Edit & Beta: Hann Miêu Mị Hân đứng ở cửa phòng bếp nhìn Hàng Chính mang tạp dề để hướng dẫn Tô Nam cách róc xương, dáng vẻ này của anh, từ trước đến giờ cô ấy chưa từng thấy qua lần nào. Hàng Chính vẫn luôn là một người đàn ông ý chí kiên cường, giàu lòng hy sinh, bị thương do súng bắn mà vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng, còn có thể bình tĩnh bảo không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ, vết thương nhỏ mà thôi.  Lúc thảo luận vấn đề chiến thuật vừa chăm chú lại vừa nghiêm khắc, thức cả ngày lẫn đêm để lên chiến thuật chiến đấu, chỉ vì muốn giảm khả năng thương tổn lúc thi hành nhiệm vụ xuống mức thấp nhất có thể.  Miêu Mị Hân vẫn luôn cho rằng cô ấy và Hàng Chính đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, dáng vẻ gì của anh cô ấy cũng từng thấy qua rồi, nhưng bây giờ… Hàng Chính nghiêm túc nắm tay Tô Nam, từng bước từng bước dạy cô xử lý nguyên liệu nấu ăn, giọng nói tràn đầy dịu dàng. Anh đã cởi bỏ dáng vẻ sắc sảo, tác phong cứng rắn trước mặt Tô Nam, dường như mặt trời chói chang đột nhiên bị bóng cây che khuất, chỉ lưu lại sự thanh mát giản đơn khiến người ta cảm thấy dễ chịu.  Bây giờ anh chính là như vậy, mà Tô Nam trong ngực anh chính là bóng cây nhỏ đó.  Miêu Mị Hân siết chặt tay lại, cô ấy cho rằng nếu theo đuổi anh, trở thành một người giống anh, như vậy có một ngày mình sẽ xứng đôi với anh. Vì vậy lúc Hàng Chính đi đầu quân, cô ấy cũng cương quyết không chùn bước muốn đi theo anh, nhưng hiện tại, cô ấy và Hàng Chính đã trở thành một kiểu người giống nhau. Thế nhưng cô ấy lại không thể khiến Hàng Chính cởi bỏ… lớp vỏ bọc cứng rắn bên ngoài kia được. Còn Tô Nam thì có thể. Miêu Mị Hân chỉnh đốn trái tim đang cảm thấy trống rỗng này của mình, giơ tay lên gõ cửa phòng bếp một cái, lúc đó Tô Nam và Hàng Chính cùng nhau nhìn lại. Trong phút giây đó, Miêu Mị Hân thấy rất rõ ràng khóe miệng đang cong lên của anh, sâu bên trong đôi mắt chỉ ngập tràn sự vui vẻ. Tô Nam cũng như vậy, nụ cười rực rỡ xán lạn. Đã nhiều năm trôi qua rồi, Miêu Mị Hân chưa từng thấy Hàng Chính cười thoải mái đến thế. “A Hân, có chuyện gì?” Hàng Chính thấy Miêu Mị Hân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh và Tô Nam, vậy nên mở miệng dò hỏi thử. “À… A Chính, cái đó, cậu ra ngoài này một chút được không, mình tìm cậu có chút việc. Là chuyện đối kháng điện tử đó, mình có chút ý kiến muốn trao đổi cùng cậu.” “Ừ, được!” Hàng Chính đi đến bên bồn rửa tay, lúc đi ra vẫn không quên dùng tay đẩy đầu của Tô Nam: “Em để ý một chút, đơn giản như vậy mà học nửa ngày cũng không xong. Ngốc thật!” “Hàng Chính, ông chú này!” Tô Nam cười mắng tiếp tục nói: “Anh nhanh đi ra chỗ Miêu chủ nhiệm đi kìa.” “A Chính!” Miêu Mị Hân ngồi trên ghế salon, nói với dáng vẻ như muốn giải quyết việc công vậy: “Mình cho rằng nên tăng mạnh kỹ thuật đối kháng điện tử.” “A Hân, có việc gì cứ nói thẳng, tôi biết cậu không muốn nói tới cái này.” Hàng Chính lấy kẹo trên bàn trà, ném vào trong miệng. Từ lúc đổi bàn ăn mới, Tô Nam bèn bê nguyên cái bàn nhỏ này ra làm bàn trà, bên trên còn bỏ rất nhiều kẹo, còn có các loại quả loại hạt và đồ ăn nho nhỏ nữa. Miêu Mị Hân cũng lột vỏ kẹo, bỏ vào trong miệng, sau đó cười nói: “Dường như lâu rồi mình chưa ăn đồ ngọt như vậy.” “Đương nhiên, tôi cũng vậy.” Hàng Chính lại lột thêm một cái bỏ vào trong miệng: “Thế nhưng đột nhiên ăn một cái cũng thấy khá mới mẻ.” “Chỉ là cảm giác mới mẻ thôi sao?” Miêu Mị Hân kẹo sữa trắng, quan sát một hồi rồi nói rằng: “Đồ ngọt rất dễ nghiện, nhưng mà không tốt.” Hàng Chính đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười: “A Hân, mấy thứ này có nghiện hay không do tôi tự quyết định. Hơn nữa, nếu thứ này có thể khiến cho tôi nghiện cũng chứng tỏ được nó đáng giá. Nếu nó đã có tư cách này, vậy thì tôi có quyền tự chủ việc chọn nghiện hay không nghiện, việc của tôi, cậu không cần phải quản nhiều.” “Mình không thể không quản, A Chính.” Miêu Mị Hân nghiêm túc nhìn chằm chằm gương mặt của anh: “Điều cậu cần chính là một người có thể giúp đỡ cậu, chứ không phải làm một người hoàn toàn không biết cậu muốn gì nghĩ gì. A Chính, chỉ có mình biết cậu cần điều gì, chỉ có mình rõ nhất sự cố chấp của cậu đối với quân đội, đối với quốc gia, sự kiên trì cùng việc ngấm ngầm chịu đựng bất lâu qua của cậu chỉ có mình tôi biết, còn có…” “Miêu Mị Hân.” Hàng Chính ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn vào mắt cô ấy: “Tôi muốn nói, cậu quản quá nhiều rồi. Tôi nghĩ gì muốn gì, tôi có kiên trì hay cố chấp với quân đội và quốc gia gì không chính tôi cũng không rõ, cậu cho rằng cậu rất hiểu tôi? A Hân, nếu như không phải hai chúng ta cùng nhau lớn lên, cậu có thể nói như vậy sao?” “A Chính, cho đến tận bây giờ mình cũng chưa từng quên những lời cậu nói với mình.” Miêu Mị Hân nói: “Còn cậu thì sao?” Hàng Chính nở nụ cười, cảm giác lực bất tòng tâm dâng lên, anh chậm rãi mở miệng: “A Hân, có một số chuyện tốt nhất hãy chôn sâu trong lòng. Tôi đã từng nói những lời này, nhưng chỉ là đã từng mà thôi. Cậu đừng quên, khi đó là cậu từ chối tôi. Bây giờ, tôi chỉ đối xử với cậu như một người em gái.” “A Chính, mình vẫn xem cậu như anh trai của mình, bất kể là hiện tại hay là quá khứ.” Miêu Mị Hân đứng lên nói: “Đột nhiên mình nhớ bên quân đội còn có chút việc, mình đi trước, chào hỏi cô Tô giúp mình.” Hàng Chính nhìn bóng lưng cao gầy của Miêu Mị Hân biến mất sau cửa chống trộm, lúc này Tô Nam ở trong phòng bếp lao đến hô lớn: “Hàng Chính Hàng Chính! Làm sao bây giờ! Anh biết xử lý cá không vậy! Cái này tôi làm không được rồi… À… Miêu chủ nhiệm đâu.” “Cô ấy có chuyện đi trước rồi.” Hàng Chính đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Em có được hay không vậy, cánh gà không tính nhưng giờ một con cá cũng không làm được, em ngốc chết đi được.” Miêu Mị Hân đi xuống dưới lầu, nước mắt mạnh mẽ tuôn trào. Không sai, đúng là cô ấy đã đẩy Hàng Chính ra khỏi mình. Bốn năm trước, Hàng Chính thích cô ấy, cũng đã bày tỏ muốn quen nhau.  Miêu Mị Hân nhớ rất rõ ràng, khi đó Hàng Chính vẫn còn là người mới giữ chức đội trưởng tạm thời, ngày hôm đó cô ấy và mấy quân nhân nữ cùng nhau đi ngang qua chỗ đám người mới.  Lúc đó Hàng Chính dẫn theo một đám người mới, lập tức nhảy ra ngoài, anh cầm đóa hoa hồng thoạt nhìn có chút nát rồi, không biết đã mua từ lúc nào, cười nói với cô ấy: “A Hân, mình thích cậu.” Mấy tân binh bên cạnh Hàng Chính và quân nhân nữ đi cùng cô ấy lập tức ồn ào, Miêu Mị Hân không biết nên làm gì bây giờ, cô ấy kéo Hàng Chính lại, lớn tiếng nói: “A Chính, hai chúng ta cùng nhau lớn lên, không có gì thì đừng đùa kiểu này, mình vẫn luôn xem cậu như anh trai của mình.” Hàng Chính ngây ngẩn cả người, đám lính đang đứng đó ồn ào cũng đờ ra. Ngay cả Miêu Mị Hân cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời như vậy, không phải cô ấy vẫn còn hy vọng sao?  Nhiều năm như vậy, cô ấy tham gia quân đội vì Hàng Chính, vì anh mà nỗ lực, không phải vì hy vọng có ngày sẽ được anh coi trọng hay sao? Nhưng hôm nay… Hàng Chính siết chặt đóa hoa hồng đang ôm trong tay, trong phút chốc sắc mặt trở nên đặc biệt không tốt. Hàng Chính nhét hoa hồng cho một tân binh, sau đó nói: “A Hân, cậu thật sự nhàm chán quá rồi, thi thoảng đồng ý một lần cũng không sao mà. Cậu thật sự khiến tôi vứt thể diện xuống đất rồi.” “Đội trưởng, hoa này…” Tân binh đang ôm hoa kia có chút khó xử. “Vứt.” Hàng Chính ra lệnh, tân binh đó liên tục chạy không ngừng đến chỗ thùng rác ném hoa vào. Trong đó có vài cánh hoa rơi xuống đất, Hàng Chính mang giày lính vô tình đạp lên những bông hoa hồng vương vãi trên nền đất ấy, đi đến thao trường dành cho người mới. Mấy tân binh kia cũng vội vàng đuổi theo Hàng Chính đang rời đi, mấy nữ quân nhân ở bên cạnh nói với Miêu Mị Hân: “Tội gì mà không đồng ý thế.” “Anh ấy đang nói đùa. Hai chúng mình cùng nhau lớn lên, mình hiểu rõ anh ấy, anh ấy chỉ đang đùa thôi.” “Thoạt nhìn không giống đâu.” Nữ quân nhân nói: “Lần này hình như là nghiêm túc.” Miêu Mị Hân cười cười không nói gì. Nghiêm túc? Cô ấy sao không biết anh đang nghiêm túc chứ, thế nhưng cô ấy không hiểu vì sao lúc đó mình lại từ chối nữa, cô ấy không thể hiểu nổi. Về sau, Miêu Mị Hân nghe nói ngày đó Hàng Chính trở về đã bắt mấy người mới luyện tập thảm thương, còn có vài người bị đánh một trận. Mà người nói cho cô ấy điều này là cái người mới ném hoa hồng vào thùng rác kia, bây giờ cô ấy cũng không nhớ rõ tên người đó lắm rồi, tên… Cố Quyền Đông. Vì sao? Vì sao chứ? Miêu Mị Hân vẫn không hiểu tại sao khi đó mình lại từ chối Hàng Chính, thế nhưng cô ấy vẫn cảm nhận được anh có cảm tình với mình. Chỉ cần cô ấy chủ động dù chỉ một chút thôi, nhất định Hàng Chính sẽ trở lại.  Nhưng hôm nay… nụ cười Hàng Chính dành cho Tô Nam không khác gì nụ cười năm đó, hơn nữa càng yên bình và vui vẻ hơn rất nhiều. Từ khoảnh khắc đó Miêu Mị Hân biết, Hàng Chính sẽ không trở lại nữa. Miêu Mị Hân là một người rất kiên cường và luôn cố gắng chịu đựng vất vả, không phải người con gái bình thường nào cũng làm được. Nhưng hôm nay cô ấy có thể rơi lệ trên đường như vậy, chứng tỏ cô ấy thực sự thực sự rất khó chịu. Vừa vặn lúc này đám người Trịnh Soái Trực lái xe đến nhà Hàng Chính, Lý Phục ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhìn thấy Miêu Mị Hân thoáng qua bên ven đường, Lý Phục lanh mắt nhìn thấy đôi mắt ửng hồng và ứa nước trong suốt của cô ấy, anh ấy đột nhiên hô lớn: “Dừng xe dừng xe!” Trần Ngũ không rõ việc gì đạp phanh dừng lại, nhìn thấy Lý Phục gấp gáp mở cửa xe chạy đi. Lý Phục chạy nhanh mấy bước đuổi theo Miêu Mị Hân, sau đó kéo cánh tay của cô ấy.  Lúc cô ấy quay đầu lại, nước mắt lập tức trào ra rồi đâm vào ngực của Lý Phục. Anh ấy không nói lời nào, lập tức kéo Miêu Mị Hân vào trong lòng rồi ôm chặt. Mấy người trên xe nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh này, ai cũng vô cùng kinh ngạc, đồng thời lựa chọn xem như chưa xảy ra chuyện gì. Trần Ngũ tiếp tục lái xe đi, mấy người kia ngấm ngầm hiểu ý nhau, chuyện Lý Phục thích Miêu Mị Hân cũng không phải là bí mật gì đối với bọn họ. Nhưng bọn họ không hề nói ra, bởi vì tất cả đều biết tâm ý của Miêu Mị Hân không dành cho Lý Phục..