Edit & Beta: Hann Đối với mấy câu như lông cừu không ấm bằng chăn gấm mỏng, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, thấp giọng lặng lẽ thì thầm mà người ngoài vẫn luôn đỏ mặt vội vàng tránh né này, Tô Nam vẫn luôn cảm thấy mấy thứ này khá có ẩn ý. Nhưng lúc cô vì giả say mà bị Hàng Chính vác về nhà nghỉ rồi ném lên giường, cô cảm thấy nụ cười của anh còn đầy ẩn ý hơn nhiều so với mấy câu nói đó… “A Chính…” Tô Nam kéo áo khoác ngoài của Hàng Chính, nịnh nọt nở nụ cười: “Anh làm gì thế hả…” “Em.” Hàng Chính rất khí phách đáp lại cô một chữ. “… Cái gì hả?” “Em nghe không hiểu sao?” Hàng Chính sờ soạng cô rồi nói: “Vậy thì chúng ta vẫn nên gắng sức một chút đi.” Có một câu nói rất đúng là “Chỉ biết lý thuyết thôi thì rất nông cạn, muốn biết gì thì phải tự mình thực hành thử.” Đối với Hàng Chính mà nói, những đoạn văn trong mấy cuốn tiểu thuyết anh đã đọc đó phải vận dụng vào thực tế như thế này thì mới thú vị được. Dù sao đã nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn làm một c nam, đây là lần đầu tiên anh có cơ hội đùa giỡn thế này với một cô gái. Thế nên đương nhiên anh muốn vận dụng những thứ đó vào thực tế một chút, cũng thuận tiện thể hiện ưu thế của người đàn ông như anh một chút mới được, đúng là có hơi vô liêm sỉ. Nhưng thiếu tá Hàng thân là một quân nhân, anh cũng muốn làm mấy việc luyện tập thể chất thế này vào đêm tân hôn. Tuy nhiên vì thiếu kinh nghiệm thực tế, lúc muốn rút tay về thì thiếu tá Hàng mới phát hiện đã không kịp nữa rồi. …. Đây là ranh giới tỉnh lược… Nói chung vào buổi đêm nóng rực đó, hai người vẫn chưa chọc thủng lớp giấy cửa sổ cuối cùng. Mà chuyến du lịch Lệ Giang cũng sắp đến hồi kết thúc. Cố Quyền Đông muốn đến Lệ Giang tìm tình yêu nhưng cuối cùng vẫn không tìm được cô gái nào đáng tin cả. Vì đã đến bước đường cùng nên anh ta mua rất nhiều đặc sản bánh hoa tươi của Vân Nam để hối lộ Tô Nam, nhờ cô giới thiệu bạn gái cho mình. Lúc đầu cô không muốn đồng ý nhưng vì sự mê hoặc của bánh hoa tươi, cô đã bị thuyết phục. Ban đầu chuyến du lịch tự túc chỉ có hai người, khi về nhà thì lại thành ba người. Cố Quyền Đông mặt dày đòi nhất định phải về bằng xe của Hàng Chính, lý do là vì vé xe lửa quá đắt, vả lại còn phiền nữa, không đáng. Còn Hàng Chính thì không nói gì, anh chỉ thờ ơ bảo Cố Quyền Đông nộp phí đi đường với đổ xăng hai lần. Cố Quyền Đông ôm ví tiền khóc không ra nước mắt, còn tưởng rằng ngồi xe anh về nhà có thể tiết kiệm chút tiền, nào ngờ anh lại thiếu tình người như vậy, khổ quá khổ tui quá mà… Chuyến du lịch lần này rất vui vẻ, ngoại trừ giấc mộng kia của Tô Nam thì tất cả những thứ còn lại đều rất vui vẻ. Nhưng suy cho cùng giấc mơ chỉ là giấc mơ, tuy rằng khi đó cô rất sợ hãi nhưng sau khi tỉnh lại, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như ban đầu, vẫn rất hoàn hảo. Tốc độ lái xe của Hàng Chính vẫn chậm như trước khiến Cố Quyền Đông với cái mông như bị đâm phải đinh ở bên cạnh cứ muốn cướp chỗ của anh để cầm lái. Lúc Cố Quyền Đông nhao nhao muốn thử, giọng nói lạnh lùng của Hàng Chính vang lên. “Nam Nam ở sau đang ngủ. Anh lái nhanh quá sẽ khiến cô ấy tỉnh giấc.” Một câu nói ấy của anh đủ khiến Cố Quyền Đông nổi cả da gà, một lát sau anh ta mới hồi phục tinh thần, cảm thán nói một câu: “Đại ca, anh có phải là đại đội trưởng nghiêm túc lúc em còn là tân binh năm đó không vậy?” “Đương nhiên.” Hàng Chính nhìn qua gương chiếu hậu, Cố Quyền Đông không còn là cái người hay làm càn làm bậy như khi đó nữa rồi: “Cậu cũng đã trưởng thành rồi, tôi không thể dịu dàng hơn một chút được sao.” “Con người mà, ai cũng sẽ biến thành người khác khi va phải tình yêu mà thôi, quả nhiên không sai.” Cố Quyền Đông cười cười tiếp tục nói: “Không biết lúc em gặp được tình yêu thì có thay đổi thành một người khác với bây giờ không nữa.” “Sẽ thôi.” Hàng Chính nhìn con đường thẳng phía trước, giọng nói đột nhiên mềm mỏng hơn rất nhiều: “Chỉ cần cậu yêu cô ấy thì cậu sẽ tự động bằng lòng làm tất cả vì cô ấy thôi.’ Cố Quyền Đông không nói lời nào, chỉ cúi đầu cười cười rồi nghịch cái mũ len, hoàn toàn chính xác, bây giờ anh ta đã không giống với lúc còn làm lính nữa rồi. Năm đó anh ta rất phóng khoáng tự do, không bị gò bó cũng như không chịu để cái gì vào mắt cả. Nếu cho anh ta cơ hội thì anh ta cũng muốn đi đọ sức với Thiên vương một phen ấy chứ. Khi ấy ánh mắt của anh ta rất kiêu ngạo, vào ngày mà Hàng Chính nhìn thấy anh ta, anh đã nói rằng tên nhóc Cố Quyền Đông này có tố chất quân sự rất tốt, chỉ là tính khí có hơi kém. Khi đó, quân hàm của Hàng Chính vẫn còn là Thượng úy, anh quan sát anh ta từ trên xuống dưới rồi vỗ vai anh ta một cái, nói: “Tên nhóc này không hợp với quân đội.” Khi đó anh ta thấy không phục, tố chất quân sự của anh ta rất cao, bạn bè chiến hữu và tiểu đội trưởng cũng đối xử với anh ta rất tốt, người đại đội trưởng này dựa vào gì mà bảo anh ta không hợp với quân đội chứ. Thật ra anh ta rất muốn phản bác vị đại đội trưởng này nhưng lúc anh ta ngẩng đầu đối diện với đại đội trưởng, anh ta nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh không dao động của Hàng Chính, dường như trong lòng anh không hề để tâm đến bất kỳ thứ gì cả vậy. Người ta luôn nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng từ trong đôi mắt của vị đại đội trưởng này, anh ta hoàn toàn không thể nhìn thấy cái tâm hồn đó. Hàng Chính không có chút cảm xúc nào, dù rằng anh vẫn đang nở nụ cười nhưng trong đáy mắt vẫn không hề hiện lên chút ý cười nào. Nhưng bây giờ thì sao? Trong ánh mắt của anh có ánh sáng có sự dịu dàng, anh đang ngồi lái xe ở bên cạnh, ngón tay thon dài nắm chặt lấy vô lăng một cách bình ổn, đôi môi mím chặt cong lên hình vòng cung. Cố Quyền Đông quay đầu lại nhìn cô gái đang ngủ say sưa ở hàng ghế phía sau. Bởi vì cô nên anh mới thay đổi như vậy. Cô nên cảm thấy hãnh diện và tự hào. Cố Quyền Đông thầm nói trong lòng với Tô Nam như vậy. Bên ngoài cửa sổ, những ngọn núi dần hòa mình vào với bóng đêm. Hàng Chính lái xe đến một thị trấn gần đó để chuẩn bị ăn cơm tối rồi tiếp tục đi. Lúc này Tô Nam đã tỉnh lại, cô trừng mắt nhìn ánh đèn sáng trưng bên lề đường. “Hàng Chính, cái này cái này, cái này thơm thật.” Tô Nam chỉ vào một quán cơm buôn bán rất đắt khách ở bên kia đường. Anh nhìn một chút, cảm thấy tạm ổn nên lái xe đậu ở ven đường rồi dẫn Tô Nam đang chảy nước miếng đầy miệng với Cố Quyền Đông trông như không muốn ăn gì vào quán cơm. Thật sự nơi này rất đông khách, nhân viên phục vụ xuyên qua các gian bàn để bưng đồ lên cho khách. Ba người Tô nam tìm một chỗ để ngồi xuống, sau đó cô cảm thán nói: “Bình thường em cũng phải vội vàng như vậy đấy.” “Cô không nghĩ đến chuyện đổi công việc sao?” Cố Quyền Đông rót nước trà cho cô rồi hỏi. “Tạm thời chưa nghĩ đến, bây giờ tôi đang rất vui vẻ, tiền kiếm được cũng khá đủ, cuộc sống cũng coi như ổn định, cứ đi một bước nhìn một bước thôi.” “Không có khí thế.” Hàng Chính nâng ly trà lên uống một ngụm: “Con người ta thường đi đến chỗ cao, nước thường chảy xuống chỗ thấp. Mọi người đều muốn tiến bộ, sao tư tưởng của em luôn là là dậm chân tại chỗ vậy.” “Có anh thì tốt rồi mà, em cần gì phải lo lắng~” Hàng Chính vừa muốn nói chuyện thì đằng sau lưng đã bị thấm ướt do ly nước đổ vào. Anh nhìn lại thì thấy nhân viên phục vụ sốt sắng nói xin lỗi. “Xin lỗi xin lỗi hai anh, thật ngại quá.” Hai anh? Hàng Chính lướt mắt nhìn nhân viên phục vụ và người đàn ông đối diện cũng bị dính nước. Vẻ mặt của người đàn ông kia rất ôn hòa, trông thân thiện hơn so với khuôn mặt khí thế mạnh mẽ này của Hàng Chính nhiều. Người đàn ông cười lễ phép với Hàng Chính rồi nói với nhân viên phục vụ: “Không sao, cứ làm tiếp đi. Nếu được thì có thể cho tôi khăn giấy không?” Người phục vụ nhìn Hàng Chính một chút nhưng thân là một con người tê liệt mặt cả vạn năm và ghét phải lãng phí biểu cảm với người khác ngoài Tô Nam, anh lập tức thể hiện sự khó chịu của mình ra. Tô Nam cầm khăn tay đến bên cạnh Hàng Chính để lau áo khoác ngoài bị dính nước của anh, cô vừa lau vừa cười nói với nhân viên phục vụ: “Không sao, cứ đi làm tiếp tục, lần sau chú ý hơn chút là được rồi.” Người phục vụ luôn miệng nói cảm ơn, Tô Nam vừa lau áo cho Hàng Chính vừa nói: “Anh cũng thật là, không cười với người ta chút được sao, khiến người ta sợ rồi kìa.” “Không phải người anh em kia đã nói không sao rồi sao? Anh không nói gì là vì ngầm đồng ý với lời nói của anh ấy.” Tô Nam quay đầu nhìn người anh em trong miệng anh một chút, sau đó nhận được một nụ cười đúng chất quý ông. “Có thể cho tôi xin hai tờ khăn giấy không?” Cô cảm thấy giọng nói của người đàn ông này hơi quen tai nhưng không nhớ nổi đã nghe qua ở đâu. “Của anh đây.” Tô Nam đưa khăn giấy cho người đàn ông. Anh ta cúi đầu cười cười: “Được, tôi tên Cận Thần. Lần sau nếu gặp được cô thì tôi nhất định sẽ trả lại khăn tay.”.