Nửa đêm canh ba, có bàn tay từ sau lưng vói vào chăn, chui vào trong quần áo Phương Lan Sinh. Y chưa tỉnh táo hoàn toàn, mơ hồ mở mắt nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô đã đưa đầu lưỡi tới thăm dò môi mình. Môi đầu gỗ… có điểm cứng rắn… Phương Lan Sinh thở không thông, tay vươn ra ôm vai hắn. Một tay đầu gỗ luồn xuống cởi sạch quần y, tách ra hai chân, cắm vật nóng hổi đi vào. Phương Lan Sinh nhướn mày, chưa kịp phản ứng đã bị người đè mạnh xuống giường, ôm lấy mông y mạnh mẽ trừu sáp. “Ừm… đầu gỗ… đầu gỗ… nhẹ, nhẹ chút… ưm…” Cánh môi bị người chặn lại không rảnh rỗi phát sinh tiếng nỉ non, Phương Lan Sinh như mảnh vải ướt dán dính trên người Bách Lý Đồ Tô, y mơ hồ ôm chặt cổ hắn, nhớ tới câu nói của Bách Lý Đồ Tô hồi trưa “Ta muốn mẹ ta sống lại”, Phương Lan Sinh nghĩ mình biết quá ít về đầu gỗ, ít đến nỗi mỗi lần nghe chuyện về hắn đều cảm thấy vì hắn mà đau lòng them một chút. /chém/ Bách Lý Đồ Tô trán ướt mồ hôi, tóc mái ướt dán trên trán, dưới ánh nến phản quan lung linh. Thân thể hình thành thói quen thích ứng với loại hành vi ban đêm này, Phương Lan Sinh cúi đầu vùi vào cổ hắn, một lát khẽ ngẩng lên, mơ màng chủ động dán môi mình lên hôn hắn, ở dưới khẽ cọ người trên thân. Bách Lý Đồ Tô do ồn ào mà tỉnh lại, ngoài cửa có tiếng người. Hắn nhắm mắt rồi mở mắt lần nữa, quả nhiên vẫn nhìn thấy Phương Lan Sinh quần áo hỗn loạn nằm trong lòng mình —— hai tay y ôm hông hắn, gương mặt dí sát lồng ngực. Bách Lý Đồ Tô hít sâu một hơi, nháy mắt mấy cái đầu óc rối bời trống rỗng, cúi đầu nhìn cái quần bị kéo xuống quá nửa của mình. Phải biết rằng từ nhỏ tới lớn, Bách Lý thiếu hiệp chưa từng mang ý niệm không an phận với bất kì người nào, hành vi thân mật nhất với người khác mà hắn nhớ được là hồi nhỏ được sư tôn ẵm về Côn Lôn sơn. Sau này lớn lên, quá lắm cũng chỉ cùng cô nương nhà người ta nắm tay —— dù là thế, phải lấy lí do “Khu trừ sát khí” hắn mới có thể tạm chấp nhận. Mà hôm nay cùng Phương Lan Sinh… Mỗi ngày mở mắt đều thấy mình ôm đối phương thật chặt, quần áo y xộc xệch hỗn loạn. Mà chính hắn, có lúc mặc quần, có lúc ngay cả quần cũng kéo xuống. Bách Lý công tử năm nay đã mười bảy cái xuân xanh, tự biết quần mình kéo xuống có ý vị như thế nào, khi còn ở Thiên Dung thành hắn từng đi hỏi sư tôn, vì sao tiểu huynh đệ của mình ban đêm lại chảy ra thứ chất lỏng màu trắng. Sư tôn lúc đó lạnh mắt quát hắn “Hồ đồ!”, Bách Lý Đồ Tô không còn cách nào khác đành chạy đi hỏi đại sư huynh. Đại sư huynh khi đó đã rất cao, nghe Bách Lý Đồ Tô hỏi thì nháy mắt mặt hơi đỏ, ánh mắt kinh ngạc. “Nam nhi tự nhiên đều như vậy, không có gì phải thắc mắc. Nhưng cần kiềm chế nhẫn nại.” Tiếp thu lời giải thích nửa vời này, Bách Lý Đồ Tô chỉ biết tiểu huynh đệ biểu thị cho tôn nghiêm và ý tứ cấm kỵ nào đó. Cứ đến ban đêm nó không an phận, phản ứng đầu tiên của hắn là “Nó lại hồ đồ”, thứ hai là “Nam nhân nào cũng vậy, phải kiềm chế” /tu tiên khổ quá =)))))))/ Tâm tình hoài xuân này khi còn ở Thiên Dung thành, đối với Bách Lý Đồ Tô mà nói chẳng phải điều gì to tát đáng bận tâm. Nhưng giờ có thiếu niên nằm trong lòng, bên dưới quần áo hỗn loạn, Bách Lý Đồ Tô có muốn tránh cũng tránh không được mình suy nghĩ linh tinh… Chưa bao giờ hôn ai, ngay qua ôm cũng chưa, Bách Lý thiếu hiệp tới giờ mới hoài nghi có phải mình đã quá lạm dụng chiếm tiện nghi của Phương Lan Sinh —— Nhưng mà đây là một nam nhân, còn Bách Lý Đồ Tô đến chiếm tiện nghi một cô gái thế nào còn không biết nên cũng không hề biết mình đã làm gì với y, chỉ là cục diện này… Hắn vừa trầm tư suy nghĩ vừa chỉnh lý y phục mình, khi hắn ôm lấy kiếm ở đầu giường, nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa, “Tô Tô, Lan Sinh, hai người còn chưa dậy à?” Phương Lan Sinh ở trong chăn dụi mắt, vừa mở ra đã thấy cặp mắt đen láy từ trên cao lom lom nhìn mình, làm y giật mình sợ đến nỗi rúc hẳn vào trong chăn. “Đầu, đầu gỗ!” Y chui người vào chăn, buồn bực mắng, “Mới sáng sớm đã hù dọa nhau!” Bách Lý Đồ Tô ngồi bên giường, khoanh tay trước ngực nhìn Phương Lan Sinh chui vào chăn mặc quần áo, y mặc quần áo bao lâu, người ngoài gõ cửa bấy lâu, Bách Lý Đồ Tô cũng không lên tiếng mặc kệ tiếng gõ cửa bên ngoài. “Đầu gỗ ngươi…” Phương Lan Sinh rốt cuộc mặc quần áo xong, chui ra khỏi chăn, cau mày phiền phức nói, “Ngươi không thể lên tiếng, bảo bọn họ đừng gõ nữa được à!” Lúc mở cửa ra, Phương Lan Sinh áo quần chỉnh tề đứng trước cửa, gương mặt điểm hồng, tóc còn rối. Trong lòng còn nhớ mới tỉnh dậy đã thấy Bách Lý Đồ Tô ở khoảng cách gần như vậy ruột gan hoảng hốt, lại chẳng có chỗ nào phát tiết. Bách Lý Đồ Tô đứng sau hắn, nhìn người bên ngoài, “Có chuyện gì?” Phong Tình Tuyết và Tương Linh đợi lâu bên ngoài, đột nhiên thấy cửa mở thì hoảng sợ, “Hai người, hai người sao mãi mới mở cửa…” Phương Lan Sinh đỏ mặt vội nói, “Đều tại đầu gỗ, nếu không phải hắn ——” “Sao lại tại ta?” Bách Lý Đồ Tô hỏi. Phương Lan Sinh nghiêng đầu sang chỗ khác, thầm nghĩ ai bảo tại ngươi đêm qua… Ngoài miệng lắp bắp, “Ngươi sao không gọi ta dậy sớm?” Bách Lý Đồ Tô nghiêng đầu, “…Ngươi đâu bảo ta gọi ngươi dậy.” Hai người mỗi người một câu, Phong Tình Tuyết và Tương Linh đứng nhìn, Phong Tình Tuyết đột nhiên phán, “Lan Sinh cùng Tô Tô… hình như rất thân thiết…” “Ai thân với hắn!” Phương Lan Sinh thẹn quá hóa giận, xoay người muốn chạy, dây cột tóc buộc lỏng phía sau rơi xuống, lượn lờ rồi sà xuống mặt đất. Bách Lý Đồ Tô gật đầu với hai người còn đang trợn mắt há miệng trước mặt, “… Đúng là không thân.” Hắn nói, được một lát hỏi, “Sáng sớm tìm ta có chuyện gì?” Tình Tuyết và Tương Linh vốn chỉ định tìm hai người ra ngoài ăn điểm tâm, nhìn bộ dạng Bách Lý Đồ Tô lúc này cũng chẳng biết nói cái gì, cả hai đều cảm giác như thể tự dưng gây tai họa nào đó, vội vã xua tay. Bách Lý Đồ Tô gật đầu, xoay người đi tới hành lang Phương Lan Sinh vừa chạy đi, trên đường khom người nhặt dây cột tóc vốn rơi dưới đất lên. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua rồi siết chặt trong tay, đi theo phương hướng Phương Lan Sinh vừa biến mất. Khi cả đám Phong Tình Tuyết tới boong thuyền thì Phương Lan Sinh đã ngồi ăn cơm, Bách Lý Đồ Tô nhận lấy một cái bánh bao Diên Mai đưa cho, tay phía dưới nắm lại như do dự, liếc mắt thì thấy Phương Lan Sinh trong miệng đầy đồ ăn, nỗ lực nhai ngấu nghiến. Tình Tuyết ngồi trên bàn cơm nhỏ giọng hỏi Hồng Ngọc, nếu Lan Sinh và Tô Tô không hợp nhau, sao một người không đổi phòng với đại ca nàng? Hồng Ngọc cười cười chưa nói, Phương Lan Sinh nghe thế, trong miệng đầy bánh bao vẫn há ra hỏi sao lại xếp cho mình với đầu gỗ ngủ cùng phòng. Hai người không hợp, ngủ sẽ không ngon vân mây gì đó. Y cau mày, dường như rất không vui, tóc lộn xộn thả sau gáy, lúc này mới phát hiện không thấy dây cột tóc của mình đâu bèn vuốt đầu đảo mắt nhìn chung quanh. Tương Linh cũng hỏi vì sao. Hồng Ngọc nói, đây là chủ ý của công tử, mọi người không nên hỏi nhiều. “Là Đồ Tô ca ca…” Tương Linh kinh ngạc quay đầu, Phương Lan Sinh cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, Bách Lý Đồ Tô cũng đang lạnh lẽo nhìn y. “Hừm, sao Tô Tô lại muốn cùng phòng với Lan Sinh? Nếu đã không hợp…” Sáng sớm không có vấn đề gì nói, Tình Tuyết lại tiếp tục khai thác vấn đề. Phương Lan Sinh ngây ngốc nhìn Bách Lý Đồ Tô, y cứ nghĩ là do mọi người sắp xếp loạn, không ngờ… lại là đầu gỗ hắn… “Vậy, vì… vì sao…” Phương Lan Sinh nháy mắt có điểm sợ, nhỏ giọng lẩm bẩm, thấp thỏm nhìn người đối diện biểu tình vạn năm không đổi. Bách Lý Đồ Tô không đáp, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Lan Sinh ra hiệu “Ngươi thích cứ nói đi.” Phương Lan Sinh đầu óc chậm chạp, da mặt lại mỏng, đợi tới khi gương mặt chậm rì đỏ bừng hết lên Bách Lý Đồ Tô cũng đã ăn điểm tâm xong rồi. Hắn uống một ngụm trà rồi cầm kiếm đứng dậy. Hướng Thiên Tiếu cười hỏi Bách Lý tiểu ca đã no rồi ư? Bách Lý Đồ Tô gật đầu, hỏi Hướng lão bản thuyền đã đi tới đâu rồi? Hướng lão bản rít thuốc, nhíu mày một cái, “Mất một ngày rưỡi nữa là ra biển sâu.” Phương Lan Sinh ăn xong thì ra hành lang đi dạo, đi hai vòng cũng không thấy cái dây cột tóc của mình. Y lại chạy về phòng, ngồi trước cửa đọc sách. Đến trưa, có người từ đằng xa đi đến, không phải đầu gỗ thì là ai. Phương Lan Sinh vội ngồi dịch sang một bên, không muốn nhìn mặt hắn nên y chúi cả mặt vào trang sách, thầm niệm đầu gỗ đi vào không thấy mình, không thấy mình. Ai ngờ Bách Lý Đồ Tô lại đứng cạnh cửa, từ trên cao nhìn y bộ dạng tóc tai bù xù. Mảnh vải xanh nhạt từ trên không trung rơi xuống đầu Phương Lan Sinh, y trợn mắt nhìn vươn tay kéo nó xuống, không phải của mình thì của ai. Y quay đầu nhìn đầu gỗ, thấy hắn nhìn mình thì vội rụt đầu. Tới xế chiều, Bách Lý Đồ Tô nằm trên giường, đầu gối lên hai tay. Phương Lan Sinh cứ tưởng hắn đã ngủ rón ra rón rén đi vào phòng, nhưng khẩn trương quá chân thì đá ngã ghế, tay thì đụng phải chén trà, âm thanh ồn ã. Bách Lý Đồ Tô nghe thấy âm thanh này, hô hấp đột nhiên không còn trầm ổn nữa, trong ngực mơ hồ phập phồng, chỉ có thể âm thầm khắc chế. Hai người suốt buổi chiều không ai nói câu gì, đến Phương Lan Sinh một người ồn ào hay nói hôm nay ở cùng Bách Lý Đồ Tô cũng thành câm điếc, Bách Lý Đồ Tô thì càng không nói câu gì, ngồi trên giường lôi kiếm ra lau đi lau lại, thỉnh thoảng liếc mắt về phía Phương Lan Sinh, thấy đối phương ngồi quay lưng, vùi mặt vào trang sách. Tới cơm tối Tương Linh chạy đi gọi hai người. Phương Lan Sinh ăn xong chạy đi chơi ở boong thuyền với Tương Linh. Tương Linh lại hỏi chuyện đóa mai bằng đồng, Phương Lan Sinh giả ngu không nghe thấy. Tới gần đêm về phòng, Phương Lan Sinh ôm sách trong tay, bất an leo lên giường. Đầu gỗ ban đêm tới sớm, khi đó Phương Lan Sinh còn chưa ngủ. Y co quắp trên giường thở phì phò, đầu gỗ dưới thân dùng lực, được một lát bắt đầu chuyển động thêm nhanh. Bách Lý Đồ Tô quỳ trên giường, vừa thâm nhập vào người Phương Lan Sinh vừa ôm y khỏi giường. Phương Lan Sinh ôm chặt cổ hắn, phía dưới cắn nuốt càng sâu âm thanh nức nở càng lớn. Trang sách xem cả ngày rơi xuống mặt đất, bị quần áo vùi lên. Bách Lý Đồ Tô thở dốc cúi đầu chặn môi Phương Lan Sinh, đôi mắt đỏ màu máu phản chiếu có mình một hình bóng run rẩy. “Đầu gỗ… đầu gỗ…A…..” Đầu gỗ nâng y áp trên tường, tấm lưng trần Phương Lan Sinh trực tiếp đè trên mặt gỗ, phía trước Bách Lý Đồ Tô công thành đoạt đất khiến khắp người bị cảm giác kì dị xâm chiếm ăn sâu vào tủy cốt. Phương Lan Sinh còn chưa kịp thích ứng, y hoảng hốt vòng tay ôm chặt lưng đầu gỗ, cái trán gắt gao đè trong ngực hắn. Bách Lý Đồ Tô từ từ tăng nhanh tốc độ trừu sáp như thể muốn bức Phương Lan Sinh phát điên, y há miệng run rẩy cầu xin, ánh mắt oánh oánh lệ. “Chậm… từ từ một chút… Đầu gỗ… Ừm, đầu gỗ…” Chớp mắt đầu gỗ cúi xuống chặn miệng y, Phương Lan Sinh bên dưới bị đánh úp, thần trí đã bay đi đâu. Vật nóng hổi giữa hai chân chuyển động càng nhanh, Phương Lan Sinh trợn tròn hai mắt mà mơ hồ nhìn người trước mặt. Không bao lâu sau Bách Lý Đồ Tô bắn vào, dịch thể nóng bỏng nhất loạt tấn công vào chỗ sâu trong cơ thể, Phương Lan Sinh giương môi bị người chặn lại, huyệt động đằng sau co rút siết lại như thể cố sức bao lấy hạ thân chưa rút ra khỏi cơ thể. Miệng huyệt cố đóng chặt cũng không ngăn được dịch thể từ bên trong chảy xuôi ra ngoài, Phương Lan Sinh co rúm dựa vào người đầu gỗ thở dốc, hốc mắt y đỏ bừng oánh nhuận lệ quang đảo quanh không ngừng, cố gắng chịu đựng nam căn đối phương vẫn ở trong người. Không biết đầu gỗ ngốc hắn có nhận ra Phương Lan Sinh đã khác. Từ trốn tránh và chống cự của trước đây dần biến thành thừa thụ, thời điểm đau đớn nhất Phương Lan Sinh cũng không còn cắn răng tự mình tự chịu nữa mà vòng tay ôm Bách Lý Đồ Tô, mở miệng nói với hắn “Chậm lại.” Phương Lan Sinh đương nhiên không hề ý thức được điều này, bị lăn qua lăn lại phát mệt nhắm hai mắt, ủy khuất chỉ biết vùi đầu vào ngực đầu gỗ. Giữa hai chân bị Bách Lý Đồ Tô dùng sức xỏ xiên, làm Phương Lan Sinh đến hô hấp cũng không trọn vẹn. Cuối cùng y vẫn khóc, dù cảm thấy mất mặt vẫn không nhịn được. Ngày hôm sau tỉnh lại mắt sưng vù, Phương Lan Sinh dụi mắt ngồi dậy, nhìn thấy đầu gỗ còn nằm bên cạnh, vẫn còn đang ngủ. “Đầu gỗ đáng chết…” Phương Lan Sinh mắng một câu, đỡ thắt lưng, “…Hỗn đản… giờ ta đi đứng kiểu gì…” Y ngồi trên giường mặc quần áo, Bách Lý Đồ Tô phía sau Phương Lan Sinh chậm rãi mở mắt, nhìn tấm lưng trần đối phương đầy vệt ứ đọng như thể bị ngón tay bấm vào, màu xanh nhạt từ ngoài cửa tàu bắn vào, chiếu lên người Phương Lan Sinh khiến sắc da càng tái nhợt xanh xao. Nhìn qua… không ngờ… không khó coi lắm… Bách Lý Đồ Tô yên lặng nắm chặt tay, mím môi nhắm mắt lại, nghĩ giả bộ tiếp tục ngủ. Phương Lan Sinh không hay biết gì, mắt nhắm mắt mở mặc quần áo rồi vịn giường đứng lên mặc quần. Mông trần lộ ra ngoài, chậm rãi giơ chân mặc quần, Bách Lý thiếu hiệp nằm trên giường không nhịn được lại mở mắt… Phương Lan Sinh mơ màng mặc quần áo, đột nhiên nghe có tiếng động đằng sau. Y quay đầu lại kinh ngạc phát hiện Bách Lý Đồ Tô chẳng biết đã tỉnh từ bao giờ, ngồi trên giường nhìn mình. “Hả!” Khẽ hô một tiếng, Phương Lan Sinh đặt mông ngồi xuống định kéo chăn che người, Bách Lý Đồ Tô cùng lúc bật dậy, không dám quay đầu nhìn Phương Lan Sinh, đưa tay bưng mặt không biết là che mũi hay che miệng, một mạch chạy ra khỏi phòng. Phương Lan Sinh trong ấn tượng của Bách Lý Đồ Tô chính là lắm lời, gia cảnh tốt, dễ nổi giận, thích tìm Bách Lý Đồ Tô gây chuyện… biết vá y phục, biết nấu cháo, nhưng ngốc, công phu thì dở, đầu óc không tập trung, nói chung là cần có người bên cạnh trông chừng… Nếu còn muốn thêm nữa, thì chính là người “Cả ngày giảng chuyện trên trời dưới biển, lúc cãi nhau cũng cực kì sung sức hơn người.” Nhưng ngày hôm nay… không còn lớp y phục tầng tầng bao quanh thân thể, cả người trơn trụi mỗi ngày đều ngủ cùng hắn. Dù sao Phương Lan Sinh cũng là thiếu gia được sống sung sướng từ nhỏ, thân thể so với nam nhân thông thường thì tinh tế mềm mại hơn nhiều, dù bề mặt còn vết ứ đọng dọa người vẫn đủ làm Bách Lý Đồ Tô chấn kinh. Đây giống như… Bách Lý Đồ Tô chán nản ngồi ở một góc phía đuôi thuyền. Hắn chẳng biết nên nói thế nào, nghĩ tới nghĩ lui thì so sánh Phương Lan Sinh với quả trứng gà luộc bóc vỏ trắng trơn… Phương Lan Sinh không mặc gì đứng bên giường, nhìn tổng thể tuyệt đối không ngốc… trắng trắng mềm mềm… rất khả… Có một giọng nói nho nhỏ từ trong lòng hắn bột phát, rất… khả ái… Bách Lý Đồ Tô bưng mặt, ngồi trốn sau cái rương, sắc mặt dần tái mét. Chỉ là một bóng lưng, chỉ thấy một bóng lưng, việc này khiến Bách Lý Đồ Tô không chấp nhận được. Hắn nghĩ tới mình cùng Phương Lan Sinh không mặc gì ngủ cùng nhau trên giường một đêm, cả người sợ run nghĩ không thể cứ tiếp tục như vậy nữa. Cũng không phải lần đầu tiên mở mắt nhìn thấy Phương Lan Sinh không mặc quần áo, nhưng lần này Bách Lý Đồ Tô lại phản ứng rất mạnh. Bởi dường như trong mắt hắn, Phương Lan Sinh giờ không phải một quả bí đao, một kẻ ngốc nữa, mà trở thành… thành một… Bách Lý Đồ Tô không dám nghĩ sâu nữa, liều mạng lắc đầu. Sao lại nghĩ Phương Lan Sinh khả ái… Nhất định là mình… mình nhìn lầm… …Sao lại là khả ái, y rất ngốc, lại lắm lời… Bách Lý Đồ Tô nghĩ thế ôm kiếm từ dưới đất đứng lên, thở dài xoay người ra khỏi góc thuyền, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Phương Lan Sinh cúi đầu từ trong phòng bước ra. Phương Lan Sinh ngẩng đầu dừng chân, sờ sờ đầu, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn trời, được một lát như cảm ứng được có người đang nhìn mình, chậm chạp quay đầu… Bách Lý Đồ Tô vội nghiêng người, chui lại trốn vào sau cái rương thở dốc, sắc mặt càng trở nên khó coi. Phương Lan Sinh nghĩ, hỏng rồi, không biết đầu gỗ buổi sáng có nhìn thấy gì không nữa… Y ngồi trên boong thuyền nhìn trời, hai chân mỏi nhừ, thân thủ vươn tay xoa cổ chân. Nhìn thấy thì sao, dù sao… cũng không phải chưa từng nhìn… Coi như hôm nay cho hắn nhìn toàn bộ? Phương Lan Sinh da mặt mỏng phút chốc đã đỏ ửng, vội bưng mặt, thầm nghĩ cứ tiếp tục cùng phòng với đầu gỗ, thật muốn dứt ra… Nhưng nếu không ở cùng… Quên đi… tốt nhất là cứ nghe hắn… Phương Lan Sinh lầm bầm một lúc, tay vẫn xoa chân, tính toán không biết có thể thương lượng với đầu gỗ hắn một chút, bảo hắn lần sau nhẹ nhàng một chút… Nếu cứ tiếp tục thế này, đến tiên sơn cần đánh nhau, y vác bộ dạng không nhúc nhích được này đi để làm cái gì… Sai…! Phương Lan Sinh vỗ đùi cái đét! Phương Lan Sinh a Phương Lan Sinh, ngươi da mặt thật dày! Để đầu gỗ khi dễ cho cả người không đi lại được, còn có mặt mũi nhớ lại, không đáng làm nam nhân…! Một bên tự tổng sỉ vả mình, một bên vì xấu hổ mà ôm đầu gối đầu rúc vào trong. Bách Lý Đồ Tô đằng xa lẳng lặng nhìn, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt vì đáy lòng phức tạp mà càng sầm lại vặn vẹo. Đúng lúc này… Sàn thuyền đột nhiên chấn động, Bách Lý Đồ Tô đoán thuyền đụng phải một khối đá lớn, hắn xoay người nhìn phía sau boong thuyền, đột nhiên trên thuyền nghe thấy một tiếng la hốt hoảng. “Aaaaa!” Đằng trước là tiếng hét chói tai của nữ, Bách Lý Đồ Tô tóm chặt bên rương trước mặt, tầm mắt vì chấn động mà choáng váng, hắn thấy Phương Lan Sinh dựa cạnh boong tàu, ôm đầu lảo đảo đứng, trong mắt hoảng loạn lẩm bẩm, “Lật, lật thuyền rồi ư?!” “Đừng sợ! Đại ca! Có ổn định được không?” “Bà nó, không giữ được…” Trong biển lớn xuất hiện vóng xoáy, nháy mắt nuốt trọn con thuyền Luân Ba. Bách Lý Đồ Tô sốt ruột chạy tới boong thuyền, theo bản năng tóm chặt tay người nọ, thân thủ kéo về phía mình.