nghe thấy gì hết, mở mắt nhìn thấy đầu gỗ ngay trước mặt đang nhìn mình, làm y khùng lên chỉ muốn lao vào cãi cọ cùng bà cô này. …Nhưng thật vất vả mới trở về nhà, sao có thể túy tiện đánh người… mà chuyện đào hôn cũng là y sai… Đầu gỗ lại có chuyện chê cười y… “…Chưa thấy kẻ nào thế này! Để đào hôn, chuyện gì cũng có thể làm! Quả là lòng lang dạ sói!!” Phương Lan Sinh nhận mệnh chớp chớp mắt, “Bà đừng hét nữa! Ta đi! Ta đi theo bà!” Phương Lan Sinh ảo não, bên kia Bách Lý Đồ Tô nhìn thấy bà vú Tôn gia đằng đằng sát khí, vô thức muốn tiến lên. “Công tử.” Hồng Ngọc bên cạnh can hắn, “Chuyện nhà hầu tử… chúng ta nhúng tay vào không hay lắm.” “…” Bách Lý Đồ Tô giương mắt nhìn Phương Lan Sinh bị kéo đi ngày càng xa, hầu kết giật giật chưa nói gì Tương Linh đã buồn bực, “Người kia… thật là dữ… bí đao đáng thương, bị bà ấy bắt nạt!” Hồng Ngọc lắc đầu, “Chuyện hôn nhân đại sự, chúng ta không giúp gì được, không bằng trước mắt cứ tìm một khách điếm nghỉ tạm.” Thấy Bách Lý Đồ Tô không có ý định đi, Hồng Ngọc quay đầu nhìn bóng Phương Lan Sinh phía xa, “Nếu đêm còn không thấy hầu tử về, chúng ta tới Tôn gia một chuyến.” Hồng Ngọc luôn lý trí, có lẽ là vì nàng sống mấy nghìn năm không còn gì đáng lưu tâm, nhưng Phương Lan Sinh lại khác, y bị bà vú ném vào viện một mình, nhìn thấy Tôn tiểu thư đứng đưa lưng về phía mình ở trong đình, lông tóc Phương Lan Sinh dựng ngược hết lên. “Để ta nói chuyện một mình với Tôn tiểu thư, không sợ nàng ta giận đem ta làm thịt luôn sao…” Phương Lan Sinh mặt mũi xám ngoét đứng tại chỗ, y căn bản chưa từng thấy Tôn tiểu thư, dáng dấp thế nào đều không biết, nếu giống như bà cô béo vừa nãy thì… Phương Lan Sinh ủ rũ cúi đầu nhìn cây cổ thụ trước mặt, nghĩ thầm sao không có ai tới giúp mình. Y đào hôn bỏ trốn, Tôn tiểu thư kia sẽ không giống bà cô vừa nãy đánh mình không ra hình thù chứ… Nghe nói Tôn tiểu thư được vú em chăm bẵm từ nhỏ, Phương Lan Sinh mặc dù thân thủ có thừa, nhưng trước giờ tuyệt đối không ra tay với phụ nữ. Vậy phải làm sao, đến nói cũng không biết nói cái gì! Phương Lan Sinh rầu rĩ, trong lúc hoảng loạn mò loạn trong túi thư, bắt gặp một vật… Y đột nhiên ngẩn người. Bên trong… có vật gì thế này… …Thật rung động? Tôn tiểu thư đợi trong đình đã lâu, vừa nghe bà vú nói Phương công tử tới thì đã vội vã đứng đợi, thậm chí còn chưa kịp trang điểm tỉ mỉ. Trong lòng nàng không ngừng bồn chồn, Phương công tử có khi nào nhìn thấy nàng sẽ trực tiếp đề nghị từ hôn không, nếu thật thì phải làm sao. Đưa lưng về phía Phương Lan Sinh, đứng chờ tới lúc sắc mặt trắng bệch, lâu sau nàng mới nghe thấy có tiếng người phía sau. “Vị tiểu thư này, xin hỏi…” Trong giọng người nọ mang vài phần băng giá thấu xương, nhưng cực kì lễ độ, trong lòng Tôn Nguyệt Ngôn run lên hơi quay đầu lại, đón nhận ánh mắt Phương Lan Sinh cắn cắn môi dưới. “Nguyệt Ngôn… thỉnh an Phương công tử.” Phương Lan Sinh vốn vô tâm nghe nàng nói, lên tiếng nói chuyện nhàn nhạt như hỏi đường, nhưng đường nhìn khẽ lướt qua gương mặt nàng, đôi mắt đen láy tức thì chấn kinh mở to. Nàng…! Tôn Nguyệt Ngôn kinh ngạc nhìn biến hóa của hắn, cúi đầu nhìn thấy hắn đang cầm trong tay một thanh đao không biết từ đâu ra, bàn tay cầm đao đang run lên, làm Tôn Nguyệt Ngôn thấy hơi sợ hãi. Ai tới làm khách lại mang đao bên mình? “Phương công tử…” “Phương công tử?” Thuật tu đạo trên giang hồ tồn tại đã lâu, không vì muốn thành tiên cũng vì muốn thọ trăm tuổi, từ cổ chí kim vô số người tốn tâm huyết vì nó. Chỉ tiếc người người cầu mà không được, mà trong số tu thuật thất truyền đó có thiên hồn thuật, từ sách mà ra, nhân gian ít nơi tìm thấy. Vì thiên hồn, ý chỉ chính là dời mệnh hồn, vật được hồn dời vào gọi là hồn chủng. Hồn chủng bình thường không khác gì những đồ vật khác, chỉ khi có người đụng vào, bị ảnh hưởng bởi hồn phách được chuyển tới ở trong hồn chủng, mới gặp hiện tượng xuất hiện mệnh hồn phản nghịch luân hồi. Mệnh hồn phản nghịch luân hồi chính là kiếp trước, mệnh hồn được chuyển dời vào chẳng qua chính là mệnh hồn của kiếp trước. Lấy Bách Thắng đao làm ví dụ, người thường chạm vào nó, hồn chủng lập tức tái hiện những ảo giác không có thật, tuy là kiếp trước của mình nhưng mang dáng vẻ máu tanh dữ tợn, làm kiếp này nhìn thấy nghĩ rằng đó là mãnh quỷ u linh, hung thần phi thường. Còn linh hồn kiếp trước cũng không phân biệt rõ người này người kia, thường không tự chủ được mà giết chính kiếp sau của mình, sau đó chính nó cũng biến mất không xuất hiện được nữa. Bách Thắng đao từ tay Tấn Lỗi lưu truyền hậu thế, mấy chục năm giết hại vô số mạng người, Phương Lan Sinh là kẻ duy nhất sống sót. Không phải vì y lợi hại, mà đơn giản là vì kiếp trước của y là Tấn Lỗi, Tấn Lỗi kiếp trước lấy máu rửa đao, thanh ngọc tư nam bội luôn bên mình. Hồn chủng trở thành nơi một phần hồn phách kí sinh. Dù luân hồi chuyển thế, Bách Thắng đao vẫn nhớ Tấn Lỗi, nhận ra Phương Lan Sinh, nhớ kĩ thanh ngọc tư nam bội cùng Hạ Văn Quân. Phương Lan Sinh không nhìn thấy linh hồn yêu ma quỷ quái nào, bởi chỉ trong khoảnh khắc ấy linh hồn cùng ý chí Tấn Lỗi đã lập tức chui vào cơ thể Phương Lan Sinh. Hồn chủng không còn bao hiệu lực báo trước kết cục thiên hồn không thể kéo dài lâu, hồn Tấn Lỗi liên hệ mật thiết với Bách Thắng đao, chỉ cần đao khỏi vỏ hắn sẽ hiện thân, nhưng may mắn hắn còn chưa để Phương Lan Sinh phải chết. Xưa có kẻ sĩ nghiên cứu thuật thiên hồn, vọng tưởng tìm cách điều khiển luân hồi, để được sống mãi. Nhưng Tấn Lỗi không muốn sống mãi. Thứ nhất hắn biết mình không làm được thế, thứ hai cái gì không phải của hắn, hắn tuyệt không vọng cầu. Nếu muốn hỏi Tấn Lỗi là ai, không nên hỏi Phương Lan Sinh, mà phải hỏi hàng vạn bách tính lâu đời ở An Lục, hoặc Trà Tiểu Quai tinh thông chuyện giang hồ, hoặc hỏi toàn bộ âm hồn lệ quỷ oán khí không tán ở Tự Nhàn sơn trang, hỏi những người từng bị Tấn Lỗi tước đoạt mạng sống. Một vị minh chủ võ lâm mới hai mươi tuổi, chỉ bằng một thanh Bách Thắng đao nhuộm máu giang hồ, có lợi hại không? Cực kì lợi hại, nhưng Phương Lan Sinh hoàn toàn không biết những chuyện này. Bởi lúc Phương Lan Sinh bị nữ quỷ ở Tự Nhàn sơn trang điều khiển ý thức cũng là lúc Tấn Lỗi xuất hiện. Tấn Lỗi một lòng muốn tiêu diệt trở ngại vướng chân, làm sao để Diệp Trầm Hương mê hoặc. Phương Lan Sinh chỉ mơ hồ cảm giác thấy Tấn Lỗi mà thôi, mơ hồ thấy Hạ Văn Quân, biết mình kiếp trước là một nam tử mặc áo bào đen, có một sự muội. Chỉ thế mà thôi. Y thậm chí còn không biết Diệp Trầm Hương, không biết Diệp gia, hành trình trong Tự Nhàn sơn trang cũng là nghe đám người đồng hành thuật lại. Ân ân oán oán đời trước của Tấn Lỗi y cũng chẳng biết gì cả. Tấn Lỗi và Hạ Văn Quân, đối với Phương Lan Sinh chẳng khác nào một giấc mộng hoang đường, cái gì luân hồi, hay kiếp trước, mấy thứ này đều quá mức huyền nghi. Y chỉ là một người thường, sinh hoạt bình thường, trải qua những buồn khổ bình thường, căn bản không muốn tự chui đầu đi tìm những chuyện quá khứ huyền diệu kia. Nhưng tiếc rằng Tấn Lỗi lại không cho là như thế, hắn có chuyện chưa xong, chấp niệm chưa giải, đời hắn không thể thực hiện thì hắn tìm kiếp sau làm. Đối với hắn một kẻ tắm máu giang hồ mà nói, đến chuyện dời hồn khó như lên trời hắn còn dám làm, thì còn việc gì hắn không dám? Phương Lan Sinh thuận theo thì không nói, không thuận theo hắn tự có cách. Tôn tiểu thư dường như đang xấu hổ, nàng giống hệt Hạ Văn Quân, giọng nói cũng thế, ngay cả tính cách cũng không sai một li. Giọng nàng cực nhỏ, so với Hạ Văn Quân dường như còn yếu ớt hơn. “Ta… có phải giống ai mà công tử quen biết?” Tôn Nguyệt Ngôn thấp giọng hỏi, Tấn Lỗi không đáp ánh mắt đen kịt nhìn chăm chăm vào nàng. Ánh mắt này mang theo vài phần sát khí, rất nhanh trở lại vẻ mặt bình thường. “Bệnh của nàng, sao mà thành?” Tấn Lỗi dịu giọng. Tôn Nguyệt Ngôn lắc đầu, thân thể nàng từ nhỏ đã không tốt, những đại phu được mời tới xem đều nói những lời huyền diệu, có người nói nàng luân hồi thiếu một hồn một phách, nên mới yếu thế này. Tôn tiểu thư là người thấu tính đạt lý, nàng nói chuyện Phương Lan Sinh đào hôn, “Ta… kì thật ta hiểu chuyện nhân duyên không nên miễn cương… Nhưng… ta chỉ là mong được gặp công tử một lần… nói lòng mình với công tử một lần. Đến lúc đó, công tử không muốn nhận hôn sự này, ta… ta cũng không cưỡng cầu…” Tấn Lỗi nghe những lời này xong, nội tâm thiên biến vạn hóa, gương mặt trầm xuống. Chắc chắn là hắn không làm mặt lạnh cho Tôn Nguyệt Ngôn xem, mà hắn lúc này đang không biết nên dùng vẻ mặt gì đối xử với Hạ Văn Quân chuyển thế. Hắn lắc đầu với nàng, “Không được nghĩ lung tung.” Tôn tiểu thư vốn đã không hi vọng, hôm nay nghe thấy lời này phút chốc ngây ngẩn cả người. Tấn Lỗi hỏi Tôn Nguyệt Ngôn có biết đánh cờ không, Tôn Nguyệt Ngôn gật đầu vội nói, “Nguyệt Ngôn… đánh cờ không giỏi, nếu công tử không ngại, hiện giờ có thể…” Tấn Lỗi gật đầu, dung nhan Phương Lan Sinh dưới tác động của hắn cười rộ lên, “Ngày sau cùng so tài cũng không muộn.” Tấn Lỗi lợi dụng cơ thể Phương Lan Sinh ân cần hỏi thăm sư muội mình, bên kia Bách Lý Đồ Tô và Hồng Ngọc ngồi ở khách điếm, nghe ông chủ khách điếm kể chuyện ôn dịch ở Cầm Xuyên. Trong thành chết không ít người, mời bao nhiêu đại phu cũng chẳng ăn thua, ngược lại có mấy người đạo sĩ từ Hoành Sơn tự xưng là đệ tử tu tiên của Thanh Ngọc đàn, có cách trị bệnh này đã đem mấy người bị bệnh nặng đưa đi Hoành Sơn. “Thanh Ngọc đàn?” Hồng Ngọc nhăn mi, quay đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài có một tên dáng dấp người hầu hớt ha hớt hải chạy xộc vào chỗ ông chủ. “Ông chủ, hôm nay có thấy thiếu gia nhà tôi không?” Người nọ đầu đầy mồ hôi, vừa chạy đến đã mở miệng hỏi. Ông chủ sửng sốt, “Ôi Phương Tín, thiếu gia nhà cậu rời đây lâu rồi, ta đi đâu mà gặp được!” Người hầu tên Phương Tín nghe thế hốt hoảng, “Là do có người nói nhìn thấy thiếu gia nhà tôi xuất hiện ở cửa thành, kết quả bị… bị bà vú Tôn gia… tôi chạy chung quanh nghe ngóng tin tức, rồi chạy tới đây hỏi ông.” Hồng Ngọc nghe đến đây, từ bàn đứng dậy tiến lên hỏi, “Vị này… thiếu gia nhà cậu… có phải tên là Phương Lan Sinh?” Phương Tín trợn mắt nhìn Hồng Ngọc và Bách Lý Đồ Tô, phía sau còn có Tương Linh Tình Tuyết, hắn chẳng bao giờ nghĩ thiếu gia nhà mình ra ngoài lại quen biết một đám người… quái dị thế này… Nhưng giờ cũng không phải lúc quan tâm chuyện này, “Các vị đại hiệp, chẳng hay có biết thiếu gia nhà tôi đi đâu không, thật là đang ở Tôn gia?” Hồng Ngọc cười nói, “Sao cậu không đi tới Tôn gia, hỏi trực tiếp là biết.” Phương Tín vội lắc đầu nguầy nguậy, bộ mặt khiếp sợ có vài phần giống Phương Lan Sinh, “Người trong Phương gia… có ai lại tự vác xác đi gặp bà vú nhà họ…” Hồng Ngọc khẽ cười một tiếng, nhìn thấy bộ dạng nóng nảy của Phương Tín thì nói, “Chạy vội đi tìm thiếu gia như thế, trong nhà có chuyện gì? Phương Tín vội gật đầu, “Có chuyện quan trọng… chính là… có chuyện phiền lòng…” Bách Lý Đồ Tô khoanh tay trước ngực nhìn hắn, “Cứ nói đừng ngại.” Phương Tín nói, nhị tỷ Phương Lan Sinh không may cũng dính bệnh dịch, người nhà không có cách đành để nàng theo đám người đi Thanh Ngọc đàn. Người bị mang đi rồi, hắn trái lo phải nghĩ thấy mấy vị đạo sĩ không đáng tin lắm, chỉ cho bệnh nhân đi không cho mang một nha hoàn người hầu nào theo, nhìn sao cũng thấy mập mờ khiến người ta lo lắng. “Phương Tín chỉ là một kẻ hầu không thể làm gì, lão gia phu nhân lại không có nhà, cô già ở nhà cơm nước không màng, trong nhà một người làm chủ cũng không có, chẳng ai biết nên làm sao bây giờ.” “Thiếu gia về thì mong cậu sớm ra quyết định, tới Hoành Sơn một chuyến xem sao. Nếu không có chuyện gì thuận lợi mang nhị tiểu thư về là tốt nhất! Nhưng… mấy vị đạo sĩ kia thoạt nhìn thần bí vô cùng, tôi sợ thiếu gia tính tình nóng nảy…” Hồng Ngọc gật đầu, “Nếu hầu tử biết chuyện chắc chắn sẽ lên đường đi Hoành Sơn ngay thăm nhị tỷ.” Đoạn quay đầu liếc Bách Lý Đồ Tô, “Ngươi không cần vội, cứ từ từ chờ thiếu gia nhà mình về, tới lúc đó chúng ta sẽ cùng y tới Hoành Sơn, đừng lo lắng.” Phương Tín nhìn Hồng Ngọc như nhìn thần tiên tái thế, hết lời cảm ơn. Bách Lý Đồ Tô tựa người ở ván cửa, nghe Phương Tín mở miệng ba hoa chuyện này chuyện kia của thiếu gia nhà mình cho đám Hồng Ngọc nghe, nào là trù nghệ cao siêu, tâm tính lại tốt, sách đọc qua nhiều vô kể, đối xử với đám gia nhân cũng tốt vô cùng,… Hắn nói ngày càng ba hoa ngày càng nhanh, lộn xà lộn xộn, vậy mà Bách Lý Đồ Tô lại có thể nghe vào rõ từng câu từng chữ… Về Tôn gia tiểu thư, về hôn ước. Bách Lý Đồ Tô hít sâu một hơi, cảm giác trong lòng buồn phiền vô cớ. Mà Phương Lan Sinh đến Tôn gia đã hơn một canh giờ chưa thấy trở lại, buồn phiền lại càng thêm rầu rĩ.