“Đầu, đầu gỗ?!!” “Ngươi từ bao giờ ——” Phương Lan Sinh hoảng sợ hô, chỉ tiếc không đợi y nói hết Bách Lý Đồ Tô đã kéo tay y đứng dậy, quay đầu nhìn sơn đạo hẹp dài, hắn dùng tay che mưa trên đỉnh đầu Phương Lan Sinh, kéo y chạy vào con đường sâu hun hút. Mưa càng lúc càng to, rửa sạch mặt đường bùn đất, trơn trượt không có chỗ bám, Phương Lan Sinh chật vật theo chân Bách Lý Đồ Tô cả người dính nước mưa ướt đẫm, “Ngươi, xuất hiện từ bao giờ! Sao không lên tiếng, định dọa chết ta hả!!” Bách Lý Đồ Tô còn bị mưa táp vào dữ dội hơn, nước mưa đập vào mặt không ngừng lăn xuống. Hắn không để ý Phương Lan Sinh nói gì, chỉ một mạch chạy về phía trước. Trên trời có tiếng sấm sét, ánh chớp xẹt qua trong nháy mắt chiếu sáng đường rừng, Phương Lan Sinh đi phía sau Bách Lý Đồ Tô, lúc này nhìn thấy có một hang động cách đó không xa. Giờ y mới hiểu đầu gỗ muốn làm gì, dù sao đây cũng là nơi hắn lớn lên, so với y thì quen thuộc hơn nhiều. Hai người ướt sũng chạy vào trong hang động, Bách Lý Đồ Tô lau nước trên mặt, lui về phía sau tựa lưng vào tường, cúi đầu không nói. Phương Lan Sinh cúi đầu nhìn quần áo mình ướt sũng, vội vàng cởi áo ngoài ra. Y nhòm ra ngoài cửa động thăm dò, lại bị sấm sét trên trời dọa sợ, nước mưa đập trên hang động rơi xuống cửa động như tấm rèm, chảy xuống con đường dốc xuống. “Sao lại đột nhiên có mưa…” Phương Lan Sinh nhíu mày nói, y quay đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô, thấy đối phương đang nghiêng đầu nhìn đống cỏ khô được xếp như tổ chim trong động, không biết đang suy nghĩ gì. Phương Lan Sinh buồn bực ngồi xuống đất, kéo túi thư ẩm ướt, “…Khó khăn lắm mới tìm được ngươi, kết quả lại mưa, về thế nào bây giờ.” “Mọi người sẽ lo lắng lắm cho xem.” Tương Linh đứng ở gần cửa phòng, bên ngoài truyền đến tiếng sấm, nàng sợ hãi vội che hai tai lại. “Có sét đánh, mưa lại to, bí đao và Đồ Tô ca ca sao vẫn chưa về?” Hồng Ngọc đứng cạnh nàng, nhìn mưa to gió lớn bên ngoài, thầm nghĩ không biết hầu tử có ở cùng công tử. Nếu phải thì còn có thể ứng chiếu lẫn nhau, nếu không… Phương Lan Sinh ngồi trên mặt đất khô ráo, cởi ngoại sam ướt đẫm xuống kì thực đã bị cào không ra hình, có mang về cũng chẳng mặc được nữa. Lúc cởi ra không để ý động phải vết thương trên tay, đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh. “A…” Bách Lý Đồ Tô nghe thấy lúc này mới quay đầu. Hắn nhìn Phương Lan Sinh lầu bầu ngồi dưới đất, im lặng một lát mới đi tới. Nước mưa trên người chảy xuống thành một vũng, Bách Lý Đồ Tô quỳ một chân ngồi xuống trước Phương Lan Sinh, cúi đầu nhìn vết thương của y. Hắn lâu rồi không nói chuyện với Phương Lan Sinh, dù mỗi ngày đều cùng một chỗ, nhưng lời nói với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Rõ ràng từ sau khi rời Thanh Ngọc đàn, hắn có rất nhiều điều muốn nói, muốn giúp y, ít nhất là để hai người khi ở chung không cãi vã nữa là tốt rồi… Nhưng sau khi mẹ hắn sống lại nhiều chuyện ập đến, làm Bách Lý Đồ Tô chẳng còn hơi sức để tâm cái gì. Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, tám chín phần là mưa cả đêm không ngớt chắc chắn không thể về ngay được. Bách Lý Đồ Tô trầm ngâm ngồi trước mặt Phương Lan Sinh, trong tay cầm mặt nạ ngẩng đầu nhìn đối phương kinh ngạc nhìn mình. “Từ đâu mà bị thương?” Yên lặng một chốc, hắn mở miệng hỏi. Phương Lan Sinh nhìn Bách Lý Đồ Tô trước mặt… người này hai mắt bị nước mưa xối xuống như ngập nước, nhìn không biết có dễ nói chuyện hay không. Nghĩ thế trong lòng lộp bộp, y nhỏ giọng trả lời, “Trên đường đi… gặp tinh tinh…” Bách Lý Đồ Tô gật đầu, trên đường núi này có nhiều tinh tinh và khỉ, tuy hắn đi trên đường không gặp, không có nghĩa là Phương Lan Sinh cũng không gặp. Hắn giơ tay muốn nhìn vết thương của y, Phương Lan Sinh lại sợ mất mặt che áo không muốn cho hắn nhìn. Hai người ngẩn ra nhìn nhau, như thể xấu hổ vội đôi bên cúi đầu. Phương Lan Sinh lau nước trên mặt, cả người y đỉnh đầu dính nước, lông mi dính nước, theo gò má chảy xuống cằm, dọc theo cổ chảy vào bên trong áo, khó chịu cực kì. Bách Lý Đồ Tô đảo mắt nhìn gương mặt y hỏi, “Sao ngươi lại ra đây.” Phương Lan Sinh cúi đầu vặn góc áo ướt nước, cau mày, “Còn hỏi vì sao, ta lo cho ngươi chứ sao.” Bách Lý Đồ Tô nghe thế ngẩn ra, Phương Lan Sinh cũng phát giác hình như lỡ lời, vội chữa, “Không, không chỉ mình ta lo lắng, ngươi đừng hiểu lầm!” “Ngươi mấy ngày không ăn không uống, tối khuya còn chạy ra ngoài, sao không lo được.” “Tương Linh còn bảo ta, mọi người không ăn cơm là vì cơm ta nấu quá khó ăn…” “Không phải…” Bách Lý Đồ Tô lập tức cắt lời, Phương Lan Sinh ngẩng lên nhìn hắn lầm bầm, “Dù, dù cho cơm ta nấu khó ăn, cũng tốt hơn cơm Tình Tuyết với Tương Linh làm nhiều.” Y vò góc áo, ném ngoại sam bị rách sang một bên, “Nếu không phải khó ăn vậy sao ngươi không ăn. Đây không phải khiến mọi người càng lo thì là gì… được rồi, ngươi tìm được thứ mẹ ngươi thích ăn chưa?” Y nói rồi tự động nhìn vật Bách Lý Đồ Tô đang cầm trong tay, hắn vội vàng lắc đầu, chưa kịp phản ứng thì Phương Lan Sinh bỗng nhiên nhìn thấy mặt nạ gỗ trong tay hắn. “Đây là cái gì?” Mặt nạ nhìn không ra dạng nữa, mặt trên còn cắm hai cái lông chim rách rưới, Phương Lan Sinh cầm nó xem lung tung một hồi, áp vào mặt thông qua hai lỗ tròn trên mặt nạ nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô đang nhìn mình. Trong đáy mắt có điểm xấu hổ lúng túng, Phương Lan Sinh dù mệt mỏi nhưng vẫn cười rộ lên. “Đầu gỗ, không ngờ ngươi lớn rồi còn mang theo thứ đồ chơi này?” Không biết có phải Bách Lý Đồ Tô nghe lầm hay tại hắn mấy ngày qua mệt mỏi không còn phân rõ khẩu khí nói chuyện của người khác… Phương Lan Sinh trước đây mỗi lần nói chuyện với hắn không phải đậm mùi thuốc súng thì cũng là cãi vã. Còn bây giờ, lại nghe như… đang trấn an hắn. Tuy là cách trấn an cực kì ngốc nghếch. Bách Lý Đồ Tô lắc đầu không nói lời nào, lẳng lặng nghe Phương Lan Sinh một mình độc thoại. Phương Lan Sinh dựa lưng vào tường động, đem mặt nạ giơ lên đỉnh đầu, hỏi: “Đây rốt cuộc là cái gì?” “…Mặt nạ.” “Mặt nạ?” Phương Lan Sinh dù mệt mỏi muốn chết, cả người dính nước vẫn nhếch môi cười, “Phải, đúng là mặt nạ thật.” Bách Lý Đồ Tô hít sâu một hơi, có lẽ cũng vì vừa đói vừa mệt. Hắn nhắm mắt lại nhẹ giọng nói, “Trước đây, người trong thôn tin rằng mặt nạ có thể thông linh, nếu chôn mặt nạ dưới nơi cây cối sinh trưởng tốt thì có thể cảm ứng mộc linh.” “Mộc linh? Vậy thì làm sao?” “…Mộc linh có thể giúp người làm mặt nạ, hoàn thành hai tâm nguyện.” “Oa” Phương Lan Sinh kinh ngạc nhìn vào vòng cổ lông chim của Bách Lý Đồ Tô —— từng giọt nước trên nó nhỏ xuống, lẩm bẩm nói, “Có chuyện tốt thế thật ư…” Bách Lý Đồ Tô gật đầu, mở mắt ra cúi đầu nhìn Phương Lan Sinh, “Cả đời chỉ có một cơ hội… Ai cũng có thể thử.” Tiếng mưa bên tai vẫn không ngớt, đêm nay cả hai chắc không thể về. Phương Lan Sinh chớp mắt mấy cái, chộp lấy mặt nạ nhìn một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi đã ước chưa?” Bách Lý Đồ Tô lắc đầu. Phương Lan Sinh trợn tròn mắt, cười nói: “Tuy không biết có linh nghiệm không, nhưng phải thử xem sao chứ! Người chỗ ngươi đều nói là có thể, có khi lại là thật.” Bách Lý Đồ Tô sững sờ, nhìn Phương Lan Sinh đưa mặt nạ áp sát mặt mình rồi nhìn hắn nói. “Mộc linh ơi mộc linh, phù hộ cho mẹ đầu gỗ, mau ăn cơm mau sống tốt lại.” “Bằng không lại có người, nhìn mẹ không khỏe, cũng muốn đổ bệnh theo!” Bên ngoài động có tiếng sấm, chớp xẹt qua soi rõ từng gốc cây ngọn cỏ, xuyên vào bên trong động tối tăm, chiếu sáng con ngươi trốn sau mặt nạ đang nhìn Bách Lý Đồ Tô hắn. Y đợi thật lâu cũng không có ai trả lời, Bách Lý Đồ Tô không nói gì, cúi đầu nhìn Phương Lan Sinh một lát khẽ mím môi lại. Môi mấp máy, trên trời một đạo sấm sét đổ tới, ầm ầm xộc thằng vào màng nhĩ, Phương Lan Sinh ngẩn ra ngồi tựa ở vách động, để Bách Lý Đồ Tô ôm vào lòng. “Ngươi…” Bách Lý Đồ Tô ghé tai y nhợt nhạt nói, chỉ tiếc thanh âm quá thấp bị tiếng sấm đè lên. Cách qua lớp y phục, Phương Lan Sinh cảm giác tay đầu gỗ ôm hông mình thật chặt… trong chốc lát thì vội buông ra. Bách Lý Đồ Tô ý thức mình vừa làm gì nhất thời sợ run, đầu dán lên một bên mặt Phương Lan Sinh trở nên cứng ngắc. Phương Lan Sinh cảm giác mặt mình đỏ như thể vừa bị dìm vào nước sôi, khi Bách Lý Đồ Tô buông ra thì vội vuốt đầu quay mặt vào tường. *** “Đầu gỗ, ngươi… mệt đến mê man rồi đúng không… mau, mau nghỉ ngơi đi…!” Vẫn như cũ không có ai trả lời. Bách Lý Đồ Tô nghe tiếng mưa rơi bên tai, cổ họng giật giật nhưng không ra tiếng, hắn nhìn Phương Lan Sinh đang ngồi quay lưng với mình ở vách tường, rồi quay đầu nhìn bên ngoài động tối đen như mực… Phương Lan Sinh không nghe thấy động tĩnh gì, cứ tưởng đầu gỗ chạy đâu mất, nhìn lại thì thấy hắn ngồi ngay đằng sau mình, trong bóng tối làm y nhất thời hoảng sợ. “Ngươi sao không ——” Nói được phân nửa, Phương Lan Sinh tự giác ngừng lại. Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu lên. Đôi mắt màu máu nhìn thẳng Phương Lan Sinh, như dò xét Y là ai vậy… Đã hơn mười ngày hắn không nhìn thấy Phương Lan Sinh, mỗi lần hắn thức tỉnh, liền bị một cỗ lực lượng không biết từ đâu đánh trở về. Phương Lan Sinh dựa lưng vào tường, bị người đối diện nâng gáy hôn, hai tay cứng đờ nắm bả vai đối phương, quần áo ướt đẫm bị người nọ kéo ra. Mặt đất bẩn đầy bụi bặm, Bách Lý Đồ Tô quay đầu nhìn trời mưa to bên ngoài, rồi cúi đầu nhìn mặt đất ẩm ướt như thể quan sát tình hình nơi đây, ôm ngang Phương Lan Sinh lên đi sâu vào bên trong động. Ném Phương Lan Sinh lên đống cỏ khô, không để cho y kịp đứng lên đã có người lôi kéo hai chân y. Trước đây vốn là chuyện gần như đã thành thói quen, ngày hôm nay không hiểu vì sao lại thấy có điểm xa lạ. “Đầu gỗ… ưm…” Cánh môi giương ra bị người chặn lại, đầu gỗ hôn dọc từ trán xuống khóe môi rồi cằm Phương Lan Sinh, chuyển một đường xuống xương quai xanh —— thật lâu mới nhìn thấy người này, lâu đến nỗi Bách Lý Đồ Tô hắn tưởng như không bao giờ còn được thấy y nữa… Phương Lan Sinh bị đặt trên đám cỏ khô, quần áo cởi xuống, sắc mặt  hồng hào vốn vì đầu gỗ lúc trước đột nhiên ôm mình vẫn chưa mất đi, giờ ngày càng đỏ. Hai chân nháy mắt bị tách ra, người trên thân đè hông y đi vào. Phương Lan Sinh đau đớn kêu lên một tiếng, sau chỉ biết chịu đựng nhẫn nại, hai tay ôm chặt cổ hắn để đầu gỗ chuyển động. Phương Lan Sinh mệt muốn bất tỉnh, vốn không còn chút sức nào để kháng cự, nên chẳng hiểu nổi đầu gỗ hắn mấy ngày không ăn cơm lấy đâu ra sức lực mà hung hăng thế này. Ở dưới thân người nọ phát tiết một lần, Phương Lan Sinh hư nhược mặc cho người lăn qua lăn lại. Thanh âm khàn khàn, từng tiếng “Lan Sinh” rít qua kẽ răng, Phương Lan Sinh cắn chặt khớp hàm, gương mặt ma sát với cỏ khô để im cho đầu gỗ ra vào càng lúc càng nhanh… Trong thế giới quan của đầu gỗ, “Lan Sinh” là phương thức căn bản và duy nhất để trao đổi với thế giới bên ngoài. Phương Lan Sinh lúc này cũng chỉ nghe thấy tiếng đầu gỗ thở dốc bên tai cùng tiếng tim mình đập thình thịch, như thể bầu trời mưa bão bên ngoài kia là thế giới cách rất xa bọn họ. Đầu gỗ này cái gì cũng không hiểu, hắn sẽ không thương tâm, không khổ sở, dường như hắn vĩnh viễn chỉ có một hình dạng, một phương thức hành động. Chuyện gì cũng có thể nói cho hắn, bởi vì hắn nghe không hiểu, chuyện gì cũng không cần nói với hắn, bởi vì hắn đều nghe không hiểu… “Đầu gỗ… đầu gỗ…”  Đến cuối cùng Phương Lan Sinh gần như phát khóc, trán dán lên ngực Bách Lý Đồ Tô, hai tay bấu víu vai hắn, dưới thân vật thể nóng hổi gắng sức chen vào. Bách Lý Đồ Tô thỏa mãn bắn vào, Phương Lan Sinh cũng dùng toàn lực ôm chặt hắn, như thể tóm lấy cái phao cứu mạng khi rơi xuống nước. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, giữa hai chân còn lưu lại vết tích của Bách Lý Đồ Tô chảy dài. Phương Lan Sinh sắc mặt ửng hồng, tóc tán loạn trên tay đầu gỗ, vẫn bị hắn ôm chìm vào giấc ngủ.